Giữa trưa tầm mười hai giờ, Thẩm Duệ bắt chuyến tàu cao tốc sớm nhất, vừa đến ranh giới của thành phố Thanh Châu thì nhìn thấy Hứa Tiếu Ca và Ngụy Nhung được cho là đang ở trong tổng cục thành phố, vội vàng chạy phía anh ta: “Đội trưởng, đội trưởng Chu mất tích rồi, từ buổi sáng bọn em đã không liên hệ được, sau đó nhận được tin nhắn rằng mười giờ rưỡi đêm qua, một người đàn ông mặc quần áo đỏ gõ cửa nhà đội trưởng Chu, và anh ấy biến mất trước khi cảnh sát gần đó đến kiểm tra.”

Trong nhà ga cao tốc ồn ào, giờ phút này trở nên trầm mặc và im lặng, tĩnh lặng đến mức Thẩm Duệ có thể nghe thấy nhịp tim của chính mình.

Bởi vì thành phố B cử Mã Siêu đến hỗ trợ giải quyết vụ án, đứng bên cạnh Thẩm Duệ nhìn thấy hai tay anh bất giác hơi run lên, rồi liền nghe thấy Thẩm Duệ nói: "Trở về tổng cục ngay lập tức, Ngụy Nhung em gọi cho người báo tin ngày lập tức, điều tra tất cả các đường, thăm dò dọc theo đường đi của Chu Nguyên.”

Ngụy Nhung lập tức lấy điện thoại ra gọi: "... Ừ, mấy người thăm dò gần chùa Lưu Phương đều coi lại hết, thời gian là từ đêm qua mười giờ sáng nay, phiền toán mọi người rồi."

Đặt điện thoại xuống, cô nhìn thấy Thẩm Duệ đã ngồi ở băng ghế sau, hai tay đặt lên đùi, giống như một bức tượng điêu khắc đang suy nghĩ về một vấn đề, nghiêm nghị mà đẹp trai.

Mã Siêu liếc anh một cái, ngồi xuống bên cạnh anh, nhẹ giọng nói: "Tối hôm qua không phải anh vẫn cùng cậu ấy nói chuyện điện thoại sao? Các anh nói cái gì vậy, có liên quan đến việc cậu ấy mất liên lạc không?"

Thẩm Duệ rốt cục thu tầm mắt khỏi mũi giày, ngẩng đầu nhìn Mã Siêu, khẽ nhắm mắt lại.

Ngày hôm qua ann mới biết về Hà Chính Quả, nhưng anh cùng Chu Nguyên nói sự tình, cậu ấy rõ ràng biết người này. Trước đó, việc tiếp nhận thông tin của bọn họ cũng hẳn là giống nhau, cho nên rất có thể người mà Chu Nguyên gặp ngày hôm qua đã đem tin tức của [người] này cho cậu, mà những gì người đó nói với Chu Nguyên có thể là Hà Chính Quả đã giết Tiền Đông.

Mà khi Chu Nguyên nói chuyện điện thoại với anh ta vào chiều hôm qua, cậu ấy hình như định đi đâu đó.

Thẩm Duệ đột nhiên mở mắt ra nhìn Hứa Tiếu Ca đang ngồi ở ghế trước: "Cậu nhóc, hôm qua Chu Nguyên nói cậu ấy sẽ đến khu Thiên Tinh?"

Hứa Tiếu Ca sững sờ, sau đó gật đầu: "Đúng vậy."

Thẩm Duệ lấy điện thoại di động ra và gọi cho Lý Hùng quản lý tài sản của khu Thiên Tinh.

“Cảnh sách, anh tìm tôi làm gì thế?” Điện thoại được kết nối, Lý Hùng trong lòng lẩm bẩm, đêm qua có ôn thần vừa đến, bây giờ lại tới nữa, gặp cảnh sát này vẫn chưa đủ, nhưng giọng điệu thì vẫn được kiểm soát tốt, giống như một con vịt để chào mời khách hàng: “Nếu anh có bất cứ điều gì cứ việc nói, tôi nhất định sẽ hợp tác với các anh."

"Có cảnh sát nào đến chỗ anh tối qua không?"

Giọng điệu của Thẩm Duệ rất nghiêm túc, chính vì quá nghiêm túc nên Lý Hùng mới sợ đến mức lẩm bẩm trong lòng, tâm trạng bất ổn muốn phủ định, nhưng người ta gọi trực tiếp đến đây là muốn khẳng định câu trả lời rõ ràng.

Trong nhiều năm sự nghiệp làm vịt chào mồi bất động sản của mình, Lý Hùng có đôi mắt nhỏ hiểu được người ta nói cái gì liền nhanh chóng đáp: "Có có, người đã đi cùng cảnh sát Thẩm ba lần đó hình như là cảnh sát Chu, hôm qua đến hỏi ai gọi cho thợ điện khi đường dây bị nổ."

“Ai cơ?” Thần Duệ cau mày, tuy rằng trong lòng đã có câu trả lời, nhưng vẫn cần phải xác nhận lần nữa.

Lý Hùng nói: "Cậu bạn công tác chỗ của chúng tôi, tên gì mà Chính Quả ấy, nhưng cậu ấy đột ngột nghỉ việc cách đây vài ngày, tôi mới biết ngày hôm qua là cậu ấy đột ngột từ chức và không thấy tới, uổng công tôi đối xử tốt với cậu ta như vậy, lần tới dù sơn cùng thủy tận đến đâu, nếu đến làm việc, tôi… ”

Thẩm Duệ không có tâm tình nghe Lý Hùng than thở công việc, lạnh lùng nói: "Anh ta chết rồi. Hôm qua tôi đi thu xác cho anh ta."

"... A!" Lý Hùng [hừ] một tiếng, chính mình há to miệng: “Anh nói như thế nào liền biến mất là biến mất? Đã xảy ra tai nạn sao? Này ở đời như thế nào, đến chết cũng không thể nhai đầu lưỡi của bọn họ, thật xui xẻo."

Lý Hùng càng cảm thấy xui xẻo hơn, anh ta nhổ một ngụm nước bọt xuống đất và nghiền nó.

“Hôm qua Chu Nguyên rời khỏi chỗ của anh, cậu ấy trực tiếp trở về, hay là đi vào khu biệt thự?” Thẩm Duệ hỏi.

Lý Hùng suy nghĩ một chút: “Đi vào thì phải, cậu ta nói đi vào xem một chút."

Cúp điện thoại, ba người trong xe đều nín thở chờ anh nói, nhưng Thẩm Duệ nhắm mắt lại, giống như một người mệt mỏi ốm yếu, dựa vào lưng ghế lặng lẽ bất động.

Mã Siêu nghiêng đầu nhìn chằm chằm Thẩm Duệ hồi lâu, dù sao cũng là đồng đội gắn bó lâu dài, cậu biết Thẩm Duệ hiện tại đang tính toán mọi khả năng sau khi vụ án tiếp tục phát triển.

Vợ của Hà Chính Quả thông đồng bên nhau với Tiền Đông, Hà Chính Quả muốn lợi dụng mối quan hệ mờ ám của Tiền Đông với vợ để đe dọa anh ta đòi tiền, nhưng đã gián tiếp hại chết vợ mình.

Trong hoàn cảnh như vậy, Hà Chính Quả lẽ ra phải hận Tiền Đông, nhưng Tiền Đông đã có cơ hội để giết Lý Thế Mậu, cuộc gọi tìm thợ điện của Chính Quả có đóng góp lớn.

Mục đích của người bị mọc sừng giúp cho kẻ thù của mình đi báo thù là gì?

Sau đó anh nghĩ lại, Hà Chính Quả đã sẵn sàng cho Tiền Đồng gọi [thợ điện], vì vậy họ biết trước rằng có một đường dây nào đó trong khu biệt thự Thiên Tinh sắp hỏng hoặc bị nổ. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .

Dây điện là thứ vô hồn, chỉ con người mới có thể điều khiển, làm nhiễm điện hoặc cho nổ.

Sau khi xác định được hai yếu tố đầu tiên, thì điều kiện quyết định cho sự phát triển của bọn họ chính là [dây điện phải bị nổ]!

Thẩm Duệ gạt quá trình này sang một bên, anh không biết những người trong những vụ án này trước đây có ân oán gì không, anh chỉ biết rằng hung thủ đã giết người, rất có thể Chu Nguyên đã nằm trong tay hung thủ.

Đột nhiên mở mắt ra, Thẩm Duệ đột nhiên vươn tay vỗ vai Hứa Tiếu Ca: "Cho tôi xuống ven đường, đưa Mã Siêu trở lại cục kiểm tra thăm dò, dặn cục trưởng Trương chuẩn bị nhân lực chờ tín hiệu của tôi, sẵn sàng thu lưới.”

Sợ hãi trước cái vỗ bất ngờ, Hứa Tiếu Ca phanh gấp và dừng lại: "... Được rồi."

“Ngụy Nhung, đi với tôi, tôi cần em hỗ trợ một chút.” Thẩm Duệ xuống xe, đứng bên ngoài xe nói: “Mã Siêu, cậu nói thông tin về Hà Chính Quả ở thành phố B với Hứa Tiếu Ca, vất vả cho cậu rồi.”

Vì đậu ở bên đường, chiếc xe của cảnh sát giao thông mới dừng một phút đã đi về phía họ. Thẩm Duệ đang lo lắng có nên gọi taxi hay không thì nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, sắc mặt u ám nhất thời có chút ánh sáng.

Thẩm Duệ bước tới vẫy tay: "Người anh em, xem ra chúng ta thật có duyên, lại gặp nhau rồi."

Người cảnh sát giao thông đang cầu nguyện rằng sẽ không bao giờ gặp lại đội trưởng Thẩm trong đời, nhưng chỉ vài ngày sau anh ta lại đụng mặt người ta mất tiêu, anh ta chuẩn bị rời đi với vẻ mặt cay đắng, phiếu phạt gì đó, những thứ khác không quan trọng bằng chiếc xe của mình!

Nhưng vừa nghĩ tới đây, anh đã bị kéo ra khỏi xe, nhìn Thẩm Duệ đã lên xe, cảnh sát giao thông muốn khóc không ra nước mắt: “Đội trưởng Thẩm, đồng đội của tôi này đang xem, xe là bộ mặt của cảnh sát giao thông, anh không thể như thế được.”

“Không sao đâu, chiếc xe của cô gái này sẽ cho người khác mượn cũng được.” Thẩm Duệ nhìn Ngụy Nhung: “Ngụy Nhung, em còn làm gì nữa, lên xe thôi, chúng ta phải giải quyết tốt vụ án mới được, xin lỗi anh cảnh sát giao thông, anh em giúp đỡ nhau tí.”

Ngụy Nhung sửng sốt một hồi, mới nhận ra đội trưởng có da mặt dày là bất khả chiến bại. Cô ngượng ngùng nói với cô cảnh sát giao thông nhỏ bé đang đứng cạnh cậu trai cảnh sát giao thông và nói lời xin lỗi: "Đội trưởng kêu tôi đi xe, nhưng lại không thể không đi xe, hôm nào chúng tôi phá án sẽ tặng mỗi người một biểu ngữ gương người tốt việc tốt.”

Cậu trai cảnh sát giao thông và em gái cảnh sát giao thông nhìn chiếc xe của mình, muốn khóc nhưng không có nước mắt.

Anh cảnh sát giao thông nhỏ giọng thở dài với vẻ mặt buồn bã: "Thành phố Thanh Châu có nhiều cảnh sát giao thông như vậy, sao tôi lại đi tuần tra ở phía dưới khu vực này, gặp anh ta liên tiếp ba lần, trời ơi, xe tôi để đội trưởng Thẩm đi một lần nữa, cục trưởng mà biết ông ấy sẽ mắng tôi một lần nữa!”

“Tiền bối, cho xe đi mất rồi, em phải làm sao bây giờ?” Cô gái cảnh sát giao thông sầu muộn nói.

Anh trai cảnh sát giao thông lắc đầu: "Kệ đi, để cục trưởng chửi mấy trăm câu, quay lại thì sẽ không có việc gì, lần trước anh cũng bị người này cướp xe, anh quay lại để cục trưởng mắng mình một giờ đồng hồ, anh đếm thì khoảng chín trăm câu, lần này chắc là anh được dạy nhiều rồi mà mãi không sửa chắc cũng bị chửi hơn một tiếng đồng hồ thôi, chịu đựng một chút là tốt rồi.”

Cô cảnh sát giao thông nhỏ bé gật đầu sốt sắng mà nước mắt lưng tròng.

Mặt khác, Nhung Dung đi theo Thẩm Duệ vào khu biệt thự Thiên Tinh, và đến thẳng nhà Hứa Lương cùng Thẩm Duệ.

Thẩm Duệ bấm chuông một lúc lâu nhưng không có ai đáp lại, có lẽ anh đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Đúng lúc này, Hứa Tiếu Ca đã quay lại văn phòng và nhận được video của máy quay, gọi cho Thẩm Duệ: “Đội trưởng, đội trưởng Chu lên một chiếc xe, chiếc xe hướng về phía nam ..."



App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play