Thẩm Duệ bấm huyệt thái dương, giữa lúc chuyện này chuyện nọ đột nhiên nhớ tới chuyện bản thân có từng sắp xếp cho Ngụy Nhung đi theo đội xử án ngược đãi chó trong cuộc họp, đột nhiên cảm thấy thái dương đau nhói.

Trong phòng khách lại vang lên tiếng khóc của bố mẹ nạn nhân, mí mắt Thẩm Duệ nặng trịch, vô thức đưa tay vào túi sờ một viên kẹo, muốn lấy ra, nhưng một lúc sau anh lại khựng lại. Anh nói với Hứa Tiểu Ca: “Cậu ... Nếu không có việc gì phải làm ...”

Mặc dù Hứa Tiểu Ca đôi lúc phản ứng chậm, nhưng vẫn rất khôn khéo ở những thời điểm quan trọng, ngay lập tức giơ tay nói: “Lão ... Lão đại, tôi đang thu thập thông tin về gia cảnh của từng nạn nhân, xem có thể tìm được liên hệ từ trong gia đình không. “

Thẩm Duệ im lặng một hồi, rồi “ừm” một tiếng, anh thấy Hứa Tiểu Ca chạy khỏi phòng làm việc như chạy trốn, giống như một con cừu nhỏ bị con báo săn đuổi, ngoan cường đẩy về phía khu sinh hoạt.

Thẩm Duệ giay thái dương, rồi sải bước đi về phía phòng khách.

Có thể nhìn từ bề ngoài Thẩm Duệ rất giống Hứa Tiểu Ca trông giống như một người dễ nói chuyện làm được việc, mẹ Chu vừa thấy anh đi vào, bà vội vàng chạy tới nắm lấy tay anh như nắm lấy ngọn cỏ cứu mạng, ngẩng đôi mắt đỏ ngầu tràn đầy mạch máu, nói bằng cổ họng gần như không thể nói lên lời: “Lâm nhi từ trước chưa từng làm chuyện xấu, Tết nhất đều không nỡ về quê, muốn làm thêm một dự án nữa, còn cho chúng ta tiền mua thuốc chữa bệnh, người như thế sao lại tàn nhẫn như vậy... “

Tình hình hiện tại của Thẩm Duệ cũng không khá hơn Hứa Tiểu Ca là bao, cơ thể cứng đờ hơi ngượng ngùng. Cảnh tượng này mà đồng nghiệp bên dưới nhìn thấy, chắc hẳn là một câu chuyện phiếm hay ho sau bữa ăn. Anh thở dài, khẽ cúi đầu chào bố Chu và mẹ Chu: “Kìm chế đau buồn.”

Người con gái được cả nhà yêu quý, tự hào, cứ như thế không còn nữa, còn chỉ nhận được một câu “kiềm chế đau buồn” của Thẩm Duệ, cơ thể gầy gò của mẹ Chu khóc đến mức run rẩy, nếu không phải bố Chu đỡ, thì đã ngả ra như cành liễu, có thể sẽ “gãy” trong căn phòng khách này.

Sắc mặt bố Chu Lâm tối sầm, đôi mắt đầy nếp nhăn lại khẽ run, khóe miệng run lên có rất nhiều muốn nói, nhưng cuối cùng bọn họ cũng hiểu, bản thân đang trong đồn cảnh sát, chỉ có thể ôn tồn hoà nhã, con gái nhà mình mới có ngày nỗi oan được rửa. Ông ấy ngước nhìn lên, kìm nén nước mắt, nhỏ giọng hỏi: “Anh cảnh sát, tôi muốn biết, rốt cuộc là ai táng tận lương tâm như thế, hung thủ rốt cuộc là ai?”

Môi Thần Duệ mấp máy, khi nghe bố Chu hỏi hung thủ là ai, anh cảm thấy xấu hổ vì mãi mà không bắt được hung thủ, cuối cùng vẫn không trả lời được câu hỏi.

Cục trưởng Trương gọi điện, gần như hoảng loạn bỏ chạy ngay ra khỏi phòng khách. Vừa bước ra khỏi phòng khách, Thẩm Duệ cáu kỉnh móc hộp thuốc lá trong túi ra, châm lửa, hít một hơi thật sâu rồi lại bị sặc khói mà ho khan một hồi, cuối cùng dập điếu thuốc lên hộp thuốc, lặng lẽ dựa vào tường một lúc, tới khi tiếng chuông điện thoại lại vang lên, anh mới đi về phía văn phòng của cục trưởng Trương.

Trong bộ kỹ thuật, Chu Nguyên bước vào phòng phân tích âm thanh cuối cùng, cả căn phòng toàn là máy tính và một bộ máy phân tích quang phổ.

Năm búp bê xấu xí đã được các nhân viên kỹ thuật cẩn thận mở ra để lấy thiết bị phát âm thanh đặt trong khoảng trống bên trong của búp bê xấu xí. Bọn họ lấy từng miếng chip ghi âm nhỏ cho vào máy phân tích, sau một thời gian, các nhân viên kỹ thuật đã lưu trữ âm thanh vào hệ thống, bắt đầu phân tích âm thanh.

Nhân viên kỹ thuật cho biết: “Tần số của giọng nói trong năm con búp bê khác nhau, vì vậy có thể kết luận rằng đây chính là giọng nói của năm người phụ nữ khác nhau, âm thanh có phần trong cao, tần số cao hơn nhiều so với giọng nói bình thường, tình huống này xuất hiện khi bị sợ hãi tới cực điểm.” Nhân viên kỹ thuật dừng lại một lúc, tiếp tục nói với Chu Nguyên thông tin đã phân tích: “Gần đó có tiếng ồn, có tiếng ô tô, tuy tần số không lớn, nhưng đều bị ghi lại, từ khoảng cách này có lẽ lưu lượng giao thông trong vòng hai mươi mét tới ba mươi mét, theo từng đoạn âm thanh, có thể nhận định rằng có nhiều phương tiện, có thể là làn xe hoặc bên đường.”

“Ý của anh là, nơi gần hiện trường đầu tiên của hung thủ chính là con đường có xe cộ qua lại?” Chu Nguyên hỏi: “Tất cả phân tích âm thanh đều giống nhau?

Nhân viên kỹ thuật hiểu ý của Chu Nguyên, nhưng bọn họ chỉ phân tích rằng ở gần đó có xe cộ, cụ thể có phải hiện trường mỗi vụ án đều giống nhau hay không, họ rất khó xác định. Nhân viên kỹ thuật lại nhớ ra điều gì đó, anh ta nói: “Đúng rồi, chúng tôi có thể xử lý âm thanh, tách thành hai phần, một phần là làm suy yếu âm thanh giao thông xung quanh, khuếch đại giọng nói của con người. Phần khác là làm suy yếu giọng nói của con người, khuếch đại âm thanh giao thông. “

“Ừm, vậy nhờ anh.” Chu Nguyên vẫn luôn lễ phép đứng bên cạnh bàn kỹ thuật viên đang làm việc, yên lặng nhìn anh ta làm việc.

Sau một lúc, nhân viên kỹ thuật đưa cho cậu một thanh USB, nói: “Tôi đã phân xử lý tất cả các âm thanh, đánh dấu chúng bằng số tương ứng, quay về mở ra là có thể nghe được luôn. Nếu không có vấn đề gì, có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào.

Lúc Chu Nguyên cầm thanh USB đi xuống từ tầng bốn, tình cờ nhìn thấy Thẩm Duệ từ phòng khách đi ra, cậu đứng bên thang máy lặng lẽ nhìn theo bóng lưng của Thẩm Duệ, liền nhìn thấy anh đi vào văn phòng, mới chậm rãi bước tới cửa phòng khách. Nghe thấy tiếng khóc sụt sịt của một đôi vợ chồng già, cậu đứng ở cửa một lúc lâu, đợi các cảnh sát bắt đầu từ bên ngoài quay lại, cậu mới đi qua phòng khách với vẻ mặt vô cảm, đi về phía văn phòng làm việc của đội hình sự.

Mới đi được nửa đường, khi đi qua lối ngoành vào phòng thẩm vấn cậu gặp một người đàn ông mặc áo choàng đi ra, theo sau là cảnh sát đang ghi lời khai. Khi người đàn ông đi ngang qua Chu Nguyên, Chu Nguyên liếc nhìn cậu, đi thẳng vào phòng khách.

Chu Nguyên gọi cảnh sát phụ trách lấy lời khai lại: “Đưa cho tôi một bản tư liệu của anh ta.”

“Cái gì?” Cảnh sát phụ trách thẩm vấn bị câu hỏi đột ngột của Chu Nguyên, một lúc sau mới sửng sốt nói: “A, ý anh là nhân chứng vừa rồi? Tôi sẽ đưa ngay cho anh.”

Mặc dù Chu Nguyên mới đến cục không lâu, cảnh sát các bộ khác không nhất định biết tin tức về cậu, nhưng các đồng nghiệp ở bộ hình sự đã gặp cậu trong cuộc họp, biết người đàn ông lạnh lùng trước mặt chính là người được cục cảnh sát thành phố đặc biệt điều động xuống, trong miệng cục trưởng Trương, là một bậc thầy lập hồ sơ phạm nhân có năng lực tuyệt vời. Nghe thấy Chu Nguyên muốn xem tư liệu, cảnh sát không dám lơ là, vội vàng đưa tư liệu vừa ghi lại cho cậu, nói: “Anh ta tên là Vu Bân, là đồng nghiệp của nạn nhân Chu Lâm, nhưng anh ta nói rằng, nhận được cuộc điện thoại cầu cứu của Chu Lâm lập tức chạy xe tới đó, nói là người nhà có thể chứng minh điều đó.” - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .

Chu Nguyên thản nhiên mở tài liệu ra xem thông tin do cảnh sát cung cấp, liếc mắt nhìn vài cái, liền đóng lại tài liệu, khẽ gật đầu với cảnh sát vẫn đang đứng chờ chỉ thị của cậu rồi nói: “Cám ơn, ở đây không còn chuyện gì nữa rồi, anh đi làm việc của mình đi.”

Chu Nguyên cầm tài liệu, bước vào văn phòng hình sự. Hầu hết những người trong văn phòng đều đã ra ngoài làm nhiệm vụ, sở trường của Hứa Tiểu Ca là phân tích dữ liệu, vì vậy bây giờ chỉ còn có cậu ngồi phân tích dữ liệu trong văn phòng. Chu Nguyên đi thẳng đến bên cạnh Hứa Tiểu Ca, dùng tay gõ gõ bàn bên cạnh, “cộc cộc” khiến bộ não đang đắm chìm vào việc phân tích não bộ của Hứa Tiểu Ca kinh ngạc, quay đầu nhìn sang bên theo phản xạ, thấy Chu Nguyên, thoạt nhìn, rồi căng thẳng hỏi: “Có chuyện gì à?”

“Hứa Tiểu Ca phải không? Làm ơn lấy cho tôi thông tin của tất cả các nạn nhân, bao gồm nơi sinh và số người trong gia đình, nơi làm việc.” Chu Nguyên ngồi xuống chiếc bàn trống bên cạnh phân tích não bộ, xoay ghế nhìn chằm chằm vào Hứa Tiểu Ca.

Hứa Tiểu Ca sửng sốt một chút, cậu không tiếp xúc nhiều lắm với Chu Nguyên, chỉ vài lần tiếp xúc cũng khiến cậu cảm thấy người trước mặt không dễ làm quen. Tuy nhiên, khi nghe thấy mệnh lệnh của Chu Nguyên, Hứa Tiểu Ca lập tức lục tung mọi tư liệu thông tin cậu cần thiết về nạn nhân.

Lợi dụng quá trình này, Chu Nguyên đang ngồi trên bàn làm việc bên cạnh Hứa Tiểu Ca, dựa lưng vào ghế xoay, híp mắt nhìn Hứa Tiểu Ca, đánh giá qua Hứa Tiểu Ca và bàn đang làm việc của cậu, thì thấy bên trên bàn Hứa Tiểu Ca để bức ảnh chụp cậu và Thẩm Duệ trên bàn, nhẹ nhàng nói: “Cậu có vẻ rất tôn trọng ngưỡng mộ Thẩm Duệ nhỉ.”

Hứa Tiểu Ca đang sắp xếp thông tin bị một câu nói đột ngột của cậu làm cho chút bối rối, cậu xếp gọn gàng tập tư liệu rồi đưa cho Chu Nguyên. Tất cả mọi người trong văn phòng đều biết cậu hâm mộ Thẩm Duệ, nhưng Chu Nguyên vừa mới tới, có thể nói là hoàn toàn không có điều kiện không gian hiểu biết về cậu, vì vậy Hứa Tiểu Ca đầy nghi ngờ, cau mày hỏi: “Anh nghe lão đại nói à?”

“Bức ảnh trên bàn cậu nói cho tôi.” Chu Nguyên chỉ vào bức ảnh được đặt ở vị trí nổi bật: “Muốn hiểu một người có thể nhìn thấy từ nhiều khía cạnh, mà không gian làm việc là nơi mà một người tiếp xúc thời gian hầu hết thời gian, nơi này gần như giống như nhà. Tất cả tư liệu trên bàn đều sắp xếp có trình tự, tất cả các tài liệu đều được đánh dấu bằng số, điều này chứng tỏ rằng cậu làm việc có trật tự, thích kiểm soát số liệu hơn.

Trên mặt bàn trừ một bình giữ nhiệt thì không còn đồ dùng sinh hoạt nào khác, dùng bình giữ nhiệt uống nước chứ không phải để một cái cốc sứ trong văn phòng, bình giữ nhiệt tượng trưng cho khát vọng ấm áp của con người, đồng thời nó cũng tượng trưng cho sự gắn bó không thay đổi, người chỉ có bình giữ nhiệt trên bàn, cá tính khá là nội hướng.

Như thế cũng có nói rõ cậu còn là người cứng đầu trong suy nghĩ, gặp phải chuyện mà chỉ cần cậu thấy đáng sẽ không ai lôi cậu ra được, nhưng cũng nói rõ, quan hệ cậu không gần gũi với gia đình lắm, bây giờ cậu ở một mình, cho nên tất cả những thứ thứ liên quan đến gia đình, rất ít.”

Hứa Tiểu Ca nghe xong thì sững sờ, lời nói của Chu Nguyên hầu như đều đúng, nếu như Chu Nguyên trước đây có thái độ kiểm soát mọi thứ trong phòng thẩm vấn cậu nghĩ có lẽ cậu chỉ là một người táo bạo, nhưng bây giờ cậu lại có tâm trạng khác, vừa kinh ngạc vừa khâm phục Chu Nguyên.

Chu Nguyên phớt lờ sự ngạc nhiên của Hứa Tiểu Ca, nói tiếp: “Bàn làm việc của cậu rất rộng, nhưng cậu chỉ đặt một tấm ảnh chụp với Thẩm Duệ, nhìn từ bên cạnh có thể giải thích được hai điều, cậu rất tôn trọng Thẩm Duệ, coi anh ấy là thần tượng. Tóm lại, quan hệ của cậu và người nhà rất không tốt, như thế không tốt…phải xem cậu nghĩ như nào, không hiểu điều đó không tốt, hay là không thấy điều không tốt, là chuyện của cậu.”

Nói tới đây, Chu Nguyên vừa xoay ghế xoay không nhìn Hứa Tiểu Ca nữa, cúi đầu cẩn thận lật xem thông tin gia đình của nạn nhân vừa có được.

Hứa Tiểu Ca nắm chặt tay đứng yên tại chỗ, tròn mắt nhìn Chu Nguyên. Ngay cả những đồng nghiệp làm việc cùng cậu hơn một năm, cũng biết rất ít về tình hình nhà cậu, mà Chu Nguyên vừa đến, giống như người lớn lên ở xung quanh cậu, nói hết những thứ mà cậu muốn giấu ra bên ngoài.

Hứa Tiểu Ca cảm thấy kinh ngạc vì có cảm giác như bị nhìn trộm, anh hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi nói: “Anh...”

“Đừng để bụng, tôi chỉ nói bừa thôi. Có phải không, trong lòng mỗi người đều có định nghĩa khác nhau. Đương nhiên, mỗi người đều có suy nghĩ của mình, tôi không là ngoại lệ, rất xin lỗi, lúc nãy nói hơi nhiều, quên đi. “Chu Nguyên nói có ánh mắt nhìn về phía Hứa Tiểu Ca, không quay đầu lại mà nói với Hứa Tiểu Ca: “Đúng rồi, cậu đã phân tích dữ liệu địa lý ở hiện trường phạm tội chưa? Nếu chưa, thì bây giờ hãy làm cho tôi một bản phân tích dữ liệu địa lý ở hiện trường phạm tội, tí nữa tôi sẽ xem.”

Hứa Tiểu Ca đang ngơ ngác giật nảy mình vì câu nói của Chu Nguyên, lập tức ngồi trở lại chỗ của mình: “Tôi sẽ làm ngay.” Hai tay Hứa Tiểu Ca trên bàn phím dường như được lắp thêm chuỗi tăng tốc, bắt đầu chuyển động.



App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play