Trên con đường nhà thờ vào ban đêm, ánh trăng trắng như sương chiếu vào lớp nền dài, bóng tối trở nên có chút nhỏ hẹp và thanh tao.

Vì trái mùa nên những cây phong xung quanh nhà thờ chỉ còn lại những cành thưa thớt, trông có chút hoang tàn, hoang vắng.

Sau khi rút súng ra, Thẩm Duệ dẫn đầu đến mép cửa nhà thờ, thăm dò chuẩn bị muốn xông vào.

Ngôi nhà thờ gạch đỏ lát gạch xanh trước mặt anh trông hơi cũ kỹ, những bức phù điêu trên cửa nhà thờ hơi mờ, những tác phẩm điêu khắc màu sắc trên các cửa sổ xung quanh đều chuyển từ ánh sao rực rỡ sang ánh sao mờ ảo.

Ngụy Dung và Hứa Tiếu Ca lập tức cúi người ra khỏi đội hình, bước nhanh đi tới cánh cửa khác đối diện với Thẩm Duệ.

Thẩm Duệ chỉ vào Hứa Tiếu Ca đang ở đối diện, mở miệng ra lệnh im lặng để Hứa Tiếu Ca ở lại, dù sao trách nhiệm của Hứa Tiếu Ca trong đội cũng chính là điều tra phương thức thông tin, để một người quanh năm luôn đối mặt với máy tính đột nhiên ra trận, rất có thế sẽ có tác dụng làm cho đối phương một đi không trở lại.

Hứa Tiếu Ca gật đầu, lùi lại vài bước rồi từ cửa ra vào đi lại gần cửa sổ.

Ngụy Nhung đặt một đầu chiếc loa điện tử thu nhỏ lên cửa, đeo tai nghe vào, nghe một hồi, cô thu dụng cụ lại, nhìn Thẩm Duệ: "Lão đại, bên trong không có tiếng động."

"..." Ánh mắt Thẩm Duệ hơi chìm xuống.

Rốt cuộc đã gần bốn tiếng đồng hồ kể từ khi giải cứu Chu Nguyên, nếu Hứa Lương thực sự hạ quyết tâm giết Lý Tuấn, anh ta nhất định sẽ không đợi đến khi bọn họ đến giết mình. Anh chuẩn bị xong tâm lý rồi ra hiệu với Ngụy Nhung, một chân đạp cửa.

Nhưng cánh cửa này quá mạnh, thay vì tùy tiện đá vào, Thẩm Duệ lại lùi một bước, muốn lấy đà đá văng cửa.

Một bóng người xẹt qua trước mặt, Ngụy Nhung bay lên không trung, chuẩn xác đạp một cú, cánh cửa vang một tiếng.

“Lão đai, từ nay về sau những công việc thô bạo này cứ để em.” Ngụy Nhung vừa bước vào nhà thờ, ngay lập tức cầm súng xem xét xung quanh.

Thần Duệ nhíu mày, nghĩ chắc là hôm nay nghỉ ngơi không đủ nên chân không đủ khỏe, ngượng ngùng cười, đi theo Ngụy Nhung vào nhà thờ.

Vì nhà thờ không có gì giá trị nên không có nhân viên bảo vệ canh giữ, cửa sổ đóng kín nên không gian bên trong nhà thờ có vẻ tối hơn bên ngoài một chút.

Họ đã tạo ra một chấn động lớn trên cánh cửa. Sau khi vào trong, họ cảm thấy giống như đã bước vào một thế giới của những chiếc loa nén, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng bước chân vang vọng.

Hai người nhanh chóng kiểm tra toàn bộ nhà thờ, từng dãy ghế, nhưng không tìm thấy sự tồn tại của Hứa Lương và Lý Tuấn, Ngụy Nhung nhìn nghiêng về phía Thẩm Duệ: "Lão đại, không lẽ là do chúng ta đoán sai chỗ?"

Thẩm Duệ cau mày, xoay người lập tức muốn lao ra khỏi nhà thờ, nhưng đúng lúc này, một tiếng "tóc tách" vang lên từ trong nhà thờ yên tĩnh, như thể một giọt nước từ trên cao rơi xuống.

Thẩm Duệ nhạy cảm xoay người ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm cây thánh giá trên bục linh mục trong nhà thờ, không khỏi nhíu mày.

Nhìn theo ánh mắt của anh, Ngụy Nhung đưa mắt nhìn về phía vị trí của cây thập tự giá, không khỏi há hốc mồm: "Lão đại..."

“… Tôi nhìn thấy được.” Thẩm Duệ cất súng bước về phía trước, vừa đến gần cây thánh giá liền ngửi thấy một mùi nước tiểu.

Ngụy Nhung đang đi theo tưởng sẽ nhìn thấy vết máu hay gì đó, nhưng khi đến gần thập tự giá lại ngửi thấy mùi nước tiểu, cô cau mày nhìn Thẩm Duệ lần nữa: "Lão đại..."

“Tôi không bị ngạt mũi, có thể ngửi được.” Thẩm Duệ nhảy đến chiếc bàn trống bên cạnh, muốn kiểm tra xem người bị trói trên cây thập tự là sống hay chết, tay anh vừa định chạm vào, người vẫn bất động. Nhưng không khỏi giật mình vì đôi mắt đột nhiên mở ra của người đàn ông.

Thẩm Duệ sắc mặt tái nhợt: "Còn sống?"

Lý Tuấn, người đang bị trói, mở mắt ra đã thấy Thần Duệ đứng trước mặt mình, miệng bị dán băng keo, nóng lòng muốn gửi mã Ba Tư ra, lảm nhảm một lúc lâu.

Thẩm Duệ vừa xé bỏ băng dính trên miệng cậu ta, Lý Tuấn lấy lại tự do lập tức kêu trời: "Cứu tôi, có người sắp giết tôi, cứu..."

Bộp!

Băng keo một lần nữa lại dán vào miệng Lý Tuấn, Thẩm Duệ liếc anh ta, quen với đôi mắt đen láy này, nhìn từ trên xuống dưới của Lý Tuấn, nhất thời phán đoán được từ giọng nói tức giận của cậu ta rằng cậu ta không sao cả.

Anh nheo mắt lại: "Tôi sẽ xé băng dính cho cậu. Nếu cậu còn muốn làm ồn thì đừng nghĩ đến việc mở miệng nữa, hiểu không?"

Một người ở dưới mái hiên, làm sao có thể không cúi đầu, Lý Tuấn ánh mắt có chút tức giận nhìn chằm chằm Thẩm Duệ, gật đầu đồng ý.

“Tên họ Hứa ở nhà bên cạnh muốn giết tôi!” Miệng cậu ta lấy lại tự do lần nữa, Lý Tuấn không còn dám rống lên một cách liều lĩnh, cậu ta vừa khóc vừa nói: “Anh ta cầm một con dao rất sắc và suýt chút nữa đã giết tôi, suýt chút nữa đã giết chết tôi! "

“Bình tĩnh, chúng tôi biết rằng anh ta suýt chút nữa đã giết cậu, vậy tại sao cậu còn ở đây nói chuyện với chúng tôi, anh ta còn chưa giết cậu sao?” Ngụy Nhung dùng hết sức cõng Lý Tuấn từ cây thánh giá xuống, đặt cậu ta nằm thẳng ra. trên mặt đất Liếc nhìn đũng quần của Lý Tuấn, trầm ngâm nói: "Em trai, em sợ đến mức tiểu ra quần à?"

Thiếu niên vẫn không tự chủ được, sắc mặt Lý Tuấn không tốt: "Tôi rất sợ, còn tưởng rằng là tên họ Hứa kia đã trở về, anh ta nói sau khi mang chị gái tôi trở về, sẽ giết tôi..."

Thẩm Duệ có chút kinh ngạc: "Hứa Lương đi tìm chị gái cậu? Anh ta biết chị gái cậu ở đâu sao?"

"Tôi đã nói với anh ta rằng chị gái tôi đang ở trong tòa nhà trung tâm thương mại Trung Thành!" Não của tên nhóc này không biết nó có đang hoạt động hay không, khi trả lời câu này, cậu ta không nghĩ đến hậu quả gì cả, trả lời một cách đương nhiên, một tên thật thà đã tự tay bán chị gái mình.

Nghe được lời nói của Lý Tuấn, Thẩm Duệ lập tức đứng dậy, lấy điện thoại di động ra gọi cho chị gái cậu ta.

"... Không nhận? Không phải tôi đã nói sẽ gọi đến sao?" Sắc mặt Thẩm Duệ không tốt, giọng điệu có chút gấp gáp.

Ngụy Nhung khẽ nhìn anh một cái rồi dựa vào trước mặt Lý Tuấn: "Tại sao Hứa Lương lại đưa cậu tới đây? Tại sao anh ta lại đưa cậu tới đây rồi mới chạy đi tìm chị gái cậu?"

Lý Tuấn: "Tôi đang đi đến quán cà phê Internet, lúc đó tôi nhìn thấy anh ta trên đường. Cô cũng biết rằng anh ta là hàng xóm của tôi mà. Anh ta đã nói sẽ mời tôi một bữa tối thịnh soạn, rồi lại đưa tôi đến nơi ma quái này. Được rồi, bây giờ tôi sẽ an toàn trở về, đi tìm chị gái tôi rồi sẽ đánh chết anh ta"

“?” Cảnh sát đang ở ngay trước mặt, cậu ta lại muốn làm gì?

Tính đến lần bị đánh không thể giải thích được khi đón cậu ta ở sân bay lúc trước, tay Ngụy Nhung như được nạp điện, làm ra một ít "đồ ăn vặt" có vẻ đặc biệt giòn tan trong nhà thờ trống.

Thẩm Duệ đang trao đổi với cộng sự trong phòng để lấy máy quay, quay đầu lại liếc Ngụy Nhung: "Có cần tôi gọi Hứa Tiếu Ca vào không, hai người đang đánh nhau à?"

Ngụy Nhung có chút kinh ngạc, không ngờ Thẩm Duệ lần này lại không nói gì đến cô, thậm chí còn đổi hướng cổ vũ, anh phất tay về phía cô, thấp giọng nói: “Cẩn thận đừng để lại dấu vết." - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .

Ngụy Nhung không dám hỏi thêm, cũng không dám nghĩ nhiều, trong lòng mừng như được mùa, gật đầu như gà mổ thóc.

Lý Tuấn mất cảnh giác có chút choáng váng, tức giận đến muốn nổ tung, nhưng không có khả năng, không có điều kiện, cũng không có không gian cho cậu ta nổ tung, tay chân vẫn đang bị trói chặt trên thập tự giá.

Từ nhỏ đến giờ cậu ta chưa từng phải chịu đựng loại chuyện bất bình như thế này, Lý Tuấn bĩu môi khóc lên: "Ba tôi nhất định sẽ cho cô hưởng đủ giống với những gì mà cô đã làm với tôi. Cảnh sát sao có thể bắt nạt người tốt..."

“…Nhóc con, ba của nhóc không còn nữa rồi.” Lông mày Ngụy Nhung giật giật, cô quay lại thì nghe thấy tiếng gọi của Thẩm Duệ, sau khi kiểm tra giám sát phát hiện người bắt Lý Phương đích thực là Hứa Lương, cô không đùa nữa, nghiêm túc trở lại như thường hạ giọng hỏi: "Hứa Lương sao lại tha cho cậu?"

"Anh ta hỏi chị gái tôi muốn gì nhất. Tôi suy nghĩ một lát, gia đình tôi rất giàu có, chị gái tôi lớn lên cũng rất đẹp, chị ấy có lẽ chỉ cần một người chồng, vì vậy tôi nói chị gái tôi muốn kết hôn." Lý Tuấn làm ra vẻ thông minh nói.

Trẻ em ngày nay phát triển sớm, còn thanh thiếu niên thì còn biết nhiều thứ hơn cả người lớn.

Ngụy Nhung: "Sau đó thì sao?"

"Anh ta như kẻ mất trí đột nhiên nói chuyện một mình, nói rằng muốn hoàn thành tâm nguyện của chị gái tôi, vậy nên anh ta trói tôi lại và treo lên đó, nói rằng anh ta muốn tôi chứng kiến hạnh phúc của chị gái tôi, rồi sau đó sẽ xử lý tôi." Nói đến Hứa Lương, khuôn mặt nhỏ bé của Lý Tuấn rũ xuống như một ông già, trong ánh mắt ẩn chứa sự tức giận và oán hận sâu sắc, hoàn toàn không tương xứng với tuổi tác của cậu ta.

Thẩm Duệ đồng ý với tất cả những gì Lý Tuấn nói, việc hoàn thành ước nguyện của Lý Phương là điều mà anh ta muốn làm nhất.

Kết hôn?

Hôn nhân và nhà thờ là một sự kết hợp hoàn hảo.

Nếu không tha cho Lý Tuấn, e rằng Lý Phương sẽ là thành viên duy nhất còn sót lại trong gia đình cô ta trên đất nước này, đám cưới sẽ hoàn hảo hơn nếu được tổ chức với sự chúc phúc của gia đình, điều này cũng khẳng định những gì Lý Tuấn nói, Hứa Lương sẽ bắt Lý Phương trước khi giết cậu ta.

Hiện tại nên ngồi lại và chờ đợi trong nhà thờ hay sẽ chủ động tấn công?

Bên ngoài nhà thờ.

Hứa Tiếu Ca đang nấp trong góc, xoa xoa đôi bàn tay đã bị lạnh cóng của mình, yên lặng ở đó chờ cuộc gọi của Thần Duệ qua điện thoại di động.

Lão đại và Ngụy Nhung vào nhà thờ đã lâu vẫn không có động tĩnh gì, bên trong chắc cũng không có chuyện gì.

Tuy nhiên Hứa Tiếu Ca không dám tùy tiện rời khỏi đây nếu không có mệnh lệnh, nên chỉ có thể tiếp tục quan sát tình hình xung quanh.

Đột nhiên, trên một con đường chỉ có bóng tối và sự tĩnh lặng, một người phụ nữ mặc sườn xám đỏ đi qua con đường rừng ở đằng xa.

Bởi vì khu vực này không có nhiều đèn đường, mà người phụ nữ thì đi ở một góc độ mà đèn đường không thể chiếu tới, Hứa Tiếu Ca không khỏi dụi mắt, muốn nhìn xem có thật là có một người phụ nữ mặc sườn xám đỏ hay không.

Điều kỳ lạ hơn nữa là mặc dù rất khó để nhìn rõ từ xa, nhưng Hứa Tiếu Ca có thể cảm nhận được người phụ nữ mặc sườn xám đỏ đang dừng lại dưới gốc cây và lặng lẽ nhìn cậu.

Không khí có chút kỳ quái, một người phụ nữ mặc một bộ sườn xám màu đỏ đi ra ngoài vào lúc nửa đêm, vả lại người đó còn chọn một góc hẻo lánh mà ánh sáng cũng không thể chiếu tới để đứng.

Hứa Tiếu Ca có chút sợ hãi không dám tới đó, lấy hết can đảm mở máy ảnh ra chụp một tấm, vừa định mở album ra xem người phụ nữ đó trông như thế nào thì điện thoại bỗng đột ngột đổ chuông.

Tay Hứa Tiếu Ca run lên, điện thoại rơi xuống mặt đất, cậu vội vàng ngồi xổm xuống nhặt điện thoại, khi nhấc máy, khóe mắt cậu vô tình nhìn về phía người phụ nữ mặc sườn xám đỏ ở trước mặt cậu, nhưng ngạc nhiên rằng nơi đó không còn ai cả.

"Có chuyện gì vậy? Chạy nhanh như vậy sao?" Từ Hiểu Đông liếc nhìn xung quanh, có lẽ không có ai ở gần nhà thờ ngoại trừ cậu và những người đồng đội trong nhà thờ.

Điện thoại vẫn đổ chuông, cậu vội vàng nhấc máy nhưng đầu dây bên kia không có tiếng động, ngay khi Hứa Tiếu Ca cho rằng đây là một trò đùa, một giọng nói trầm thấp truyền đến, cô ta nói: "Tôi đang ở thiên đường trong mơ của mọi phụ nữ, cứu tôi với. "



App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play