Thành phố Thanh Châu, lúc bảy giờ rưỡi tối, Chu Nguyên kêu tài xế quay đầu, lái thẳng tới khu biệt thự.

Khi họ đến khu quản lý tài sản, hai người đàn ông thô lỗ mà cậu nhìn thấy lần trước đang ngồi trên ghế sô pha cầm theo hộp cơm, khi nhìn thấy Chu Nguyên, họ nheo mắt nhìn cậu, một lúc sau dường như nhớ rằng họ đã gặp cậu cách đây không lâu, mặc kệ cả cơm, tôi vội vàng đứng dậy.

Một người đàn ông thô lỗ vội vã chạy lên tầng, có lẽ là để báo cáo với người quản lý tài sản Lý Hùng.

Một người đàn ông khác đi tới trước mặt Chu Nguyên, cười xấu hổ: “Anh là cảnh sát đúng không? Cơn gió nào lại đưa anh tới đây?”

“Người anh em, cho hỏi anh làm việc ở đây bao nhiêu năm rồi?” Chu Nguyên hỏi.

Người đàn ông cao lớn vạm vỡ, nói câu lọt lỗ tai là người được bên bất động sản mời tới để giữ thể diện, nói câu khó nghe thì chính là một con chó của bên bất động sản, bảo đi dạy dỗ ai thì phải đi dạy dỗ người đấy.

Nghe thấy lời của Chu Nguyên, người đàn ông không biết Chu Nguyên muốn làm gì, nên do dự nói: “Hai năm.”

“Khu biệt thự Thiên Tinh mới hoàn thành cách đây bốn năm, vậy anh làm việc ở đây cũng coi là khá lâu rồi, tôi muốn hỏi, tiểu khu này, đường dây kém, thường xuyên mất kết nối?” Chu Nguyên hỏi.

Người đàn ông lắc đầu: “Hai năm tôi làm việc ở đây chưa bao giờ bị mất mạng, chỉ có đợt trước mới là lần đầu. Anh cũng biết rằng tiểu khu này là khu người giàu, coi trọng chất lượng cuộc sống đầy đủ, đừng nói là thường mất điện, một năm mà mất điện tầm hai lần có lẽ đã khiến chủ nhà phàn nàn liên tục rồi, anh cảnh sát, anh thấy đúng không?”

Nghe được lời của anh ta, Chu Nguyên im lặng không nói.

Người đàn ông như mở công tắc máy nói, vẫn còn chuyện muốn nói với Chu Nguyên, nhưng phía cầu thang nhanh chóng vang lên tiếng bước chân, một người đàn ông khác nhanh chóng dẫn quản lý tài sản Lý Hùng xuống lầu.

Lý Hùng đang ăn đột nhiên bị thông báo có cảnh sát tới, cảm thấy toàn thân không thoải mái cho lắm, bỏ đũa xuống lập tức đi xuống tầngu.

Tuy không vui là không vui, nhưng anh ta lăn lộn trong giới bất động sản đã nhiều năm, đạo lí đối nhân xử thế, người lẻo mồm lẻo mép như anh ta đã sớm có thể nói mấy câu ngay lập tức như một cuốn sách.

Lý Hùng nhìn thấy Chu Nguyên, lập tức mỉm cười, nhã nhặn duỗi tay ra bắt tay Chu Nguyên: “Anh cảnh sát...”

Chu Nguyên liếc xuống tay mình, ngẩng đầu làm bộ như không nhìn thấy. cậu không có ý định lãng phí thời gian, lạnh lùng hỏi: “Quản lý Lý, lần này tôi tới đây là muốn hỏi anh một chuyện, mong anh trả lời thật lòng.”

Lý Hùng cảm thấy có lẽ là lại liên quan đến vụ án của Lý Thế Mậu, không khỏi trợn tròn mắt, nhưng vẻ mặt vẫn tỏ ra thân thiện, gật đầu với vẻ rất hợp tác: “Không sao, không sao, những gì tôi biết tôi sẽ nói cho anh hết.”

Chu Nguyên nhìn nụ cười gượng chuyên nghiệp của anh ta, hỏi: “Vào ngày Lý Thế Mậu mất, trước khi chủ hộ Hứa Lương của một căn biệt thự khác cùng dãy tổ chức bữa tiệc sinh nhật, bị mất điện, tôi muốn hỏi quản lý Lý, lần trước anh nói, cục cấp điện không cử người tới giúp, là thật chứ?”

Lý Hùng không hiểu vì sao Chu Nguyên lại hỏi, gật đầu: “Không sai, là Tiểu Hà của công ty tôi gọi, nếu không tin, có thể hỏi những đồng nghiệp khác ở đây.”

Cuối cùng anh ta gọi lại hai người đang đợi bên cạnh: “Anh thợ điện lúc đó không phải do Tiểu Hà gọi đúng chứ?”

Hai người đàn ông thô lỗ gật đầu: “Đúng.”

“Phía sau là ai gọi đội thợ điện thuê ngoài?” Chu Nguyên tiếp tục hỏi.

Nghe được câu hỏi này, Lý Hùng luôn cảm thấy có vấn đề, trong đầu chợt hiện lên, anh ta kinh ngạc nhìn Chu Nguyên, do dự một chút, kinh ngạc nói: “Vẫn là Tiểu Hà, người đều là do Tiểu Hà gọi tới. “

Ngập ngừng một chút, Lý Hùng hỏi hai người đàn ông kia: “ Tiểu Hà đâu? Sao mấy ngày nay tôi không gặp?”

“Mấy hôm trước anh ấy nói có việc ở nhà, nên xin nghỉ việc về quê rồi”, một người đàn ông cho biết.

Lý Hùng nói với Chu Nguyên rằng Tiểu Hà mới đến làm việc ở đây không lâu, anh ta làm việc khá chăm chỉ, hơn nữa tiền lương không nhiều, nên Lý Hùng đã giữ anh ta lại, thỉnh thoảng lúc bận, để anh ta thay đổi vị trí bổ sung nhân lực cũng được.

Không ngờ anh ta mới làm việc hai tháng đã từ chức, Lý Hùng cau mày nói: “Tại sao không ai nói cho tôi biết?”

“Quản lý, Tiểu Hà nói ông biết rồi, vì vậy chúng tôi không nói nhiều!” Người đàn ông nói.

Chu Nguyên hiểu rõ, trong vụ án của Lý Thế Mậu, hai khía cạnh quan trọng nhất, cháy đường dây, còn có “Tiểu Hà” đã gọi cho Tiền Đông tới yêu cầu anh ta đến sửa chữa đường dây. Tiểu Hà nhất định cũng phải liên quan đến chuyện không thoát khỏi liên can tới vụ này.

Chu Nguyên hỏi: “ Tiểu Hà là ai? Quê quán ở đâu?”

“Tiểu Hà tên là Hà Chính Quả, người ở thành phố B, tôi nghe nói cậu ta đến thành phố Thanh Châu lập nghiệp.” Lý Hùng trả lời.

Hà Chính Quả?

Chu Nguyên viết lại tên, hỏi quản lý tài sản Lý Hùng, anh ta có bất kỳ tư liệu nào về Hà Chính Quả không, Lý Hùng lập tức sai người đàn ông thô lỗ đi lấy sơ yếu lý lịch của Hà Chính Quả.

Trong sơ yếu lý lịch có một tấm hình của anh ta, Chu Nguyên thoạt nhìn, cảm thấy Hà Chính Quả trông hơi giống một người chuyển giới, khuôn mặt không xấu, dáng người cũng không tệ, nhưng lại là người đàn ông có lông chân lại dài, có yết hầu.

Chu Nguyên chụp lại ảnh và sơ yếu lý lịch của Hà Chính Quả gửi cho Hứa Tiểu Ca, từ sơ yếu lý lịchmà cậu lấy từ phía Lý Hùng, để Hứa Tiểu Ca có thể thẩm tra và chứng minh dựa trên tư liệu của Hà Chính Quả.

Sau khi ra khỏi toà bất động sản, Chu Nguyên vốn định đợi tin nhắn của Hứa Tiểu Ca trước, nhưng khi liếc mắt nhìn, đột nhiên nhìn thấy Hứa Lương.

Hứa Lương dường như đang đi tản bộ, hai người nhìn nhau từ xa. Đột nhiên Hứa Lương đi về phía Chu Nguyên, gật đầu chào: “Cảnh sát gần đây rất chăm chỉ chạy tới khu biệt thự nhỉ.”

Khóe miệng Chu Nguyên hơi nhếch lên, đến đúng giờ không bằng đến đúng lúc, cậu nhanh chóng bước tới, đứng bên cạnh Hứa Lương: “Anh Hứa xem ra rất dưỡng sinh, sau khi ăn xong liền đi dạo, như vậy sức khỏe của anh chắc chắn không tệ.”

“Đi dạo có gọi là dưỡng sinh á? Cảnh sát Chu đúng là rất hài hước, nhưng theo lời anh nói, nếu tôi tiếp tục đi dạo mỗi ngày, tập thể dục thể thao, sau này mới có thể ăn uống no say chơi.” Hứa Lương cười.

Ánh mắt Chu Nguyên gain xảo, cười tủm tỉm nói: “Nghe nói Lý Phương, con gái của chủ gia đình ở cùng dãy biệt thự và em trai cô ấy cũng thường đi dạo, không biết hai người có từng gặp qua không, cô ấy cũng thích dưỡng sinh.”

Nụ cười trên mặt Hứa Lương nghe được Chu Nguyên lời nói, nụ cười liền đông cứng lại, anh ta kiềm chế nụ cười, cau mày lắc đầu: “Tôi biết hai chị em họ, từng gặp qua, chẳng qua không thân.”

“Không thân á? Vậy sao Lý Phương lại nói với tôi, cô ấy khá thân với anh.” Chu Nguyên quay đầu nhìn Hứa Lương, ánh mắt đầy nghi vấn: “Tại sao hai người một người nói quen, một người nói không quen?” - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .

Chu Nguyên vì để thả con tép, bắt con tôm, cố ý nói như thế.

Quả nhiên, Hứa Lương hơi ngạc nhiên, nhưng nó chỉ thoáng qua thôi. Nhưng mặc dù chỉ xuất hiện trong thời gian ngắn,cũng không thể thoát khỏi ánh mắt của Chu Nguyên, cậu nhìn sự kinh ngạc và nghi hoặc trong mắt Hứa Lương, một lúc sau ánh mắt trở lại kiên định và sáng sáng.

Hứa Lương cười khẩy nói: “Cô ấy nói là thân sao? Xem ra tâm tư của phụ nữ rất khó đoán, một khoảng thời gian trước đây tôi thấy cô ấy đi dạo vài lần, tôi chủ động chào hỏi, nhưng người ta không đáp lại, nên tôi không mặt dày làm chuyện như vậy nữa. Haizz, cảnh sát Chu, anh nói xem, tâm tâm tư của người phụ nữ có phải là mò kim đáy biển không, lúc trước phớt lờ tôi, bây giờ lại nói với anh rằng cô ấy là thân với tôi.”

Giọng điệu hài hước giễu cợt chuyện này này, người không rõ thật sự rất dễ nghĩ rằng Hứa Lương thực sự không thân với Lý Phương. Nhưng Chu Nguyên có thể thấy được vẻ căng thẳng từ biểu hiện của anh ta, tay hắn vô thức đút vào trong túi quần, khi nói thân thể vô thức xoay người tránh khỏi Chu Nguyên, do ý thức trong đại não muốn tránh ngọn nguồn nguy hiểm.

Chu Nguyên như sói dỗ cừu, khóe miệng cong lên, cố ý hạ giọng nói: “Anh Hứa không nên thân với cô ấy thì hơn, tôi có nghe nói mấy chuyện về Lý Phương.” Cậu dừng lại, như một người hay hóng hớt, nhẹ nhàng nói: “Lý Phương có vẻ có rất nhiều đàn ông ở bên ngoài, cục của chúng tôi đã điều tra thông tin về việc cô ấy phá thai nhiều lần, có tin tức cho rằng, lối sống của cô ấy có chút hư hỏng.”

Vừa nói, Chu Nguyên vừa cố ý quay đầu nhìn thẳng Hứa Lương: “Anh Hứa, là hàng xóm của cô ấy, anh đã thấy Lý Phương dẫn đàn ông về chưa? Hay là, anh cho rằng thông tin tôi vừa nói, thật sự là thế à?”

“… Cảnh sát Chu, gia giáo nhà tôi dặn tôi không được nói chuyện luyên thuyên ở ngoài.”sắc mặt Hứa Lương không được ưa nhìn cho lắm, nhưng anh ta vẫn kiềm chế cảm xúc, cố làm ra vẻ tự nhiên: “Nếu lời anh lúc nãy đang hỏi ý kiến của tôi, tôi chỉ có thể nói rằng, tôi đã nhìn thấy Lý Phương nhiều lần, cô ấy không giống loại người này, hơn nữa điều kiện gia đình rất tốt, tôi không nghĩ cô ấy không hiểu chuyển làm linh tinh như vậy, cảnh sát, anh nói xem?”

Có lẽ Hứa Lương muốn Chu Nguyên thừa nhận cách nói của mình, nhưng Chu Nguyên chỉ nhún vai, không tuân theo thông lệ: “Cái gì cũng có thể, trên đời không có gì là tuyệt đối.”

Hai người bất đồng ý kiến, Hứa Lương lấy cớ đã hết giờ đi bộ, định rời đi.

Chu Nguyên thấy anh ta chuẩn bị rời đi, cậu đột nhiên ngăn anh lại, nói: “Anh Hứa, sợi dây chuyền trên cổ anh rất đẹp, đúng là có mắt nhìn.”

Hứa Lương sửng sốt một chút, sắc mặt mới phản ứng được có chút tái xanh, ngượng ngùng nói: “Vẫn ổn.”

Con cừu bắt đầu sợ hãi, con cừu bị doạ sẽ bắt đầu hoảng loạn, rất có khả năng sẽ đột phá ổ cừu an toàn, muốn lao ra bên ngoài có đầy nhân tố bất trắc, chấp nhận rủi ro chỉ vì muốn tìm kiếm đường thoát thân.

Nhưng Chu Nguyên là một con sói, hơn nữa còn là một vua sói, con sói sẽ không bao giờ thả con mồi của mình đi, chỉ cần cậu nhắm vào nó.

Khi trở về chùa Lưu Phương từ khu Thiên Tinh, Chu Nguyên liếc nhìn đồng hồ, đã gần chín giờ.

Trời đã khuya, nhưng bầu trời vẫn tối mịt, không có mấy ngôi sao, cậu nhìn điện thoại của mình, Thẩm Duệ không hề gọi điện hay nhắn tin lại cho mình, đành cất máy đi tắm, cậu nghĩ khi an làm xong việc, đại khái cũng sắp mười giờ, có lữ anh sắp về rồi.

Quả nhien, lúc mười giờ mười lăm phút, cửa chùa bị gõ kêu “ầm ầm”.

Quả Táo phản ứng đầu tiên, xông tới trước cửa miếu sủa vang, cảm xúc hơi kích động, càng sủa càng to, thấy thấy Chu Nguyên đến gần, cũng không cọ vào quần như trước nữa, mà dừng ở phía trước ngăn cậu đi qua.

Quả Táo biết rằng Quả Táo có thù địch với Thẩm Duệ, mỗi khi anh tới, Quả Táo sẽ sủa vài lần rồi dựng đuôi tuyên bố chủ quyển.

“Đừng ồn ào.” Chu Nguyên vỗ nhẹ đầu nó: “Đừng lo lắng, có lẽ là Thẩm Duệ.”

Gâu gâu gâu!!

Quả Táo càng lo lắng hét lên, thấy Chu Nguyên chuẩn bị đi tới, vậy mà nó dám dùng răng cắn ống quần, ngăn cản không cho cậu đi qua.

Nuôi cho không lâu, nhưng Chu Nguyên biết Quả Táo rất linh tính, tiếng sủa của nó kỳ lạ như vậy hẳn là vì cảm thấy ngoài cửa có nguy hiểm, không mở cửa được. Nghĩ đến đây, Chu Nguyên nhíu mày nhìn chằm chằm cổng chùa cách đó hai mét.

Một lúc sau, cậu im lặng nhìn Quả Táo: “ Quả Táo, mày cho rằng bên ngoài có nguy hiểm?”

Gâu gâu!

Quả Táo vẫy đuôi, gật đầu.

Như thế, Chu Nguyên phải tin rằng bên ngoài thực sự có gì đó chưa kể sau khi gõ cửa lâu như vậy, cũng không hề nghe thấy Thẩm Duệ nói câu nào, có chút không bình thường.

Suy nghĩ một hồi, Chu Nguyên cầm một thanh sắt bên cạnh đi về phía cửa.

Trên cổng chùa có hai con mắt mèo, Chu Nguyên dừng lại trước một con mèo, cậu nhìn bằng mắt phải ...

Đột nhiên cậu loạng choạng và lùi lại một bước, vô tình giẫm vào đuôi Quả Táo đang bám theo mình, ngay lập tức trong chùa vang lên tiếng sủa không ngớt.

Gâu gâu gâu!!!!



App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play