Trong đêm khuya, đông trùng hạ thảo không kêu, cả chùa ngoại trừ tiếng sủa của Quả Táo, chính là tiếng gió thổi qua tán cây bên trong bên ngoài chùa, tạo ra tiếng lá xào xạc, như ma quỷ vượt biên, bất cứ nơi nào nó tới, đều lạnh như mùa đông.

Chu Nguyên đứng yên ở đó bất động, ậu vừa nhìn qua mắt mèo liền nhìn thấy một người đứng ngoài cửa, một người phụ nữ mặc váy đỏ xõa tóc lộ ra một con mắt đang nhìn thẳng vào mắt mèo.

Tác động thị giác đột ngột khiến thân thể Chu Nguyên phản ứng nhanh hơn não, chủ động lui về phía sau vài bước.

Chu Nguyên có linh cảm, người phụ nữ đồ đỏ chỉ hở một con mắt biết rằng cậu nhìn ra ngoài qua mắt mèo, đôi mắt vô hồn của cô ta nhìn thẳng vào mắt mèo, như thể cô ta sắp xuyên qua mắt mèo tới chỗ cậu, đưa cậu xuống địa ngục.

Cô ta nhằm vào cậu. Có vẻ như đêm nay, xác định là không thể sóng yên biển lặng nữa.

Sau khi cảm giác sợ hãi dịu đi một chút, Chu Nguyên cúi người ra hiệu với Quả Táo, cậu gọi nó lại, nhẹ nhàng xoa đầu con chó của nó. Sự đụng chạm mềm mại và cảm giác an toàn do chủ nhân mang lại khiến Quả Táo sợ hãi quá mức dần dần im lặng, nó bò xuống dưới chân Chu Nguyên, dụi đầu vào quần cậu, tỏ vẻ thân mật.

Chu Nguyên nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, tao ở đây.”

Không biết nó có hiểu hay không, Quả Táo ngoan ngoãn nằm trên mặt đất, mở to mắt nhìn Chu Nguyên.

“Quả Táo, mày về tổ trước đi, lát nữa tao sẽ quay lại.” Chu Nguyên lại xoa xoa Quả Táo, vỗ đầu nó ra hiệu cậu về sân sau trước, nhưng dù đuổi như nào Quả Táo cũng không chịu đi, muốn ở bên cậu, Nguyên thở dài, đứng lên một lần nữa.

Cậu lại đi về phía cổng chùa, nhưng những người bên ngoài như đã biết mọi hành tung của cậu, khi cậu đến gần cửa, người đó lại chọn đúng thời điểm, gõ cửa.

“Cộc cộc, cộc cộc.”

Tiếng gõ cửa không ngừng vang lên, Chu Nguyên cau mày đến mắt mèo, vẫn chọn mắt mèo lần trước nhìn, cho dù đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng Chu Nguyên vẫn giật mình.

Người mặc đồ đỏ úc trước đứng ở trước cửa nhìn chằm chằm vào mắt mèo từ xa, hiện tại chuyển tới chỗ trước mắt mèo, Chu Nguyên liếc mắt liền phát hiện bên ngoài mắt mèo là một đôi mắt chết chóc đang nhìn chằm chằm cậu qua mắt mèo.

Mặc dù là người quản lý ngôi chùa, nhưng từ trước tới giờ cậu không tin thần không tin ma. Cậu cho rằng dù trên đời có ma, cậu cũng sẽ là phán quan đưa ma xuống địa ngục, dù ma thấy cậu cũng phải run rẩy.

Sau khi đứng yên, Chu Nguyên bình tĩnh nói: “Nói chuyện đi.”

Vốn tưởng rằng sự xuất hiện của ậu, sẽ khiến người ngoài cửa hưởng ứng, nhưng ngoài cửa lại không có một tiếng động nào, thật yên tĩnh.

Tất cả chuyện này quá kỳ lạ, nhưng chỉ cần cậu không mở cửa, người ngoài cửa không thể làm gì cậu. Khi cậu vừa định quay người trở về phòng ở sân sau gọi điện thoại di động cho cảnh sát, người ngoài cửa cuối cùng cũng lên tiếng.

Một giọng sắc nhọn và chanh chua được xử lý bởi thiết bị biến thanh phá vỡ sự im lặng của ngôi chùa, truyền tới tai Chu Nguyên, cô ta nói: “Mở cửa, nói cho cậu, Chu Vũ chết như nào.”

Cách khoảng mười sáu năm, lại nghe thấy cái tên quen thuộc mà xa lạ này khiến thân thể Chu Nguyên cứng đờ, nhưng cậu không hề dừng lại, cậu mặc kệ lời người đó, mà quay về phòng gọi điện thoại cho cảnh sát.

Công dân gọi cảnh sát sẽ bố trí cảnh sát tùy theo tình hình. Vì Châu Nguyên chỉ bị người lạ ngoài cửa quấy rối và đe dọa, cho nên bốt cảnh sát ở cạnh đã cử hai cảnh sát đến.

Hai người lục lại đoạn video giám sát cửa chùa, phát hiện trước khi cảnh sát tới, quả nhiên có một người ăn mặc kỳ lạ đang đứng ở cửa gõ cửa. Người đó mặc một chiếc váy dài màu đỏ, đội tóc giả dài, trên mặt đeo một kính đen che kín mắt, phía dưới là một cái khẩu trang màu đen, chỉ còn đôi mắt lộ ra ngoài.

Trước khi đi, anh ta đột nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm phía bên cạnh cửa, miệng lúc mở lúc đóng, giống như đang nói chuyện với camera sát, khiến hai người cảnh sát đều sợ hãi nổi da gà.

Cảnh sát khu phố nói: “Trời ơi, cái này ... Đây là nửa đêm có ma đến quấy nhiễu?”

“Đội trưởng Chu, chùa của anh có phải đắc tội ai không, nửa đêm không ngủ cũng phải đến vùng nông thôn hoang vắng để dọa anh!” Một cảnh sát khác “chậc chậc”.

Chu Nguyên im lặng một lúc, sau đó lắc đầu tỏ vẻ không biết. Mục đích của việc cậu gọi cảnh sát chỉ là để cảnh sát đến đuổi người đàn ông đi, dù sao thì bọ ngựa bắt ve sầu, con chim vàng anh đã ở phía sau, chơi chiến thuật tâm lý, cần phải nghỉ ngơi đầy đủ dưỡng sức.

Cảnh sát khu phố lấy một dùi cui điện đi xung quanh chùa kiểm tra một lần nữa, không thấy ai ở đó, vì vậy anh ta hướng dẫn Chu Nguyên khóa cửa lại, gọi họ nếu có vấn đề gì rồi bèn xuống núi.

Khi mọi thứ đã yên ắng, Chu Nguyên trở về phòng, mở điện thoại lên thì thấy Thẩm Duệ đã gửi tin nhắn cho mình.

“Ở thành phố B tạm thời phát hiện, người giết Tiền Đông không phải phụ nữ, mà là một người đàn ông có sở thích ăn mặc giả dạng thành phụ nữ. Tôi vẫn đang ở thành phố B, tối nay không kịp quay lại, khoảng trưa mai sẽ về, đến lúc đó mới nói chuyện bên này cho cậu, nghỉ ngơi sớm đi.”

Chu Nguyên nhìn chằm chằm tin nhắn hồi lâu, cho đến khi màn hình lại tối đen, cậu quẹt ngón tay, để giữ màn hình điện thoại sáng, bấm số gọi cho Thần Duệ, chuông reo một lúc, mới được nhấc máy.

“Vẫn còn chưa nghỉ ngơi?” bên Thẩm Duệ có chút ồn ào.

Chu Nguyên “hừ” một tiếng: “Nói cho tôi biết về phát hiện ở thành phố B.”

“Tôi vốn định lên xe, nhưng bên thành phố B có đồng đội cũ của tôi là Mã Siêu gọi điện cho tôi, nói vợ Tiền Đông đột nhiên nhớ ra điều gì đó, Tiền Đông có một đồng nghiệp bị gãy ngón tay út.” đồn cảnh sát khu vực nhỏ phát hiện một vụ án tử vong lớn, hầu như tất cả mọi người đều ở lại làm thêm giờ. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .

Thẩm Duệ bước ra khỏi cục dựa vào lan can nói với Chu Nguyên: “Phương hướng trước đây của chúng ta là bị Lưu Văn Lượng lừa, luôn nghĩ đó là một phụ nữ, người như Hà Chính Quả, là một người có sở thích mặc quần áo phụ nữ.”

Chu Nguyên cau mày: “Hà Chính Quả?”

Cậu nhớ những gì quản lý tài sản của khu bất động sản Lý Hùng nói, rằng người thợ điện do Tiểu Hà gọi tới, mà Tiểu Hà, chính là “Hà Chính Quả “ mà cậu mới biết từ Thẩm Duệ.

“Cậu biết người này?” Từ giọng điệu của Chu Nguyên, Thẩm Duệ biết phía cậu có lẽ đã tìm được thứ gì đó, vì vậy để không làm gián đoạn suy nghĩ, cậu tiếp tục kết nối thông tin của mình với cậu trước: “Là Hà Chính Quả, nhưng khi chúng ta tới, anh ta đã chết rồi, theo khám nghiệm pháp y ở đây, thời điểm tử vong có lẽ không quá một ngày, mà hình thức tử vong do bốn kim đan len xuyên vào nội tạng của cơ thể từ phía sau, như một cái giá đỡ cố định ghế sô pha, chảy máu quá nhiều dẫn tới tử vong.”

Chu Nguyên hỏi: “Nội dung trên Thiệp mời đồng của nói cái gì?”

“Tiền Đông do anh ta giết, chẳng qua bây giờ cái chết của Hà Chính Quả cho thấy có hung thủ mới, bộ phận khảo sát và bác sĩ pháp y ở đây đang xem liệu họ có thể tìm thấy bất kỳ manh mối nào về hung thủ từ hiện trường và trên thi thể không.” Thẩm Duệ thấy vụ án này là một người giết một người, mắt xích này liên kết mắt xích khác, cứ thế, sẽ ngày càng rắc rối hơn.

Anh hạ giọng nói: “Ngày mai khi tôi về, cần gọi mọi người mở cuộc họp, tới lúc đó người anh em Mã Siêu của tôi cũng sẽ được cử đến để cùng chúng ta xử lý vụ án.”

“Thẩm Duệ, anh chụp ảnh Thiệp mời đồng của Hà Chính Quả gửi cho tôi.” Chu Nguyên nói đột ngột.

Thẩm Duệ không có ý kiến: “Được.”

Vừa dứt lời anh đặt điện thoại xuống, một lúc sau, Chu Nguyên nhận được một bức ảnh trên điện thoại di động, cậu nhìn chằm chằm vào Thiệp mời đồng dính máu trên bức ảnh, chỉ thấy trên đó viết một câu:

Vào năm 2016, Hà Chính Quả tình cờ nghe được một bí mật từ Tiền Đông, anh ta lại dùng cách tương tự, dùng mật mã đó đe dọa người khác đưa tiền, đáng tiếc, lần này anh ta gặp phải ma…

Bí mật anh ta biết từ chỗ Tiền Đông, là gì?

Nếu Tiền Đông muốn giết Lý Thế Mậu, anh ta không chỉ cần sự trợ giúp Hà Chính Quả, mà còn cần một người “bên trong” hỗ trợ. Trước đây cậu từng nói, vụ án của Lý Thế Mậu không hề đơn giản, cho dù Tiền Đông và Hà Chính Quả cũng chết, nhưng cái chết của Lý Thế Mậu mới đóng vai trò “chính”.

Ví dụ như một cái xác, nếu không tìm được đầu, chỉ có cơ thể, cũng khó biết được mọi thông tin về anh ta. Nhưng nếu biết cái đầu của anh ta, thì từ đầu đến chân, mọi thứ sẽ bắt đầu bị phơi bày.

Mà Lý Thế Mậu là nguồn gốc của vụ án Thiệp mời đồng, Chu Nguyên đã phân tích vụ án này trước đó, những yếu tố như dây điện bị cháy, thợ điện, chìa khóa cửa kính ngoài ban công đều không thể thiếu.

Hà Chính Quả là người đã cho thợ điện Tiền Đông cơ hội vào khu biệt thự Thiên Tinh. Chìa khóa trong nhà, giả sử như do Lý Phương hoặc một người nào đó được sắp đặt đưa cho. Vậy thì nguyên nhân để những yếu tố này có cơ hội phát huy vai trò, gây ra mọi thứ, chính là “đường dây cháy nổ”, chỉ có điều kiện này xảy ra, các điều kiện khác mới có cơ hội phát huy.

Vụ án Thiệp mời đồng diễn tiến đến hiện tại, hứa Lương đã lọt vào tâm bão của vụ án, nhưng Chu Nguyên tạm thời chưa chắc, trong vụ án này, anh ta đã đóng vai trò “một người tung cánh ở Nam Mỹ, gây ra lốc xoáy ở Bắc Mỹ”, hay là “một người từ đầu đã có vai trò dẫn dầu không thể thiếu trong hiệu ứng axit amin.”

Bất kể là như thế nào, Chu Nguyên cảm thấy, đã đến lúc cần phải để vụ án Thiệp mời đồng thấy ánh sáng.

Yên tĩnh cả đêm, người mặc áo đỏ cũng không xuất hiện nữa, Chu Nguyên cảm thấy được mình vẫn còn sống, người đó vẫn sẽ lại tới, chuẩn bị tinh thần ôm cây đợi thỏ, nhưng vốn dĩ vẫn còn cơn buồn ngủ mấy hôm nay, hôm nay lại như này, chúng liền một đi không trở lại.

Chu Nguyên đứng dậy đi vào trong phòng, đó là một căn phòng ẩn sau tường và tủ sách, ngoại trừ Chu Nguyên, không ai biết, ở đó có một hộp quẻ màu đen, thi thể biến dạng, Thiệp mời đồng, cơ bạch cốt, trống tam canh, cọc người...

Ngoại trừ cây quẻ của thi thể biến dạng bị vẽ một chữ thập đỏ, những cây quẻ màu đen khác đều giống như đôi mắt trốn trong bóng tối, nhìn chằm chằm vào cậu một cách không hề kiêng dè, theo dõi cậu, khiến cậu rùng mình ...

Chu Nguyên rút một nén hương, đốt lên rồi cắm vào hộp quẻ màu đen có viết “Phong Đô Đại Đế”, cậu nhìn chằm chằm nó một lúc lâu, cuối cùng bước ra ngoài với vẻ vô cảm.

Trời đã khuya, cậu cũng không buồn ngủ, liền mở đoạn ghi âm mà Thẩm Duệ tìm được từ nhà Tiền Đông lên, người trong đoạn ghi âm hết lần này đến lần khác gọi tên cậu với giọng điệu lạnh lùng, khóe miệng cậu lại nhếch lên, cảm thấy bản thân mình cuối cùng sống lại, trong giọng nói đó.

Hừ, là người hay ma, rồi sẽ có ngày nó hiện nguyên hình.

Sau một đêm mất ngủ, trời vừa rạng sáng, Chu Nguyên dùng phần mềm gọi taxi trở về tổng cục, chuẩn bị đến cục sắp xếp tất cả manh mối một lượt, đến lúc Thẩm Duệ quay lại có thể mở cuộc họp phân tích vụ án, cậu cảm thấy như vậy là ổn rồi.

Những manh mối có trong tay là đủ để chọn ra kẻ tình nghi, nhưng bắt người chỉ vì tình nghi thì chưa đủ, mà còn cần những bằng chứng, chứng cứ chứng minh rằng họ tồn tại trong vụ án!

Nghĩ đến đây, xe đã chạy trên đường một đoạn thời gian, Chu Nguyên mới phản ứng lại, phát hiện xe đang hướng ngoại thành, lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Chu Nguyên bình tĩnh nói: “Bác tài, bác i đi sai đường rồi.”

Thật lâu sau cũng không có trả lời, Chu Nguyên còn tưởng rằng anh ta sẽ không trả lời mình, lại đột nhiên nghe thấy bên tai có chút sắc bén giọng nói vang lên, anh ta nói: “Không sai, đây là đường tới địa ngục, tôi tiễn anh một chuyến.”



App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play