Thẩm Duệ để lại câu nói: "Tôi sẽ tìm cách" xong liền cúp điện thoại, anh quay đầu lại phát hiện Chu Nguyên quả thực đang chậm rãi ung dung ăn bữa sáng anh mua, anh mặt dày lại gần với hy vọng có thể cắn một miếng nhưng lại bị Chu Nguyên từ chối với lý do là: "Tôi không thể ăn hết, thì có thể cho con chó ăn, nó trông rất thèm thuồng.”

Thẩm Duệ trừng mắt chằm chằm, suýt chút nữa không kìm được nhéo người đàn ông trước mặt, trong lòng than thở một tiếng: "Người không bằng một con chó!"

Chu Nguyên ăn hai phần điểm tâm trước mặt Thẩm Duệ với vẻ mặt như thần tiên hạ giá, trước ánh mắt háo hức của anh, cậu đặt phần còn lại của điểm tâm xuống trước mặt Quả Táo, sau đó thong thả lấy khăn giấy ra lau miệng xong mới nghiêm túc nói: "Ăn thịt người. Là đàn ông, chắc khoảng ba mươi tuổi, cao khoảng một mét bảy, tính cách hướng nội một chút, nghề nghiệp chắc là bác sĩ thú y, hoặc làm công việc liên quan đến thú cưng.”

Thẩm Duệ biết Chu Nguyên đang nói cái gì, lập tức hỏi ngược lại: "Làm sao ngươi phán đoán được là một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, cao khoảng một mét bảy, làm công việc liên quan đến thú cưng?"

"Giết chó và giết người trông giống nhau, nhưng thực ra có sự khác biệt lớn, nó ngăn cách bởi rào cản tâm lý giống loài. Sau khi thử cảm giác mạnh giết chó, rất ít người quay lại giết chó, vì vậy tôi nghĩ kẻ sát nhân của vụ án ngược đãi chó sẽ không phải là hung thủ vụ án xác chết nữ biến dạng. Nhưng giữa hai vụ án này có hay không có liên hệ gì, nói không chừng, nếu bắt được hắn chắc là có thể hỏi rõ ràng.” Chu Nguyên khóe miệng hơi cong lên, để lộ một nụ cười khó hiểu, nhưng cậu lại có vẻ mặt đặc biệt nghiêm túc, cậu hỏi lại: “Anh đã từng nghe nói qua về tâm lý phạm tội phóng hỏa, giết chó chưa?”

Thẩm Duệ nhìn cậu chăm chú, chờ nghe đoạn sau.

"Nhiều đứa trẻ thích nghịch lửa và giết động vật khi còn nhỏ sẽ có tỷ lệ phạm tội cao hơn nhiều so với những đứa trẻ khác sau khi lớn lên, xiềng xích tội phạm của chúng tương đối yếu, nếu có ngòi nổ sẽ dễ dàng bị châm ngòi liền phạm tội.” Quả Táo ăn xong điểm tâm liền muốn cọ vào dưới ống quần của Chu Nguyên để thể hiện sự thân mật của mình, làm Chu Nguyên phải né ra, đã hết cách đành phải ngồi trên mặt đất cách cậu một mét, đuôi rủ xuống buồn thương mà sụt sịt mũi nhỏ.

Chu Nguyên nhíu mày, không thèm nhìn nó và nói tiếp: "Hầu hết các hành vi đùa giỡn với lửa và giết chó đều nhằm mục đích phô trương và trút giận, ánh lửa tượng trưng cho sự hủy diệt của mọi thứ, nhưng nó cũng tượng trưng cho sự ấm áp, người thích chơi lửa, có thể thấy rằng người này thường không được chăm sóc nhiều, họ phẫn uất với hiện thực, nhưng họ lại cũng có khát vọng có người đối xử tốt với mình.

Mà mỗi hiện trường vụ ngược đãi chó, bên cạnh đều có dấu vết của những vụn giấy bị đốt đã tàn, nếu tôi không đoán sai, hung thủ đang đốt một mảnh giấy ghi tội lỗi chủ nhân của con chó bị giết, hoặc những thông tin như ngoại hình và địa chỉ, anh ta rất bất mãn với chủ nhân của con chó, nhưng không có can đảm giết người, nên giết chó để trút bỏ lòng căm thù. Anh ta có cảm tưởng giống như anh ta đã dạy cho chủ nhân con chó đó vậy, nên sau khi giết xong anh ta sẽ đốt tờ giấy đi, lửa sẽ làm anh ta cảm thấy hài lòng và kiêu ngạo.”

Nghe Chu Nguyên phân tích, Thẩm Duệ cảm thấy mình đã học được một khóa học bổ ích.

"Tương tự, giết chó cũng là một hành động trút bỏ cảm xúc, nên sau khi xác định được phạm vi, các anh có thể tìm một người từng bị khách hàng ở nơi làm việc mắng mỏ, phàn nàn và có liên quan gì đó đến vật nuôi. Đúng rồi, anh ta rất có thể là ông chủ của một phòng khám thú cưng.”

“Có phải vì đối phương đã dùng thuốc mê khi giết con chó không?” Thẩm Duệ bắt kịp suy nghĩ của cậu.

Chu Nguyên gật đầu: “Thuốc mê có thể loại trừ bệnh viện, bệnh viện mất thuốc mê nhiều lần thì cần phải báo cáo. Mà chỉ có hai bệnh viện thú cưng lớn ở thành phố Thanh Châu, tương tự, thuốc mê bị mất nhiều lần, cho dù là bản thân ông chủ đã làm điều đó thì các nhân viên cũng sẽ nghi ngờ, tôi nghĩ hướng này có thể loại trừ được, nhưng các anh có thể đến dò xét một lần để xác nhận. Các phòng khám thú y còn lại quá nhiều và rất khó để điều tra về một quy mô lớn, vì vậy tôi cần phạm vi địa lý hoặc nói cách khác là sàng lọc dữ liệu.”

Bây giờ Thẩm Duệ đã hiểu tại sao Chu Nguyên lại yêu cầu anh điều tra xem các chủ hộ đã đến phòng khám nào trong hai năm qua, bỏ qua một số nhân tố, những người này có điểm chung là thú cưng cũng như có thể đến cùng một phòng khám, và nó trở thành một [tọa độ] rõ ràng, hung thủ tìm kiếm dựa vào [tọa độ] và giết từng người một.

“Cho nên, anh vẫn muốn biết, tại sao tôi lại nói anh ta là một người đàn ông cao khoảng một mét bảy sao?” Chu Nguyên khóe miệng hơi nhếch lên, nhìn Thẩm Duệ khiêu khích.

Thẩm Duệ bật cười: “Đương nhiên là tôi sẽ không nhọc cậu phải mở miệng, đàn ông thấp bé thường có khí chất tự ti, mà những người thích đùa với lửa để trút bầu tâm sự thì nội tâm càng nhạy cảm, cho nên rất để ý đến chiều cao và ngoại hình của mình, vì vậy rất có thể anh ta bất bình là do người khác vô tình nhận xét về ngoại hình hoặc chiều cao của mình. Hơn nữa, một số con chó chết là những con chó có cỡ hình lớn, rất khó để cho một cô gái có thể kéo một con chó có trọng lượng lớn như vậy, vì vậy có thể đoán rằng hung thủ là nam, đối phương còn là một người đàn ông trông hơi xấu.”

Sau khi có được manh mối mới, Thẩm Duệ cũng không hề khách sáo chào hỏi, tự mình rót cho mình một tách trà ấm uống cạn, đặt chén xuống vẫy vẫy tay nói: "Tôi về tổng cục trước, gặp lại sau."

Sau khi Thẩm Duệ rời đi, Chu Nguyên lấy máy thu hình trong túi ra, đeo nút tai vào để nghe lại. Tiếng la hét chói tai, tiếng xe cộ, mười cái âm thanh, cậu nghe nó tựa như một bài hát, lặp đi lặp lại không ngừng. Mọi âm thanh của tiếng la hét đều tồn tại, tiếng xe cộ giống như cái bóng đi liền với hình dạng, điều đó chứng tỏ rằng thời điểm khi hung thủ giết người, anh ra tin chắc rằng những người khác sẽ không hoài nghi điều gì, mà khoảng cách của tiếng hét chói tai kia lại là [khoảng cách âm thanh an toàn], đi ngang qua tiếng xe, trong thời gian ngắn ngay cả tiếng hét chói tai cũng có thể là ảo giác ...

Từ trong video, hiện trường đầu tiên của vụ án mạng có tiếng ồn xe cộ, nhìn có vẻ giống nhau, nhưng lại có vẻ khác nhau, tỷ lệ dội âm của năm vụ án là khác nhau. Đối với hiện trường nơi phát hiện thi thể, theo điều tra dấu vết, cục không cho rằng đây là hiện trường đầu tiên. Như vậy, nếu hiện trường đầu tiên và hiện trường thứ hai khác nhau, mà năm vụ án xảy ra ở các khu vực khác nhau cách nhau một khoảng thời gian dài, mà một cơ thể khổng lồ như vậy được chuyển từ hiện trường đầu tiên sang hiện trường thứ hai, theo suy luận, nó nên cách nhau không xa lắm, bằng không thì rất dễ bị phát hiện.

Nhưng từ vụ án tử đầu tiên đến giờ, mọi manh mối liên quan đến hiện trường đầu tiên đều không được tìm ra, cảnh sát cũng không tìm thấy gì trong cuộc tìm kiếm trên thảm thực vật gần hiện trường thứ hai, hung thủ hoặc là ẩn quá sâu, hoặc có khả năng khác, đối phương là một người hay di chuyển, công việc của anh ta đòi hỏi phải di chuyển không cố định trong thành phố này, và đối phương cũng nắm bắt cơ hội này để lo liệu từng việc đã được lên kế hoạch cẩn thận rồi từng cái xuống tay.

Giống như người ta nói, bắn một nhát, đổi một nơi.

Như vậy, phù hợp với nữ tính, người trung niên, chiều cao trung bình, khỏe mạnh, có thể lao động chân tay, công việc này tương đối tự do và có thể di chuyển. Loại nghề nghiệp này, nghề bốc vác sao? Công nhân công trường? Những người bán hàng rong bán đồ ăn hoặc trái cây ở mọi nơi ...

Vừa nhắm mắt nghỉ ngơi trong tiếng [giao hưởng], nhạc chuông của điện thoại di động đột nhiên vang lên, cậu chợt mở mắt ra, thấy bầu trời xám xịt bên ngoài đã bị ánh mặt trời ấm áp xua tan, đôi mắt cậu có bị chôn vùi trong bóng tối thật lâu, nhắm mắt lại chớp chớp nhìn lướt qua danh bạ trên điện thoại di động, đứng dậy trả lời điện thoại, giọng nói hưng phấn của Thẩm Duệ vang lên bên tai cậu: "Chu Nguyên, có thu hoạch rồi. Ngụy Nhung đã yêu cầu cảnh sát địa phương từ nhiều quận khác nhau đến dò xét và thu thập một số thông tin, Hứa Tiếu Ca hiện tại đang nộp hồ sơ, cậu có muốn quay lại cục bây giờ để xem xét không?”

“Được rồi, tôi về ngay.” Chu Nguyên đáp, liếc nhìn Quả Táo đang muốn cùng cậu đi ra ngoài, cậu dừng lại nói với Quả Táo: “Không được sủa tuỳ tiện trong miếu đấy, cũng đừng đi ra ngoài miếu, ra khỏi đây tao không bảo vệ được mày nữa đâu, lạc đường cũng khó tìm được mày, tương thân tương ái chút đi, tuy rằng mày là chó nhưng tao không muốn nuôi một con chó làm mọi người cảm thấy ngu xuẩn, có thể không?"

Vừa dứt lời, Chu Nguyên đột nhiên cười nhạo chính mình, có lúc cảm thấy mình cũng rất ốm yếu đến chết, thế nhưng thậm chí còn ảo tưởng muốn thương lượng điều kiện và quy tắc với một con chó, nhưng Quả Táo giống như hiểu ý cậu liền xoay người chạy vào cửa phòng, sau đó ngồi chồm hổm chổng mông nằm xuống cũi ngoài cửa, giống một con chó trông cửa hết mình, uy phong lẫm liệt nhìn cậu cười ngây ngô. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .

Chu Nguyên cau mày, khoác áo khoác rồi sải bước ra khỏi miếu, lái xe về phía tổng cục.

Trong kỳ nghỉ xuân, ngoài các cảnh sát luân phiên trực ở Thanh Châu, văn phòng của tổ điều tra hình sự cũng thắp sáng đèn dây tóc đến chói mắt, các cảnh sát hình sự tạm thời bị triệu tập đều đang chui đầu sửa sang nhiệm vụ được chỉ thị của đội trưởng Thẩm Duệ.

Thẩm Duệ kéo ghế ngồi phía sau Hứa Tiếu Ca, nhìn chằm chằm vào phân loại dữ liệu định vị về các phòng khám mà những người nuôi chó đã đưa chó của họ đến bác sĩ vừa lấy được từ Nguỵ Nhung.

Cảnh sát hình sự khác phòng ngừa vạn nhất cũng gọi đến các bệnh viện lớn nhỏ trong thành phố và bệnh viện thú cưng lớn để điều tra việc sử dụng thuốc mê, sau đó lần lượt báo cáo cho Thẩm Duệ, đúng như Chu Nguyên phán đoán, thuốc mê bị mất đi, đều được ghi vào hồ sơ, cảnh sát một số khu vực đã đi qua lấy giấy xác nhận rồi.

"Tài xế, bán hoa quả lề đường, bán hàng rong đồ ăn, công trường xây gạch, lao công..." Thẩm Duệ hết lần này tới lần khác nhìn lên tiến độ của Hứa Tiếu Ca, sau đó cúi đầu đọc đi đọc lại một bản thảo nghề nghiệp đã sửa sang Hứa Tiếu Ca đưa cho, thì thấy phần lớn có liên quan đến "phụ nữ trung niên, nghề liên quan đến bán sức lao động chân tay". Anh càng nhìn càng nhíu mày sâu hơn, không nhịn được vươn tay bắn nhẹ sau ót Hứa Tiếu Ca: “Cậu làm một danh sách phạm vi này đủ rộng quá đó.”

Bị “một cái búng ót” đột ngột làm cho giật mình, Hứa Tiếu Ca kinh ngạc nhảy dựng lên, nhìn thấy thông tin trong tay Thẩm Duệ, biết anh ta đang nói cái gì, nắm chặt ống tay áo dài, cậu ta lo lắng nói: “Đội, đội trưởng, thông tin quá ít đi, chỉ có nghề bán sức lao động, em tối hôm qua đã điều tra các loại hình lao động cần sức lực, chính là có nhiêu đây ... "

“Việc viết hồ sơ này cũng là do phạm vi rộng, không thể trách cậu được.” Thẩm Duệ đặt thông tin trong tay xuống, nghiêng đầu nhìn máy tính của Hứa Tiếu Ca, nhướng mày hỏi: “Cậu đã sắp xếp mọi tư liệu chuẩn bị chưa?

Hứa Tiếu Ca lập tức cứng đờ như một cái xác và di chuyển máy tính theo hướng mà Thẩm Duệ có thể nhìn thấy, cậu ta nói: "Mọi tư liệu đã được phân loại! Từ thông tin do chị Ngụy Nhung cung cấp, chúng ta có thể thấy rằng tám chủ hộ đã đến các phòng khám thú cưng khác nhau, tổng cộng có khoảng hai mươi phòng khám thú cưng, nhưng ba trong số các phòng khám thú cưng mà họ đến có liên quan đến nhau.

Một là phòng khám thú cưng có tên phòng khám thú cưng vui vẻ ở khu vực trung tâm của thành phố cổ, hai là phòng khám thú cưng ở hướng Tây, và phòng còn lại là phòng khám thú cưng Khang Mục ở phía Đông, tuy các phòng khám thú cưng nằm ở phía đông tây nam bắc cách xa nhau, nhưng lý do để những người nuôi chó này đến khám là giá rẻ, lại tương đối nổi tiếng trong việc chẩn đoán và điều trị nên một số chủ nuôi sẽ mang thú cưng của họ đi khám ngay cả khi phòng khám ở xa nhau.”



App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play