Ngụy Nhung có chút mê man: “Không, mấy ngày nay tôi đều nhìn chằm chằm cô ta, cô ta đều ở thành phố Thanh Châu, không có rời đi.”
Chu Nguyên im lặng trong chốc lát, dự định gọi điện thoại cho Hứa Tiếu Ca, nhưng Ngụy Nhung cảm thấy vấn đề này có chút kỳ quái, vội hỏi: “Đội trưởng Chu, vì sao anh đột nhiên hỏi Lý Phương có đi qua thành phố B hay không?”
Nhớ tới trong tay Lý Phương cầm theo mấy túi đặc sản thành phố B, Chu Nguyên nói nhanh: “Vừa rồi chúng tôi gặp mặt Lý Phương, trong tay cô ta cầm một túi đặc sản thành phố B lại đây, tôi chỉ muốn xác định xem cô ta có đi thành phố B không.”
Ngụy Nhung còn ở trên phố, cách một khoảng đi theo Lý Phương, cô vừa đi vừa nói: “Đồ vật cầm trong tay? Ồ, hai chiếc túi mà Lý Phương đang cầm đều được nhận trong chuyến chuyển phát nhanh cùng ngày hôm nay, chắc là do một người bạn tặng cho cô ấy.”
Cuối cùng Ngụy Nhung tạm dừng một chút rồi hỏi: “Đội trưởng Chu, các anh đang ở quán ăn Trung Quốc gần tập đoàn Lý thị đúng không?”
Giao hàng trong ngày? Nói chung, giao hàng trong ngày do hậu cần của thành phố giao. Có thể giao ngay trong ngày, nếu nhanh thì có thể giao trong vòng một tiếng, nếu chậm thì có thể nhận được sau ba tiếng. Bạn của Lý Phương không tự mình đi giao đặc sản mà thay vào đó là sử dụng hình thức giao hàng trong ngày?
Đầu óc Chu Nguyên quay cuồng, một người bạn vừa đi công tác trở về, rất bận rộn không có thời gian đến nên chỉ có thể dùng dịch vụ giao hàng trong ngày để gửi thành ý của mình cho Lý Phương. Hoặc Lý Phương nhờ người khác mang những thứ này đến.
Chu Nguyên cho rằng nếu Lý Phương thích ăn đặc sản kia nhờ người mua về thì về tình về lý đều sẽ tự mình lại đây một chuyến để đưa, đương nhiên việc dùng giao hàng trong ngày cũng không phải là không thể. Nhưng Chu Nguyên cho rằng còn có một loại khả năng, đó chính là đàn ông đưa.
Ngụy Nhung nhìn chằm chằm Lý Phương một lúc, cô ấy nói hai túi đồ vật đều nhận cùng lúc, mà Chu Nguyên vừa mới chú ý tới ngoại trừ đặc sản thành phố B còn có một cái túi mua hàng của Gucci. Các túi mua hàng của Gucci đều được phân loại, quần áo và đồ trang sức được đóng gói trong các túi mua hàng khác nhau, và các đồ trang sức khác nhau cũng có nhãn và kiểu túi mua hàng khác nhau.
Chu Nguyên đã từng nhìn thấy kiểu dáng của chiếc túi mua hàng mà Lý Phương đang cầm, đó là túi dành cho bộ sưu tập vòng cổ, hơn nữa còn là bộ sưu tập tình yêu.
Kết hợp với chiếc nhẫn đôi phiên bản giới hạn mà anh nhìn thấy từ trên người cô ta trước đây và bây giờ lại có một sợi dây chuyền của bộ sưu tập tình yêu này, Chu Nguyên cho rằng Lý Phương đã có bạn trai.
Nhưng kỳ quái chính là, Lý Phương không thừa nhận mà người đàn ông này cũng không lộ mặt.
Ngay lúc não của Chu Nguyên đang quay cuồng, Ngụy Nhung thấy bên người không có động tĩnh gì, liền lớn tiếng hỏi: "Đội trưởng Chu, anh vẫn nghe điện thoại chứ? Các anh vẫn ở nhà hàng đó sao?"
Suy nghĩ của Chu Nguyên một lần nữa bị kéo trở về, đáp: “Ừ, còn ở.”
Ngụy Nhung liếm môi, sau khi nhìn chằm chằm người ta cả ngày, cô chỉ tùy tiện ăn thứ gì đó, lúc này vừa đói vừa lạnh, cô bĩu môi, ngọt ngào hét lên: "Các anh có ăn gì không? Ăn cái gì? Anh có thể chụp ảnh cho em được không?"
Miệng không được ăn nhưng có thể xem vài lần cũng không tệ.
Thời cổ đại có người trông mơ giải khát, Ngụy Nhung cô ấy cũng có thể nhìn thức ăn ngon để ngăn thèm.
Lông mày Chu Nguyên nhảy dựng lên, quay đầu nhìn Hứa Tiếu Ca vừa mới đóng gói xong đồ ăn trên bàn, đang đứng bên cạnh nhìn mình cười cười. Không thể giải thích được cảm giác hai người này thật sự là hai kẻ dở hơi trong cục, nhướng mày đưa điện thoại cho Hứa Tiếu Ca.
Cậu nói: “Ngụy Nhung tìm cậu.”
“Tìm tôi làm gì?” Hứa Tiếu Ca có chút mê man, lập tức tiếp nhận điện thoại, nghĩ đến đầu bên kia điện thoại là Ngụy Nhung thì có chút lo lắng mà áp lên tai, ngọt ngào hỏi: “Chị Ngụy Nhung, chị tìm tôi sao?”
Đầu bên kia di động đột nhiên đổi thành một người khác, Ngụy Nhung chớp mắt, phản ứng lại sau đó lập tức thấp giọng hỏi Hứa Tiếu Ca: “Mọt sách, các cậu nói chuyện ở quán ăn rồi có ăn gì không? Tôi thấy quán ăn đó trang trí rất hoành tráng, đồ ăn cũng được chứ?” - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .
“Chị Ngụy Nhung, tôi gói lại rồi.” Hứa Tiếu Ca nói, bỗng nhiên nhìn thấy Chu Nguyên đi đến ghế lô bên ngoài, lập tức đuổi theo. Cậu nói với Ngụy Nhung: “Chị Ngụy Nhung, tôi về cục sẽ mang cho chị, hiện tại tôi phải đi theo đội trưởng Chu, không nói nữa.”
Còn chưa chờ Ngụy Nhung nói chuyện thì Hứa Tiếu Ca đã cúp điện thoại, vội vàng đuổi theo Chu Nguyên.
Đứng ở cửa quán ăn, Chu Nguyên nhìn thấy Hứa Tiếu Ca theo đuôi lại đây: “Hứa Tiếu Ca, cậu đem cho chị Ngụy Nhung đi, không cần đi theo tôi.”
“Chính là…” Hứa Tiếu Ca rất khó xử, cậu cảm thấy sếp so với Chu Nguyên càng đáng sợ hơn, cậu vội lắc đầu: “Kế tiếp đội trưởng Chu muốn đi đâu?”
Chu Nguyên giơ tay nhìn thoáng qua đồng hồ, thời gian cũng sớm, cậu nói: “Tôi trở về.”
Trong mắt Hứa Tiếu Ca hiện lên chút vui vẻ: “Vậy tôi đưa anh trở về?”
Chu Nguyên đứng ở ven đường đón xe, liếc mắt qua nhìn Hứa Tiếu Ca một cái, nhàn nhạt nói: “Rốt cuộc Thẩm Duệ đã nói gì với cậu để cậu xem tôi như một người tàn tật cần được chăm sóc vậy?”
“Tôi…” Hứa Tiếu Ca nóng nảy, tay đội trưởng Chu bị thương còn chưa khỏi, rất nhiều chuyện đều không thể tự tay làm lấy, chẳng qua là cậu nghe mệnh lệnh của sếp lại đây giúp một tay. Cậu rõ ràng là có ý tốt, nhưng đội trưởng Chu như thế nào giống như hiểu lầm cậu nha!
Làm sao bây giờ, nên giải thích thế nào đây?
Hứa Tiếu Ca gấp đến độ ở trong đầu moi hết cõi lòng muốn giải thích vài câu, nhưng cậu mới vừa mở miệng ra lại bị chặn lại bởi tiếng thắng xe gấp của chiếc taxi mà Chu Nguyên ngăn lại, cậu trơ mắt mà nhìn đội trưởng Chu ngồi trên taxi, do dự nên đi theo sau hay không.
Chu Nguyên kéo cửa sổ xe xuống nhìn Hứa Tiếu Ca hoảng loạn giống như con đà điểu, khóe môi giương lên, nhướng mày với cậu ta: “Tự lái xe về cục đi, tôi về nhà.” Chu Nguyên chào hỏi tài xế chuẩn bị lái xe: “Đợi lát nữa sếp cậu gọi điện thoại cho cậu thì cứ nói anh ấy gọi cho tôi là được.”
Hứa Tiếu Ca nhìn bóng dáng taxi đi nhanh, có chút xa vời, nhưng một chút mê man này lập tức biến thành khẩn trương vì tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cho dù ở bên đường sẽ không có đồng nghiệp nhìn thấy thì cậu cũng không tự chủ được mà thẳng lưng, nhận điện thoại rồi trả lời: “Sếp.”
Thẩm Duệ còn đang ở phòng chờ ga tàu cao tốc, nhìn chằm chằm thời gian trên đồng hồ mới gọi cho Hứa Tiếu Ca: “Chu Nguyên đâu?”
“Vừa mới…vừa mới ngồi xe nói là về nhà.” Hứa Tiếu Ca có chút khẩn trương.
“Cậu ấy nói với cậu là về nhà?” Thẩm Duệ nhướng mày, không còn gì khác để nói với Hứa Tiếu Ca, nói: “Vậy được rồi, thằng nhóc cậu xong rồi thì nghỉ ngơi đi, tôi cúp trước đây, tôi gọi qua hỏi cậu ta một chút.”
Người ở trong phòng chờ không nhiều lắm, Thẩm Duệ ngồi ở trong góc click mở dãy số của Chu Nguyên gọi qua, đầu kia điện thoại nhanh chóng tiếp nhận, Thẩm Duệ vốn dĩ có chút mệt mỏi nhưng ngay lập tức khuôn mặt sáng bừng lên, anh hỏi: “Cậu về nhà?”
“Đội trưởng Thẩm, vì sao hiện tại tôi cảm thấy mình như một phạm nhân bị anh giám thị vậy?” Âm thanh lạnh lùng của Chu Nguyên truyền qua, cậu có chút bất đắc dĩ hạ giọng: “Thẩm Duệ, anh đừng có ấu trĩ như vậy, tôi không yếu đuối như anh nghĩ đâu.”
Thẩm Duệ nhẹ giọng cười cười: “Tôi chưa từng cảm thấy cậu yếu đuối, nhưng cậu làm cho tôi cảm thấy cậu có chút điên, tôi làm đội trưởng có nghĩa vụ bảo đảm an toàn cho mỗi đội viên, huống chi Hứa Tiếu Ca đi qua làm người tra tài liệu cho cậu, thuận tiện nhìn xem cậu có gì cần hỗ trợ không.”
Chu Nguyên bị những lời nói ngụy biện của Thẩm Duệ làm cho dở khóc dở cười, cuối cùng thở dài: “Bánh Mao Thạch chỉ mua được ở thành phố B sao?”
“Cái gì?” Bị câu hỏi đột ngột của Chu Nguyên làm cho sững sờ, Thẩm Duệ còn tưởng rằng Chu Nguyên muốn ăn loại bánh quy này, nên lập tức đứng dậy, muốn đi đến cửa hàng đặc sản bên ngoài mua một ít trước khi tàu đến: “Bánh này thực sự chỉ có ở thành phố B, gia đình Mao Thạch có một ông lão mở cửa hàng trăm năm tuổi, bạn tôi trước đây đã mua cho tôi, cũng không tệ lắm. Nếu cậu muốn ăn thì tôi sẽ mua về cho cậu.”
Chu Nguyên nghe tiếng động đi đường của Thẩm Duệ, cảm thấy anh thật sự đi mua bánh cho mình thì lập tức nói: “Không phải, tôi không thích ăn, hôm nay đi nói chuyện cùng Lý Phương thì thấy cô ta cầm một túi bánh mao thạch.”
Thu bước chân định đi trở về, Thẩm Duệ ngồi trở lại trên chỗ ngồi, cau mày: “Lý Phương tới thành phố B?”
Nhưng Ngụy Nhung không báo cáo việc này với anh.
Chu Nguyên nói: “Lý Phương không rời khỏi thành phố Thanh Châu, chắc là có người mang cho.”
Dừng một chút, nói tiếp: “Tôi nghi ngờ Lý Phương có bạn trai, mà bạn trai hẳn là có liên quan đến vụ án mạng của Lý Thế Mậu.”
Qua nhiều lần thẩm vẩn, biểu hiện thoáng qua của Lý Phương đều ở tình trạng căng thẳng nhưng thản nhiên. Những biểu hiện thoáng qua trên gương mặt là cảm xúc tồn tại chân thực nhất của con người. Bởi vì suy nghĩ của bạn sẽ được truyền đạt đầu tiên đến mọi cơ trên cơ thể thông qua não bộ, sự co giật của các cơ đôi khi là sự phản hồi trong vô thức của con người. Sự khẩn trương, phẫn nộ, bất mãn cùng kinh hoảng đều có thể thể hiện qua những biểu hiện thoáng qua.
Tiếp xúc vài lần cùng với Lý Phương, Chu Nguyên chỉ có thể từ biểu hiện thoáng qua của cô ta đọc ra dáng vẻ thẹn quá thành giận cùng…một chút lo lắng.
Đặc biệt là sau khi cậu nói Tiền Đông đi từ phía sau nhà cô ta, thông qua ban công phòng cô ta, dùng chìa khóa mở cửa kính ban công rồi tiến vào bên trong, do đó có cơ hội giết được Lý Thế Mậu.
Cậu hạ giọng nói với Thẩm Duệ: “Trước tiên chúng ta có thể suy xét động cơ mà phạm nhân phạm tội chính là vì sao Tiền Đông muốn giết chết Lý Thế Mậu. Dựa vào hiện trường, anh ta tuyệt đối không có khả năng hành động đơn độc, lúc ấy tôi cho rằng là Lý Phương, từ tin tức điều tra của Hứa Tiếu Ca và thông tin trên Thiệp mời đồng thì Lý Phương hận Lý Thế Mậu, có đủ lý do để hợp tác với Tiền Đông để giết chết Lý Thế Mậu.
Thẩm Duệ yên lặng nghe cậu nói.
“Hung thủ gây án nhất định chú ý đến thiên thời địa lợi nhân hòa, tôi cho rằng Tiền Đông hợp tác cùng người nào đó. Thẩm Duệ, anh tin rằng tất cả sự việc đều trùng hợp như vậy sao. Thời điểm Lý Thế Mậu ở nhà, khu biệt thự đúng lúc có một loạt đường dây điện bị cháy, cần thợ điện đến sửa?” Chu Nguyên dừng một chút, không đợi Thẩm Duệ trả lời, tiếp theo nói: “Trong trường hợp này, việc thiếu một liên kết là không đủ để xảy ra.”
Thẩm Duệ nghe hiểu được ý trong lời nói của cậu, có chút kinh ngạc: “A Nguyên, cậu cho rằng là tên phú nhị đại Hứa Lương làm?”
Cuối cùng, Thẩm Duệ bỗng nhiên nhớ tới một việc, anh nghĩ đến lúc mình đi thành phố B đã thấy Hứa Lương ở ga xuất cảnh, anh hơi nhắm mắt lại, cố gắng kéo trí nhớ của mình trở lại hoàn cảnh lúc đó, bỗng nhiên nhớ lại cái gì, mở to mắt thật nhanh.
Thẩm Duệ nghiêm túc mà nói: “Lúc tôi đi thành phố B, Hứa Lương đứng ở cửa xuất cảnh đi từ thành phố B đến thành phố Thanh Châu, trong tay cầm đặc sản, tôi nhớ lại thì đồ vật kia chính là bánh mao thạch!”
App TYT & Ý Hiên Các team