Từ trung tâm thành phố Thanh Châu đến vùng ngoại ô phía Tây còn một đoạn khá xa. Phong cách xây dựng thành phố cũng chuyển từ phong cách hiện đại hóa sang kiểu phong cách Trung Quốc, từ nhà cao tầng sang nhà cổ bằng phẳng. Một thành phố có một phong cách kép khác nhau như vậy, điều này cũng tạo thêm một nét thú vị riêng cho thành phố.
Trời còn chưa sáng hẳn, Thẩm Duệ đã lái xe của mình đến bên ngoài ngôi đền đã có hàng trăm năm ở vùng ngoại ô phía Tây.
Một bóng người ở phía xa đều đặn chạy về phía ngôi đền, theo sau là một con chó lùn màu vàng với chiếc đuôi chổi lớn. Sau một lúc lâu, bóng người dừng lại ở cửa ra vào của ngôi đền, mặc quần áo thể thao, mới vừa chạy một vòng, trong mùa đông lạnh giá này, trên trán có chút mồ hôi, mặt mũi đỏ bừng. So với vẻ lạnh lùng và kiềm chế, anh ấy có vẻ tràn đầy sức sống hơn.
Mặt trời cũng có chút nằm ỳ, đang ung dung bay lên trời, sáu giờ sáng sắc trời còn có chút mờ mịt. Nhìn thấy Chu Nguyên đi vào đền, Thẩm Duệ xuống xe cầm theo hai hộp sữa sáng, sải bước về phía đền. Vừa bước vào trong đền, con chó không biết từ đâu lao tới chân anh khiến anh sợ tới mức run lên, suýt chút nữa ngã xuống.
Sau lưng có một bàn tay đỡ lấy anh, Thẩm Duệ quay đầu lại, nhìn thấy là Chu Nguyên, anh lập tức lắc lắc hai túi bánh bao hấp trong tay, cười nói: “Vừa chạy xong anh có đói không? Tôi mang cho anh bánh bao hấp của nhà hàng Hải Đường nổi tiếng.”
Chu Nguyên buông bàn tay đang nắm lấy mình, vẫy vẫy tay với Quả Táo ý bảo nó đi vào phòng sưởi ấm, sau đó hỏi Thẩm Duệ mà không nhìn lại: “Vô sự mà ân cần thì không phải gian xảo tức là kẻ trộm, không biết sáng sớm đội trưởng Thẩm đến đền của tôi làm gì vậy?”
Thẩm Duệ bước đến bên cạnh Chu Nguyên, cùng cậu bước vào căn phòng sưởi ấm, anh nói: “Nhân chứng thứ hai trong vụ án thứ tư của người đàn bà xấu xí trước đây, người đến hiện trường thứ hai sau anh đó là Lâm Tuyết Đình, cô ấy đã nói nhìn thấy một người đàn ông tóc bạc ở hiện trường vụ án ngược đãi chó...”
“Vụ án ngược đãi chó? Không phải tôi.” Chu Nguyên lấy khăn mặt lau mồ hôi trên trán, ngồi trên chiếu tatami rót cho mình một tách trà ấm, nhấp một ngụm, đặt cốc xuống ngẩng đầu nhìn Thẩm Duệ, ánh mắt có chút sắc bén, cậu nói: “Nếu như đội trưởng Thẩm vì chuyện này mà đến đây từ sáng sớm, tôi cũng không có lý do gì không nghe. Nói đi, có chuyện gì.”
Nghe thấy lời của Chu Nguyên, Thẩm Duệ lập tức mở túi tài liệu mang theo ra, lấy ra một xấp tài liệu, mở ra rồi đẩy về phía Chu Nguyên. Điều đập vào mắt Chu Nguyên là những bức ảnh về cái chết của các loại chó được chụp ở những nơi khác nhau, biểu cảm của cậu thay đổi từ nụ cười híp trước đó, có chúy nghiêm trang nói: “Để vụ án hành hạ con chó cùng vụ án thi thể nữ biến dạng cùng nhau nghiên cứu, Nó cũng bắt đầu từ vụ giết người của Trương Viên, chính xác là khi Lâm Tuyết Đình nói rằng cô ấy nhìn thấy một người đàn ông tóc bạc rất giống anh đang ngồi xổm trước cái chết của con chó thứ bảy, chúng tôi mới chú ý tới động tác cái chết của con chó và thi thể nữ biến dạng cũng rất giống nhau, vụ án ngược đãi con chó bắt đầu từ năm ngoái, sớm hơn nhiều so với vụ thi thể nữ biến dạng. Chúng tôi đã phân tích hiện trường vụ án và thấy rằng hiện trường phát hiện ra vụ án thi thể nữ biến dạng rất gần với hiện trường của bốn trong số các vụ ngược đãi chó...”
Nói đến đây, Thẩm Duệ nhìn Chu Nguyên, vẻ mặt thành thật nói: “Sau vụ án Trương Viên, cục đã phân tích và cho rằng có hai khả năng, hung thủ trong vụ án thi thể nữ biến dạng và vụ án hành hạ chó là cùng một người. Giết chó là luyện tập để giết người. Thứ hai, hung thủ trong vụ án thi thể nữ biến dạng có lẽ phải tiếp xúc với hung thủ trong vụ ngược đãi chó. Hoặc, anh ta đã nhìn thấy hiện trường vụ ngược đãi chó, vì vậy anh ta đang bắt chước động tác của con chó, thể hiện một lễ nghi. Tuy nhiên, những điều này là không có kết luận, tôi muốn nghe ý kiến của cậu.”
Sau khi Thẩm Duệ nói xong những gì muốn nói, anh mới bình tĩnh lại, nhìn Chu Nguyên. Chu Nguyên cúi đầu nhìn tư liệu, trên người mặc một bộ đồ thể thao đen trắng, hiện tại nhìn có vẻ trẻ trung, điều này khiến Thẩm Duệ cảm thấy việc dậy sớm chạy tới đây cũng đáng.
“Mỗi con chó chết trong vụ ngược đãi chó đều có chủ?” Chu Nguyên ngẩng đầu hỏi.
Vụ ngược đãi chó không phải Thẩm Duệ theo dõi toàn bộ, nhưng anh đã cử Ngụy Nhung theo dõi. Ngày hôm qua sau khi trở về từ trung tâm thành phố cũ, Ngụy Nhung đã tổ chức một cuộc hội nghị qua điện thoại với anh và chuyển cho anh ta tất cả thông tin đã điều tra được. Câu nói của Ngụy Nhung văng vẳng bên tai, cô ấy nói: “Mấy con chó đó coi như nhầm chủ rồi, mấy người chủ này cũng không thật sự buồn và hối hận vì cái chết của con chó, khi còn sống không nuôi dưỡng tốt, đến chết cũng không nhật xác trực tiếp để xe rác chở đi, quá thảm rồi.”
Nghĩ vậy, Thẩm Duệ không có cảm giác liếc nhìn con chó lùn đang nghỉ ngơi cách Chu Nguyên không xa, nói: “Ừ, mọi vụ ngược đãi chó từ trước đến nay đều không phải là chó hoang. Từ thông tin tìm hiểu được từ lúc đến thăm viếng, nhìn hàng xóm phàn nàn về chủ của mấy con chó này, chó chạy lung tung không có xích, có khi sủa cả ngày lẫn đêm, hễ thấy trẻ con đi đường là chúng đều xổ vào, rất nhiều gia đình phàn nàn về việc bị chó dọa, cho nên gia đình các nạn nhân đều cho rằng chính những người gần đó cũng bị dọa sợ hoặc bị lũ chó làm ồn. Họ đều cho rằng việc chứng kiến cảnh ngược đãi chó là chuyện tốt, ngoại trừ việc có một chút tức giận, cho nên họ không thể làm nhiều vụ ngược đãi chó như vậy.
Chậc... Cũng không quá tệ, tối hôm qua tôi đã xem tài liệu, khi sự việc thứ năm xảy ra, sau khi náo loạn một vài ngày, có một số lượt tìm kiếm hot trên các tài khoản xã hội. Có một số người cho rằng không thể yêu thương cũng không nên làm tổn thương, đặc biệt là hành vi hành hạ chó đến chết rất rõ ràng này, cho nên ngay cả khi họ không phải là những người yêu chó, nhưng nó đã gây ra sự bàn tán trong xã hội.
Thế nhưng vào thời điểm đó có rất nhiều tin tức, những tin tức về hành vi hành hạ và giết chó cũng xuất hiện trong những năm này, dưới nhiều hình thức khác nhau, mỗi lần sẽ hot trong vài ngày rồi hết, nên số liệu tôi biết được ở đây là sau hơn một tiếng tìm kiếm tin tức nóng, tin tức ly hôn bên ngoài của một số người nổi tiếng đã tràn ngập, cũng không giải quyết được gì. Mà bản thân chủ nhân của những chú chó này không biết gì về hành vi thả rông chó của họ trong mắt những người hàng xóm xung quanh, tự biết mình đuối lý, cho nên sau khi mắng vài câu là xong chuyện. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .
“Các anh đã hỏi những người nuôi chó đã chết trong mọi vụ ngược đãi chó, chưa, có đối tượng nào hoài nghi không?” Chu Nguyên tiếp tục đưa ra vấn đề của mình.
Sáng sớm dậy sớm, bụng có chút trống rỗng, Thẩm Duệ vươn tay muốn lấy bữa sáng đã đưa cho Chu Nguyên, Chu Nguyên tay mắt lanh lẹ đánh một cái, cậu cười nói: “Anh như vậy là rất hẹp hòi đó... Mặc dù sớm chút là tôi mua cho anh, anh không nên cố hết sức với tư cách là chủ nhà sao? Được rồi, lát nữa tôi sẽ tự ăn. Thôi quay lại chủ đề, có đối tượng hoài nghi, chủ nhà nào có chó gặp chuyện không may cũng nghi ngờ hàng xóm của mình, vì chỉ có hàng xóm sang nhà họ mới nói đi nói lại chuyện này, nhiều lần cũng gây bất bình. Anh nhìn tài liệu một chút đi, đều có thông tin của chủ chó và những người hàng xóm, không có cái nào bị lặp lại.”
Chu Nguyên xem qua tài liệu, phát hiện có tám vụ ngược đãi chó, tám gia đình và tám người hàng xóm đã trở thành đối tượng hoài nghi của bọn họ, tổng cộng có mười sáu gia đình không có nơi nào trùng lặp, bề ngoài thì dường như không có mối liên hệ nào.
Nhưng ở thành phố Thanh Châu có nhiều gia đình nuôi chó như vậy, cũng có quá nhiều người trở thành những người nuôi chó “không có trách nhiệm”, tại sao lại chọn trúng bọn họ? Giữa các cá nhân? Chức nghiệp? Về mặt địa lý?
Chu Nguyên đã xem qua nghề nghiệp của bọn họ, một số làm việc trong đơn vị, một số làm việc tự do, từ góc độ thuộc tính nghề nghiệp, bọn họ cũng không có quan hệ, vì vậy cậu tạm thời loại trừ khả năng này. Cậu ngước nhìn Thẩm Duệ hỏi: “Trước đây, các anh đã điều tra các chủ hộ trong các vụ việc khác nhau chưa, có giao tiếp không?”
Vốn Thẩm Duệ đang nhìn chằm chằm Chu Nguyên, cậu đột nhiên hỏi khiến anh sửng sốt một chút, sau khi kịp phản ứng lại vấn đề của cậu, gật đầu nói: “Cục đã xem xét vấn đề này, thăm viếng xong, có thể nói cơ bản là không cùng xuất hiện, xem như người lạ.”
Nghe được câu trả lời, Chu Nguyên không nói thêm nữa. Sau khi loại trừ hai cái đầu tiên, Chu Nguyên dùng ngón trỏ chỉ vào trên bàn, biểu thị đã bắt đầu tiến vào đại não của mình. Ngoài vụ án thi thể nữ biến dạng, mục đích của việc so sánh vụ ngược đãi chó này tương đối đơn giản, đó là dạy cho những người nuôi chó “thả rông” này một bài học. Tám vụ án giết người tại tiểu khu đông tây năm bắc ở thành phố Thanh Châu, tiểu khu này với tiểu khu đó gần nhất cũng mấy trăm mét...
“Những người nuôi chó này đã bao giờ tham gia một số hoạt động dẫn chó tham gia chưa? Ví dụ như cuộc thi chạy marathon dành cho chó, để chó kết bạn và các hoạt động khác.” Chu Nguyên im lặng hồi lâu, đột nhiên hỏi.
Thẩm Duệ lắc đầu nói trước giờ chưa bao giờ nghiêm túc theo phương hướng này, dù sao bọn họ cũng chỉ coi vụ án ngược đãi chó này là một vụ án hình sự bình thường có phương thức tàn nhẫn. Anh hiểu ý của Chu Nguyên, anh lấy điện thoại di động ra gọi điện, mặc kệ mới 7 giờ sáng, người ở đầu dây bên kia dường như vẫn còn đang ngủ, cô ấy xụ mặt một lúc lâu mới chuyển động được.
“Ngụy Nhung, lập tức gọi điện thoại cho những người trong nhóm ngược đãi chó và nhờ họ hỏi xem những người nuôi chó có tham gia một số cuộc hoạt động dẫn theo chó hay không…” Thấy điện thoại đã được kết nối, Thẩm Duệ nhanh chóng phân phó.
Vào mùa đông, giấc ngủ đặc biệt nặng nề, đầu óc Ngụy Nhung có chút trống rỗng, nghe xong mệnh lệnh của Thẩm Duệ thuận miệng “hừ” một tiếng, trong điện thoại đột nhiên nghe thấy một giọng nói có phần quen thuộc, trong trẻo nhưng lạnh lùng nói: “Thẩm Duệ , anh lại để họ kiểm tra thêm. Gần một hai năm qua, chó của họ đã được đưa đến phòng khám hoặc cửa hàng vật nuôi nào để làm lông hoặc kiểm tra rồi tổng hợp dữ liệu cho tôi.”
Ngụy Nhung sửng sốt, cô ấy không bao giờ quên giọng nói trong trẻo lạnh lùng kia. Ngụy Nhung không thể quên được cảnh cô ấy có chút mất tự chủ trong phòng thẩm vấn dưới gương mặt xinh đẹp đó. Cơn buồn ngủ của cô ấy lập tức biến mất, cô ấy đưa điện thoại ra trước mặt nhìn, phát hiện người đang nói chuyện với mình chính là sếp của mình Thẩm Duệ, lại nhìn thời gian một chút, mới vừa đúng 7 giờ, cô ấy lập tức hỏi: “Đội trưởng, tôi không nghe nhầm chứ? Giọng nói vừa rồi là Chu Nguyên sao? Chu đội mới tới?”
“Đúng vậy, tôi đang ở nhà cậu ấy.” Thẩm Duệ bình tĩnh đáp: “Lời tôi vừa nói em còn nhớ không?”
Ngụy Nhung khiến cho Thẩm Duệ bối rối trả lời, trong đầu không khỏi suy nghĩ xem đêm qua họ có ở cùng nhau không, tự hỏi làm thế nào mà họ đột nhiên trở nên quen thuộc như vậy... Nói chung, sếp của cô là Thẩm Duệ, loại đàn ông sau khi mặt trời lặn sẽ không đi cùng người lạ, sao có thể bị Chu Nguyên lừa vào nhà mình?
Nghĩ đến đây, Ngụy Nhung nhịn không được bát quái, thấp giọng hỏi: “Đội trưởng, anh đang làm việc ở văn phòng trong nhà Chu đội? Hay là hahaha?”
Thẩm Duệ nhịn không được bất cười, lúc này nếu Ngụy Nhung đứng trước mặt anh, cô nhất định dùng một ngón tay bay tới. Anh giả vờ nghiêm túc và nói: “Nếu tôi đến văn phòng ở cục, còn chưa thấy báo cáo của em, em xem rồi xử lý đi, tiền thưởng của tháng tới sẽ không còn nữa.”
“Ai ai, đội trưởng, tại sao anh không thể học cách thương hoa tiếc ngọc? Em có thể không ngủ nướng ở nhà, nhưng anh nhìn xem bây giờ là mấy giờ, gần sang năm mới những chủ hộ kia không cần ngủ sao, muốn liên lạc là liên lạc sao...” Mặt mũi so với tiền còn lớn hơn, Ngụy Nhung than vãn: “Đội trưởng, anh phải thư thả thời gian chứ!”
App TYT & Ý Hiên Các team