Chu Nguyên cũng nhìn chằm chằm tư liệu thông tin về nạn nhân và nghề nghiệp, lai lịch và nơi sinh, đột nhiên cậu lấy điện thoại di động ra, chụp ảnh một trang, rồi cất điện thoại di động trở lại.

Đột nhiên trong phòng làm việc có vang lên tiếng đập bàn phím, Chu Nguyên quay đầu nhìn Hứa Tiểu Ca vừa gõ ra tiếng đập bàn phím. Mà Hứa Tiểu Ca thả lỏng tay, mở to mắt nhìn Chu Nguyên hào hứng nói: “Đội trưởng Chu, lúc nãy tôi đã đánh dấu những vị trí tìm thấy nạn nhân trên bản đồ của thành phố Thanh Châu rồi, phát hiện hiện trường của năm vụ giết người có vẻ lần lượt phân bố tại các vùng khác nhau ở đông đông tây nam bắc, nhưng anh xem…” Hứa Tiểu Ca dời máy tính đến bên cạnh Chu Nguyên, để cậu có thể nhìn rõ hình ảnh trên màn hình. Cậu nhấn nút, năm địa điểm nạn nhân được kết nối với nhau, vậy mà lại xuất hiện một tiêu điểm tại một địa điểm nhất định.

“Năm địa điểm phạm tội này có vẻ cách xa nhau, nhưng nếu lấy khu vực trọng tiêu điểm làm trung tâm, lần lượt đi tới bốn địa điểm này tách biệt này, cứ ly ngắn nhất chưa tới hai cây số, cự ly dài nhất cũng chỉ khoảng tám cây số, là một khu đi bộ danh xứng với thực. “

“Khu đi bộ?” Chu Nguyên hỏi.

Hứa Tiểu Ca căng thẳng gật đầu: “Khoảng cách này rất thích hợp để đi dạo sau bữa tối, hoặc đi bộ về nhà sau khi tan sở, đây là phạm vi tâm lý có thể chấp nhận đi bộ hoặc đạp xe, không xa, hơn nữa có thể tập thể dục, một nơi ăn mặc ở đi lại sẽ lựa chọn, cũng được mệnh danh là khu mấu chốt biết đi. “

“Ý của cậu là, hung thủ rất có khả năng đang sinh sống gần khu vực tiêu điểm này?” Chu Nguyên nhìn bản đồ à hỏi ngược lại: “Nếu theo cậu suy đoán, hung thủ có lẽ là người sống trong khu vực tiêu điểm này, mà tuy rằng nạn nhân sống và làm việc ở một nơi khác, nhưng vì nguyên nhân như đi tản bộ các thứ nên tới khu tiêu điểm này, từ đó bị hung thủ chú ý. Cậu nghĩ vậy à?”

“Ừm, trước giờ tôi vẫn chưa tìm ra điểm chung của năm nạn nhân, tôi nghĩ chúng ta có thể bắt đầu từ khu vực tiêu điểm này.” Hứa Tiểu Ca gật đầu, căng thẳng nhìn Chu Nguyên, rồi lại bấm bàn phím máy tính, trung tâm bản đồ trên màn hình nhanh chóng chuyển thành ảnh bố cục thành phố, trong đó có thể nhìn thấy một số siêu thị hoặc cửa hàng lớn nhỏ.

Cậu chỉ vào tòa nhà trên màn hình nói: “Chúng ta có thể giả định rằng, nếu khu vực tâm tiêu điểm này thực sự là khu vực đi bộ cho năm nạn nhân, thì các nạn nhân có thường xuyên đến khu tiêu điểm này để đi dạo, mua sắm, hoặc chơi thể thao sau khi tan làm hoặc nghỉ ngơi hay không? Hoặc vận động chẳng hạn? Nếu năm người từng chọn một cửa hàng nhất định, một địa điểm vận động nhất định, từ điểm chúng đó, như thế sẽ dễ dàng xác định mục tiêu sẽ hơn.”

Ánh mắt Chu Nguyên tối sầm, dội một gáo nước lạnh lên người Hứa Tiểu Ca: “Phạm vi trung tâm tiêu điểm này không nhỏ, trong đó có không dưới một trăm cửa hàng bán, đặc biệt là trong kỳ nghỉ Tết, tám mươi phần trăm cửa hàng sẽ đóng cửa, vội lao đi tìm, cũng tương đương như mò kim đáy bể, vì chúng ta không chắc, năm cô gái này thường có thường mua bán ở mấy cửa hàng hay không, nếu điều tra như thế, tốn rất nhiều thời gian, nhân lực cũng không đủ, rất dễ rút dây động rừng.”

Bị dội một gáo nước lạnh, Hứa Tiểu Ca đột nhiên mất bình tĩnh, mím chặt môi không nói gì.

Chu Nguyên cũng không có hứng thú nhìn cậu đứng ngây ngốc, đưa USB từ bộ khoa học kỹ thuật cho Hứa Tiểu Ca, yêu cầu cậu sao chép đoạn âm thanh đã ghi vào máy tính, sau đó bỏ USB vào túi, vừa nhìn ra ngoài cửa, vừa cười với nói với Hứa Tiểu Ca: “Lát nữa Thẩm Duệ quay lại, bảo anh ấy nghe đoạn âm thanh được sao chép từ người đàn bà xấu xí.”

Hứa Tiểu Ca có chút lắp bắp, muốn hỏi Chu Nguyên đi đâu, còn chưa kịp nói cái gì, cậu đã hiểu, với cấp độ của mình không có tư cách hỏi Chu Nguyên đi đâu, càng huống hồ Chu Nguyên không nhất định sẽ nói cho mình, nên cũng mất hứng thú.

Sau khi rời khỏi đồn cảnh sát, Chu Nguyên không trực tiếp về nhà, mà lái xe tới khu tiêu điểm mà Hứa Tiểu Ca đã phân tích…trung tâm của thành phố cũ Thanh Châu ...

Thẩm Duệ bước vào văn phòng của Trương Quốc Toàn, Trương Quốc Toàn đang nghe điện thoại, thấy anh đi vào liền nói hai ba câu rồi liền cúp điện thoại, nhìn Thẩm Duệ nói: “Thẩm Duệ, chủ tịch của tập đoàn Long Diệu đã nhận được một bức thư đe dọa nặc danh, lo lắng có chuyện xảy ra, cho nên tôi muốn cử mấy người đáng tin cậy để theo dõi, giữ an toàn cho ông ấy. “

Nghe xong lời của Thẩm Duệ, Thẩm Duệ nhíu mày, nói không chút do dự: “Cục trưởng Trương ông không cần lo cho tôi, trong cục của chúng ta ai không đáng tin cậy? Hơn nữa trên tay tôi còn có mấy vụ án khác cần theo dõi, ông có thể cử những đội khác bảo vệ.”

Trương Quốc Toàn biết tính tình của Thẩm Duệ, trông có vẻ dễ nói chuyện, nhưng thực chất người như anh theo chủ nghĩa bảo thủ, chuyện anh xác định, sẽ không dễ dàng thay đổi. Trương Quốc Toàn thở dài: “Vụ án búp bê áo đỏ ảnh hưởng quá nhiều đến xã hội, bây giờ cấp trên đang nhìn chằm chằm vào chúng ta bảo chúng ta phải mau chóng tìm ra hung thủ để dập tắt dư luận. Nếu chúng ta không tìm được,cấp trên bất đắc dĩ vẫn phải tìm người chịu trách nhiệm giải quyết chuyện bất lợi, bây giờ tôi sẽ chuyển cậu sang các vụ án khác, có thể bỏ qua vụ án búp bê áo đỏ trước. “ - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .

“Cục trưởng Trương, ông cũng biết tính cách của tôi. Nếu hấp tấp chuyển tôi sang những vụ án khác, không bằng để tôi từ chức không làm nữa.” Thẩm Duệ thay đổi vẻ mặt có phần vui đùa nói thẳng: “Vụ án của một người đàn bà xấu xí, tôi sẽ cố gắng kết thúc nhanh nhất có thể, tới lúc đó ông muốn gửi tôi vụ án nào cũng được, nhưng bây giờ tôi không thể bỏ cuộc giữa chừng.”

“Cậu ...” Trương Quốc Toàn có chút khó chịu, mãi mà không nói lời nào.

Thẩm Duệ gật đầu với ông ấy nói: “Chú Trương, cháu biết lòng tốt của chú, cháu xin nhận tấm lòng này. Nếu không còn việc gì khác, cháu đi ra ngoài trước, bên ngoài có rất nhiều manh mối mới thu thập được cần cháu phân loại.”

Giọng nói vừa dứt, Thẩm Duệ bước thẳng ra ngoài, vừa rời khỏi văn phòng không bao lâu, điện thoại lại vang lên, anh cúi đầu nhìn người liên lạc, vô cảm trả lời điện thoại: “Thẩm Đổng, xin lỗi để cậu leo cây rồi, đồn cảnh sát đột ngột có chuyện khác, tôi quay lại xử lý trước. Còn chuyện của tôi, mong anh Thẩm Đổng đừng gọi làm phiền cục trưởng Trương nữa. Nếu không có chuyện khác, tôi sẽ cúp máy trước, vẫn còn nhiều việc đang chờ tôi giải quyết.”

Không quan tâm đến đầu dây bên kia có tức giận hay không, Thẩm Duệ trả lời một câu bằng tốc độ rất nhanh rồi cúp điện thoại, sải bước đi về phía văn phòng. Vừa vào phòng làm việc, Hứa Tiểu Ca cho Thẩm Duệ xem lại một lượt bản phân tích địa lý mà cậu đã cho Chu Nguyên xem trước đó, nhưng trong lúc Chu Nguyên đi vắng, cậu đã phân tích toàn diện về thời gian phạm tội mà cậu vẫn làm trước đó, cậu xếp dữ liệu trên một lịch trình, nói với Thẩm Duệ: “Lão đại…anh, anh nhìn xem, đây là thời gian biểu của năm vụ án, hai trong số năm tội phạm này trong dịp lễ Tết, ba vụ còn lại, trong ngày làm việc, cũng có lúc cuối tuần, hơn nữa theo khám nghiệm tử thi của pháp y Dương suy đoán thời gian tử vong ước tính, một số là khoảng bốn hoặc năm giờ sáng, một số vào khoảng tám hoặc chín giờ tối, thời gian không đều, từ thời gian gây án của hung thủ có thể thấy hình như rất tự do.”

Thẩm Duệ ngồi trên ghế xoay xem phân tích dữ liệu thời gian biểu và phân tích dữ liệu vị trí địa lý của Hứa Tiểu Ca, nhướng mày nhìn theo lời Hứa Tiểu Ca nói: “Phân tích dòng thời gian của cậu, thời gian của hung thủ khá tự do, loại tự do này có hai loại hàm nghĩa, một là hung thủ có thể thất nghiệp, hai là công việc của hung thủ có thể rất tự do, chẳng hạn như nghề bán hàng, có thể di chuyển khắp nơi mà không ở một nơi cố định, vì vậy thời gian với người đó mà nói, không có giới hạn.”

Trong đầu anh lại hiện ra những cảnh tượng mà Chu Nguyên lại kể cho anh nghe trong xe: “Một người phụ nữ trung niên, cao khoảng một mét sáu mươi lăm, nặng khoảng 65kg, khá mạnh, công việc có khả năng là công việc thể chất, nếu tính cách không phải là tương đối im lặng, thì trông khá là thân thiện”, thêm điều kiện được phân tích ngày hôm nay, có thể tọa độ chính là các công việc ở trung tâm thành phố cũ, làm một loại nghề nghiệp bán sức lao động, nghề nghiệp này có phạm vi hoạt động khá rộng, có thể đi lại khắp nơi, tích cách trông có vẻ thân thiện, cho nên không dễ khơi dậy sự nghi ngờ.

Nhưng đây là một điểm gây nhầm lẫn, các loại công việc cụ thể bán sức lao động còn tương đối tự do là gì?

“Cậu nhóc, cậu tìm thử, ở gần trung tâm thành phố cũ có loại công việc nào đáp ứng được những điều kiện này. Liệt kê hết cho tôi.” Thẩm Duệ đứng dậy, nhìn lướt qua phòng làm việc, hỏi: “Chu Nguyên có nói đi đâu không?”

“Không nói ...” Hứa Tiểu Ca đột nhiên nhớ tới đoạn âm thanh do Chu Nguyên sao chép, lập tức bỏ vào ba, gửi cho Thẩm Duệ: “Lão đại, đây là âm thanh do bộ phận kỹ thuật sao chép từ người đàn bà xấu xí. “

Thẩm Duệ bỏ máy phát nhạc đã được sao chép đoạn âm thanh vào túi, vỗ vai Hứa Tiểu Ca: “Cậu nhóc, vất vả rồi, nếu phá được vụ án này, tôi mời cậu ăn một bữa tiệc. Cậu tiếp tục xem còn bất kỳ manh mối nào không, tôi sẽ tới trung tâm của thành phố cũ một chuyến, xem còn có thể tìm ra manh mối nào không, có phát hiện cứ gọi cho tôi bất cứ lúc nào.”

Được Thần Duệ khen ngợi, lòng Hứa Tiểu Ca vui như nở hoa, cậu nhìn chằm chằm bóng dáng Thần Duệ biến mất trong phòng làm việc, sau đó cậu lại ngồi xuống chiếc ghế văn phòng tiếp tục tìm kiếm kiểu chân dung phù hợp với lý luận vừa rồi như được nạp đầy máu.

Chẳng qua mới năm giờ chiều, trời đã hơi tối.

Ngay khi Chu Nguyên xuống xe, chuẩn bị đi vào trung tâm phố cũ nơi chỉ có những cửa hàng lác đác, âm thanh thông báo tin nhắn Wechat trên điện thoại đột nhiên vang lên, cậu lấy điện thoại di động ra nhìn, là tin tức từ nhóm chat của nhóm làm việc chùa Lưu Phương.

Chỉ có ba người trong nhóm làm việc của chùa Lưu Phương, cậu, chú Đặng và Tần Phong. Chú Đặng là người có tuổi, tuy không lạc hậu tới mức không biết chơi WeChat, nhưng những người ở độ tuổi này, rất ít khi sử dụng WeChat để gửi tin nhắn, có chuyện gì toàn gọi điện trực tiếp càng tiện hơn. Cho nên khi thông báo vang lên, Chu Nguyên liền biết Tần Phong đang tìm mình.

“A Nguyên, tớ vừa nhặt được một con chó hoang, cậu có muốn giữ lại không?” Tần Phong liên tiếp đăng mấy tấm hình chụp con chó hoang: “Tớ ra ngoài mua đồ ăn, nó đi theo tớ về, đuổi không chịu đi. “

Chu Nguyên liếc mắt nhìn người đi đường lác đác xung quanh, cúi đầu quay lại tin nhắn của Tần Phong: “Con chó này xấu quá, tớ không muốn nuôi.”

Tần Phong cũng biết tính tình Chu Nguyên, nghe cậu nói lời này, cũng không hỏi cậu có nuôi hay không. Nhưng mà nhóm WeChat không dừng lại, giữa lúc nghỉ tết Tần Phong không cần giao hàng, rảnh rỗi không có gì làm, gửi liên tiếp mấy video cãi nhau với chó hoang, sau đó đăng lên nhóm: “A Nguyên, con súc sinh này cứ ở trong phòng tớ không chịu đi, cậu cũng biết nhà tớ chỉ có bốn bức tường, lấy đâu ra tiền nuôi nó, tớ định lát nữa mua một bữa ăn cho nó, để nó ăn no, rồi xua đuổi đi, tớ cũng coi như là tâm bồ tát, nếu cậu không nhìn được, cậu có thể hỏi xem bạn cậu có ai nuôi không?”



App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play