Người ta ước tính rằng hiếm có ai ở thành phố Thanh Châu này chưa từng nghe nói đến tập đoàn Long Diệu, Tập đoàn này chủ yếu thiên về xuất nhập khẩu, bất động sản, điện ảnh, truyền hình, và các nhu yếu phẩm nông nghiệp. Lý Thế Mậu, người sáng lập kiêm chủ tịch Tập đoàn Long Diệu, nghe nói 20 năm trước ông ấy đem bán một con bò của gia đình để lại rồi kinh doanh buôn bán nhỏ, dần dần về sau càng trở nên phát đạt.
Tập đoàn Long Diệu đã đóng góp rất nhiều cho nền kinh tế của thành Thanh Châu, bản thân Lý Thế Mậu cũng đã giành được nhiều giải thưởng quốc gia, Lý Thế Mậu có mạng lưới quan hệ làm ăn rộng rãi, ăn nên làm ra, về mọi mặt liên quan đến ông thì người người nghe đến đều phải nể phục.
Chỉ không ngờ rằng khu bất động sản Thiên Thượng Tinh do Lý Thế Mậu đầu tư vừa mới hoàn thành, vẫn chưa đến Lễ hội đèn lồng để mở bán, người làm của ông đã phát hiện ông đã treo cổ trên tầng hai của biệt thự.
Người làm của gia đình Lý Thế Mậu gọi cho cảnh sát, trung tâm cảnh sát liền cử một cảnh sát gần đó đến phong tỏa hiện trường, vì Lý Thế Mậu không phải người thường nên sở cảnh sát quận đã nhanh chóng báo cáo sự việc cho Sở cảnh sát Thanh Châu, Trương Quốc Toàn khi biết tin, ông ấy gần như làm cho văn phòng muốn nổ tung, như một con sư tử cứ gầm rú lên, vội vã gọi cho Thẩm Duệ lập tức đến văn phòng.
Lúc đó, Thẩm Duệ mới vừa hoàn thành vụ án Thi Thể biến dạng, thì nhận được cuộc gọi của Cục trưởng Trương, mới nhắn Ngụy Nhung nói lại rằng anh đang bận. Kết quả Ngụy Nhung bị ông ấy mắng, cô liền mở loa ngoài, sau đó tất cả đồng nghiệp trong trạm đích đều nghe thấy tiếng mắng mỏ của Cục trưởng Trương.
Thẩm Duệ cau mày, tắt loa ngoài trả lời điện thoại: “Cục trưởng Trương, đã cuối năm rồi, đừng nóng tính quá, không lại bị đứt mạch máu mà chết đấy.”
Chỉ có Thẩm Duệ mới dám nói chuyện với Trương Quốc Toàn bằng giọng điệu đó, Trương Quốc Toàn đang mất bình tĩnh, mắng vài câu cũng không nhịn được cười mà bật cười thành tiếng: “Trước tiên giao việc hoàn thành hồ sơ vụ án trước cho Ngụy Nhung, rồi quay lại đây cho tôi. Còn nhớ Lý Thế Mậu mà tôi đã nhờ anh bảo vệ ngày trước không? Ông ta chết rồi.”
Doanh nhân này nộp đơn xin một cảnh sát bảo vệ cách đây không lâu đã chết tại nơi thuộc quyền quản lý của chính mình, Trương Quốc Toàn cũng phải chịu áp lực rất lớn khiến ông đau đầu. Thấy Thẩm Duệ có vẻ hơi vội vàng, Trương Quốc Toàn lập tức cho Thẩm Duệ biết những thông tin mà ông thu thập được: “Người hầu của ông ấy gọi về phía cảnh sát nói ông ấy treo cổ tự vẫn, nhưng nếu đã có ý định tự vẫn thì sao vẫn sợ bị ám sát mà còn muốn thuê cho mình một cảnh sát để bảo vệ.”
Vừa nói, Trương Quốc Toàn vừa yêu cầu Thẩm Duệ xem máy tính của mình, có một bức ảnh trên máy tính do cảnh sát chụp tại hiện trường. Trong ảnh cho thấy, Lý Thế Mậu chết trong tình trạng treo cổ, mắt trợn to đỏ ngầu, da dẻ xanh tím.
“Cậu nhìn xem.” Trương Quốc Toàn phóng to bức ảnh, quần của Lý Thế Mậu bị dính một mảnh giấy to bằng lòng bàn tay, Loại giấy này người chuyên môn có thể thấy là giấy vàng, loại giấy vàng dùng để đốt cho người chết trong đám tang.
“Có ai trong gia đình ông ấy mất gần đây không?” Thẩm Duệ hỏi: “Hay một người bạn của ông ấy mất và ông ấy đi dự đám tang của người đó chẳng hạn?”
Trương Quốc Toàn lắc đầu, một doanh nhân lớn như Lý Thế Mậu, mọi động thái của gia đình ông ta sẽ luôn được chú ý đến. Ông cũng mới vừa nhờ người của Cục Thông tin điều tra, Lý Thế Mậu đã xuất bản một cuốn tự truyện, ông bắt đầu kinh doanh từ con số không nhờ việc bán nhà của tổ tiên và một con bò do bố mẹ ông ấy để lại, hiện ông có một con trai và một con gái, cả hai đều giúp cha mình phát triển công ty.
Ông ta ly hôn vợ mình cách đây 4 năm vì tính tình không hợp nhau, vợ ông chuyển đến định cư ở nước ngoài, con trai và con gái vẫn đang đoạn tụ với mẹ ở nước ngoài.
“Người hầu của Lý Thế Mậu vừa gọi cho con gái và con trai của ông, họ sẽ về nước chuyến bay sớm nhất, ước tính rằng họ sẽ đáp chuyến bay sau mười tiếng nữa”, Trương Quốc Toàn dựa lưng vào ghế thở dài: “Anh qua hiện trường xem, tôi sẽ tìm cách đánh lạc hướng đám phóng viên.”
Thẩm Duệ đồng ý, nhưng ngay khi vừa chân trước bước ra khỏi cửa, anh đột nhiên khựng lại. Nhìn về phía Trương Quốc Toàn, nở nụ cười: “Cục trưởng Trương, tôi thì bình thường khi làm thêm giờ trong Tết Nguyên Đán, nhưng còn bọn họ chỉ ngủ được vài giờ một ngày, ông không định có chút gì đó khuyến khích bọn họ sao?”
Trương Quốc Toàn ban đầu không phản ứng, Thẩm Duệ cho rằng người càng lớn tuổi sẽ càng cáo già, tay làm động tác đếm tiền, mỉm cười nháy mắt: “Tiền thưởng!”
“Cái tên tham lam này, cậu đâu có thiếu tiền, tại sao lúc nào cậu cũng thích xin tiền thưởng từ tôi khi mà cậu có nhiều tiền đến mức không biết cách để tiêu cho hết?” Trương Quốc Toàn cười thành tiếng, cầm lấy một tập tài liệu ném nó về phía Thẩm Duệ: “Nếu muốn thưởng, thì nhanh chóng tìm hiểu thông tin về Lý Thế Mậu đi.”
“Tiêu tiền hay xài tiền là hai việc hoàn toàn khác nhau, cho tiền vào túi của mình rồi thì mới an toàn”. Thấm Duệ vừa nói vừa tránh né cú ném tài liệu vừa rồi của cục trưởng Trương, sau đó thò đầu từ cửa thăm dò trong phòng của Trương Quốc Toàn, nói với ông: “Coi như ông hứa rồi đấy nhé, tôi sẽ về văn phòng và nói chuyện với họ, để biết rằng họ sẽ được thưởng nhờ thức khuya vài ngày cho việc này.”
Mặc dù Thẩm Duệ nói rằng anh ta lái xe có chút ngông cuồng, nhưng thực tế là đang chở Chu Nguyên bị ốm, anh đã biến đầu máy của cảnh sát giao thông thành ô tô điện, lái xe từ từ về khu biệt thự trong trung tâm thành phố. Để không mất thời gian, Thẩm Duệ đi vòng vào một con hẻm nhỏ ít người, vừa lái xe vừa chuyển tiếp thông tin mà Trương Quốc Toàn đã nói cho mình với Chu Nguyên.
“Tôi đã yêu cầu Hứa Tiểu Ca kiểm tra, con trai và con gái của Lý Thế Mậu thực sự đang ở nước ngoài, và họ có hồ sơ xuất cảnh.” Đường mòn có rất nhiều ổ gà, ổ voi, tuy đi đường này tiết kiệm được kha khá thời gian hơn rất nhiều so với đi đúng phần đường nhưng khi lái xe lại bị xóc: “Có bốn biệt thự do Lý Thế Mậu đứng tên, không có biệt thự cố định để ở, mỗi biệt thự đều có người hầu dọn dẹp và trông coi.”
“Làm thế nào mà người hầu phát hiện ra rằng Lý Thế Mậu đã bị treo cổ? Anh có thắc mắc về thời điểm Lý Thế Mậu xuất hiện trong biệt thự và khi nào ông ấy được tìm thấy là đã chết hay không?”Mấy cái ổ gà làm xe rung lắc, Chu Nguyện vô thức ôm lấy eo Thẩm Duệ, sau khi nhận ra có chút va chạm vào gì đó cứng rắn trên eo và hơi ấm truyền đến bàn tay của mình, cậu sững sờ từ từ thu tay lại.
“Tôi hơi vội vã khi nhận được thông báo nên không tìm hiểu chi tiết. Đến hiện trường để hỏi cho rõ vậy.” Nhưng cậu chưa kịp lặng lẽ rút tay lại thì Thẩm Duệ đã buông một tay lái ra, nắm lấy tay cậu lại để tay cậu vòng qua eo của mình, giọng nói bình thản đến mức thanh âm nói ra không chút gượng gạo: “Ôm chặt vào, con đường này không dễ đi đâu."
Chu Nguyên nhìn bóng lưng của anh, mùa đông ở Thanh Châu rất nhanh tối, hai bên đường có ánh đèn mờ ảo, khi gió lạnh thổi qua, trái tim khó chịu của cậu cũng nhẹ nhõm đi, giống như đêm đông này, vừa dài vừa yên tĩnh.
Hai người không tiếp tục nói chuyện nữa, Thẩm Duệ không có ý định lái xe quá nhanh, nhưng ngoài đường đang rất lạnh, anh lo lắng Chu Nguyên không chịu nổi, nghĩ về một cơn cảm lạnh kéo dài còn tệ hơn một cơn cảm mạo, lái chiếc xe phóng đi như một chiếc mô tô thể thao, ban đầu dự định mất 40 phút sẽ đến, nhưng chiếc xe dừng lại bên ngoài biệt thự của Lý Thế Mậu trong vòng chưa đầy nửa giờ.
Các biệt thự nơi Lý Thế Mậu sống đều là nhà dành cho gia đình, mỗi ngôi nhà cách nhau hơn năm mươi mét. Hơn nữa, những người giàu có này thường mua biệt thự, chỉ thỉnh thoảng đến sống ở đó, rất khó để tìm một người hàng xóm để hỏi vài điều về Lý Thế Mậu. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .
Thẩm Duệ vừa mới xuống xe, cảnh sát bảo vệ khu biệt thự lập tức ập tới, địa điểm này đã bị chặn từ sớm, theo lời khai của người hầu, từ khi phát hiện ra thi thể của Lý Thế Mậu cho đến khi cảnh sát đến, họ tuân theo lệnh của cảnh sát và không bao giờ bước vào hiện trường nữa.
“Thi thể của Lý Thế Mậu vẫn đang bị treo à?” Chu Nguyên nhìn lên lầu hai khu biệt thự, dù chỉ nhìn lướt qua, mặc dù cậu không thể trực tiếp nhìn thấy Lý Thế Mậu trong cửa sổ kính lớn, nhưng dưới ánh đèn, cậu vẫn có thể nhìn thấy một bóng đen lơ lửng trên không không chuyển động gì cả.
Người hầu của nhà Lý Thế Mậu là một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, tên là Quan Xuân, nghe nói cô ấy là họ hàng với gia đình vợ của Lý Thế Mậu, vì Lý Thế Mậu đã giúp đỡ gia đình cô và nhờ cô đến biệt thự để dọn dẹp, thỉnh thoảng lo luôn việc bếp núc. Quan Xuân không hề sợ hãi, ngay lập tức gọi điện báo cảnh sát sau khi phát hiện ra Lý Thế Mậu đã treo cổ tự tử, khi nghe cảnh sát nói rằng không được chạm vào bất cứ thứ gì tại hiện trường, cô đã đứng ngoài cửa và đợi cảnh sát đến.
Quan Xuân gật đầu, mặt xấu hổ lẩm bẩm: “Cảnh sát yêu cầu tôi không được làm xáo trộn hiện trường, tôi thường xem mấy bộ phim cảnh sát, vì vậy tôi đã đợi cảnh sát ngoài cửa sau khi gọi cho họ.”
Chu Nguyên nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, Thẩm Duệ có trách nhiệm liên lạc với viên cảnh sát tại hiện trường, hỏi xem bác sĩ pháp y đã đến chưa.
“Bác sĩ pháp y Dương đang đến. Tôi đã gọi cho anh ấy trước rồi, anh ấy nói rằng đang từ ngoại ô phía đông đến, có chút tắc đường...”
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến ngay, Dương Châu cầm hộp công việc đi tới, thấy Chu Nguyên liếc mắt kinh ngạc, đắc ý nói: “Yo, chúng ta gặp lại nhau rồi. Lần trước nhìn thấy cậu, tôi đã đoán xem cậu có phải là người nhà của chúng tôi không, nhưng không ngờ đó là sự thật, là số phận.”
Chu Nguyên nhìn anh gật đầu.
Không nhận được câu trả lời nồng nhiệt từ Chu Nguyên, Dương Châu bước đến bên cạnh Thẩm Duệ, trầm giọng hỏi: “Này, Đại úy Thẩm, đây là cảnh sát điều tra mới mà cục trưởng Trương nói, phải không? Năng lực mạnh mẽ, tính cách lạnh lùng, tôi kết cậu ta rồi đấy. Cơ mà, tôi muốn mời cậu ấy đi uống nước, anh giúp tôi nói vài câu với nhé.”
Thẩm Duệ lười nói nhảm với Dương Châu, anh vung tay định tát anh ta một cái rồi đẩy anh ta vào biệt thự: “Anh nói gì đấy? Nếu anh muốn kéo ai đó đi đánh lẻ với mình trong giờ làm việc, hãy vào bên trong này này, khách của anh đấy.”
Theo lệnh của Thẩm Duệ, tất cả an hem bên bộ phận khảo sát và Dương Châu bước vào trong, mang găng tay cao su và bao giày, các mục lấy dấu vân tay trên trang web, chiết mẫu và chụp ảnh dấu chân, tóc, v.v.
Nhìn Dương Châu đã sẵn sàng để đưa Lý Thế Mậu xuống, Chu Nguyên bước tới, kêu anh ta đợi một lát, sau đó trực tiếp đi đối diện với Lý Thế Mậu, nhìn chằm chằm vào gương mặt bị nghẹt thở của ông, mặt ông ta tái xanh, và đôi mắt của ông ta đầy gân máu đỏ. Nhìn xuống dưới, trên người ông ta đang mặc một bộ vest đắt tiền, đeo một chiếc đồng hồ có giá trị cao, kết hợp với một đôi giày da bóng lộn, bộ trang phục này không giống như một bộ trang phục để nghỉ ngơi ở nhà, mà giống như sắp ra ngoài gặp những vị khách quan trọng.
“Tôi đã quan sát kĩ rồi, Bác sĩ pháp y Dương, anh có thể cho người đưa ông ta xuống.”Chu Nguyên nhẹ nhàng nói.
Dương Châu tuy thích pha trò nhưng trong công việc vẫn có chút nghiêm túc. Anh ta gọi hai nhân viên cảnh sát để đưa Lý Thế Mậu ra khỏi thòng lọng, đặt trên chiếc chăn đã chuẩn bị sẵn. Đột nhiên anh nhìn thấy Chu Nguyên đang đứng trên chiếc ghế đẩu mà Lý Thế Mậu đã từng giẫm lên khi ông ta bị treo cổ, quàng sợi dây quanh cổ, cậu đạp xuống ghế đẩu, cả người treo lơ lửng trên không.
“Chết tiệt, Đội trưởng Chu, cậu định để cho Đội Trưởng Thẩm chạy tới sao? Sao lại làm như vậy chứ!” Dương Châu sửng sốt, bàng hoàng khi thấy có người treo cổ tự tử trước mặt mình, còn kinh hoàng hơn là nhìn thấy một xác chết đã bị treo cổ đến chết, hơn nữa người đó lại là cảnh sát nổi tiếng trong cục: “Mau đưa cậu ta xuống.”
Thẩm Duệ ở ngoài cửa và hỏi Quan Xuân về thời gian Lý Thế Mậu ở trong biệt thự và thời gian ông ta được tìm thấy, vừa nhận được câu trả lời, anh đã nghe thấy Dương Châu nói điều không hay, lập tức chân dài chạy lên lầu chỉ vài ba bước, nhìn thấy Chu Nguyên đang bị treo trên dây. Ngay lúc đó, mặt anh cắt không còn một giọt máu, anh lập tức cùng với đám người của Dương Châu lao tới cứu cậu khỏi thòng lọng.
Cảm giác ngạt thở không còn nữa, Chu Nguyên hít sâu một hơi rồi cười: “Suýt nữa thì chết.”
App TYT & Ý Hiên Các team