Cơ thể không thể động đậy, nhưng dù sao đại não cũng bắt đầu hoạt động trở lại, Chu Nguyên thở dài: "Thẩm Duệ, anh buông tôi ra trước đã."

“Anh chỉ ôm thôi, dù sao cũng sẽ không ngăn cản em ngủ.” Thẩm Duệ trơ trẽn nói.

“… Trước tiên đứng dậy cho tôi, tôi có chuyện muốn anh làm.” Lúc này, Chu Nguyên dùng tu luyện tâm tư bình tĩnh dùng vẻ mặt ôn hoà mà nói chuyện với Đội trưởng Thẩm này.

Thẩm Duệ chống đỡ phía trên nhìn Chu Nguyên, trong mắt tràn đầy bất bình cùng thương tổn: "Em có chuyện gì mà không ngủ một giấc rồi nói? Còn có chuyện gì quan trọng hơn là em dậy cùng anh ngủ sao?"

Chu Nguyên: "..."

Ngủ cái đầu ngươi á, ngủ em gái nhà ngươi!

Chu Nguyên nhịn không được muốn bấm chuông cấp cứu cho bác sĩ tới đuổi anh ta ra ngoài, trầm giọng nói: "Tôi muốn gặp Lý Phương."

"?" Thẩm Duệ tỉnh táo lại: "Thoát chết không phải muốn gặp anh đầu tiên sao? Chẳng lẽ chúng ta không có quan hệ tình cảm sao? Sao đột nhiên lại dính líu tới người khác? "

Chu Nguyên yếu ớt nhắm mắt lại, vẻ mặt lười biếng không dám nói chuyện với anh nữa.

"Nếu em không nói, vậy anh sẽ tiếp tục ôm em ngủ? Anh hơi buồn ngủ." Thẩm Duệ giả vờ ngáp một cái, lại nằm xuống, vươn tay cẩn thận ôm lấy eo Chu Nguyên, đang muốn thần không biết quỷ không hay áp môi mình vào mặt cậu.

"Thẩm Duệ, đủ rồi! Bây giờ là lúc nói chuyện quan trọng. Lúc Hứa Lương rời đi, anh ta nói sẽ dẫn đi một con quỷ chán ghét khác. Đi gọi Lý Phương cho tôi ngay!" Chu Nguyên trừng mắt nhìn anh ta.

“Ồ.” Thẩm Duệ từ trên giường nhảy xuống, lấy điện thoại di động ra, gọi cho Lý Phương.

Thời điểm cuộc gọi được kết nối, trong nháy mắt khuôn mặt trẻ con khi đối mặt với Chu Nguyên biến mất không còn tăm tích. Anh ta hạ giọng và nói: “Xin chào cô Lý, tôi là Thẩm Duệ, Đội trưởng Đội Điều tra Hình sự của Cục cảnh sát thành phố Thanh Châu. Tôi rất xin lỗi phải gọi cho cô bây giờ, nhưng tôi có chuyện quan trọng cần liên lạc với cô ... "

Rốt cục quay đầu nhìn Chu Nguyên, liền thấy Chu Nguyên ánh mắt chớp động, liền hướng điện thoại di động ra bên ngoài đặt ở bên cạnh Chu Nguyên.

Chu Nguyên lạnh lùng nói: "Cô Lý, tôi là Chu Nguyên, tôi muốn hỏi cô một chuyện, bạn trai cô không thích cái gì."

“Cái gì?” Nửa đêm, Lý Phương đột nhiên nhận được điện thoại của cảnh sát, Lý Phương có chút chột dạ, nghe xong câu hỏi kỳ lạ của Chu Nguyên thì sững sờ, sau đó lạnh lùng trả lời: “Tôi không bạn trai."

"Nhẫn đôi và dây chuyền phiên bản giới hạn, khi tôi gặp cô hai lần trước và hỏi cô đã có bạn trai chưa, môi cô bất giác mím chặt và đuôi lông mày không tự chủ nhướng lên. Đây là biểu hiện hành vi tự mâu thuẫn, mím môi thể hiện rằng cô đang lo lắng và từ chối nói về chủ đề này, nhưng cô đồng thời nhướng mày nói với tôi rằng cô thực sự hy vọng rằng tôi sẽ tiếp tục nói từ bạn trai.” Ngay cả khi không thể cử động, người đã trải qua một thời gian đến địa ngục như Chu Nguyên không mềm mại như trước.

Đứng ở bên cạnh cậu, Thẩm Duệ dán mắt vào cậu, khóe miệng nở nụ cười.

Những gì ma quỷ không lấy đi được sẽ trở thành vua.

Đầu dây bên kia, hơi thở của Lý Phương có chút hụt hẫng, có lẽ là đang nghĩ nên nói gì, nhưng Chu Nguyên không cho cô cơ hội thở, cậu hạ giọng nói nhanh như súng máy bắn: "Hứa Lương liên lạc với cô chưa?"

“… Là ai?” Âm thanh vô thức rút ra giam cầm trong cổ họng, động tác hoảng hốt đi vòng quanh ngàn phòng bệnh, Lý Phương cao giọng, có chút không vừa lòng: “Cảnh sát Chu, thời gian của tôi là quý giá, tôi không biết cậu đang nói về ai. Nếu cậu không nói chuyện về vấn đề của tôi, tôi xin lỗi, tôi chỉ có thể cúp máy trước. "

Cảm xúc của Lý Phương bị kích thích, cô nóng lòng muốn thoát khỏi vòng trói buộc vô hình này, nhưng Chu Nguyên, giống như một người đàn ông chậm rãi, có phương pháp bóp cô vào lòng bàn tay.

Cậu cười nhẹ: "Không nói chuyện này cũng không sao, tôi muốn hỏi, cô có biết Hà Chính Quả không?"

“... Anh ta, là ai?” Tuy là Lý Phương mới tiếp xúc với Chu Nguyên vài lần, nhưng biết rằng người này sẽ không bao giờ nói những lời khách sáo vô nghĩa. Mỗi lời nói của cậu ấy đều giống như một cái bẫy, đơn giản nhưng dễ móc câu.

"Kẻ đã uy hiếp cô và muốn công bố chuyện giữa cô và Lý Thế Mậu ... tên ác ôn đáng khinh." Chu Nguyên nhẹ nhàng nói: “Hứa Lương đã giúp cô giết anh ta. Hứa Lương nói rằng anh ta sẽ bắt đi một con quỷ đáng ghét tiếp theo."

Toàn bộ cuộc trò chuyện đều bị động, Lý Phương đứng ở cửa sổ sát đất đến trần nhà nhìn ánh đèn của hàng ngàn ngôi nhà dưới cửa sổ, tay cô bất giác run lên, muốn cúp điện thoại để kết thúc đợt này thẩm vấn chán nản, nhưng cô không thể cử động được cơ thể, não bộ hướng cô lắng nghe, và cô chỉ có thể hạ giọng như một con thú nhỏ gầm lên: "Cảnh sát, cậu nói chuyện như thế nào là trách nhiệm? Tôi không quen với Hứa Lương, tại sao cậu cứ nói lấy vấn đề của anh ta đặt lên đầu tôi, tôi có quyền kiện cậu về tội phỉ báng! "

Thẩm Duệ đang đứng như tượng trang trí liền nhấc điện thoại, giọng nói hơi trầm xuống, vừa mệt vừa khàn vì quăng quật cả ngày, anh nói: "Cô Lý, Hà Chính Quả đã bị bốn cây dệt áo len đâm xuyên qua người chảy máu chết, chúng tôi nghi ngờ đối tượng tiếp theo là em trai cô, vậy xin cô cho biết rõ em của cô hiện ở đâu?”

Kim dệt áo len xuyên thủng?

Lý Phương rùng mình, che miệng lắc đầu kinh hãi, giày cao gót giẫm lên sàn phát ra tiếng [lộc cộc], cô bước đến điện thoại cố định và gọi đến nhà của Lý Tuấn, chuông điện thoại đã đổ hồi lâu mới có người tiếp.

"Lý Tuấn?"

Một giọng nói già nua ở đầu bên kia điện thoại cố định: “Tiểu thư? Thiếu gia vẫn chưa về..."

Lý Phương cúp điện thoại cố định khi bên kia chưa kịp nói xong, lần này cô gọi điện trực tiếp cho Lý Tuấn, điện thoại đổ chuông nhiều lần vẫn không được trả lời, cô loạng choạng lùi lại một bước, tình cờ đụng phải ghế sofa, ngã bệt xuống đất.

Điện thoại di động của cô vẫn đang gọi, và âm thanh vang lên từ phía Lý Phương quanh quẩn trong phòng bệnh.

Thẩm Duệ liếc nhìn Chu Nguyên, từ đôi mắt hơi nhắm lại, anh biết thể lực của Chu Nguyên đã đến cực hạn, anh ngồi trở lại trên giường, vươn tay xoa nhẹ thái dương Chu Nguyên, lấy tay che micro và nhẹ nhàng nói: "Em ngủ trước đi, chuyện tiếp theo anh sẽ lo".

Chu Nguyên chớp mắt, cưỡng ép nhìn anh.

Thẩm Duệ buông tay đang che điện thoại tiếp tục đợt bắn phá tiếp theo trong lòng Lý Phương. Anh nói chậm lại, nhẹ giọng, trầm giọng nói: "Cô Lý, cô có biết Hứa Lương ghét nơi nào không?"

Đây là lần thứ hai nghe câu hỏi này, Lý Phương không hiểu sự biến mất của Lý Tuấn có liên quan gì đến việc Hứa Lương ghét nơi nào, tuy không thích gia đình này, cô cũng ghét Lý Tuấn kiêu ngạo độc đoán và tước bỏ mọi ân huệ của mình, nhưng chung quy vẫn là em trai mình, Lý Phương từ trước đến nay chưa từng muốn nó chết.

Nhưng Lý Phương vẫn kiên nhẫn bấm số người khác, trước đây chuông sẽ được kết nối ngay lập tức, ngay lúc này, tiếng chuông liên tục lặp đi lặp lại Lý Phương giống như rơi xuống vực sâu không đáy, sợ hãi và hoang mang ập đến ngay lập tức.

Cuộc điện thoại này dường như xác nhận những gì Chu Nguyên và Thẩm Duệ nói, tạo thêm bầu không khí bất ổn cho sinh mệnh của em trai cô chưa biết hơi thở ra sao.

Lý Phương lo lắng nói: "Không liên lạc được với em trai tôi!"

“Tôi biết, nếu tôi đoán không lầm, người chán ghét mà Hứa Lương nói chính là rm trai cô.” Ánh mắt Thẩm Duệ trầm xuống: “Cô Lý, nếu cô còn muốn cứu em trai mình, cô hãy nghĩ xem Hứa Lương ghét nơi nào?”

Càng lo lắng, càng cáu kỉnh, Lý Phương cảm thấy Thẩm Duệ và những người khác thật vô lý.

Lý Phương tức giận hét lên: "Các người có bệnh à, em trai tôi mất tích, sao không phái người đi tìm, các người cứ hỏi anh ta ghét nơi nào, có rất nhiều thứ anh ta ghét, mà tôi không đi guốc ở trong lòng anh ta làm sao tôi biết được!”

Có một tiếng hét lớn truyền đến mí mắt Thẩm Duệ giật nảy mình.

Nếu đổi các cảnh sát khác đã bắt đầu vội vàng mắng mỏ cô, nhưng Thẩm Duệ là Thẩm Duệ, lông mày của nhíu lại một lúc lâu vẫn có thể lập tức vuốt thẳng, nhếch miệng cười, có chút tức giận nói.

"Vậy cô hãy tiếp tục suy nghĩ đi, cô Lý, Hứa Lương không thích nơi nào, tôi không vội, nhưng em trai cô đang vội, cô nghĩ chậm một chút thì tôi chạy tới nơi cũng đã không kịp rồi."

Thẩm Duệ trở nên khó hơn, Chu Nguyên không khỏi cảm thấy thương hại cho Lý Phương. Khuôn mặt đẹp trai ngời ngời ấy khiến người ta kinh ngạc khi nghiêm túc, và mê mẩn khi không nghiêm túc.

"Tôi đi tìm cục trưởng của anh báo cáo!"

Tiếng gầm giận dữ vẫn còn đang điên cuồng bên tai, khóe môi Thẩm Duệ nhếch lên: “Không sao, cô Lý, cô đương nhiên có quyền báo cáo chúng tôi. Nhưng đoán xem, sau khi trình tự tiến hành, cô sẽ thấy thi thể của em cô trước, hay tôi bị cách chức trước. Cô Lý, cô có thể cúp điện thoại rồi gọi cảnh sát, sau khi cảnh sát tiếp nhận có thể đến nhà cô tìm hiểu tình hình, thời gian đã qua lâu rồi, đến lúc đó chắc cô chỉ nhìn thấy thi thể em trai cô mà thôi.

Anh dừng lại, nở một nụ cười, lớn tiếng đặt xuống câu cuối cùng: "Nếu cô chọn chúng tôi, tỷ lệ thắng sẽ cao hơn rất nhiều, bây giờ còn phụ thuộc vào cô Lý có hợp tác hay không."

Giọng nói không lớn nhưng lại có sức mạnh làm Lý Phương tức giận đến mức toàn thân sắp ngã quỵ, cô nằm trên sô pha bắt đầu buông xuôi, não bộ bắt đầu hoạt động nhanh chóng, Hứa Lương ghét cái gì, anh ấy ghét nơi nào?

“… Anh thường không tức giận trừ khi em làm điều gì đó khiến anh cảm thấy khó chịu.” Đi vòng quanh ghế sô pha, Hứa Lương ôm cô từ đằng sau ghế sô pha trong bóng tối, áp đôi môi lạnh lẽo của anh lên tai cô, rồi vươn đầu lưỡi liếm láp vành tai của cô, khiến cô run lên, Hứa Lương cười tủm tỉm nói: "Sau này chúng ta kết hôn, đừng đi nhà thờ, nơi đó quá ác độc, mẹ anh gả cho một người đàn ông cầm thú ở nơi đó, nơi đó là nơi bắt đầu của địa ngục ... "

Cảnh tượng này hiện lên trong đầu, Lý Phương cuồng loạn hét vào điện thoại: "Nhà thờ, nơi anh ta ghét nhất chính là nhà thờ!"

Chương 65: Xác chết im lặng (3)

Có hơn mươi nhà thờ lớn nhỏ ở thành phố Thanh Châu, hiện tại rõ ràng đã quá muộn nếu muốn đến từng nhà thờ để kiểm tra.

Chu Nguyên nâng mí mắt hỏi Lý Phương: "Hứa Lương thích nhất là hình nào?"

Thẩm Duệ nhìn Chu Nguyên, anh hiểu phải có lý do thì cậu mới hỏi một câu như vậy.

Lý Phương có chút cáu kỉnh, đã là lúc nào rồi mà còn hỏi mấy chuyện linh tinh này, cô ta đứng dậy giậm chân, giày cao gót nện xuống sàn phát ra âm thanh chói tai: "Cái gì? Đùa với tôi à?"

"Cô Lý, tôi khuyên cô nên bình tĩnh trả lời câu hỏi này. Tính mạng của em trai cô có lẽ sẽ chấm dứt bởi sự cuồng loạn của cô. Bình tĩnh đi, vẫn còn có cơ hội." Thẩm Duệ xoa xoa đôi tai hơi nhói lên vì tiếng động lớn, lạnh lùng nói.

"Anh..." Lý Phương vò đầu bứt tóc, trong bóng tối đôi mắt cô ta hiện lên sự tức giận, nghiến răng trả lời:

"Tam giác."

Chu Nguyên tiếp tục hỏi: "Hứa Lương thích màu lạnh?"

“… Vâng.” Lý Phương nói.

"Cô thích loại cây gì, còn anh ta thì thích loại cây gì?” Chu Nguyên tiếp tục hỏi một số câu hỏi dường như không liên quan gì đến vụ án.

Trái tim của Lý Phương như lửa đốt, buộc mình phải tiếp tục trả lời câu hỏi của họ: "Tôi thích cây bông gạo, còn anh ta thích cây phong."

“Được rồi, tôi hỏi xong rồi.” Chu Nguyên nhắm mắt lại, âm cuối mang theo chút xót xa, giống như một chiếc lông vũ lướt qua trái tim Thẩm Duệ, khiến anh cảm thấy có chút đau khổ.

Lại nghe thấy cậu nói: "Cô Lý, cô vui lòng báo lại địa chỉ hiện tại. Chúng tôi sẽ cử đồng nghiệp đến đón cô sau."

Sau khi nhận được địa chỉ hiện tại của Lý Phương, Chu Nguyên buồn ngủ đến mức không mở mắt ra nổi, cậu chỉ nhắm mắt lại và dùng sức mạnh ý chí của mình để chống đỡ sự thanh tỉnh cuối cùng, thì thầm: "Hình dạng của tòa nhà có góc cạnh và có thể là một nhà thờ có hình tam giác. Rất có thể cây phong hoặc cây bông gạo đã được trồng gần nhà thờ. Nhân tiện, nhà của Hứa Lương được trang trí bằng tông màu mát, chứng tỏ anh ta thích màu trắng trơn và màu lạnh. Khi anh tìm nhà thờ, hãy để ý ba đặc điểm này."

“Ừ.” Thẩm Duệ bước xuống giường, giúp cậu đắp chăn bông.

"Các binh sĩ được chia thành ba nhóm, các đồng nghiệp trong cục chia thành ba đội. Một đội đến nhà Lý Phương, một đội bảo vệ điện thoại, và một...đội còn lại tìm nhà thờ." Khi nói đến những câu cuối, lời nói của cậu đã ngắt quãng. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .

Thẩm Duệ nhìn cậu buồn ngủ đến mức không thể nhấc mí mắt vẫn còn chỉ huy được, có chút tức giận đến buồn cười, anh dựa vào trước mặt Chu Nguyên, bởi vì quá gần nên hơi nóng từ mũi anh phun vào khuôn mặt cậu.

Chu Nguyên có thể cảm nhận được một luồng khí nóng tràn tới, vừa ngứa vừa ấm, nhưng lại không mở mắt ra được.

Trên môi đột nhiên có một tia mềm mại nhẹ truyền xuống, trái tim Chu Nguyên run lên, lông mi khẽ động. Cậu không có sức để mở mắt nhìn người trước mặt, chỉ cảm thấy sự mềm mại bao phủ môi di chuyển lên chóp mũi.

Giọng nói khàn khàn tràn đầy, mềm mại như bông, như ánh trăng ấm áp, truyền đến tai cậu, tê dại đâm vào tim cậu.

Thẩm Duệ nói: "Yên tâm ngủ đi, anh sẽ hôn em lần nữa sau khi giải quyết xong chuyện này."

Sau đó, cậu mệt mỏi ngủ thiếp đi, với sự mềm mại trên môi, cậu chìm vào một giấc mơ mà trước đây cậu chưa bao giờ dám nghĩ tới, cậu nán lại, miễn cưỡng nghĩ về nó và run lên vì sợ hãi…

Cảm nhận được hơi thở của Chu Nguyên trên môi, Thẩm Duệ đứng dậy mặc áo khoác, tuy có chút cảm giác tội lỗi nhưng vẫn lấy điện thoại di động ra, bày ra vẻ tàn nhẫn mà anh vẫn dùng làm lãnh đạo bóc lột cấp dưới.

"Ngụy Nhung, phải tăng ca rồi, tôi sẽ nộp đơn cho Cục trưởng Trương, xin tiền thưởng để mua cho em loại nước uống tốt cho sức khỏe dành cho phụ nữ đến tuổi trung niên..." Thẩm Duệ nói.

Ngụy Nhung thực sự đã thu dọn đồ đạc ở văn phòng xong và chuẩn bị về nhà, cô cảm thấy việc bận rộn và vất vả gần đây khiến khuôn mặt cô già đi vài tuổi, cô đang định phàn nàn thì nghe được cuộc điện thoại của Thẩm Duệ. Anh còn nói rằng sẽ mua cho cô một loại nước uống dành cho phụ nữ đến tuổi trung niên, cô gần như nhảy dựng lên vì tức giận.

Đặt điện thoại xuống, cô vẫn không muốn nhận lời của Thẩm Duệ, nắm lấy Hứa Tiếu Ca hỏi: "Mọt sách, tôi già rồi sao?"

“…Hả?” Nhận được một vấn đề khó có thể nói rõ được, khiến Hứa Tiếu Ca có vẻ bối rối.

"Lão đại nói rằng tôi già và tôi cần thức uống của phụ nữ trung niên để kiểm soát tốc độ lão hóa. Có thật là tôi đã già không?" Tiếng than thở của Ngụy Ngung lan tràn trong văn phòng, khiến các đồng nghiệp khác phải che miệng cười lên. Cô đặt hy vọng lên người Hứa Tiếu Ca:

“Mọt sách, nói thật cho tôi biết, tôi vẫn là người khiến ai gặp cũng yêu, vẫn còn là Nhung Nhung tỷ khiến kẻ trộm nhìn thấy còn phải tự ném mình vào lưới sao?” Ngụy Nhung bĩu môi nhìn Hứa Tiếu Ca với ánh mắt đầy mong đợi.

Một đồng nghiệp bị Ngụy Nhung làm cho thích thú, không nhịn được nữa, trong phòng làm việc cười càng ngày càng vui vẻ, nói: "Vẻ đẹp nằm trong mắt người có tình (hoặc là tình nhân trong mắt hoá Tây Thi :3) Tất nhiên mọt sách sẽ nói cô đẹp rồi, phải không?"

Hứa Tiếu Ca vẫn đang sắp xếp lại ngôn ngữ, bị một đồng nghiệp nói xen vào, mặt cậu đỏ bừng, mãi không thể nói được gì.

“Mao Cường, cậu đang nói nhảm gì vậy, ánh mắt của mọt sách không đặt ở chổ tôi, tôi biết cậu ấy thích ai!” Ngụy Nhung trừng mắt nhìn đám đồng nghiệp rồi vỗ bàn: “Được rồi, không đùa nữa, lão đại bảo chúng ta chia quân thành ba đội. Tôi và Hứa Tiếu Ca hiện tại sẽ đi gặp lão đại, các ông còn làm chậm trễ vụ án, lão đại nhất định sẽ xem các ông là tội phạm để mắng..."

Lời vừa dứt, cả phòng làm việc trở nên ồn ào, Ngụy Nhung lái xe cùng Hứa Tiếu Ca đến gặp Thẩm Duệ, trên đường đi, cô ngán ngẩm không còn gì để nói: "Mọt sách, trên đời không có nơi nào là không có cỏ thơm, đừng mình treo mình trên cây như lão đại. Có rất nhiều lựa chọn ở phía trước cậu."

“Em có thể chọn chị Ngụy Nhung không?” Hứa Tiếu Ca không nhìn lên, cúi đầu đáp.

Cậu cũng đáp lại một cách đầy sầu não, nói xong thì tự mình sững sờ, ngẩng đầu nhìn Ngụy Nhung, phát hiện Ngụy Nhung đang nói chuyện điện thoại với lão đại, cậu thở dài thất vọng rồi lại cúi đầu xuống điều tra.

Cậu đang sử dụng mạng lưới thông tin để kiểm tra tất cả các nhà thờ ở Thanh Châu, xem có nơi nào có hình tam giác, màu sắc dịu mát và có cây phong hoặc cây bông gạo gần đó không. Có mười ba nhà thờ trong thành phố, và chỉ có khu vực phía tây nam là có cây phong hoặc cây bông gạo.

Nhưng phía Tây Nam cũng có hai nhà thờ đáp ứng được yêu cầu này, khoảng cách giữa hai nhà thờ khoảng hai mươi phút đi xe, nếu chọn nhầm, có khả năng sẽ chấm dứt cuộc đời của một người.

Mọi chuyện đều như đang đánh bạc, nhưng đánh bạc cũng có xác suất sẽ thắng, cậu vươn tay vỗ vỗ vai Ngụy Nhung: "Chị Ngụy Dung, chị mở loa ngoài đi, em có chuyện muốn nói với lão đại."

Ngụy Dung liếc nhìn cậu rồi mở loa ngoài.

Hứa Tiếu Ca nói với Thẩm Duệ về hai nhà thờ mà cậu đã loại trừ, hiện tại nếu quay lại bệnh viện tìm Chu Nguyên thì đã quá muộn, chưa kể Thẩm Duệ không muốn người khác quấy rầy Chu Nguyên nghỉ ngơi.

Anh im lặng một lúc rồi lấy điện thoại di động ra gọi cho Lý Phương, nói: "Hiện tại chúng tôi đã loại trừ được hai nhà thờ. Chúng tôi cần phải phiền cô giúp đỡ, để cô Lý xem xét, nếu là Hứa Lương, anh ta sẽ chọn nơi nào trong số hai nhà thờ này"

Một nhà thờ nhỏ theo phong cách Baroque và một nhà thờ nhỏ lát gạch xanh và ngói đỏ.

Lý Phương không chút do dự nói: "Ngôi nhà thờ nhỏ lát gạch xanh và ngói đỏ. Hứa Lương không thích những thứ quá hào nhoáng. Anh ta sẽ chọn nhà thờ thứ hai."

Bởi vì điện thoại đã được mở loa ngoài, nên ba người họ đều nghe thấy câu trả lời của Lý Phương.

Ngụy Nhung lái một mạch đến bệnh viện đón Thẩm Duệ lên xe, ba người lái xe về phía nhà thờ nhỏ lát gạch xanh đỏ ở phía tây nam...

Ngay khi Lý Phương vừa cúp điện thoại của Thẩm Duệ, điện thoại của cô ta lại vang lên, cô ta nghĩ là Thẩm Duệ, giọng điệu có chút không tốt: "Không phải tôi đã nói cho anh biết rồi sao..."

“…Phương Phương, em đã nói gì với họ?” Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên từ trong điện thoại, khiến Lý Phương nổi da gà.

Cô kích động nói: "Lương? Là anh sao? Anh đang ở đâu? Có phải anh đã đưa em trai tôi đi rồi?"

“Là tôi.” Hứa Lương quái dị cười một tiếng.

"Anh không làm tổn thương đến em trai tôi, được không? Anh không nên giết người, tại sao anh muốn giết người!" Lý Phương thấp giọng cầu xin.

Đầu bên kia im lặng hồi lâu rồi thở dài nói: "Nhưng mà, tôi đã giết người rồi, hối hận cũng muộn rồi. Phương Phương, tôi rất thích em, rất thích em, ngoại trừ bà của tôi, trên đời này người tôi thích nhất chính là em, nói thật đi với tôi đi, em có thích tôi không?"

Thành thật mà nói, Lý Phương sẽ ở cùng với Hứa Lương, và đó hoàn toàn là sự hấp dẫn giữa những người đồng dạng, họ sưởi ấm cho nhau, cô ta hơi bối rối không biết đó có phải là tình yêu hay không. Cô ta nghĩ rằng mối quan hệ giữa cả hai có lẽ là một thói quen.

Cô ấy ngập ngừng nói: “Tôi đã nghĩ chúng ta sẽ có tương lai, nhưng…” Nhưng anh đã giết người thì làm sao có tương lai được.

Đúng lúc này, chuông cửa vang lên, Lý Phương nhớ tới đám người Thẩm Duệ đã nói sẽ cử cảnh sát đến đón cô về đồn, cô không ngờ đồn cảnh sát lại hành động nhanh như vậy. Nghe thấy tiếng chuông cửa vội vã, cô lập tức đi ra mở cửa.

Mà người đàn ông đứng bên cạnh cửa lại là một gương mặt cực kỳ quen thuộc, người đàn ông mặc áo khoác dạ, dây xích kéo trên lưới che đi nửa khuôn mặt, trong mắt lóe lên một tia khát máu.

Anh ta nhẹ nhàng nói: "Tôi ở đây để đón em về tương lai của chúng ta, Phương Phương."



App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play