Giọng nói dần trầm xuống, Thẩm Duệ không hỏi thêm câu nào, phía Hứa Tiểu Ca lại vang lên tiếng gõ phím lách cách, vài giây trôi qua, điện thoại di động của Thẩm Duệ có thông báo tin nhắn mới đến. Anh không chần chừ mà lập tức mở lên, thời khắc đoạn tin nhắn đó hiện lên khiến thế giới xung quanh dường như đóng băng lại, Thẩm Duệ kinh ngạc hai mắt mở to, sau một hồi xem qua cảm thấy các manh mối đều đã rõ ràng, lúc này liền nói với Chu Nguyên: “Nghe này A Nguyên, trước đó chúng ta từng nghĩ các nạn nhân không có điểm chung nào cả, những người bên bộ phận kỹ thuật vừa tìm thấy một số đoạn video trên điện thoại của Từ Đông, ngoại trừ các video ngược đãi chó, còn bao gồm cả video ghi lại toàn bộ quá trình về nguyên do gây ra cái chết của Trương Siêu Vĩ.”
Người quay video chính là Từ Đông, còn địa điểm quay chắc chắn là trên tầng lầu tại nhà riêng của anh ta. Theo những gì rút ra được từ đoạn video, nhà của Từ Đông gần nhà Khương Đình, nên khi chỗ của Khương Đình gặp chuyện, anh ta cũng có thể nghe thấy tiếng động. Tiếp tục phát đoạn video, thử bàn đến về địa điểm quay, nơi ở của Khương Đình không phải là một nơi đông đúc, cũng không hẳn là một nơi quá vắng vẻ, trong video, không chỉ có hung thủ mà còn có cả những người dân qua đường đứng lại thẫn thờ nhìn hiện trường vụ án, bao gồm Chu Thiến Thiến, Trương Viên, Chu Lỵ...và nạn nhân của vụ án náy.
Thanh âm từ giọng nói của Thẩm Duệ cứ văng vẳng bên tai, cuối cùng Chu Nguyên cũng hiểu lý do vì sao Tạ Linh Ngọc lại nói đôi khi im lặng mới thật sự là đáng sợ, vì vậy có thể nói, người ngoài cuộc đôi khi cũng bất đắc dĩ mà trở thành phạm nhân.
Những chỗ còn vướng mắc lập tức rõ ràng, nạn nhân, người ngoài cuộc và thủ phạm xuất hiện trong cùng một video. Vì vậy, trong nhận thức của Tạ Linh Ngọc, bà lại cho rằng cái chết của Trương Siêu Vĩ chẳng liên quan gì đến sự thờ ở của những người này, đúng là đáng trách.
Về phần Từ Đông, từ những hồ sơ thông tin thu thập được cho thấy anh ta là một người khá rụt rè và hay sợ hãi, nói theo cách chính xác nhất thì anh ta là một người rất nhút nhát, thế nên khi trước mặt đột nhiên diễn ra một vụ thảm sát, đối với một người như Từ Đông, chắc chắn anh ta sẽ lựa chọn phương pháp an toàn nhất đó chính là tìm một nơi an toàn nào đó để trốn.
Tuy nhiên, rõ ràng cái loại “người nhút nhát” lưu manh này chỉ có thể ra tay tàn ác tột độ với động vật để trút bỏ nỗi nhục do bị phớt lờ, chế giễu. Anh ta tình cờ lại làm việc cho một ngành công nghiệp động vật, những con chó ở đó cũng đương nhiên là những sinh vật đầu tiên chịu đựng sự tàn bạo của Từ Đông.
Một kẻ ngược đãi động vật cũng là kẻ đứng ngoài cuộc trong vụ án lấy đi mạng sống của Trương Siêu Vĩ , hắn ta mới thực sự là nguồn gốc của tội ác.
Sự tồn tại của hắn ta, còn kinh tởm hơn cả một kẻ sát nhân!
Tạ Linh Ngọc cười nhạt, vẻ mặt nghiêm túc như đang kể một câu chuyện tâm linh, bà nói: “Khi A Vĩ bị ám sát, tôi đã đến bệnh viện để tìm lại công lý, lúc đó gã Từ Đông tìm gặp tôi và nói hắn có video ghi lại toàn bộ quá trình A Vĩ bị ám sát và yêu cầu phải chi một số tiền lớn để có được đoạn video. Tôi đã đưa hết toàn bộ số tiền tiết kiệm mà tôi đã tích góp trong nhiều năm của mình của mình cho hắn ta, nhưng kết quả nhận lại... hoàn toàn chẳng giúp ích được gì cả. Trưởng khoa có chuyện phải làm, nên bệnh viện đã dẹp chuyện này sang một bên và đưa cho chúng tôi một số chi phí để lo tang lễ. Cũng ngay lúc đó, Ngân hàng lại liên lạc đến yêu cầu trả tiền thuế, tôi lấy đâu ra tiền, bạn bè thân thiết thì lánh mặt tưởng như tôi mắc bệnh truyền nhiễm vậy, nhỡ ngân hàng lấy đi hết nhà cửa, thì tôi phải biết sống thế nào đây? Tôi trở nên bế tắc như vậy... là do chính họ gây ra”.
Chu Nguyên nhìn Tạ Linh Ngọc, cảm xúc xúc động trong tâm không khỏi trào dâng, bao nhiêu phẫn uất nâng lên tột độ, bất lực tràn ra làm khóe miệng cậu run run, Tạ Linh Ngọc khó hiểu nhìn về phía Chu Nguyên: “Này, cậu thử nói xem, tôi có sai chỗ nào không?”
Làn sương mờ phủ kín tầm mắt, Tạ Linh Ngọc như đang vật lộn dưới vực thẳm. Vì cái chết của Trương Siêu Vĩ, bà cảm thấy mọi thứ mình làm đều đúng, nhưng Tạ Linh Ngọc đã dạy con trai mình rằng: “ Hãy cố gắng hết sức lực cứu lấy tất cả các bệnh nhân. Họ không còn cách nào cả, chỉ còn cách trông cậy vào bác sĩ. Họ đặt tất cả niềm hi vọng còn lại vào con và hãy cố không phụ lòng mong đợi thiết tha của họ, bởi vì tuyệt vọng... còn khó chấp nhận hơn cả sự thất vọng”. Ngay giờ phút này, người mẹ tốt bụng vì con mà tay nhuốm máu, lại cảm thấy bối rối khi đối xử với người khác bằng máu.
Thẩm Duệ ở ngoài cũng đã nghe được hết cuộc đối thoại giữa Tạ Linh Ngọc và Chu Nguyên.
Ngay khi anh định bảo Chu Nguyên đừng đáp lại câu hỏi của Tạ Linh Ngọc, anh đã nghe thấy giọng của Chu Nguyên ở đầu bên kia của màn hình, cậu lạnh lùng trả lời: “Là một người mẹ thì dì làm như vậy là đúng”.
Thẩm Duệ nhíu mày, những lời này đã được ghi âm lại, cảnh sát đang làm nhiệm vụ nếu cứ nói chuyện như thế này thì sẽ bị gọi đến khiển trách nên vội vàng nói: “A Nguyên, đừng...”
“Nhưng dì Tạ, nếu là một con người, dì làm như vậy, chẳng khác nào trong lòng dì có ác tâm.” Thẩm Duệ bên ngoài chưa kịp nói gì thêm, Chu Nguyên nhìn Tạ Linh Ngọc bằng ánh mắt vô cảm, cậu nói tiếp.
Đối với một chuyên gia tâm lý tội phạm, Thẩm Duệ cảm thấy rằng không ai hiểu rõ hậu quả của việc chọc giận một tù nhân cực đoan sẽ như thế nào hơn Chu Nguyên. Anh hít sâu một hơi, hạ giọng: “Chu Nguyên, cậu có thể nghe tôi mà đừng phí lời nữa được không? Cậu trêu tức dì ấy để làm gì?”
Chu Nguyên phớt lờ những lời của Thẩm Duệ, vẫn ngồi thẳng lưng đối diện với Tạ Linh Ngọc, tâm vững vàng như núi, nghiêm mặt hỏi lại: “Dì Tạ, vậy dì có nghĩ những gì dì đã làm là đúng hay không?”.
Nghe được lời đáp của Chu Nguyên, Tạ Linh Ngọc trước tiên có chút tức giận, sau kích động hai tay nổi gân xanh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Là một người mẹ, tôi cho là đúng.”
“Nhưng bây giờ dì đang nghĩ về điều đó với tư cách là ai?”
Cảm xúc của Tạ Linh Ngọc như sắp bùng nổ, Chu Nguyên nhìn thấy Tạ Linh Ngọc đã gần đến giới hạn chịu đựng, lập tức chuyển đề tài, không tiếp tục đào sâu đề tài này nữa, cậu nói: “Dì Tạ, rốt cuộc tại sao dì lại giết Từ Đông? Vì cuối cùng anh ta đã gọi cảnh sát hay sao? "
Người ta hay nói mọi người sẽ chỉ tức giận về những điều mà họ không làm và cảm thấy điều đó là sai. Tạ Linh Ngọc như thế này chứng tỏ trong lòng đang đấu tranh, bà ấy giết người nhưng lại không cho là mình sai, cũng không thể nghe người khác nói mình sai, trong đầu tự phụ “ ta là một người tốt ” , trong lòng bà càng không cho phép người khác chà đạp mình.
Trong lòng có hai thần thiện và ác, thần ác thắng thần thiện, con người sẽ hóa quỷ mà giết người chẳng ghê tay.
Đột nhiên vẻ mặt tức giận của Tạ Linh Ngọc thay thế bởi một vẻ mặt u ám, mi mắt cụp xuống, bỗng bất chợt lại nâng mắt lên, ánh mắt lúc này thâm độc, hung tợn nói: “Phải, là bởi vì hắn ta đã gọi cảnh sát, tôi đã giữ hắn lại đến cùng để giết chết hắn. Chẳng qua, hắn ta cũng chỉ là một tên biến thái thích ngược đãi và tàn sát chó, ngay từ lần đầu tiên hắn ta đưa con chó ra làm động tác cầu cứu tuyệt vọng, tôi đã biết kẻ giết con chó chính là anh ta. Bởi vì lúc đó, A Vĩ của tôi đã chết rất thảm, nó dùng sức bò đến trước cửa, dùng sức gõ cửa, nhưng khi Khương Đình vừa mở cửa, cô ta lập tức khóa cửa lại, Siêu Vĩ tuyệt vọng nằm chết trên mặt đất... Từ Đông thực sự đã bắt chước hành động giết chó với A Vĩ. Tôi giết hắn ta, coi như là để trả thù cho A Vĩ và những con chó đã bị hắn giết chết.”
Mọi chuyện đều đã sáng tỏ, Thẩm Duệ không thể để Chu Nguyên tiếp tục ở đó, anh lập tức nói với cậu: “Mau tìm cơ hội để ra ngoài đi!”
“Được rồi, việc của tôi đã xong. Dì Tạ, dì đến với tôi không phải chỉ để giúp tôi đưa lời khai, đúng không?”. Chu Nguyên dùng ngón trỏ gõ bàn, hai người còn chưa nói gì, trong căn nhà nhỏ lúc yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ được cả tiếng hít thở.
Tạ Linh Ngọc lấy trong túi ra một tập giấy nhàu nát, bà ấy có vẻ như suy nghĩ lời để nói, miệng hơi mở.
Giọng của Thấm Duệ ở phía bên kia vẫn đang văng vẳng trong tai nghe: “Chu Nguyên, cậu có nghe thấy tôi không? Tìm cơ hội để rời khỏi đó ngay lập tức”. Chu Nguyên dùng ngón tay chạm vào tai, nhấn nút công tắc, tắt tai nghe dùng để liên lạc với bên ngoài.
Thẩm Duệ đang đợi ngoài cửa, nghe thấy tiếng xèo xèo từ tai nghe, sắc mặt thay đổi, cả người có chút tức giận. Đưa mắt nhìn vào căn phòng nhỏ bên trong, anh cầm tai nghe kết nối với Ngụy Nhung: “Ngụy Nhung, kết cục tử những hành vi không đúng của Tạ Linh Ngọc là cô tự mình quyết định, cô không cần phải hỏi ý tôi, yêu cầu duy nhất hiện tại của tôi là phải bảo vệ Chu Nguyên, cậu ta mất trí rồi.”
Ngụy Nhung ánh mắt không hề rời khỏi nơi đó, cô nhẹ giọng đáp: “Rõ!”
Thời gian từng phút từng phút trôi qua, Chu Nguyên vẫn vững vàng như núi, tội nhân không di chuyển, thì hà cớ gì cậu phải manh động. Ngụy Nhung từ phía sau luôn đứng nhìn cảnh tượng một cách tự mãn.
Trong phòng, Tạ Linh Ngọc hình như đang đưa cho cậu một mảnh giấy, Chu Nguyên sau khi đọc xong liền đem cất vào túi.
Lúc này, Tạ Linh Ngọc đột nhiên liếc nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, vẻ mặt chợt trầm xuống, thần sắc vừa hận vừa căng thẳng lúc nãy vì điều gì đó mà dịu đi vài phần. Bà nói với Chu Nguyên: “Tôi đã làm những gì tôi phải làm, vì vậy tôi sẵn sàng để cậu bắt tôi. Cậu Chu, cậu là người tốt, nhưng tôi đã đến dâng hương trong chùa Lưu Phương của cậu từ trước đến nay, cậu không nỡ bắt tôi đâu đúng không?”
Lông mi khẽ đung đưa, cảm xúc trong mắt Chu Nguyên giống như vực sâu không thể nhìn thấu. Tạ Linh Ngọc tâm trạng thay đổi nhanh như chong chóng, ánh mắt như mập mờ, thần thái chợt hóa vui vẻ dưới biểu hiện vi diệu như vậy. Cậu nhẹ giọng hỏi: “Dì Tạ, trông dì có vẻ đang rất vui.”
"Hôm nay là sinh nhật con trai tôi, đương nhiên tôi vui rồi.” Tạ Linh Ngọc khóe miệng nhếch lên, cậu Chu, cậu ra ngoài đi. Cậu đi gọi Đội trưởng Thẩm đến bắt tôi. Tôi đã làm xong mọi việc cho cậu rồi và có thể tổ chức sinh nhật cùng A Vĩ của tôi rồi."
Chu Nguyên cau mày nhìn bà, cuối cùng đứng dậy đi về phía cửa.
Thời gian trôi qua, Thẩm Duệ đang đi đi lại lại ngoài cửa trạm đích, mấy anh em mai phục ở đó có chút kinh ngạc khi lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Duệ như vậy. Đột nhiên, cửa sắt của trạm đích bị mở ra một âm thanh khá lớn, Chu Nguyên chậm rãi bước ra ngoài, còn chưa kịp nói gì, từ trong phòng, Tạ Linh Ngọc đã hét lớn: “Đội trưởng Thẩm, mau vào đây mà bắt tôi.”
Thẩm Duệ có chút sững sờ trước tình hình hiện tại, nhưng Chu Nguyên đã ra ngoài an toàn,Thẩm Duệ lập tức tiến đến kéo cậu lại, hạ giọng nói, thanh âm phát ra nửa lo lắng nửa trách móc: “Mỗi lần làm nhiệm vụ cùng cậu là mỗi lần khiến tôi lo phát sốt”
Anh đang định đi vào trong, Chu Nguyên quay người nắm lấy tay Thẩm Duệ, cúi người trước mặt anh, trầm giọng nói: “Tạ Linh Ngọc chút lạ. Tôi cũng không biết chính xác là lạ ở chỗ nào. Nhưng anh nhớ cẩn thận khi vào trong đó đấy”.
“Cậu lo cho tôi à?” Thẩm Duệ cười như côn đồ, lúc sau nhìn thấy Chu Nguyên cau mày, anh mới nén cười, đắc ý gật đầu, cười mỉm nói: “Đừng lo cho tôi”.
Ngay khi bước vào, căn nhà nồng nặc mùi xăng dầu khiến Thẩm Duệ không khỏi nhíu mày. Thấy anh bước vào, Tạ Linh Ngọc nhìn anh cười toe toét, lắc những viên đạn súng thần công và những vật dễ cháy buộc trên người bà: “Đội trưởng Thẩm, làm ơn giúp tôi tháo chúng ra, tôi sẽ quay lại đồn cảnh sát và giải thích mọi chuyện cho anh.”
Thẩm Duệ nghi hoặc, sau một hồi có chút do dự, anh vẫn bước tới.
Tạ Linh Ngọc như người bỏ dao đồ tể xuống, lẳng lặng đứng yên với nụ cười trên mặt, chờ Thẩm Duệ giúp bà tháo dỡ những món đồ nguy hiểm trên người. Nhưng khi Thẩm Duệ giúp bà phá bỏ những thứ đó, Tạ Linh Ngọc đột nhiên lạnh lùng hỏi: “Đội trưởng Thẩm, anh còn nhớ tôi không?”
Lông mày của Thẩm Duệ giật nhẹ, vừa định đáp lại, anh còn chưa kịp nhìn thấy gì thì Tạ Linh Ngọc đột nhiên bay tới ôm lấy từ phía sau anh. Tạ Linh Ngọc không biết đã cầm một con dao rọc giấy trên tay từ lúc nào, trong mắt hiện lên một nụ cười điên cuồng, bà nói: “Không nhớ tôi à? Lúc đó tôi đến đồn công an gọi cảnh sát đến giúp, tôi đứng ở cửa kéo anh lại để nhờ anh cứu tôi, nhưng anh ... anh nói đó là nhiệm vụ bên y tế, không phải việc của anh. Chắc hẳn anh đã nhận được tiền từ tên khốn nạn trưởng khoa để làm việc này, đúng không! Đều là các ngươi, từng bước ép buộc tôi phải làm này làm nọ, tôi sẽ đưa anh xuống địa ngục, bắt anh phải ở đó mà hối cải ...”
Đứng ngoài cửa trạm đích, Chu Nguyên cảm thấy có gì đó không ổn, anh nhìn thẳng vào cửa. Giọng Ngụy Nhung đột nhiên vang lên bên tai anh, cô nói: “Đội trưởng đang bị bắt làm con tin.”
Khi lời nói vừa dứt, Chu Nguyên hầu như không có thời gian suy nghĩ nữa, đại não theo tiềm thức ra lệnh cho cậu lao thẳng vào phòng, chạy hai bước mới dừng lại, đối mặt với Ngụy Nhung nói: “Cô ra lệnh bắn phạm nhân phải không?”
Ngụy Nhung không hiểu ý của Chu Nguyên, bình tĩnh đáp: “Kỳ thi học viện cảnh sát, tôi đạt chín mươi chín trên một trăm.” - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .
“Anh phải tìm hiểu kỹ đã, tôi mong anh mắng đúng chỗ”. Chu Nguyên lạnh lùng nói: “Sau khi tôi đi vào, cô tránh ra trọng điểm. Khi cần thiết, người đầu tiên mà cô cần bảo vệ cho một trong ba người là Thẩm Duệ, nhớ kỹ điều đó cho tôi."
Vừa dứt lời, Chu Nguyên vội vàng vào nhà, vừa bước vào cửa liền bắt gặp ánh mắt của Thẩm Duệ, Thẩm Duệ bị Tạ Linh Ngọc kề dao vào cổ, nhìn anh ta có chút kinh ngạc.
Trong hoàn cảnh như vậy, Thẩm Duệ bỏ đi sự ngạc nhiên và trở lại dáng vẻ bình tĩnh thường ngày, anh nhắm mắt lại rồi đột ngột mở ra, nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên và nói một cách kiên quyết: “Chu Nguyên, đi ra ngoài, ở đây tôi tự xử lý được.”
Tạ Linh Ngọc cảm thấy Chu Nguyên vô tội, bà không muốn làm tổn thương người vô tội, cũng lên tiếng mà thúc giục: “Cậu Chu, chuyện này không liên quan đến cậu, cậu đi ra ngoài đi.”
Chu Nguyên làm sao có thể nghe họ , cậu đi từng bước về hướng Thấm Duệ và Tạ Linh Ngọc, giống như một người đi hành hương vậy, địa điểm hành hương trong đầu đang ở ngay trước mặt cậu ta, làm sao có thể từ bỏ cơ hội tiếp cận được.
Nếu không chịu đi ra ngoài, cậu sẽ hối hận!
Tạ Linh Ngọc hơi căng thẳng, tay cầm dao găm càng cứng hơn, bà nhìn chằm chằm Chu Nguyên đang đi tới: “Cậu Chu, cậu cút đi, chuyện này không liên quan gì đến cậu, cậu đừng có mà lại đây, nếu không. Tôi sẽ cho cả hai người cùng chết.”
“Chuyện này không liên quan gì đến Thẩm Duệ. Dì Tạ, A Vĩ không muốn mẹ mình trở thành một kẻ giết người vô tội bừa bãi nữa đâu.” Chu Nguyên nhìn chằm chằm vào con dao mà Tạ Linh Ngọc đang kề trên cổ Thẩm Duệ, cảm thấy con dao có thể rút lại được. Anh nói trống không: “Con trai bà không phải bị người khác giết, bà không hiểu sao?”
“Tôi vừa nhận được di vật từ của Khương Đình gia đình của cô ấy. Trong số đó có một cuốn nhật ký. Cô ấy ghi lại lòng tốt của Trương Siêu Vĩ đối với cô ấy và tình cảm của cô ấy. Cô ấy thích Trương Siêu Vĩ, nhưng vì một lý do là...” Chu Nguyên cảm thấy trong hoàn cảnh này sẽ dùng điều đó làm phương tiện khống chế, cho nên cố ý tạm dừng, không tiếp tục.
Đúng như dự đoán, Tạ Linh Ngọc đột nhiên trở nên lo lắng, vội vàng thúc giục: “Lý do? Lý do gì?”
Bởi vì bà ấy tin rằng Khương Đình là loại người đa mưu túc trí, ngưỡng mộ sự phù phiếm, và trong tiềm thức, bà ấy hoàn toàn không thể làm ngược lại. Một khi bà ấy nghe tất cả mọi thứ về Khương Đình, bà không thể chờ đợi kết tội cô ấy để chứng minh rằng bà không giết bất cứ ai.
“Tôi đổi chỗ cho anh ấy, tôi đã nói với anh ta rồi.” Chu Nguyên liếc Thẩm Duệ một cái rồi nói. Chu Nguyên đi về phía Tạ Linh Ngọc, Tạ Linh Ngọc rất cảnh giác, bà biết Chu Nguyên là người có thực lực như thế nào, nhưng Chu Nguyên không phải mục tiêu của bà, nên càng không thể buông tha mục tiêu hiện đang ở trong tay mình, bà sợ làm Chu Nguyên bị thương, thấy cậu đang bước tới gần, Tạ Linh Ngọc vội vàng hét lên: “Cậu đừng qua đây, tôi không cho cậu qua, cậu...”
Chu Nguyên đang đi chầm chậm về phía bà, đột nhiên bắt đầu chạy. Tạ Linh Ngọc sửng sốt, vô thức giơ con dao trên tay lên định đâm Chu Nguyên.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, Chu Nguyên đã đến rất gần vị trí của bọn họ, Thẩm Duệ nhìn thấy con dao sau lưng vung lên phía trước, sau lưng ánh sáng sáng rực của con dao quẹt vào người Chu Nguyên một tia sắc lạnh ...
Rầm!
Từ phòng chứa rác bỗng có tiếng súng và tiếng kim loại rơi. Ngụy Nhung chớp lấy cơ hội hạ con dao trên tay Tạ Linh Ngọc. Khoảnh khắc con dao rời khỏi tay, Thẩm Duệ lập tức quay người lại và khống chế được bà Tạ.
Tất cả các thám tử ngoài cửa xông vào và còng tay bà.
Thấy tình thế nguy hiểm vừa rồi đã được giải quyết, Chu Nguyên liếc nhìn Thẩm Duệ đang trấn áp Tạ Linh Ngọc, lặng lẽ bước ra khỏi phòng rác, lấy khăn tay từ trong túi ra lau sạch vết máu đang rỉ ra từ vết dao cắt.
App TYT & Ý Hiên Các team