Trung tâm thành phố Thanh Châu, một gian phòng trong nhà hàng Trung Quốc gần tập đoàn Lý thị ở khu tài chính thương mại.

Hứa Tiếu Ca có hơi căng thẳng ngồi xuống theo Chu Nguyên.

“Đội trưởng Chu, một lát… một lát sau tôi cần nói những gì khống chế tình hình?” Vốn dĩ Chu Nguyên không mang theo anh ta tới đây, nhưng trong não Hứa Tiếu Ca không ngừng vang vọng mệnh lệnh của Thẩm Duệ, cậu ta cảm thấy so với đội trưởng Chu thì Lão Đại vẫn là đáng sợ hơn, nên là da mặt dày, đi theo một đường tới nơi này.

Nhưng mà đội trưởng Chu giống như là tảng băng, xem cậu ta như là người tàng hình, ngồi xuống là nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, không thèm để ý đến cậu ta chút nào.

“Cậu cứ ngồi đó ăn là được rồi.” Ánh mắt của Chu Nguyên trước sau vẫn dán vào điện thoại, cái cổ thon dài thoạt nhìn giống như thiên nga đen, xinh đẹp lãnh diễm lại cao ngạo khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo. Cuối cùng cậu dường như cảm thấy nói như vậy thật không ổn lắm, lại bổ sung câu: “Đúng rồi, một lát nữa cậu ăn đồ nhớ nhỏ tiếng một chút, sẽ ảnh hưởng đến suy nghĩ của tôi.”

Khuôn mặt Hứa Tiếu Ca đỏ lên: “… Được, tôi sẽ ngậm nó, cố hết sức ngậm nó hòa tan rồi nuốt xuống.”

“…” Chu Nguyên bắt được trong lời nói của cậu mọt sách này, quay đầu nhìn cậu ta một cái, khóe môi hơi hơi cong lên một nụ cười nhẹ: “Cậu còn rất có khiếu hài hước nhỉ.”

Hứa Tiếu Ca: “…”

Đội trưởng Chu, đừng lấy tôi ra làm trò cười có được không!

Kết thúc cuộc trò chuyện xấu hổ, Hứa Tiếu Ca tiếp tục vùi đầu đếm số, khi cậu đếm tới tám trăm tám mươi tám thì nghe thấy tiếng “cộp cộp cộp” của giày cao gót giẫm trên sàn nhà phá vỡ cánh cửa.

Hứa Tiếu Ca quay đầu nhìn Chu Nguyên còn cúi xuống nhìn điện thoại, thường thường lấy tay gõ vào, cậu ta cố lấy can đảm lại gần liếc nhìn một cái, lập tức rụt trở về, hóa ra là đang chơi trò giun săn mồi.

Mấy con giun này thú vị hơn một người sống sờ sờ như cậu đây sao? Vậy mà cậu lại ngoảnh mặt làm ngơ với người sống này! Sau khi suy nghĩ, Hứa Tiếu Ca vẫn là nhỏ giọng nhắc nhở cậu: “Đội trưởng Chu, tôi nghe có tiếng bước chân, phỏng chừng Lý Phương sẽ đến ngay thôi.”

Trùng săn mồi đã ăn tới cái đuôi của chính mình, trò chơi kết thúc trong thất bại. Cậu cất điện thoại di động: “Tai của tôi rất thính, nghe thấy rồi.”

Hứa Tiếu Ca: “…” Tại sao trước kia cậu lại không phát hiện ra rằng đội trưởng Chu thích khiến người khác bị nghẹn như vậy!

Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, tiếng giày cao gót và tiếng cửa mở ngay lập tức vang lên, Hứa Tiếu Ca lập tức đứng lên khỏi chỗ ngồi, gật gật đầu với Lý Phương vừa mới đi vào, tỏ vẻ thân thiện. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .

Vẫn là khuôn mặt được trang điểm tinh tế, mặc một bộ váy liền áo hơi hướng chuyên nghiệp mới nhất của LV, tươm tất và thanh lịch. Cô ta mới vừa từ công ty về, phỏng chừng cũng không định quay lại công ty xử lý công việc sau khi cô ta đi ra ngoài, cho nên cô ta thuận tay đem tất cả đồ đạc muốn mang về nhà lại đây..

Thấy Lý Phương ngồi xuống, Chu Nguyên gọi nhân viên phục vụ cho dọn món ăn cậu đã đặt trước lên.

Các món dọn lên đều là món ăn nổi tiếng nhất của nhà hàng, tên là chân ngỗng om với hồng môn và thanh long, đầu sư tử ngủ say kho tàu, rau cải luộc phỉ thuý bạch ngọc, ngỗng nướng bình minh… Từng món từng món được đưa lên, Hứa Tiếu Ca nhìn mà nuốt nước miếng

Nhìn qua thấy món nào cũng ngon hết!

Đồ ăn đã được đưa lên, phô trương cũng đủ khéo léo, Chu Nguyên tỏ ý mời Lý Phương dùng bữa, nhưng Lý Phương có hơi bối rối, cô ta đến chỗ này cũng không phải đến để ăn cơm, cô biết Chu Nguyên tìm cô cũng tuyệt đối không phải vì để ăn một bữa cơm gắn kết tình cảm, cô ngồi khó hiểu, nói với Chu Nguyên: “Cảnh quan Chu, lần này anh mời tôi đến đây cũng không phải để ăn một bữa cơm nhỉ, tâm ý của anh tôi nhận, có chuyện gì xin cứ trực tiếp vào chủ đề, đồ ăn bên ngoài tôi ăn không quen.”

Khách không động, Chu Nguyên cũng không động. Nhưng Hứa Tiếu Ca nghĩ đến việc Chu Nguyên gọi cậu ta đến đây là để đỡ chân bàn, âm thầm lặng lẽ liếc mắt nhìn hai người một cái, một bên vui vẻ ăn những món ăn vừa nhìn đã thấy ngon, ăn vào còn ngon hơn so với tưởng tượng, một bên vểnh tai lên nghe hai người bọn họ nói chuyện.

Chu Nguyên lấy điện thoại ra, bấm vào bức ảnh phía sau thiệp mời đồng mà Thẩm Duệ gửi, đưa tới trước mặt Lý Phương: “Cô Lý, nếu không đói bụng, chúng ta cũng không cần dùng món khai vị, trực tiếp lên món chính, mời xem.”

Lý Phương không rõ Chu Nguyên có ý tứ gì, cầm lấy điện thoại nhìn qua một cái thì tay nhịn không được run lên, thiếu chút nữa ném phăng điện thoại Chu Nguyên ra ngoài, sắc mặt cô ta đại biến, giống như con mèo hoang bị hoảng sợ, nội giận đùng đùng nhìn Chu Nguyên căm thù: “Cảnh quan Chu, anh có ý gì đây?”

Giọng nói cất cao và bén nhọn, cắt ngang bầu không khí yên tĩnh trong ghế lô, Hứa Tiếu Ca đang im lặng dùng bữa, đang vươn đôi đũa để gắp đầu sư tử thì bị doạ sợ tới nỗi trong lòng căng thẳng, đầu sư tử rớt trở lại đĩa, cậu ta có chút kinh ngạc mà nhìn Lý Phương.

Chu Nguyên không có biểu hiện gì là lo lắng, chỉ “Ừm” một tiếng: “Không có ý gì khác, chỉ muốn xác định với cô nội dung viết trên tờ giấy này, cô cho rằng tính chân thật của nó là bao nhiêu.”

“Cảnh quan Chu, cái này và vụ án của ba tôi có liên quan gì với nhau! Hơn nữa không phải nói hung thủ là cái tên kỹ sư điện Tiền Đông sao? Anh làm cái gì mà cứ đi lệch chuyện chính trong công việc, rồi đến tìm tôi khiếu nại!” Bởi vì Lý Phương quá mức kinh hoảng, giọng điệu la lên đều có chút vỡ âm, dường như khiến cô ta càng thêm thất thố.

Chu Nguyên vươn tay cầm lấy lại điện thoại di động của mình, rút khăn ăn ra lau lau nước bị đầu sư tử bắn ra, quay đầu nhìn Hứa Tiếu Ca, nhẹ giọng nói: “Ăn cơm phải hết sức chăm chú.”

“Hả?” Hứa Tiếu Ca tự nhiên bị đưa vào đề tài nói chuyện có chút hoang mang, như chim sợ cành cong mà dại ra nhìn hai người.

Bị cắt ngang lời nói, Lý Phương bình tĩnh lại một chút, ánh mắt lại mang theo tức giận và căm thù trừng mắt nhìn Chu Nguyên.

Chu Nguyên nói: “Cô Lý, tôi đang kiểm tra xem ba của cô chết như thế nào. Thời điểm cảnh sát ập vào nhà cô, ba cô đang ở trong mật thất, ngoài cửa lớn có camera, có thể thấy được Tiền Đông không có đi qua cửa, mà bởi vì mùa đông nên trong nhà mở hệ thống sưởi, cho nên tất cả cửa sổ đều bị đóng.”

Cậu dừng lại một chút, thấy Lý Phương chờ câu kế, cậu nói tiếp: “Ban công tầng ba bị khoá, chúng tôi đã kiểm tra, nếu Tiền Đông muốn vào nhà cô mà không bị phát hiện, cũng chỉ có thể thăm dò góc khuất không tồn tại, chính là phía sau nhà của cô. Có thể lựa chọn thì chỉ có phòng của cô ở tầng hai.”

“Hung thủ có thể đi vào phòng tôi thì có gì ngạc nhiên?” Lý Phương hỏi lại.

Chu Nguyên lắc đầu nói: “Lần trước ở phòng thẩm vấn trong cục, từ lời khai của cô và Quan Xuân, chúng tôi cũng biết chỉ có hai cái chìa khoá, cô một chìa Quan Xuân một chìa, Quan Xuân không có đưa cho người khác, cô cũng nói nó không có rời khỏi người, hai người ai cũng có khả năng sẽ nói dối, nhưng mà so sánh thì Quan Xuân ít có khả năng hơn.”

Giọng của Lý Phương có chút bén nhọn: “Vì sao?”

Chu Nguyên nói: “Bởi vì cô ấy giết Lý Thế Mậu cũng không có lợi ích gì, nếu giết ông ta thì cô ấy sẽ không còn gì cả, không tiền, không nhà, không nơi nương tựa, cô ấy sẽ không ngốc như vậy, cho dù có nghĩ tới, cô ấy cũng sẽ không làm điều này khi không lấy được cổ phần công ty và bất động sản của tập đoàn Lý thị.”

Lòng tham tiền và ham hư vinh của Quan Xuân nhiều khi khiến cho người khác khinh thường, nhưng nguyên nhân chính làm cho độ hiềm nghi của cô ấy được giảm bớt trên diện rộng cũng là do lòng ham hư vinh này.

Còn Lý Phương, tuy rằng là con gái của Lý Thế Mậu, nếu những điều được viết trên thiệp mời đồng đều là sự thật, thì cô ta vì để trốn thoát và trả thù người ba ác ma này mà liên thủ với Tiền Đông làm như vậy, có khả năng rất cao.

“… Các anh đừng có ngậm máu phun người, tuỳ tiện lấy một tờ giấy như này rồi nghĩ muốn khiến tôi sợ!” Lý Phương cắn chặt răng trước sau không muốn thừa nhận: “Cảnh quan Chu, tôi kính trọng anh nên mới phối hợp điều tra vụ án, xin đừng chà đạp lên tôn nghiêm của tôi một lần nữa.”

Chu Nguyên không nhanh không chậm xắn tay áo lên, vươn tay lấy ấm trà và tự rót cho mình một ly trà để uống, trông bộ dạng kia cực kì giống một kẻ xấu đang mài dao soàn soạt hướng vào kẻ thù.

Cậu lắc đầu nói: “Tôn nghiêm là do tự bản thân mình cho.”

Cuối cùng cậu đột nhiên quay đầu nhìn về phía Hứa Tiếu Ca đang im lặng không một tiếng động mà ăn ngỗng nướng, nhìn thấy miệng của cậu ta đều đầy dầu mỡ, rút khăn giấy ra đưa cho cậu ta: “Lau miệng và tay cho sạch sẽ, sau đó bật máy tính cho tôi, mở ra một số thông tin có liên quan đến việc cô Lý nằm viện, cho cô Lý nhìn xem.”

Hứa Tiếu Ca nuốt ngỗng nướng xuống, có chút ngơ ra nhận lấy khăn giấy của Chu Nguyên, lau lau đầu mới lập tức phản ứng lại, lấy máy tính ra, mở ra sửa sang lại tốt tập tin thông tin mà Chu Nguyên đã phân phó trước đó, phóng to, sau đó xoay màn hình máy tính về phía Lý Phương,”

Hứa Tiếu Ca đứng đắn nói: “Cô Lý, thực xin lỗi.”

Đó là một ít thông tin về việc Lý Phương đến bệnh viện để phá thai, nằm viện chờ, những thông tin này đều là chuyện sẽ khiến cô gái thẹn quá thành giận, nhưng bọn họ cũng là bất đắc dĩ, vì để phá án, chỉ có thể vô duyên mà nói rõ chỗ yếu.

Quả nhiên, sau khi nhìn thì sắc mặt của Lý Phương ngày càng kém: “Theo dõi tôi? Điều tra tôi? Nhưng mà tôi phải nói thật đáng tiếc cho anh, cho dù ba tôi đã làm những chuyện như vậy với tôi, tôi hận ông ta, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc giết chết ông ta.”

Cuối cùng cô tự điều chỉnh lại cảm xúc, tâm trạng nôn nóng một lần nữa bình tĩnh trở lại: “Thật đáng tiếc, tôi thực sự không phải đồng phạm hợp tác cùng kẻ giết người Tiền Đông, tay tôi chưa từng dính máu người.”

Lời vừa nói ra, Lý Phương cảm thấy rằng không thể ở lại chỗ này được nữa, cô ta đi ra ngoài cửa, nhưng một lát sau lại trở về lần nữa, lấy cái túi để quên ở ghế lô đi.

Chu Nguyên mặt không thay đổi nhìn Lý Phương rời đi, ánh mắt dừng ở hai cái túi gì đó ở trên tay cô ta.

Một là túi quà, túi mua sắm của Gucci và một túi là đặc sản của thành phố B.

“Hứa Tiếu Ca, có còn đói bụng không?”

Thật ra Hứa Tiếu Ca không có ăn nhiều lắm, nhưng cậu cảm thấy mình không có tư cách nói đói.

“Không đói.” Hứa Tiếu Ca nói.

Chu Nguyên vừa ngước mắt, âm thầm đánh giá rất nhiều món ăn còn thừa lại: “Không đói sao? Tôi còn muốn nói nếu cậu đói bụng thì cứ ăn tiếp đi, cậu đã no rồi vậy thì quên đi, để cho nhân viên phục vụ dọn đi…”

Hứa Tiếu Ca cảm thấy đội trưởng Chu vừa phí phạm của trời, vừa lãng phí thức ăn, cậu lập tức giơ tay: “Tôi muốn gói về, cho chị Nguỵ Nhung ăn!”

“… Đúng rồi, cậu gọi điện thoại cho Nguỵ Nhung đi, tôi có chuyện muốn hỏi cô ấy.” Chu Nguyên bảo Hứa Tiếu Ca bấm số của Nguỵ Nhung, trước khi cuộc gọi được kết nối, cậu chỉ vào Hứa Tiếu Ca nói: “Gói về cho chị Nguỵ Nhung của cậu ăn đi.”

Tay của Hứa Tiếu Ca cứng đờ giữa không trung, tim đập loạn xạ, lời này của đội trưởng Chu sao lại nghe là lạ như vậy, chẳng lẽ anh ấy phát hiện ra cái gì?

Điện thoại reo một hồi, cuối cùng cũng kết nối được, Nguỵ Nhung đang ở cạnh một cái thùng rác cầm ống nhòm nhìn Lý Phương đi ra từ một nhà hàng Trung Quốc, thấy Hứa Tiếu Ca gọi điện thoại cho mình, vừa bắt máy liền oán giận nói: “Cậu học giả, có chuyện gì thế, tôi đang theo dõi Lý Phương.”

“Là tôi, Chu Nguyên.” Chu Nguyên lên tiếng nói.

Nguỵ Nhung ở đầu dây bên kia sửng sốt, cầm điện thoại di động lên nhìn xem, xác định đúng là số điện thoại của Hứa Tiếu Ca, lập tức nở nụ cười sáng lạn giống như chó săn, giòn giã hô lên: “Chào đội trưởng Chu.”

Chu Nguyên vào thẳng chủ đề: “Nguỵ Nhung, mấy ngày nay cô đều đi theo dõi Lý Phương, cô ta đến thành phố B sao?”



App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play