Sau khi ra khỏi khu rác, Chu Nguyên không trực tiếp quay lại đồn cảnh sát Thanh Châu, Thẩm Duệ cùng đồng bọn xông vào bắt Tạ Linh Ngọc, anh lái xe đi thẳng. Khi quay lại đền, thấy Tần Phong vẫn đang nghỉ ngơi, dọn ghế ngồi ngoài cửa phòng của anh, hai chân bắt chéo nhau, đang lý luận với Quả Táo.

Chu Nguyên đi ra phía sau ghế Tần Phong đá một cái, Tần Phong sửng sốt suýt chút nữa ngã xuống đất, thẳng mặt nói: “Sư phụ là quá rảnh rỗi hay nhàm chán sao? Tìm em tới đây để em nói chuyện với chó.”

Trái tim đang đập mạnh của Tần Phong dần bình tĩnh lại, một tay khoác vai Chu Nguyên, nháy mắt ra hiệu nói: “Hôm nay cậu về sớm vậy! A Nguyên, cậu có muốn đi bar không? Cậu về lâu như vậy chúng ta cũng chưa đi ra ngoài chơi, Hãy chọn một ngày khác. Chọn ngày còn hơn đánh nắng, cứ chọn hôm nay đi?”

Nhìn thấy Chu Nguyên trở lại, Quả Táo không hề giữ cửa không cho Tần Phong vào, vẫy vẫy cái đuôi đi theo Chu Nguyên vào trong. Chu Nguyên nheo mắt nhìn Tần Phong từ trên xuống dưới, sau đó lạnh lùng liếc anh một cái: “Không thấy chiếc nhẫn, dây chuyền trên cổ anh ta cũng bị giật, lộ ra vẻ mặt giả vờ rất vui vẻ, trong dịp tết âm lịch, để anh ta buông tay?”

Tần Phong há hốc mồm, sững sờ hồi lâu, cuối cùng trong gió lạnh, anh nở nụ cười híp mắt, bĩu môi vẻ mặt ủy khuất, Chu Nguyên thậm chí còn lờ mờ nghe thấy anh thầm nức nở một hai tiếng, chỉ thấy anh nhào người về phía trước ôm lấy cổ mình, từ biển hét một tiếng: “Con mẹ nó, A Nguyên quả nhiên trong nội tâm của tới có một con côn trùng! Cảm động rồi!”

Chu Nguyên dùng sức đẩy bàn tay đang ôm mình ra, kéo anh cách xa mình, tối sầm mặt nói: “Côn trùng, cậu mới là ký sinh trùng. Cậu có liên quan đến vụ án búp bê áo đỏ không?”

Tần Phong nghi ngờ nói: “Không phải vừa rồi cậu là hung thủ hoài nghi trong vụ án búp bê áo đỏ sao? Thanh Châu nhiều chuyện lớn như vậy, muốn không chú ý cũng không được. Có chuyện gì sao?”

“Hung thủ đã ở trong đồn cảnh sát. Cậu đợi tý nữa có thể chúng kiến vụ án này trên tin tức.” Chu Nguyên nói: “Cậu vào tủ lạnh trong phòng bếp, lấy ra một miếng bít tết rán chín vàng, đổ sốt tiêu đen lên trên rồi và bưng lên đây cho tớ.”

Đầu óc Tần Phong có chút hỗn loạn, cuối cùng hung thủ cũng đã sa lưới, anh muốn làm bít tết cho Chu Nguyên. Thấy Chu Nguyên bước vào phòng đóng cửa lại, nhận ra mình đã trở thành đầu bếp miễn phí trong ngày thất tình này, trong lòng có chút buồn bực: “Bạn ơi, cậu không thể đối xử với tớ như vậy! Tôi rất đau lòng.”

“Đừng nước mắt cá sấu, cậu vẫn luôn muốn chia tay, buông tay không phải là chuyện tốt sao?” Đèn trong phòng sáng lên, Chu Nguyên nghĩ đến đây lập tức cảm thấy làm người không nên quá tuyệt tình, lại mở cửa ra, Tần Phong đang đứng sững sờ bên ngoài nói: “Đừng nói tôi không đủ bạn bè. Trong tủ lạnh có ba miếng bít tết, tất cả đều là miếng chiên, cậu ăn một cái, mang hai miếng còn lại tới đây, nhanh lên, hôm nay tôi rất đói.”

Tần Phong: “...”

Tần Phong còn muốn nói chuyện với Chu Nguyên, nhưng lại nhìn lên, Chu Nguyên đã cởi áo khoác ra, trên cổ bị dao cứa có vết máu, không sâu đến chí mạng, lại đang mùa động chắc chắn không dễ chịu. Anh cau mày, xắn tay áo, vẫy vẫy tay, xoay người đi về phía phòng bếp: “Nhớ xử lý vết thương trên cổ, đừng để chú Đặng nhìn thấy lại cằn nhằn mấy tiếng, cũng thiệt là, làm việc không quản đến tính mạng, còn không bằng quay lại đền lấy danh tự làm chức ông từ, cũng không phải không thể nuôi nổi bản thân mình...”

Chu Nguyên đứng yên nhìn anh rời đi, miệng lẩm bẩm, sau đó xoay người đóng cửa lại rồi khóa lại. Chạm vào cổ mình, trời đông giá rét, khi cậu ở bên ngoài, cơn đau không có thời gian để truyền tới. Khi vào nơi ấm áp, cậu không khỏi nhíu mày vì đau.

Vừa định lấy túi sơ cứu ra để xử lý vết thương, cửa phòng lại bị gõ, cậu không khỏi nhíu mày đứng lên, mấy ngày nay không dạy cho Tần Phong một bài học, anh muốn nhảy lên đầu lật ngói rồi. Cậu đứng dậy đi mở cửa, ai ngờ ngoài cửa còn có một tên khó đối phó hơn Tần Phong.

Thẩm Duệ không nói gì, sắc mặt không thay đổi nhìn cậu. Chu Nguyên cảm thấy dáng vẻ của Thẩm Duệ khi nghiêm túc rất giống với tượng thần dán ngoài cửa, nghĩ đến đây không khỏi bật cười, có cảm giác “tôi nói anh sai rồi, anh sai rồi”, trong lúc nhất thời cảm thấy thú vị, nghĩ đi nghĩ lại cũng không nhịn được “phụt” bật cười.

Thẩm Duệ: “...”

Cái tên điên này đang cười cái gì vậy!

Thẩm Duệ cũng không coi mình là khách, thấy Chu Nguyên xoay người vào phòng muốn đóng cửa lại, lập tức duỗi cái chân dài ra để vào khe cửa, vênh váo đi vào phòng. Ánh mắt sắc bén nhìn thấy túi sơ cứu, Thẩm Duệ cầm lấy oxi già và bông gạc, để Chu Nguyên ngồi ổn định trên ghế, trêu chọc nói: “Cậu cho rằng cổ của cậu là vòng kim cương sao? Tại sao lại cố ý trêu chọc Tạ Linh Ngọc?”

Khi oxi già chạm vào da thịt, cái giác lạnh lẽo khiến Chu Nguyên co rút lại, thuận miệng phàn nàn một tiếng: “Nhẹ tay một chút, rất đau.”

“Cậu còn biết đau sao? Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ không đau!” Lời nói thô bạo phát ra, nhưng động tác trên tay lại trở nên nhẹ nhàng hơn: “Lúc trước cậu làm việc cũng là không muốn sống như vậy?”

“Anh đừng lo lắng, tôi rất trân trọng mạng sống của mình.” Lúc Thẩm Duệ nói, bên tai nổi lên một đợt nóng, cảm giác ngứa ngáy khiến anh vô thức ngẩng đầu nhìn cậu. Thẩm Duệ so với mười năm trước không quá giống, lúc đó hơi gầy và hướng nội, mười mấy năm không biết anh đã trải qua cái gì, lúc này hai mắt đều là câu chuyện, anh trở nên kiên định và quật cường. Bây giờ anh có đủ khả năng để che mưa gió cho những người quan trọng.

Tuy nhiên, Chu Nguyên thở dài, có một số thứ đã qua nhiều năm rồi không bao giờ có thể quay lại.

Thẩm Duệ cũng nghe thấy tiếng thở dài của cậu, giả bộ bối rối không nói gì. Vừa giúp cậu xử lý vết thương, anh vừa hỏi: “Cuối cùng cậu đã tắt máy liên lạc, Tạ Linh Ngọc nói gì với cậu?”

“Nếu tôi nói không liên quan gì đến công việc, mà là chuyện cá nhân, anh có tin không?” Chu Nguyên nhẹ giọng hỏi.

Sau khi xử lý tốt vết thương, bôi thuốc mỡ và đắp một miếng thạch cao điều dưỡng, Thẩm Duệ hơi nhướng mày, trầm giọng nói: “Tôi tin, nhưng có thể người trong cục không tin, cho nên cậu phải chuẩn bị cho cuộc họp ngày mai.”

“Đương nhiên.” Chu Nguyên không để ý nói: “Vụ án đang ở giai đoạn cuối. Anh là đội trưởng đội điều tra tội phạm, tại sao anh lại tới đây? Sẽ không vì tưởng tôi là cấp dưới mà bỏ chạy, không có khai báo còn tự tiện rời đi, nên muốn bắt quay lại xử phạt?”

Một bình không mở ra thì nên nhấc cái nào, Thẩm Duệ bị cậu đoán trúng giả vờ bối rối tới tức điên. Anh kéo một chiếc ghế đẩu lên ngồi đối diện với cậu, hai chân bắt chéo nhìn cậu một lúc, rồi đột nhiên đứng dậy, nắm lấy tay cậu, nói với Chu Nguyên: “Mặc dù tôi biết bây giờ cậu bị thương ở cổ, bắt cậu làm việc là một việc rất thiếu đạo đức, nhưng chuyện này rất cần cậu, đi ra ngoài với tôi.”

Trong giây lát Chu Nguyên sửng sốt trước hành động đột ngột của anh, cậu cầm áo khoác lên, nhanh chóng đi theo Thẩm Duệ ra ngoài. Ngay khi Tần Phong bưng bít tết tới, lập tức nhìn thấy Thẩm Duệ không biết xuất hiện trong đền từ lúc nào, vội vàng kéo A Nguyên rời đi.

Anh không biết tại sao, phản ứng của anh rất chậm, lập tức hét lên với hai người đã ra tới cửa lớn: “Chết tiệt, A Nguyên không phải cậu nói đói bụng sao? Sao tên kia lại ở đây? Coi A Nguyên của chúng ta như trâu để sai sao...! Trâu cũng cần có thời gian ăn cỏ nghỉ ngơi dưỡng sức chứ...! Bóc lột!”

Nhìn thấy bóng dáng Chu Nguyên và Thẩm Duệ biến mất ở cửa đền, Tần Phong tức giận đến mức đạp lên ghế đẩu cạnh cửa, Quả Táo ngồi bên cửa mở to mắt nhìn anh, Tần Phong nhíu mày. : “Này, này con chó xấu xí, nếu lần sau Thẩm Duệ tới gần chủ nhân của mày, lập tức cắn anh ta, cắn anh ta một cái, tao sẽ cho mày một khúc xương to, toàn thịt, đi sủa một tiếng!”

Gâu gâu!

Thành giao! Một người một chó vì tranh giành quyền sở hữu Chu Nguyên, vui vẻ thỏa thuận, chú Đặng đang bận ở trong đại điện đền nghe thấy tiếng ồn ào ở sân sau, lập tức ra sân sau nhìn thấy Tần Phong đang tự mình ăn bít tết, sờ sờ lỗ tai nói lảm nhảm: “Tiểu tử hôi thối, không làm chuyện tốt, lại trốn ở đây ăn vụng đồ ăn, tới giúp quét hạ ngoài cửa đền...” - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .

Tần Phong còn đang ngậm miếng thịt bò bít tết trong miệng, bị phát hiện ăn vụng. Anh muốn nhổ miếng bít tết ra và phàn nàn về sự bất bình của mình, nhưng anh lo lắng rằng cuối cùng miếng thịt bò sẽ không còn nữa, tội danh ăn trộm vẫn sẽ rơi vào người anh, cái này được chút không đủ bù mất.

Anh ăn như hổ đói ăn hết vào, lớn tiếng nói: “Oan uổng, A Nguyên kêu cháu nấu rồi ăn. Gần sang năm mới, cháu là thanh niên tốt không thể cứ để chú hiểu lầm như vậy được...!”

“...” Chú Đặng nhíu mày, chú ấy khẽ nói: “Ý của cháu là không giúp chú quét đền chùa sao?”

Tần Phong rùng mình một cái, cảm thấy nếu mình trả lời “không”, sau này muốn bước chân vào chùa sẽ bị chú Đặng đuổi theo mắng mỏ. Ngay lập tức, anh nghe lời hét lên: “Quét, quét ngay lập tức!”

Sau khi lên xe của Thẩm Duệ, xe đang chạy với tốc độ cao trên đường, Chu Nguyên không khỏi hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Mấy ngày nay làm suốt ngày đêm không ngủ Thẩm Duệ cũng có chút mệt mỏi, ném điện thoại di động cho Chu Nguyên, khi gặp chuyện quan trọng, anh không bao giờ nói nhảm: “Cậu mở điện thoại di động của tôi ra xem, tiểu tử Hứa Tiểu Ca đã gửi tài liệu tới. Đầu óc cục trưởng Trương lúc này có chút ngốc, mấy ngày trước chủ tịch tập đoàn Long Diệu vẫn khỏe, anh ta nhờ tôi bảo vệ an toàn cho anh ta, nhưng hôm nay anh ta đã ra đi.”

Chu Nguyên lặng lẽ xem thông tin trên điện thoại di động, có rất ít thông tin, chỉ có giải thích đơn giản và một ít ảnh chụp tại hiện trường vụ án. Chu Nguyên đọc xong nói: “Tự sát không nên tìm tôi, mà là đến nhà tang lễ.”

Thẩm Duệ còn chưa kịp phản ứng, một chiếc xe ô tô đột nhiên từ bên đường chạy ra, anh kinh ngạc, tốc độ quá nhanh, hai chiếc xe nhất định cùng nhau đi đến Tây Thiên thỉnh kinh. Thẩm Duệ lập tức bẻ lái lao thẳng vào bồn hoa ven đường. Một tiếng nổ lớn, Chu Nguyên còn chưa kịp hoàn hồn chấn động do va chạm, lập tức nhìn thấy Thẩm Duệ hùng hổ lao ra khỏi cửa, tài xế xe không muốn sống vừa rồi cũng xuống xe kiểm tra tình hình, Thẩm Duệ cao lớn lập tức nắm cổ áo anh ta lên.

“Anh lái xe như thế nào? Muốn chết thì tránh xa ra một chút.” Vẻ mặt Thẩm Duệ giống như La Sát, đây là lần đầu tiên Chu Nguyên nhìn thấy anh tức giận như vậy.

Một cảnh sát giao thông đã lái xe tới đây. Người tài xế gây tai nạn thô lỗ, thấy Thẩm Duệ một lời không hộ lập tức mắng chửi, anh ta cũng nóng tính, vậy mà muốn đánh nhau với Thẩm Duệ, để Thẩm Duệ đánh hai ba cái lập tức lăn ra đất gào khóc mắng mỏ: “ Tên mập chết bầm lái xe không có mắt nên bị phạt tù để tránh hại người đi đường.”

Cảnh sát giao thông đi tới, thấy Thẩm Duệ đè người tài xế béo và đánh vào đầu anh ta, muốn kéo Thẩm Duệ lại.

“Thẩm Duệ, đội trưởng điều tra hình sự của đồn cảnh sát Thanh Châu.” Thẩm Duệ ngẩng đầu liếc nhìn người cảnh sát giao thông, sau đó tát tên mập đang định chống cự, nhìn lại chiếc xe của anh đã lõm hơn một nửa đầu, đau lòng không thôi anh nhịn không đuọce lại đánh vào đầu tên mập mạp kia. Anh đứng dậy và nói với cảnh sát giao thông: “Tên này đi ngược chiều, kiểm tra cồn rượu, kiểm tra ma túy, anh xem rồi xử lý đi.”

Quay đầu nhìn chiếc xe của mình đang bốc khói, không thể tiếp tục đi. Anh mặt dày nói với cảnh sát giao thông: “Người anh em, anh mượn cho tôi mượn xe của anh. Tôi có việc gấp, còn xe của tôi thì nhờ công ty bảo hiểm giải quyết. Anh phải xử lý thật tốt tên tội phạm đi đường này.”

Khi nghe cảnh sát giao thông nói rằng đó là đội trưởng Thẩm của đội điều tra tội phạm, họ lập tức đưa chìa khóa xe và mũ với sự ngưỡng mộ. Thẩm Duệ bước chân lên xe, chạy đến xe của mình, mở cửa, hối lỗi nói: “Xin lỗi, tôi phải gấp rút tới hiện trường. Nếu như cơ thể cậu không khỏe, tôi sẽ gọi xe cấp cứu đưa cậu đến bệnh viện.”

“Đội trưởng Thẩm, về sau làm ơn đừng dễ dàng hỏi một người đàn ông xem anh ta có ổn không.” Vẻ mặt Chu Nguyên u ám bước ra khỏi xe, cầm lấy chiếc mũ xe máy do Thẩm Duệ đưa cho, dạng chân ngồi phía sau anh, vốn không có chỗ đặt tay nên cậu giữ chặt lan can phía sau xe, Thẩm Duệ đột nhiên tăng tốc lái xe đi được một đoạn, cậu giật mình đến mức ôm lấy eo anh như phản xạ có điều kiện.

“Ôm chặt vào đội trưởng Chu, tôi lái xe có chút nhanh.” Giọng nói nhỏ xuống, Thẩm Duệ nhanh chóng đi về phía trước. Gió lạnh phả vào mặt, anh cất giọng nói với Chu Nguyên: “Mới một giờ trước, Tạ Linh Ngọc vừa mới bị bắt, trong cục nhận được điện thoại báo động, chủ tịch tập đoàn Long Diệu đã treo cổ tự tử, thế nhưng hiện trường có rất nhiều tình huống quỷ dị. Nghe người hầu của chủ tịch tập đoàn Long Diệu Lý Thế Mậu nói rằng có một mảnh giấy màu vàng đã bị đốt bên cạnh cái chết của Lý Thi Mậu, trên tờ giấy viết không ít chuyện xấu không muốn ai biết của Lý Thế Mậu...”



App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play