Hôm nay khi thấy ở nhà Tạ Linh Ngọc có thắp hương và tiền giấy cho người chết, nhìn thông tin mới biết được hôm nay là ngày giỗ của con trai Tạ Linh Ngọc là Trương Siêu Vĩ đã chết, nên Chu Nguyên định bắt đầu từ chủ đề về Trương Siêu Vĩ.

Nghe thấy có người nhắc tới con trai mình, Tạ Linh Ngọc hơi bối rối, trong lòng cũng có chút mâu thuẫn. Nhưng vì đã tự mình gọi Chu Nguyên đến, bà không thể để “vị khách” cảm thấy mất hứng. Tạ Linh Ngọc, một người không muốn nhắc lại nỗi đau phải trải qua trước sự ra đi của con trai mình, hít một hơi thật sâu và nói: “Là một người khác. Ngoài bệnh nhân được con trai tôi nhiệt tình giúp đỡ nhưng lại nghĩ là nó giết người, còn có rất nhiều người khác như Khương Đình, Trương Viên, Chu Lâm, Hứa Linh Linh… Họ cũng là những kẻ sát nhân đáng phải chết”.

Chu Nguyên nhìn bà: "Dì Tạ, bọn họ đã làm gì con trai dì?"

“Cậu hỏi làm cái gì?” Tạ Linh Ngọc nói xong lời này, mặt không một biểu tình nhìn chằm chằm Chu Nguyên như thể muốn nói Chu Nguyên hãy suy nghĩ lại. Nếu người ngồi ở đây không phải là cậu mà là người khác, có lẽ đã suy sụp từ lâu rồi. Sự im lặng tiếp tục kéo dài, khi cậu đang nghĩ xem Tạ Linh Ngọc có từ chối trả lời câu hỏi hay không, cuối cùng cậu cũng nghe thấy một vài từ được nén ra từ cổ họng của bà, bà nói: "Chính vì họ không làm gì nên họ đã làm tổn thương con trai tôi, A Vĩ!"

Chu Nguyên có một thiết bị liên lạc thu nhỏ trong tai, vì vậy cuộc trò chuyện giữa cậu và Tạ Linh Ngọc có thể nghe thấy bởi Thẩm Duệ đang ở bên ngoài. Bầu không khí căng thẳng, từng cử động, từng lời nói bên trong khiến Thẩm Duệ ở bên ngoài cũng không dễ chịu hơn mấy so với Chu Nguyên. Khi nghe thấy Chu Nguyên trực tiếp hỏi Tạ Linh Ngọc tại sao lại giết người, anh còn đổ mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay, lập tức nối máy nói chuyện nói với cậu: "Đừng chọc giận bà ấy."

Tạ Linh Ngọc có thể giết liên tiếp năm người, bà ấy phải rất to gan, nhưng ở một mức độ khác, bà ấy cũng rất dễ bị sát hại, vì vậy bà ấy mới giết hết người này đến người khác. Trong lúc Chu Nguyên chỉ có một mình, cậu không biết vũ khí gì có tỷ lệ sát thương cao hơn ngoài xăng trong phòng, vì vậy cậu phải thực hiện tốt từng bước.

Nhưng Chu Nguyên là một chuyên gia tâm lý tội phạm xuất sắc, mọi lời nói và hành động của cậu đều có dụng ý riêng. Cậu phớt lờ lời nhắc nhở của Thẩm Duệ và tiếp tục hỏi: "Họ không làm gì nên mới giết A Vĩ có nghĩa là gì? Dì Tạ, dì nói nếu A Vĩ gặp tôi sớm hơn thì có thể đã giúp được cậu ấy. Nhưng bây giờ cũng không muộn, tôi có thể giúp dì nếu dì muốn."

"Cậu không thể giúp tôi. Không ai có thể giúp tôi vào lúc này, Bồ tát không thể, cậu cũng không thể, chỉ có nữ thần xấu xí mới có thể, và nó thực sự đã giúp được tôi, hãy để tôi báo thù cho A Vĩ." Tạ Linh Ngọc lắc đầu và khi bà đề cập đến con trai của bà là Trương Siêu Vĩ, trông bà hơi sững sờ. Nước mắt lưng tròng, bà xúc động nói: "A Vĩ của tôi đã bị đâm bởi một con quái thú, hắn không muốn báo đáp lòng tốt của nó. Cha của hắn đã được đưa đến bệnh viện vì một tai nạn xe hơi và tình hình lúc đó rất nguy kịch. A Vĩ của tôi đang nghỉ làm và các bác sĩ khác nói rằng chín mươi phần trăm trong số họ không thể cứu được khi họ nhìn thấy bản báo cáo, nhưng lúc đó A Vĩ của tôi đang ở nhà để ăn tối với tôi, và khi nó nhận được cuộc gọi, nó đã vội vàng trở lại và chuẩn bị cho ca mổ ngay lập tức… Cha của A Vĩ cũng bị tai nạn, hồi đó anh ấy bị tai nạn ô tô khi đi công tác phải đưa vào bệnh viện. Khi được cho biết vết thương quá nghiêm trọng, dù có mổ cũng không cứu được bệnh nhân trong phút chốc, còn chúng thì không có mặt ở đó, bác sĩ không dám quyết định mổ khi chưa được phép, người đã đi rồi."

Khi nhắc đến chồng, đôi mắt Tạ Linh Ngọc chỉ ngây ra và bất lực, có lẽ người trong lòng bà đã chết quá lâu, nguồn sống của bà đã thay bằng đứa con trai của chồng, nhưng bà không ngờ con mình lại gặp tai nạn. Bà không còn chỗ nào để dựa vào, sự do dự và cảm giác không thể nắm bắt được khiến bà ấy cáu kỉnh sinh ra ghen tị.

Chu Nguyên yên lặng nhìn Tạ Linh Ngọc, trong mắt không có thương hại hay chán ghét, chỉ còn lại vẻ mặt nghiêm túc. Cậu hiểu điều cuối cùng Tạ Linh Ngọc cần là lòng thương hại, nếu có thể dùng lòng thương hại để sống, trên đời này sẽ không có nhiều người đáng ghét như vậy.

Nhắc đến vết thương lòng của mình, Tạ Linh Ngọc lau những giọt nước mắt trào ra, một tay nắm lấy quần áo ở trái tim cô, cổ họng nghẹn ngào lẩm bẩm một mình: "Thật ra, tất cả đều là lỗi của tôi. Tất cả những điều này hay những điều sắp xảy ra đều là lỗi của tôi. Tôi đã nói với A Vĩ khi nó còn nhỏ. Là con người, nó phải xứng đáng với lương tâm của mình. Mỗi người đều là số mệnh do ông trời ban tặng. Nếu một người không còn bệnh tật và đau đớn thì không ai muốn đến bệnh viện, chỉ cần người ta đến bệnh viện, sẽ luôn cảm thấy sợ hãi bất lực khi đến đó. Tôi nói cho nó biết, nó là bác sĩ, chỉ cần còn có hi vọng, nó phải cố gắng hết sức, bởi vì bất kỳ lời nói nào của nó, cũng đều có thể đánh gục một ai đó hoặc cả một gia đình, giống như tôi đã nghe về tai nạn của cha nó trước đây..."

Giọng nói bất lực khiến Chu Nguyên đột nhiên đứng dậy, lấy trong túi ra một chiếc khăn tay đưa cho Tạ Linh Ngọc, nhẹ giọng nói: "Dì nói đúng, dì dạy cậu ấy rất đúng. Cách ba tôi dạy tôi cũng giống như dì vậy. Đó là sự nuôi dưỡng, ngay cả khi ta không thể đáp ứng đủ nhu cầu của người khác, hãy cố gắng không làm cho họ cảm thấy rằng nguồn sống của họ không còn tồn tại, vì đôi khi sự tuyệt vọng có thể gây tổn thương rất lớn đến con người."

"Tất nhiên là tôi đúng, nhưng bọn họ đều những người sai trái, không có lương tâm, đặc biệt là Khương Đình. Người phụ nữ đó có tâm địa ác độc, như rắn rết bọ cạp vậy. Cô ta quá hung ác. Không ai có thể chấp nhận cô ta. Tôi cũng sẽ không chấp nhận cô ta!" Tạ Linh Ngọc đứng dậy và gầm lên.

Ngay cả khi không có tai nghe liên lạc, Thần Duệ cũng có thể nghe thấy động tĩnh lớn bên ngoài cửa trạm rác. Anh lo lắng đứng lên, lập tức nói với máy liên lạc nối Ngụy Nhung: "Ngụy Nhung, để mắt thật kỹ động tĩnh bên trong."

“Đã rõ!” Ngụy Nhung tiếp tục duy trì động tác bắn tỉa, nhắm tầm mắt vào đầu Tạ Linh Ngọc đang đứng. Đột nhiên nhìn thấy Chu Nguyên đứng lên chắn trước mặt Tạ Linh Ngọc, cô đành phải nín thở tiếp tục yên lặng chờ đợi.

Trong tâm lý tội phạm, những phạm nhân không sợ hãi và ôn hòa là đối tượng khó đối phó nhất. Đối tượng có cảm xúc và tâm trạng thất thường, sẽ dễ dàng nắm bắt quá trình hơn.

Tạ Linh Ngọc đã chủ động nhắc đến Khương Đình, nạn nhân của vụ án thứ hai lên, vì vậy Khương Đình này hẳn là một sự tồn tại đặc biệt. Ngay khi cậu nghĩ về điều đó, giọng nói của Thẩm Duệ phát ra từ tai nghe: "Tôi vừa kiểm tra thông tin và phát hiện ra con trai của Tạ Linh Ngọc là Trương Siêu Vĩ và Khương Đình làm việc trong cùng một bệnh viện, hay nói cách khác, với trình độ học vấn của Khương Đình, cô ta có thể làm việc ở Thanh Châu là nhờ Trương Siêu Vĩ vì cậu ấy là một trong những người giỏi nhất thành phố được làm việc ở bệnh viện hạng ba. Theo thông tin, khi đến hỏi tại bệnh viện Trung ương Thanh Châu, phát hiện Trương Siêu Vĩ và Khương Đình có quan hệ người yêu với nhau. Thời gian chính xác không rõ ràng, tôi sẽ cử người đến đó điều tra cụ thể." - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .

Chu Nguyên lại ngồi xuống, rót cho mình một cốc nước, ngây người nói: "Dì không nên giết người con gái mà A Vĩ thích, cậu ấy chắc hẳn cũng không muốn dì

làm điều đó."“Cậu Chu, nếu cậu biết những gì Khương Đình đã làm với A Vĩ của tôi, cậu sẽ không nói như vậy.” Tạ Linh Ngọc nắm chặt tay, cố gắng hết sức để kìm chế ham muốn phát cuồng của mình. Đôi tay bà ấy run rẩy, thân hình gầy gò và đen sạm do bị rám nắng từ những năm tháng làm việc chăm chỉ, nhưng bây giờ bà ấy đã trở nên cương nghị và cứng cỏi, bà nói: "A Vĩ là bác sĩ trưởng của Bệnh viện Trung ương Thanh Châu, vào lúc đó nếu không nó không chết, nó gần như có thể được thăng chức thành trưởng khoa, tất cả đều là lỗi của Khương Đình."

“A Vĩ đang theo đuổi Khương Đình?” Chu Nguyên hỏi.

"Bốn năm trước, Khương Đình được nhà trường chỉ định đến bệnh viện Trung ương Thanh Châu làm bác sĩ thực tập. Trong ngành đó, ai cũng biết muốn làm việc ở bệnh viện hạng ba thì phải có trình độ học vấn và năng lực hạng nhất. Nhưng Khương Đình chỉ là một sinh viên đại học bình thường, nên cơ hội rất mong manh, và người chịu trách nhiệm hướng dẫn cô ta lúc đó là A Vĩ." Khi nói đến con trai mình, vẻ mặt của Tạ Linh Ngọc dịu đi một chút: "A vĩ lớn tuổi rồi, nhưng nó chưa bao giờ yêu đương, khi còn đi học, nó luôn học hành chăm chỉ, và khi đã đi làm, nó lại luôn chuyên tâm với công việc. Tôi cũng lo lắng và sắp xếp một vài buổi hẹn hò xem mặt cho nó, nhưng những cô gái đó lại nói A Vĩ không đẹp trai. Khương Đình biết nếu cô ta muốn ở lại, cô ta vẫn phải dựa vào các mối quan hệ. Cô ta bắt đầu cố ý chạm mặt A Vĩ mỗi ngày, tại nơi làm việc và sau khi tan sở. A Vĩ nghĩ rằng cô ta cũng thích nó, vì vậy nó đã tìm cách xây dựng mối quan hệ với cô ta. A Vĩ đã bất chấp áp lực để tiến hành phẫu thuật, nhưng tình hình rất tồi tệ, gia đình bệnh nhân lại làm khó…"

Vào lúc này, giọng nói của Thẩm Duệ đồng bộ với giọng nói của Tạ Linh Ngọc: "Có rắc rối xảy ra bên phía gia đình bệnh nhân, chủ nhiệm khoa đã nói chuyện này với Trương Siêu Vĩ nhiều lần, để cậu ấy hạn chế làm những điều vô ích như vậy trong tương lai, và cũng đã bắt đầu xa lánh cậu ấy. Trong lúc này, có một bác sĩ nam tên Từ Ninh được thuê từ một bệnh viện lớn ở nước ngoài. Anh ta cùng khoa với A Vĩ và rất nổi tiếng trong bệnh viện. Khương Đình cảm thấy Trương Siêu Vĩ không còn gì để cô ta lợi dụng nên cố tình tiếp cận Từ Ninh và xa lánh Trương Siêu Vĩ."

"Trương Siêu Vĩ trước đó đã xác định mình và Khương Đình là người yêu, nhưng Khương Đình không chịu thừa nhận, còn lan truyền trong bệnh viện rằng Trương Siêu Vĩ ép buộc cô ta làm bạn gái của cậu ấy, nếu không sẽ không giúp cô ta làm việc lâu dài ở bệnh viện, tin đồn đã lan truyền ra xung quanh bệnh viện. Mọi người đều cho rằng con người Trương Siêu Vĩ không tốt."

Giọng của Thần Duệ vẫn vang lên trong tai nghe, Chu Nguyên im lặng lắng nghe. Nâng mí mắt nặng trĩu, đột nhiên cậu nhìn Tạ Linh Ngọc với vẻ xót xa, khi thấy Tạ Linh Ngọc dừng lại, cậu nói với Tạ Linh Ngọc bằng giọng của Thẩm Duệ: "Và lúc đó, trưởng khoa sắp chọn một người để thăng chức làm trưởng khoa tim mạch và khoa phẫu thuật não. Ứng cử viên ban đầu là A Vĩ, nhưng vì mối quan hệ với Khương Đình, cậu ấy đã bị loại. Và cũng vì Khương Đình không chịu thừa nhận cùng với những rắc rối hàng ngày của gia đình bệnh nhân trong bệnh viện, một ngày khi nghỉ làm cậu ấy đã đến nhà Khương Đình và muốn nói chuyện trực tiếp, nhưng rõ ràng cậu ấy không ngờ người nhà bệnh nhân lại theo dõi và chặn cậu ngoài cửa nhà Khương Đình. Hai người nói vài câu, người nhà bệnh nhân rất tức giận nên đã rút con dao mang theo và đâm A Vĩ.”

Nghe Chu Nguyên kể về Trương Siêu Vĩ và Khương Đình, Tạ Linh Ngọc hơi ngạc nhiên, nhưng sự ngạc nhiên chỉ thoáng qua, cậu là cảnh sát, đôi khi cậu có thể tìm ra mọi bí mật trên đời chỉ bằng một cái chạm tay.

Những bí mật của người sống khó có thể che giấu. Cho dù đó người chết, chỉ cần họ muốn biết và cố gắng hết sức, họ cũng có thể có được manh mối từ địa ngục.

Hứa Tiếu Ca, người đang ở sở cảnh sát Thanh Châu, đã nghe theo chỉ thị của Thẩm Duệ và đang điều tra thông tin của Trương Siêu Vĩ, trong khi tra hỏi, đã báo với Thẩm Duệ kết quả: "Sếp, sếp, em đã kiểm tra Sở cảnh sát Thanh Châu dựa trên tên của Trương Siêu Vĩ. Em đã tìm thấy một thứ rất quan trọng trong hồ sơ của văn phòng, em sẽ chuyển nó cho anh trong khi nói chuyện."

Thẩm Duệ nhìn tấm ảnh do Hứa Tiếu Ca chuyển đến, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính anh có chút sửng sốt. Anh nghe Hứa Tiếu Ca nói: "Sau vụ án giữa bác sĩ và bệnh nhân của Trương Siêu Vĩ, trưởng khoa lo lắng rằng nó sẽ ảnh hưởng xấu đến bệnh viện, vì vậy ông ta đã sử dụng các mối quan hệ của mình để trấn áp tin tức. Trước đó, chúng em đoán rằng Tạ Linh Ngọc đã bắt chước vụ ngược đãi chó và đưa xác chết ra ngoài để tiêu hủy. Hiện tại, có vẻ như không phải vậy. Bởi vì có dấu vết trong hồ sơ cho thấy Trương Siêu Vĩ đã bị đâm 13 nhát. Theo dấu vết và lời thú tội tại hiện trường, cậu ấy đã gọi Khương Đình để có được giúp đỡ trước khi chết. Khương Đình mở cửa và nhìn thấy vụ án mạng. Nhưng cửa đã được đóng lại vào thời điểm đó. Theo hồ sơ, Trương Siêu Vĩ đã cố gắng sống sót và bò về phía cửa, hy vọng rằng Khương Đình sẽ mở cửa cứu cậu ấy, nhưng Khương Đình không mở cửa, sau đó nói với cảnh sát rằng cô ta là một người phụ nữ, không có vũ khí, trong khi kẻ giết người rất tàn nhẫn, cô ta lo lắng rằng bản thân sẽ gặp phải những điều bất ngờ khi mở cửa. Cuối cùng, mọi thứ đã diễn ra như vậy."

"Còn gì nữa không?" Thẩm Duệ cau mày nghiêm túc hỏi, đồng thời phải tập trung nghe động tĩnh của Chu Nguyên, chỉ nghe thấy bên phía Hứa Tiếu Ca có tiếng động. Hẳn là có thành viên trong đội đến văn phòng Cục Điều tra hình sự và nói một số chuyện. Sau đó giọng nói Hứa Tiếu Ca sau đó cao lên mấy tông, hưng phấn nói: "Lão đại, đàn anh bên phòng kỹ thuật đã lấy được điện thoại di động của Từ Đông và đã mở được mật khẩu điện thoại. Sau khi mở điện thoại di động nhìn thấy một ít video anh ta quay, em sẽ gửi ngay cho anh."



App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play