Chu Nguyên cảm thấy đầu óc trống rỗng, xúc động muốn lật bàn chạy đi. Nhưng mặt Thẩm Duệ tiến đến bên tai cậu, thấp giọng nói: “Giúp một chút đi, cô gái này rất phiền, cả ngày ép mẹ tôi tới tìm tôi.”

“...Ba con biết không?” Vẻ mặt mẹ Thẩm Duệ khiếp sợ, những sự tu dưỡng tốt của bản thân đã khiến bà ấy kìm lại xúc động mất kiểm soát, đứng ngồi không yên mà ngồi ở chỗ cũ. Nhưng Chu Nguyên cảm thấy vẻ mặt bà không tốt, cảm thấy khổ sở vì có một đứa con trai như Thẩm Duệ, lại nghe bà ấy nói: “Nếu con không thích Nghiên Nghiên thì mẹ không ép, con… Con sẽ không thật sự thích đàn ông chứ?”

Cô gái ngồi ở bên cạnh mẹ Thẩm đã từ hai mắt đỏ rực mà chuyển thành yên lặng khóc, dường như cảm thấy tiếp tục ngồi ở chỗ này là một sự nhục nhã, “đùng” một tiếng đứng lên, lao ra khỏi quán cà phê.

Mục tiêu bị bắn hạ chính xác, Thẩm Duệ nhìn xuống chiếc điện thoại không ngừng vang lên "tích tích", đi tới sau lưng mẹ Thẩm, nhéo nhéo bả vai mẹ Thẩm, cười khẽ nói: "Mẹ, mẹ cũng đừng lo lắng, con không thích cô gái kia, hiện tại tạm thời cũng không rảnh yêu đương, rất nhiều vụ án đang chờ con xử lý.”

Mẹ Thẩm nắm được trọng tâm, trước mắt sáng ngời: “Ý của con là, đây là người bạn con mang đến để làm lá chắn? Không phải thật sự là… Bạn trai?”

Thẩm Duệ gật đầu, giải thích xong thì mượn cớ trong cục có việc quan trọng muốn tìm, vội vã rời đi. Trở lại xe lần nữa, Thẩm duệ cảm thấy lưng như kim chích, Chu Nguyên như thế nào cũng đều không muốn cùng anh ngồi chung một dãy.

“Ôi, đừng nhìn tôi như vậy, tôi cũng là không có cách nào, lần tới chắc chắn sẽ không như vậy, không như vậy được chứ?”

Thẩm Duệ nhẹ giọng nói: “Vụ án thi thể nữ biến dạng tiến hành đến bây giờ, cậu có ý kiến gì không?”

Chu Nguyên cảm thấy da mặt Thẩm Duệ quá dày, cậu cũng không muốn so đo với anh. Lại thấy ý cười như lấy lòng của anh, mặt mày đẹp trai quá mức, cho dù xung quanh xảy ra sự việc hỗn loạn thì trên người anh trước sau đều phát ra ánh sáng hướng về phía trước.

Chu Nguyên có chút bất đắc dĩ thở dài, hỏi ngược lại: “Hiện tại có ba vấn đề, một là tại sao hung thủ lại khiến cho người chết biến dạng xấu xí. Hai là vì sao hung thủ muốn biến người chết thành như vậy. Ba là hung thủ rất quen thuộc với thành phố này, hẳn là đi lại ở nơi này hàng năm nên mới có thể biết thăm dò.”

“Cậu suy xét thiếu một vấn đề, hung thủ có khả năng là hai người hoặc là nhiều người phạm tội.” Thẩm Duệ nhắc nhở.

“Tôi cho rằng hung thủ gây án là một người, miệng vết thương trên người nạn nhân có xu hướng ngày càng giống nhau, nếu thay đổi người khác thì góc độ và sức lực sẽ có sự khác biệt. Tôi tin tưởng đội trưởng Thẩm hiểu đạo lý này, càng nhiều người gây án thì manh mối tìm được trên người nạn nhân càng nhiều, nhưng cho tới bây giờ, đã lên tới năm người nhưng hung thủ vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật, đây không phải đơn giản chỉ là khả năng phản trinh sát.” Chu Nguyên dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Sau khi nghe năm đoạn ghi âm trong chiếc xe minibus bị vứt đi, âm thanh kia chắc hẳn là được thu âm tại hiện trường, chẳng qua tiếng vang của tiếng thét chói tai có hơi yếu, rất có khả năng là đã có người ở bên cạnh hung thủ trong quá trình gây án, bí mật ghi lại ở bên ngoài, đương nhiên vấn đề anh suy xét cũng là có khả năng, hung thủ có một người trợ giúp không làm gì cả, chỉ có trách nhiệm ghi lại và sau đó báo cảnh sát.”

Bộ não Thẩm Duệ suy nghĩ nhanh chóng, lấy một nắm kẹo trong ngăn kéo xe ném một ít cho Chu Nguyên ở ghế sau, xé một viên nhét vào miệng, hít một hơi từ trong đống thông tin rồi hỏi: “Không thể đơn giản giải thích là khả năng phản trinh sát? Ý của cậu là sau lưng hung thủ có chuyên gia chỉ điểm?”

Chu Nguyên không đáp lại, Thẩm Duệ lại trầm ngâm suy nghĩ, có thể là do kẹo bạc hà trong miệng phát huy tác dụng làm tinh thần anh phấn chấn: “Minibus này hoàn toàn có thể giống như khối sắt vụn vứt bỏ ở kho hàng bỏ hoang, cho dù cảnh sát thông qua việc thăm dò phát hiện xe này khả nghi và phong tỏa nó nhưng nếu không có gì trong đó, không phản ứng lại thuốc thử luminol, xung quanh cũng không tìm được vật chứng nào chứng minh được là người ở đâu lái chiếc xe này thì cũng chỉ cho là một manh mối sai lầm, tạm bỏ qua. Nhưng hung thủ cố tình lưu lại làm cảnh sát đặc biệt chú ý đến người đàn bà xấu xí, điểm này giống như không phải là ngẫu nhiên, dường như là cố ý. Như vậy, đặt người đàn bà xấu xí lên người nạn nhân là muốn chúng ta mang người đàn bà xấu xí đi…”

"Nguồn gốc của vụ án đôi khi rất đơn giản và chúng ta không nên nghĩ theo hướng phức tạp. Quay trở lại nguồn gốc quan trọng nhất, ai đó đã cố tình làm cho vẻ ngoài của chiếc xe trở nên hoa hòe lòe loẹt, chỉ để thu hút sự chú ý của chúng ta và để chúng ta tìm ra năm con búp bê xấu xí, anh ta muốn chúng ta tìm được ghi âm.” Chu Nguyên cắt ngang suy nghĩ của Thẩm Duệ: “Thật ra hiện tại quan trọng nhất chính là nghe ghi âm để xem có manh mối gì không.”

Thẩm Duệ nhìn Chu Nguyên, anh có chút không thể giải thích được, nếu không có điều này, họ sẽ còn cả một chặng đường dài phía trước để tìm ra manh mối tiếp theo, hung thủ không phải càng được ung dung tự tại hơn sao. Nhưng tại sao “hung thủ” lại liều lĩnh như vậy để thu hút sự chú ý của họ, dùng phương tiện mà họ đang nhìn chằm chằm để dụ họ đến nhà kho bỏ hoang tìm được đám búp bê kia?

“Việc này giống như một trò chơi trốn tìm, hung thủ ẩn nấp quá mức bí ẩn, người tìm kiếm chậm chạp không tìm thấy được manh mối tìm được anh ta, dần dần sẽ nghĩ đến việc kết thúc trò chơi này. Như vậy thì chơi không vui lắm, cho nên lâu như vậy mà cảnh sát còn chưa tìm được manh mối hữu ích thì hung thủ sẽ cảm thấy không thú vị, thứ hai cũng là vì khiêu khích.” Như là hiểu được trong lòng Thẩm Duệ nghĩ gì, Chu Nguyên nhìn anh, lãnh đạm nói: “Như thời điểm bác thợ săn ưu tú bắt con mồi, không đơn giản là vì bắt con mồi mà còn bao gồm quá trình nhìn con mồi chạy trốn và giãy dụa đều là một vòng trình tự.” - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .

Thẩm Duệ cúi mặt, vẻ mặt nghiêm túc. Chiếc xe phóng nhanh về hướng đồn cảnh sát, nhưng sau cuộc nói chuyện đó, bầu không khí trong xe bỗng như đông cứng cả ngàn dặm, lạnh hơn cả tuyết bên ngoài. Thẩm Duệ mở miệng, trong lòng vẫn còn đầy nghi vấn, còn chưa kịp nói chuyện, Chu Nguyên đột nhiên quay đầu nhìn anh, rất nhanh nói: "Một người phụ nữ trung niên, cao khoảng 1,6 mét, nặng chừng, nặng chừng 100 cân. Sức lực tương đối lớn, công việc có thể là công việc thể chất, và nếu tính cách không tương đối im lặng thì đó là kiểu người thoạt nhìn có vẻ hiền lành.”

“...Dựa vào đâu?”

Chu Nguyên nhàn nhạt nhìn anh, vừa nhấc mắt liền cảm thấy đôi khi nói chuyện với những người có tần số khác với mình có chút nhàm chán. Nhưng không phải ai cũng có thể theo kịp suy nghĩ của cậu, vì vậy đành phải rủ lòng thương giải thích: “Anh có nhận thấy một chi tiết trong báo cáo khám nghiệm tử thi của pháp y Dương không, nạn nhân cao hơn một mét sáu lăm, xương sườn hai bên trái phải sẽ có vết bầm tím, nếu chiều cao ngắn hơn hoặc khoảng một mét sáu thì vết bầm đều ở nách, dấu vết tương đối nông. Do các vị trí chịu lực khác nhau, xương sườn dễ bị bầm tím, nên xác chết càng lâu thì biểu hiện càng rõ.”

Cân nặng của mỗi nạn nhân đều khoảng 55kg, nặng nhất là một người 64kg, nếu di chuyển nạn nhân thì yêu cầu phải dùng sức, bởi vậy sức lực của hung thủ rất lớn.” Chu Nguyên xé một viên kẹo nhét vào trong miệng, cắn viên kẹo thành từng miếng rồi nói: “So với đàn ông thì phụ nữ càng có thể giảm bớt tâm lý đề phòng của người xa lạ đối với mình. Nếu bề ngoài của người phụ nữ này nhìn qua là một phụ nữ trung niên hiền hòa thì tâm lý đề phòng càng thấp. Lại ví dụ như, người phụ nữ trung niên thoạt nhìn phúc hậu và vô hại sẽ dễ khiến người ta thương cảm, tâm lý đề phòng sẽ càng có xu hướng bằng không.”

“Có biện pháp nào có thể mau chóng bắt được hung thủ không?” Thẩm Duệ im lặng một lúc lâu rốt cuộc cũng lên tiếng: “Hôm trước ở đường Hoa Đô có một đứa bé thấy được một con búp bê xấu xí, nghe được thứ kia nói muốn đem lễ vật về nhà. Lễ vật kia có thể là Chu Lâm không, giết Chu Lâm xong thì liền rời khỏi thành phố này?”

“Lấy lễ vật? Anh cho rằng sau khi xong mục tiêu kế tiếp thì hung thủ sẽ rửa tay gác kiếm?” Chu Nguyên híp mắt, dường như là trào phúng Thẩm Duệ có suy nghĩ kì lạ. Nhưng mà hung thủ nói với một đứa bé muốn đi lấy lễ vật, “lễ vật” này nhất định cũng là một manh mối. Cậu nói: “Mang tôi đi gặp đứa bé đó.”

Thẩm Duệ nghiêng đầu nhìn cậu một cái, gật đầu: “Được, nhưng mà chúng ta phải về cục một chuyến, sau đó tôi lái xe chở cậu đi.”

Đang nói chuyện thì đã đến cửa đồn cảnh sát, Thẩm Duệ đậu xe bước xuống, lấy điện thoại di động ra ấn ấn rồi nhét lại vào túi. Nhìn thấy Chu Nguyên vẫn ngồi ở trong xe, anh vỗ vỗ nóc xe: "Đi ra."

Thẩm Duệ vừa đi vào trong vừa gọi Tiểu Bạch, nhân viên tuần tra đang áp giải vật chứng trở lại đồn: "Là tôi, Thẩm Duệ. Trước tiên đừng đưa mấy con búp bê vào phòng vật chứng, để tôi đưa qua bộ kĩ thuật, Nhìn xem có thể sử dụng thiết bị phân biệt âm thanh để tìm thêm manh mối không.”

“Bộ kĩ thuật ở lầu mấy?” Chu Nguyên không biết từ khi nào đã đi sau Thẩm Duệ, thấy cậu đặt câu hỏi, Thẩm Duệ quay đầu lại nhìn cậu một cái, nói: "Một căn phòng ở phía đông cuối tầng bốn."

Có được đáp án muốn biết, Chu Nguyên lướt qua Thẩm Duệ đi lên tầng bốn.

Thẩm Duệ nhìn thân hình Chu Nguyên biến mất trong thang máy, đang muốn bước nhanh đến văn phòng, đi ngang qua phòng khách thì nghe được tiếng khóc la nức nở, anh nhìn vào thăm dò. Chỉ thấy trong phòng khách có một đôi nam nữ trung niên đang lau nước mắt, bên cạnh là Hứa Tiếu Ca đứng bưng trà nóng cũng không được mà không đưa cũng không được, cả người như bị kiến bò, không được tự nhiên.

“Nhóc con.” Thẩm Duệ đứng ở cạnh cửa kêu một tiếng.

Hứa Tiếu Ca thấy sếp tới, như trút được gánh nặng, vội vàng đặt trà nóng ở trên bàn, cùng người nhà nói lý hai câu liền vội vàng chạy về phía ngoài cửa, theo đuôi Thẩm Duệ đi vào trong góc. Thẩm Duệ nhướng mày hỏi: “Người nhà nạn nhân?”

“Ba mẹ Chu Lâm, cũng có những người bạn mà Chu Lâm đã gọi điện cầu cứu trước khi bị giết, hiện đang ghi lời khai trong phòng thẩm vấn.” Hứa Tiếu Ca lo lắng nói, so với việc tiếp xúc với người nhà nạn nhân, Hứa Tiếu Ca cảm thấy làm việc với sếp tương đối nhẹ nhàng.

Thẩm Duệ: "Tại sao cậu lại ở đây tiếp người nhà nạn nhân? Còn những người khác thì sao? Ngụy Nhung đâu?"

Hứa Tiếu Ca đã làm việc dưới quyền của anh hơn một năm, đứa nhỏ này chỗ nào cũng đều tốt, chỉ là có chút không biết cách giao tiếp, dễ dàng khẩn trương. Cho nên cho tới nay, việc tiếp đón người nhà nạn nhân chưa bao giờ suy xét qua cậu ta, nếu là đồng nghiệp tổ khác vội quá không tới thì Ngụy Nhung sẽ tiếp nhận. Dù sao con gái vẫn tương đối khéo léo, dễ hình thành cảm giác thân thuộc giúp đỡ. Hứa Tiếu Ca là người muốn nói nhưng cũng sẽ không nói nhanh nhẹn, Thẩm Duệ lo lắng sẽ biến khéo thành vụng, khiến người nhà nạn nhân cảm thấy bị chậm trễ.

“Sếp, có phải anh đã quên… Anh tạm thời điều chị Ngụy Nhung sang vụ án ngược đãi chó. Hôm nay tổ ngược đãi chó gọi điện thoại đến mấy gia đình đã từng xảy ra vụ ngược đãi chó. Một vài gia đình mà chúng ta dự định đến thăm trước đó nhưng không có người ở nhà, nhân cơ hội này đi ra ngoài lấy khẩu cung hiện trường tỉ mỉ kỹ càng, đồng nghiệp khác cũng đi đến Hoa Đô thăm vùng dân cư phụ cận, nhìn xem có thể phát hiện manh mối khác không.” Thân thể Hứa Tiếu Ca đứng có chút cứng đờ, cậu lo lắng Thẩm Duệ cảm thấy cậu tiếp đón không tốt, cho nên đứng thẳng một chút.



App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play