Nhìn tin nhắn như co giật của Tần Phong, cậu cất điện thoại vào túi. Cậu nhìn vòng quanh, lấy điện thoại di động mở tấm ảnh nạn nhân ra rồi bước vào một vài cửa hàng vẫn còn mở cửa, hỏi xem họ đã từng thấy những cô bé này chưa, chủ cửa hàng nói rằng mỗi ngày có hàng trăm hàng nghìn người tới, sao có thể nhớ được. Muốn xem camera giám sát, nhưng những cửa hàng này là cơ sở kinh doanh nhỏ lẻ, camera đã hỏng một lần, trong cửa hàng không có gì đáng giá để kẻ trộm nghĩ đến, hỏng rồi nên lười thay, treo nó lên tường chỉ để làm màu, Chu Nguyên đành bó tay.

Sau khi đi một vòng, không hiểu vì lý do gì đã đến trước cửa một cửa hàng thú cưng vẫn đang hoạt động, thông báo WeChat vẫn vang lên, Chu Nguyên bước vào cửa hàng thú cưng, nói với chủ tiện với vẻ thiếu kinh nghiệm: “Cho tôi một bộ nhu cầu thiết yếu hàng ngày để nuôi chó.”

Một lúc sau, Chu Nguyên xách theo túi lớn túi nhỏ đi về phía xe đang đỗ ở ven đường, bước khá nhanh, thức ăn cho chó trong tay cũng rơi xuống. Chu Nguyên thở dài, đang định bỏ lồng chó, cũi, xích chó trên tay xuống để lấy thức ăn cho chó, đột nhiên có một đôi tay khô nứt do thường xuyên làm việc vất vả lại nhặt túi thức ăn cho chó lên, đưa cho Chu Nguyên: “Năm mới cố tình đi mua đồ cho chó, có phải vừa nuôi chó không?”

Chu Nguyên nhận lấy túi thức ăn cho chó, mở mắt nhìn về hướng phát ra tiếng động, đó là một công nhân vệ sinh lớn tuổi, lúc này đang cầm chổi quét rác ngoài đường. Chu Nguyên gật đầu cảm ơn dì nhân viên vệ sinh: “Bạn con vừa tặng cho con một con chó rất xấu.”

“Nhưng nếu con thích, thì cũng không gọi là xấu.” Bà dì cười, rồi lại bắt đầu dọn đường, vừa nói vừa cúi đầu: “Nhà dì cũng từng nuôi một con chó, con trai dì thích nó ló lắm, đối với nó rất tốt cho nó, nhưng dù sao thì con chó này là nửa đời mới tới nhà dì, nó không quen, cắn con dì một cái. Haizz, tuy con trai dù rất thích, nhưng mà chúng ta vẫn bàn bạc, tặng nó cho người khác nuôi. Con nuôi chó phải dạy nó không được cắn người, nếu không sẽ tự hại mình còn hại cả nó.”

Nghe dì dọn vệ sinh như tự nói một mình, Chu Nguyên không nói nữa, gật đầu với bà dì, rồi xách túi lớn túi nhỏ về xe, lấy điện thoại di động ra, trả lời tin nhắn của Tần Phong: “Thức ăn cho chó, cũi chó, dây xích cho chó tớ đã mua hết rồi, sáu giờ tối cậu mang nó tới cổng chùa Lưu Phương, tớ dẫn nó đi tới tiệm thú cưng tắm rửa, diệt trùng. Mau lên, bây giờ tớ lái xe về, nếu không cậu nuôi tiếp.”

Vừa nhận được tin tức, Tần Phong như nổ tung, gửi hơn mười biểu cảm, kích động nói: “Tớ biết A Nguyên cậu sẽ nhận nuôi con chó vô gia cư đáng thương này mà, tớ lập tức lái tên lửa tới chùa của cậu ngay lập tức.”

Trước khi lái xe, Chu Nguyên lại trả lời Tần Phong: “Nhưng con chó này thật sự rất xấu, miệng dài mặt dài, giống như mặt ngựa vậy. Gặp xong, có lẽ còn ghét nó hơn.”

“Cậu còn muốn một con chó hoang phải xinh tới mức nào? Chó đẹp, thường sẽ không đi lạc.” Tần Phong trợn tròn mắt.

Chu Nguyên quyết định không để ý đến Tần Phong nữa, nhìn lại bóng dáng người người dọn vệ sinh vẫn đang khom quét đường trong kỳ nghỉ Tết, khởi động xe, lái về hướng chùa Lưu Phương.

Sáu giờ mười hai phút, Tần Phong cuối cùng cũng dắt con chó đến chùa Lưu Phương. Chu Nguyên đã đứng ở cửa chịu gió rét hơn mười phút đồng hồ, cậu sốt ruột nhìn chằm chằm Tần Phong đang chậm rãi đi lên, khóe mắt đảo qua, rồi nhìn xuống con chó hoang nhếch nhác phía sau, ghét bỏ cau mày: “Còn xấu hơn trong tưởng tượng của tớ, nếu lên xe tớ, có truyền nhiễm xe tớ không?”

“Có lẽ có.” Tần Phong trả lời với vẻ xấu xa.

Chu Nguyên nhướng mày, nhìn Tần Phong, khiến Tần Phong rùng mình, hỏi thẳng cậu muốn làm cái gì, khóe miệng Chu Nguyên giật giật: “A Phong, cậu ôm cho lên xe, tớ không ngại cho cậu ngồi xe tớ. “

“Không nói chuyện nó có bằng lòng để cho tớ ôm hay không, ít nhất tớ không muốn ôm một con chó hoang giống như đã nhiều năm không được tắm rửa, cậu muốn nhận nuôi thì nhận nuôi, không nhận nuôi thì đuổi nó đi, dù sao thì tớ cũng đưa nó đến đây rồi, bây giờ tớ phải về nhà, đi thôi! “Để anh ôm một con chó rất nhiều rận trên người, lại còn hôi hám, không phải muốn giết anh à? Khi dứt lời, Tần Phong đã bỏ chạy.

Lúc sau, nhóm WeChat lại vang lên, Chu Nguyên lại gửi cho anh một tin nhắn.

“Tớ vừa đưa nó đến cửa hàng thú cưng để tắm, sau khi tắm rửa chuyên nghiệp, nhan sắc của nó có cải thiện một chút, nhưng vẫn còn xấu.” Sau câu này, Chu Nguyên gửi thêm mấy tấm ảnh con chó vào nhóm, rồi nói tiếp: “Nhưng có cục thịt ở chân, không biết có phải là khối u không, cửa hàng thú cưng cũng không biết đó là bệnh gì, họ bảo đưa đến bệnh viện thú y.”

“Phiền phức như vậy? Đưa đi bệnh viện lại mất tiền? Cậu vứt đi là được.”

Chu Nguyên không có trả lời Tần Phong, nói: “Không được, lúc lên xe nó đã liếm tớ rồi, coi như là chó của tớ rồi. Hiện giờ tớ lo nó chết, đợi ngày mai tớ sẽ xử lý xong chuyện ở cục, sẽ dẫn nó đến bệnh viện thú y. “

Đưa chó vào chùa, chú chó hoang này có lẽ đã trải qua quá nhiều mưa gió, nên khi có người nhận nuôi nó, nó rất cảm kích. Chu Nguyên chỉ cho nó chỗ đi vệ sinh, mặc kệ nó có hiểu hay không, sau khi nói với nó một số quy định về việc sống chung với cậu trong chùa, cậu trở về phòng giải quyết công việc của cục.

Cậu lấy đoạn ghi âm ra, cắm vào máy tính một đôi loa, ngồi vào ghế nhắm mắt yên lặng lắng nghe. Tất cả các loại âm thanh xe cộ, tiếng la hét của nạn nhân, lặp đi lặp lại, lặp đi lặp lại trong phòng cậu, gợn sóng trong tâm trí anh.

Những giọng nói trong năm đoạn ghi âm có điểm gì chung?

Đột nhiên có tiếng gõ cửa, tiếng “cộc cộc” đột ngột phá tan tiếng hét kinh hoàng, kéo suy nghĩ của Chu Nguyên lại. Mở cửa ra, là chú Đặng đang đứng ở cửa.

Đoạn ghi âm trong phòng vẫn đang phát, chú Đặng liếc xéo căn phòng rồi đột nhiên bật cười. Chú ấy và Chu Nguyên quen biết nhau hơn mười năm, đối với những hành vi kỳ lạ này từ lâu đã không còn thấy lạ. Chú ấy cười nói: “Chú vừa mới nghe tiếng xe đổ rác, còn nghĩ là hôm nay xe rác đến chở rác sớm hơn, chú vội vã ra khỏi cửa, nhưng không thấy xe chở rác đâu, hoá ra nghe nhầm từ tiếng phòng con.”Chú ấy dừng lại một lúc, rồi nói,” Nhưng con lấy rác trong phòng con ra đây đi, chú không biết nó tới lấy rác lúc nào, lát nữa chú về tiện tay mang ra đổ là được. “

Chu Nguyên buộc chặt túi rác trong phòng, đưa cho chú Đặng: “Vất vả cho chú rồi, trên đường trở về cẩn thận một chút.”

“Được rồi, nhưng con cũng nên nghỉ ngơi sớm hơn, thức khuya ít thôi, năm nay sau khi con về, trông gầy đi rất nhiều.” chú Đặng xách rác đi vài bước rồi nhanh chóng quay lại hỏi: “Đúng rồi, mai chú mang cho con một ít cháo bí đỏ nhé?”

Chu Nguyên xua tay: “Không cần, ngày mai con ăn cơm ở cục.”

Sau khi tiễn chú Đặng ra khỏi chùa, Chu Nguyên nhìn thấy chú ấy đã bỏ túi rác vào thùng rác đối diện cổng chùa, sau khi sải bước xuống núi trở về nơi ở của mình, cậu mới quay người lại đóng chặt cổng chùa, rồi mới đi tới phòng ở phía bên rìa ngôi chùa bị khoá. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .

Đó là một căn phòng dành riêng cho cái thẻ, Chu Nguyên bước vào đóng cửa lại, trong đó chỉ có một ngọn đèn hơi mờ, phía trước chính là ba mặt tường chất đầy thẻ. Mỗi một nan gỗ đều có một lư hương nhỏ, lư hương không cắm hương mà là một tấm gỗ màu đen, đằng sau tấm gỗ là một mảnh giấy đỏ, trên đó có những dòng chữ dày đặc, chẳng qua nếu nhìn kỹ, mỗi chữ trên tờ giấy đỏ sau tấm gỗ, như chỉ được viết một nửa ...

Chu Nguyên đi tới trước một bên trong những nan gỗ, nhìn chằm chằm vào tấm thẻ cắm trên lư hương, bên trên viết: Xác chết nữ biến dạng.

Đột nhiên, cậu vươn tay đẩy nan gỗ, nan gỗ vốn bị cố định giống như một cánh cửa, mở ra hai bên, bên trong xuất hiện một con búp bê làm bằng gỗ, so với con búp bê xấu xí trong vụ án người đàn bà xấu xí ngoại trừ chất liệu khác nhau, hình dáng và biểu cảm giống y hệt.

“Mày là người báo thù, hay là nạn nhân?” Chu Nguyên ngơ ngác nhìn con búp bê gỗ cũ kỹ bị sơn đỏ khắp người, không biết là ảo giác hay không, nhưng cậu cảm thấy mình vừa dứt lời, con gỗ mắt của con búp bê đã chớp lên chớp xuống.

Chu Nguyên và con búp bê gỗ gụ nhìn nhau một lúc, sau đó vươn tay kéo nan gỗ, nan gỗ lại được đóng lại, sau khi nữ búp bê xấu xí bị nan gỗ chặn lại, Chu Nguyên quay người lại đi về phía cửa., nói: “Mày không nói, không sao, lần này tao nhất định sẽ tìm thấy.”

Cậu kéo mở cánh cửa gỗ dày cũ kỹ ở hai bên, tiếng “ken két” từ chiếc trục cũ cùng với tiếng chó sủa đột ngột ngoài cửa vang lên, tiếng nào cũng chói tai, cùng lúc đó, căn phòng lại vang lên tiếng “cạch”, Chu Nguyên quay đầu lại, phát hiện nan gỗ chứa con búp bê lại hở ra một chút, lộ ra chút không gian nhìn vào, chỉ thấy nó đang nhìn cậu mỉm cười, mà lư hương vốn cắm tấm thẻ đen, không biết đã rơi ra từ lúc nào.

Chu Nguyên liếc mắt nhìn, không nhìn quá lâu, tắt đèn, khóa cửa, đi về phía sân.

Tiếng chó sủa càng ngày càng lớn, trong chùa vốn yên tĩnh quá nhiều năm, Chu Nguyên cau mày không quen với tiếng ồn ào như vậy. Con chó thấy cậu đi ra, lập tức lắc đầu vẫy đuôi, đi tới gần cậu thè lưỡi ra, như muốn cọ vào quần của Chu Nguyên.

Chu Nguyên vội vàng nhan chí, đứng sẵn tư thế “đừng tới đây” với con chó, cau mày nói: “Haizz, đừng tới đây, tuy rằng hiện tại tao nhận nuôi mày rồi, nhưng tao cả mày chưa thân như thế.”

Con chó con dường như hiểu được lời nói của Chu Nguyên, cho rằng Chu Nguyên ghét mình, cái đuôi của nó lập tức cụp xuống, nhếch miệng đáng thương nhìn Chu Nguyên, nằm cách mình nửa mét, bất động.

Chu Nguyên thấy nó thật sự đau lòng, có chút không đành lòng, thở dài rồi ngồi xuống thử xoa dịu mối quan hệ giữa người và chó: “Tao còn chưa đặt tên cho mày nữa? Mày theo tao, không thể không đặt tên cho mày, thế gọi mà là Quả Táo, thế nào?”

Chó cũng là sinh vật rất có linh tính, nhìn vẻ mặt và giọng điệu dịu đi của Chu Nguyên, nó cũng biết lúc này cậu đang thảo luận với mình, mặc kệ nó có hiểu hay không, nó chỉ đầu như một con chó, lè lưỡi ra cười.

Sau khi chọn tên xong, Chu Nguyên đứng dậy hỏi Quả Táo: “Vừa rồi mày sủa cái gì vậy?”

Nghe thấy lời của Chu Nguyên, Quả Táo chạy nhanh về phía cổng chùa như nịnh hót, liên tục sủa vào cửa. Chưa từng nuôi chó cũng nghe qua chuyện cho bảo vệ gia chủ, Chu Nguyên nhướng mày, đi về phía cửa. Chu Nguyên cầm trong tay một cây gậy gỗ trên cửa, chậm rãi mở cửa nhìn ra ...

Chùa Lưu Phương nằm ở ngoại ô thành phố, cách vài trăm mét chỉ có vài hộ dân cư rải rác. Lúc này nhìn ra ngoài, gió cuốn những cành cây bên hông phát ra tiếng xào xạc, nhất là vào đêm đông thế này. Chu Nguyên nhìn ra ngoài, không thấy ai, cúi đầu nhìn Quả Táo hơi nhướng mày.

Khi ở dưới mái hiên, chó cũng nhìn vào sắc mặt người. Quả Táo biết Chu Nguyên đã hiểu lầm mình, Quả Táo nhanh chóng chạy ra khỏi cổng chùa, sủa về hướng phía trước, Chu Nguyên nhìn về hướng nó đang nhìn chằm chằm, chỉ có thể nhìn thấy đèn đuôi của một chiếc ô tô đang trôi đi.

Quay lại lần nữa, cậu phát hiện thùng rác đầy rác đã trống trơn, mới biết đó là một chiếc xe tải chở rác chạy ngang qua. Chu Nguyên xoay người đi vào cửa, nói với Quả Táo: “Mày nói cho tao, xe rác tới lấy rác sao?”

Quả Táo cười toe toét, như một con chó ngớ ngẩn.

Chu Nguyên rùng mình, cho Quả Táo vào. Khi đi về phía phòng, cậu tự lẩm bẩm một mình: “Con chó này trông không chỉ xấu xí, mà còn có hơi ngu ngốc...”

Tác giả có lời muốn nói:

Quả Táo: Em rất đáng yêu.

Chu Nguyên: Tội nghiệp không có ai yêu thương?

Quả Táo: ... Em biết em vừa xấu vừa dễ thương.

Chu Nguyên: Về chuyện xấu, đúng là tự biết điều. Nhưng mà đáng yêu, mày không hiểu hàm nghĩa của nó.



App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play