“A Nguyên.” Sắc mặt Thẩm Duệ không tốt lắm, hạ thấp giọng có chút lo lắng: “Cậu lại muốn làm gì, trước khi tôi quay về, tốt nhất cậu nên đảm bảo an toàn cho chính cậu, tối nay tôi về.”
Sau khi huấn luyện cùng Thẩm Duệ một thời gian, Mã Siêu cảm thấy bản thân không tới hoàn toàn hiểu rõ anh, nhưng vẫn có nắm được vài phần, nhưng cậu chưa từng nghe anh nói chuyện với vẻ lo lắng như vậy, cho nên không khỏi quay đầu nhìn vào anh.
Bên ngoài cửa sổ ô tô là lối vào làng, toàn là người đến chơi, ô tô tấp nập, thỉnh thoảng có người đi ngang qua hông xe họ, dừng lại nhìn vào trong, sẽ phát hiện một người đàn ông đang cầm di động với sắc mặt tối đen như mực, mà người ngồi ở ghế lái bên cạnh, nhìn anh nghe điện thoại, với vẻ mặt kinh ngạc.
Anh nói rất nghiêm túc, nhưng đầu bên kia điện thoại lại thản nhiên nói: “Hiểu rồi.”
Nghe giọng điệu của cậu, Thẩm Duệ gần như phát điên lên, nhưng anh vẫn giữ vẻ nghiêm túc: “Cậu đang ở trong cục à?”
“Đúng” Chu Nguyên trả lời: “Tôi vừa mới trở về, nhưng ắp đi ra ngoài, gặp Lý Phương.”
Chu Nguyên báo cáo hướng đi cho anh, lúc anh đi trong lòng không vui chút nào, ngược lại còn vô cùng lo lắng, dù sao thì cậu là người tay không cầm dao, lúc điên cuồng thì chuyện gì cũng có thể làm ra được, không giữ chặt cậu, e là cậu sẽ làm mọi chuyện vì phá án.
Anh thở dài, giọng điệu không tốt, ra lệnh cho cậu: “Hứa Tiểu Ca có ở trong phòng làm việc không? Cậu để cậu ta nghe điện thoại, tôi có chuyện muốn tìm cậu ta.”
Một lúc sau, người trả lời anh biến thành là Hứa Tiểu Ca có chút căng thẳng tới mức lắp bắp, cậu vốn đang tìm kiếm các dữ liệu khác nhau liên quan đến vụ án có thể đã bị bỏ sót, nhưng Chu Nguyên tự dưng đi sau cậu, vỗ nhẹ lên vai cậu một cách vô cảm, nói với cậu: “Lão đại của cậu tìm cậu, nghe điện thoại đi.”
Lão đại gọi đội trưởng Chu tìm cậu? Hứa Tiểu Ca không hiểu sao lão đại không gọi điện trực tiếp cho mình, cần phải nhờ đội trưởng Chu chuyển lời, cậu lập tức nhận điện thoại, đứng thẳng lưng hét lớn: “Đại lão, tôi là Hứa Tiểu Ca.”
“Cậu nhóc, Ngụy Dung đi ra ngoài canh chừng người ta rồi đúng không? Lát nữa Chu Nguyên đi tìm Lý Phương, cậu đi theo cậu ấy, mang theo máy tính,, trên đường làm số liệu.” Vừa nghe thấy giọng nói của Hứa Tiểu Ca, anh ngay lập tức dặn dò.
Hứa Tiểu Ca: “...”
Thẩm Duệ: “Tôi nhắc lại, đừng tiến hành điều tra một mình, cậu đi chung với đội trưởng Chu, có chuyện gì báo cáo với tôi, nghe thấy chưa?”
“Nghe thấy!” Hứa Tiểu Ca hét lên.
Sau khi giải thích vài câu, Thẩm Duệ không còn chuyện gì để nói chuyện tiếp với Hứa Tiểu Ca, nên nhướng mày nói với cậu: “Cậu nhóc, tôi không có gì để nói với cậu nữa, đứa điện thoại lại cho đội trưởng Chu, để cậu ấy nghe điện thoại.”
Hứa Tiểu Ca cảm thấy được giọng điệu của lão đại trong lại có vẻ ghét bỏ mình?
Cậu đưa điện thoại lại cho Chu Nguyên, lẳng lặng đứng ở nơi đó nhìn. Chu Nguyên liếc mắt nhìn cậu một cái, cầm điện thoại di động ffi sang một bên, hỏi: “Bên của anh trừ việc phát hiện phần sau của Thiệp mời đồng và USB còn phát hiện gì khác không?”
Vừa đến thành phố B anh đã đến thẳng điểm đến, tới nhà Tiền Đông đi xem xét cái hộp, sau khi nhìn thấy đồ trong hộp, còn chưa kịp hỏi câu nào, Từ Châu Hoa đã khóc đến mức xé ruột xé gan. Anh thở dài: “Tôi còn chưa kịp làm gì, đợi lát nữa có manh mối, sẽ cùng trao đổi thông tin ngay với cậu.”
Chu Nguyên đi về chỗ ngồi xuống, dựa vào lưng ghế, ngẩng đầu nhắm mắt lại: “Không có chuyện gì nữa, tôi cúp máy đây.”
Thẩm Duệ vốn là muốn kiếm cớ nói thêm vài câu, nhưng đối phương vậy mà không chút do dự cúp điện thoại.
Anh nhìn chằm chằm điện thoại một lúc, chớp mắt vẫn có chút bất mãn, nhưng ngẩng đầu lên khiến Mã Siêu vốn đang nhìn chằm chằm vào điện thoại của anh giật mình: “Cậu có ý gì.”
Mã Siêu thu lại đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm Thẩm Duệ, cười nửa miệng, hỏi: “Đội trưởng Thẩm, anh thực sự nghiêm túc sao? Không phải chỉ để cho vui thôi à?”
Thẩm Duệ liếc cậu một cái, cười giả tạo nói: “Cậu từng thấy tôi đùa giỡn tình cảm rồi à?”
Mã Siêu rút điếu thuốc ra khỏi hộp thuốc, châm lửa hút một hơi. Có lúc hút quá miệng tới mức phun khói vào Thẩm Duệ, thấy Thẩm Duệ giơ tay ra định đánh mình, cậu rụt cô lại theo phản xạ có điều kiện, một lúc sau mới chợt nhận ra mình thật sự có chút ấu trĩ, cười vẻ giễu cợt, ấn điếu thuốc vào trong gạt tàn, rồi dập tắt điều thuốc.
Lúc trước khi hai người vừa tốt nghiệp học viện cảnh sát được phân đến một nơi để huấn luyện, lúc đó Mã Siêu ở chung ký túc xá với Thẩm Duệ, cậu đã từng thấy rất nhiều hoa khôi và người đẹp tỏ tình với anh, nhưng đều bị từ chối, lần Mã Siêu thấy ấn tượng nhất, là lần Thẩm Duệ không muốn bị phiền, nói thẳng với người ta: “Xin lỗi, tôi thích đàn ông.”
Mã Siêu lúc đó đã rất sốc, cậu đã tránh Thẩm Duệ mấy lần, cho đến khi bị Thẩm Duệ chặn lại trong ký túc xá, Thẩm Duệ nhìn cậu một vòng, khiến cậu nổi da gà, sợ rằng mình sẽ bị anh đè lên tường.
Nhưng Thẩm Duệ nhìn cậu với vẻ mặt giễu cợt nói: “Đừng lo lắng, tôi không đói đến mức không từ thức ăn, tôi rất kén ăn.”
Lúc đó Mã Siêu tức giận đến mức nhảy dựng lên, nhưng sau này cậu cũng từ từ tiếp nhận chuyện này, càng huống hồ Thẩm Duệ từ trước đến nay luôn giữ mình trong sạch, tuy nói thích đàn ông, nhưng chưa bao giờ thấy bên cạnh anh có một người như vậy.
Sau đó cùng đi ăn cơm uống rượu, Mã Siêu tranh thủ lúc không khí hòa thuận, hỏi anh có chuyện gì xảy ra, nhưng Thẩm Duệ lại nói rằng anh có một người mà mình nhớ nhung đã nhiều năm, nhưng lại không gặp đã lâi, hình dáng của người đó dần mờ nhạt trong tâm trí anh, nhưng anh rất nhớ người đó.
“Lúc trước anh nói có một người anh thích nhiều năm, người đó thì sao? Buông tay à?” Mã Siêu nghiêng người hỏi: “Anh quen biết người tên Chu Nguyên này bao lâu rồi?”
Thẩm Duệ gấp máy tính, ngẩng đầu nhìn cậu: “Cậu ấy đã gieo hạt vào lòng tôi hơn mười năm, cắm rễ rất sâu rồi, cậu nghĩ tôi còn có thể rút ra được sao?”
Mã Siêu nghe những lời nói tràn đầy triết lý của anh, trong đầu luôn cảm thấy có chút bối rối khó hiểu, cậu ghét người khác nói chuyện quanh co, một là một, lại nhất định phải nói thành ba, đúng là gợi đòn. Cậu cau mày hỏi anh: “Anh nói như vậy là có ý gì? Nếu không dứt ra được thì anh vẫn có thể thích người khác, anh tra nam à?”
Mở cửa xe, Thẩm Duệ xuống xe nhìn cậu với ánh mắt khá khinh thường: “Em Siêu, chỉ số IQ của em còn cần phải sạc lại, Chu Nguyên chính là cái cây đó, vì sao lại phải nhổ đi, tôi ngu à?”
“...” Đại não của Mã Siêu nhanh chóng tiêu hóa câu nói này, khi nhận ra Thẩm Duệ đã lại đi về phía nhà Tiền Đông, cậu nhanh chóng mở cửa xe đuổi theo, vẻ mặt hoài nghi: “Chu Nguyên chính là người trong lòng anh đã mất tích nhiều năm? Trời ơi, hơn mười năm không gặp, vẫn có thể gặp mặt, lại vừa hay ở chung một nhóm, duyên phận này chẳng phải quá thần kỳ rồi à? “
Thẩm Duệ mỉm cười: “Khi gặp lại cậu ấy, tôi cũng nghĩ duyên phận thật kỳ diệu.”
“Em cũng muốn gặp người này ...” Mã Siêu còn đang kích động muốn tiếp tục câu chuyện này, nhưng bọn họ còn chưa kịp ra cửa đã thấy Từ Xuân Hoa đi ra tìm bọn họ.
Khuôn mặt Từ Xuân Hoa vừa khóc trông rất phờ phạc, cô ta còn tưởng rằng đám người Thẩm Duệ đã đi rồi, liền vội vàng chạy ra ngoài, may mà bọn họ không có rời đi.
Ba người trở lại nhà Tiền Đông, ngồi ở trên sô pha, Thẩm Duệ luôn cảm thấy tất cả các bức ảnh của Tiền Quân trong nhà nhìn chằm chằm mình, trong lòng cảm thấy khó chịu.
Từ Xuân Hoa biết chồng cũ Tiền Đông báo thù cho con trai mình, nhưng anh ta không thể cẩu thả như thế, sau khi bình tĩnh lại, cô ta hỏi đám người Thẩm Duệ: “Cảnh sát, bố của Tiền Quân, chết như thế nào?”
Thẩm Duệ nói với Từ Xuân Hoa về khung cảnh ngày hôm đó, anh hỏi: “Cô Từ, không biết Tiền Đông có quen ai ở Thanh Châu không, có những ai? Chúng tôi phán đoán bước đầu rằng có một người phụ hơi cao, khỏe một chút đã giết Tiền Đông.”
Từ Xuân Hoa và Tiền Đông đã ly hôn vài năm, mấy năm nay ngoài việc quan tâm đến chuyện của con trai, cô ta thực sự không biết nhiều về chuyện của Tiền Đông, nhưng cô ta vẫn cung cấp thông tin mà cô ta có thể cung cấp.
“Nếu tách khỏi vấn đề háo sắc thì người như Tiền Đông, đúng thực sự là một người đàn ông tốt.” Từ Xuân Hoa thở dài, tuy mới ngoài bốn mươi nhưng tóc đã bạc trắng rất nhiều.Cô ta lại thở dài: “Anh ấy không rượu chè, không cờ bạc, có chút tay nghề, kiếm tiền lo cho gia đình, cũng khá dư dả, nhưng chuyện tôi không thể nhịn được là anh ấy luôn tìm kiếm phụ nữ bên ngoài. “ - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .
Vốn dĩ đã là chuyện đáng xấu hổ, người đàn ông nhà mình lại ra ngoài ăn vụng, ở nông thôn nếu nói ra sẽ mất mặt mũi, nên rất nhiều phụ nữ chọn chịu đựng, tưởng rằng sẽ yên bề gia thất, sóng vỗ về bờ.
Từ Xuân Hoa hồi đó cũng chịu đựng, nhưng vô ích, một lần hai lần vả mặt cô ta, lần khiến cô ta khó chịu nhất chính là Tiền Đông vậy mà dám ngủ với vợ của một công nhân trong công trường của mình, còn đánh nhau, tới mức lên đồn cảnh sát.
Cũng chính lúc đó, Từ Xuân Hoa đã hạ quyết tâm ly hôn.
Nghĩ đến những sự việc trong quá khứ, Từ Xuân Hoa cũng nghĩ rằng cái chết của Tiền Đông có liên quan đến một người phụ nữ tóc dài, tuy rằng không chịu được, nhưng lại thấy anh ta đáng đời, cô ta nói: “ Trước đây tôi đã nói với anh rất nhiều lần rồi, anh ấy háo sắc như vậy, sớm hay muộn. làm tổn thương chính mình. “
“Cô Từ, Tiền Đông có thường xuyên ra ngoài tìm phụ nữ không?” Thẩm Duệ cau mày nhìn Từ Xuân Hoa, giống như Mã Siêu, hỏi: “Tiền Đông có thói quen mang phụ nữ từ bên ngoài về nhà không? Hay là, cô từng gặp người phụ nữ nào bị cụt một nửa ngón tay ở bàn tay trái không?”
Nếu Tiền Đông có thói quen đưa gái về nhà, vậy có thể kiểm tra một số nơi tắm mà Tiền Đông thường lui tới.
Nhưng Từ Xuân Hoa lại đánh tan suy tính của anh, Từ Xuân Hoa nói: “Không thể, tuy rằng anh ấy loạn, nhưng cũng chưa từng dám mang về nhà, tuy suy nghĩ anh ấy có hơi cổ quái, nhưng người phụ nữ mà anh ấy cho là có thể ngủ ở nhà chỉ có thể là người vợ anh ấy đã đăng ký kết hôn, trước khi tôi ly hôn, anh ấy luôn đưa phụ nữ vào khách sạn, tôi đến bắt hai lần, nhưng sau này không thèm đi nữa. Người phụ nữ bị gãy ngón tay mà anh nói, tôi cũng chưa từng gặp.”
Nói đến đây cô ta cũng là một người phụ nữ bị hôn nhân giày vò, nghe Từ Xuân Hoa nói như vậy, Mã Siêu cảm thấy rùng mình, cậu nghĩ mình hoặc kết hôn, hoặc an phận tuân thủ, không cần thiết phải lôi người khác xuống nước, chỉ để thoả mãn chính mình.
Nhưng trong xã hội này có đủ loại người, gặp phải bọn họ liền bỏ chạy. Nếu không muốn tự mình thoát ra khỏi vũng lầy này, thì đành tự mình chịu đựng.
Sau khi nhận được danh sách từ Từ Xuân Hoa, đám người Thẩm Duệ quay trở lại, đi theo Mã Siêu đến đồn cảnh sát ở thành phố B, họ kiểm tra từng người trong danh sách, phát hiện ra rằng những người trong danh sách không có thời gian và động cơ gây án.
Vụ án lại tưởng như đi vào ngõ cụt, Mã Siêu để Thẩm Duệ ở lại một đêm, hôm sau đi kiểm tra xem có manh mối gì mới không, nhưng Thẩm Duệ lắc đầu: “Bên này cậu coi chừng, tôi phải đặt vé đi về, trong lòng tôi hơi bất an.”
“Chẳng phải anh mới tới đây à, mới một ngày đã bất an, Thẩm Duệ anh trúng độc à?” Mã Siêu cười rồi quở trách anh: “Thật sự không muốn ở lại à, chúng ta đã lâu không gặp nhau, ăn cơm cùng nhau không? “
Thẩm Duệ lắc đầu: “Không, cậu so với cậu ấy, cậu ấy quan trọng hơn nhiều.”
Một câu gợi đòn như vậy, khiến Mã Siêu muốn đánh Thẩm Duệ, cậu không thể tưởng tượng được một người nghiêm túc như vậy, lại bị một người khác làm cho thành loại người buông thả thế này, trêu đùa một lát rồi đưa anh tới tàu cao tốc.
Bên kia, Từ Xuân Hoa muốn cất ảnh của con trai mang về nhà, nhưng đột nhiên phát hiện đám người Thẩm Duệ đã để quên một tập tài liệu ở nhà, cô ta mở tập tài liệu ra rồi lại đóng lại, chuẩn bị sẵn sàng rồi bảo Mã Siêu tới lấy nó.
Nhưng khi đang thu dọn đồ đạc, cô ta chợt nghĩ ra điều gì đó, đôi mắt chợt mở to ...
App TYT & Ý Hiên Các team