Cỏ dại hai bên đường cao đến nửa người, con đường đi thẳng về phía trước bị chặn lại bởi một gò đất, phía trước gò đất có nửa tấm bia đá cũ.
“Tấm bia đá trống không à?” Lý Binh Binh nhíu mày đánh giá phần mộ chắn đường phía trước: “Ai lại nghịch ngợm chọn đặt ngôi mộ ở chính giữa con đường nhỏ như vậy, muốn khiến cho chủ nhân ngôi mộ làm một con quỷ chặn đường à?”
Nói xong ngẩng đầu nhìn lên trời, thấy bầu trời tối đen như mực, những lời này không nên nói lung tung, vội vàng cúi xuống đất “phi” một tiếng: “Tớ nói mà không lựa lời, đừng trách tớ.”
Thẩm Duệ không để ý đến Lý Binh Binh, ngồi xổm trước ngôi mộ đánh giá tấm bia đá trước mặt, đưa tay sờ sờ, cũng không tìm thấy được dấu vết từng được khắc chữ, chạm vào ngoại trừ tay dính đầy bụi đất, cũng không hề cảm nhận được sự lồi lõm của chữ khắc.
Lại chăm chú nhìn xem, cỏ dại xung quanh mọc cao mà tươi tốt, nhưng riêng ngôi mộ mày dùng đất vàng để đắp lên, lại không có một ngọn cỏ nào.
Thẩm Duệ đứng dậy phủi phủi tay: “Trên bia mộ không có viết cái gì cả, chắc là không muốn cho người khác biết được ai đang nằm ở đây.”
“Có lẽ là động vật? Hoặc là nghĩa địa dành cho người vô gia cư?” Lý Binh Binh hỏi: “Ngôi mộ này thoạt nhìn đã tồn tại từ rất lâu, lúc đó ở bên ngoài có rất nhiều người chết cũng không ai biết, có lẽ là người vô gia cư chết ở bên ngoài, có người nào đó tử tế kéo đến chôn cất chăng?”
Cứ như vậy, tùy tiện tìm một cái núi hoang đắp lên một tấm bia đá cũng đã tính là xong việc, cũng có thể giải thích cho tình huống trước mắt.
Nhưng Chu Nguyên lắc đầu: “Không phải. Sau một thời gian dài, bùn đất trên mộ phần sẽ bị cỏ dại mọc lên bao phủ giống như xung quanh, nhưng cậu xem, cỏ dại mọc đầy bao phủ hết xung quanh, duy chỉ có mỗi phần mộ này là sạch sẽ.”
Cậu và Thẩm Duệ đưa mắt nhìn nhau, ngồi xổm xuống trước bia mộ, sờ lên bia mộ, phát hiện đầu ngón tay chỉ có dính đầy bụi: “Nếu không có người chăm sóc nơi này trong thời gian dài, thì bia mộ ngoại trừ bụi hẳn là còn có mạng nhện, nhưng nó không có.”
“… Vậy ý của các cậu là ngôi mộ này có người chăm sóc, không phải một ngôi mộ vô danh?” Lý Binh Binh nghi hoặc: “Có người chăm sóc, vậy tại sao lại không viết tên lên, hay là chuyển nó đi đâu đó?”
Nó vừa khéo chặn lại con đường nhỏ dẫn đến sau núi này, xét về mặt phong thủy mà nói thì vô cùng xui xẻo.
Chu Nguyên quay đầu lại nhìn về phía viện phúc lợi Thiên Hải đã rẽ vào chỗ ngoặt, dự định tìm thời gian đến viện phúc lợi hỏi một chút xem có biết thông tin gì liên quan hay không, vì vậy không tiếp tục dây dưa với ngôi mộ vô danh này nữa, dẫn đầu đi vòng qua ngôi mộ này, hướng đến sườn núi phía sau, đi đến địa điểm mà đêm nay muốn đi.
Nếu như nói con đường trước đó bị ngôi mộ chặn lại là một con đường nhỏ, vậy tiếp tục tiến về phía trước, phía sau núi cỏ dại mọc cao lại nhiều đến không có chỗ đặt chân, có thể xem như là không còn đường để đi.
Chắc là người quét mộ chỉ quét mộ, cũng không có đi đến sườn núi phía sau.
Nhìn xung quanh, sườn núi phía sau đã nhiều năm không có người lui tới, rắn rết khó lường, Thẩm Duệ hỏi Chu Nguyên có phải tấm ảnh chụp kia Chu Vũ đứng ở sườn núi phía sau không, vừa dùng đèn điện thoại di động chiếu sáng để nhìn, vừa hướng tới vị trí của viện phúc lợi Thiên Hải khoa tay múa chân, hy vọng có thể nhanh chóng tìm được vị trí mà Chu Vũ đứng ở trong ảnh chụp kia.
“A Duệ, thoạt nhìn chỗ này không phải là nơi ở trong bức ảnh.” Lý Binh Binh cầm lấy bức ảnh, nhìn liếc qua bức ảnh, ngẩng đầu nhìn hướng ánh trăng, lại nhìn viện phúc lợi Thiên Hải, nhấc chân tiếp tục đi về phía trước: “Đi theo tớ đi.”
Thẩm Duệ có chút kinh hỉ: “Lão Lý, cậu từng đi qua rồi sao?”
“Cậu quên lúc còn đi học tớ chính là người có ý thức về phương hướng hạng nhất sao?” Đi ở đằng trước, Lý Binh Binh thân cao cường tráng dùng chân giẫm thành một con đường cho hai người phía sau: “Chỉ cần có một tọa độ vị trí đại khái, tớ có thể tham chiếu theo các vật xung quanh rồi nhanh chóng xác định vị trí phương hướng của vật lớn muốn tìm, nếu không thì danh hiệu tiểu vương tử tìm đường của tớ năm đó là hư danh sao?”
Đêm khuya thanh vắng, Lý Binh Binh lớn tiếng khoe khoang làm cho Thẩm Duệ đang đi theo phía sau anh ta cười khẽ.
“… Thế tại sao tớ lại nhớ là người khác gọi cậu là tên thô lỗ nhỉ?” Thẩm Duệ chậm rãi mở miệng.
Lý Binh Binh đang vội vàng đi ở phía trước thì bỗng nhiên dừng lại, Thẩm Duệ đi theo phía sau suýt chút nữa đã đụng vào anh ta. Anh nhướng mày tưởng Lý Binh Binh định đính chính lại danh hiệu của mình, nhưng thấy Lý Binh Binh bỗng nhiên “xuỵt” một tiếng, hạ giọng nói: “Đừng nói chuyện.”
Hai người phía sau lập tức dừng lại, cảnh giác nhìn về phía trước.
Chỉ thấy Lý Binh Binh bước nhanh tới trước, đèn di động chiếu sáng xung quanh, cuối cùng dừng lại ở một vị trí, ngoắc tay với Chu Nguyên bọn họ, đè thấp giọng điệu có chút kích động, nói: “Chính là chỗ này, các cậu xem thử có đúng hay không.”
Lý Binh Binh cầm bức hình đưa cho Chu Nguyên, chỉ vào hai cái cây bên trái và phải, chiếu đèn về phía chúng nó nói: “Đội trưởng Chu, cậu nhìn xem cây trong bức ảnh và hai cái cây bây giờ có phải rất giống hay không?”
Chu Nguyên nhìn kỹ hơn, vị trí của hai cái cây trong bức ảnh cách nhau khoảng hai đến ba mét, từ vị trí trước mắt bọn họ đang đứng thì có phần giống nhau. Nhưng sườn núi phía sau này cái gì cũng không nhiều, chỉ có cây là nhiều nhất, so sánh mấy cái cây phía trước một chút, những cái cây cách nhau khoảng hai ba mét cũng có rất nhiều.
Chỉ dựa vào hai cái cây này đã xác định vị trí tọa độ, sẽ có phần không được chính xác.
Huống chi đã hơn mười năm trôi qua, cây này phát triển nhanh chóng, nhánh cây cũng vươn dài về phía trước, xét về hình dáng thì rất khó đối ứng với cây nhỏ mảnh mai năm nào.
Lý Binh Binh biết Chu Nguyên bọn họ suy nghĩ cái gì, bước đến trước mặt họ, chỉ vào mặt trặng trong bức ảnh, lại chỉ vào viện phúc lợi Thiên Hải ở phía sau, sau đó đứng ở tại vị trí mà anh ta cho là thích hợp, bắt bước động tác xem ảnh của Chu Nguyên, đứng yên.
“Các cậu nhìn xem, có giống không?”
Khả năng định hướng bằng xúc cảm của Lý Binh Binh mạnh hơn so với người thường rất nhiều, có nhiều chi tiết anh ta có thể phân biệt và xác định bằng cảm giác.
Phía sau cách đó không xa chính là viện phúc lợi Thiên Hải, hai bên vừa vặn có hai cái cây lớn, như vậy xem ra vị trí này hẳn là chính xác, nhưng Chu Nguyên luôn cảm thấy vẫn có gì đó không thích hợp.
Nhưng trong tình hình hiện tại, bọn họ cảm thấy chỉ có thể lần theo manh mối có được trước mắt này.
Người nọ để cho bọn họ tấm ảnh này, hẳn chính là muốn cho bọn họ đến nhìn xem sườn núi phía sau năm đó Chu Vũ đã xem, hoặc là nói muốn tìm thứ gì đó.
Ba người dùng đèn di động chiếu sáng để dò xét xung quanh, nhưng sườn núi này bị cỏ dại phủ đầy, lấy tay xô đám cỏ dại ra xem cũng không phát hiện được có gì lạ, lăn qua lăn lại hơn nửa tiếng đồng hồ, họ cũng không thu hoạch được gì.
“Để cho chúng ta đến đây xem cỏ dại mọc ở sườn núi này khỏe như thế nào sao?” Lý Binh Binh cau mày, hôm nay ngày đông giá rét chạy vào trong núi này hứng gió núi lạnh lẽo, cơn tức giận của anh ta thật sự có xu hướng dần dần nổi lên: “Cái tên đã đưa bức ảnh kia đang đùa giỡn chúng sao?”
Tôi mà bắt được, tôi cam đam sẽ không để cậu lạnh chết đâu.
Người nọ không có khả năng bất chấp nguy cơ bị phát hiện để mạo hiểm thả bức ảnh cho bọn họ, bức ảnh này nhất định là có ý nghĩa sâu xa gì đó, Chu Nguyên luôn cảm thấy phương hướng có chút không đúng, nhưng rốt cuộc là chỗ nào không đúng thì cậu nhất thời không nghĩ ra được.
Ba người mê mang mà nhìn quanh bốn phía, thấy thật sự không tìm được manh mối nào khác hữu dụng, Thẩm Duệ xua tay bảo mọi người quay về trước.
Trước khi đi, Lý Binh Binh mở chức năng chụp ảnh ra chụp lại xung quanh một lần.
“Cậu chụp lại chỗ này để làm gì vậy?” Thẩm Duệ hỏi anh ta.
Lý Binh Binh cảm thấy mình lạnh đến nổi cả da gà, không thể uổng công một chuyến, trở về tay không, phải mang theo thứ gì đó để đăng lên vòng bạn bè, anh ta nói: “Nửa đêm dạo chơi ở sườn núi, bất cứ cái gì cũng có thể lưu lại kỷ niệm, chút nữa tớ còn muốn đi cái mộ chặn đường kia…”
Thẩm Duệ: “…”
Chu Nguyên đứng bên cạnh lại cảm thấy trong đầu dường như có điều gì đó đang chớm nở, cậu đứng tại chỗ suy nghĩ, bỗng nhiên cũng mở ra chức năng chụp ảnh, chụp lại xung quanh.
Thấy Chu Nguyên cũng đang chụp ảnh, Lý Binh Binh có chút kinh ngạc, cảm giác vui mừng khi gặp được một tri âm phá tan cảm giác lạnh lẽo, đi đến bên cạnh Chu Nguyên: “Đội trưởng Chu, thì ra cậu cũng thích check-in phong cảnh à?”
Chu Nguyên ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, tiếp tục chụp.
Những người khác có loại sở thích này, Thẩm Duệ cảm thấy không có vấn đề gì. Nhưng nếu nói Chu Nguyên có sở thích như vậy, anh chắc chắn không tin, anh đi đến bên cạnh cậu, hỏi cậu: “Có phát hiện mới sao.”
Lý Binh Binh trừng mắt, chụp có một tấm hình thì có phát hiện gì mới?
“Ừm.” Chu Nguyên gật đầu: “Chúng ta đã xem nhẹ một vấn đề, Chu Vũ trong ảnh chụp đang tìm kiếm thứ gì đó, chúng ta cũng tìm một vòng, ở chỗ này không có thứ gì. Tấm ảnh chụp này, em cho rằng nó được chụp trong tình huống mà Chu Vũ không biết, như vậy chính là có người biết ông ấy đang tìm thứ gì đó, dùng góc nhìn của Thượng Đế, khinh thường cười nhạo ông ấy tìm kiếm thứ đồ… ngu ngốc.”
Khi nói lời này, vẻ mặt Chu Nguyên thản nhiên, giống như đang phân tích về hành vi của một người xa lạ không có quan hệ gì với mình.
“Vậy thì, có hai khả năng, người chụp bức ảnh này biết ông ấy đang tìm kiếm cái gì, thậm chí biết thứ này ở nơi nào.” Lý Binh Binh bọn họ vây lại xung quanh, nghe phân tích của Chu Nguyên: “Như thế, người có tâm lý khinh thường người khác, khả năng rất lớn chỗ mà gã ta đứng chính là nơi của thứ đồ mà Chu Vũ muốn tìm.”
“Người đưa bức ảnh không phải muốn chúng ta xem vị trí của Chu Vũ, mà là muốn chúng ta tìm vị trí của người chụp ảnh?” Lý Binh Binh kinh ngạc.
Anh ta cầm lấy bức ảnh, nhìn xa hơn những vị trí xung quanh, chân mày cau lại.
Pixel của ảnh chụp mười sáu mười bảy năm trước khác với pixel của điện thoại di động bây giờ, tiêu cự khác nhau cũng sẽ ảnh hưởng đến khoảng cách.
Thẩm Duệ bỗng nhiên lên tiếng: “Lão Lý, tìm vậy tham chiếu, viện phúc lợi Thiên Hải, hai cái cây.”
Nói xong anh đứng ở vị trí mà Chu Vũ đã đứng trong ảnh chụp, nói với bọn họ: “Tớ sẽ đứng ở đây, mặc kệ máy ảnh phát triển như thế nào, chỉ cần xác định được góc độ, như vậy cơ bản là đã xác định được vị trí. Các cậu xem tớ và viện phúc lợi Thiên Hải còn có hai cái cây như vật tham chiếu, lựa chọn khoảnh cách thích hợp để khôi phục bức ảnh.”
Bỗng nhiên, anh hạ giọng nói: “Có lẽ chính là có người muốn cho chúng ta xem thứ gì đó ở nơi đó.”
Lý Binh Binh có ưu thế về phân biệt vị trí đối chiếu vị trí trong ảnh chụp di chuyển về vị trí phía trước một chút. Việc chuyên môn phải giao cho người có chuyên môn, Chu Nguyên bước đi theo Lý Binh Binh, cậu vừa đi theo anh ta vừa chụp ảnh.
Thẩm Duệ trong di động và Chu Vũ trong bức ảnh cũ càng ngày càng giống, thân ảnh dần dần khít lại với nhau.
Bỗng nhiên, Lý Binh Binh đi ở phía trước thấp giọng chửi một câu: “Chết tiệt, xui xẻo.”
Răng rắc.
Cuối cùng tấm ảnh được chụp lại trong tiếng chửi của Lý Binh Binh, Chu Nguyên cúi đầu nhìn bức hình trong điện thoại di động, lại đối chiếu với tấm ảnh cũ trên tay, hai tấm hình được chụp vào khoảng thời gian khác nhau lại giống nhau đến kinh người.
Cất điện thoại vào, Chu Nguyên quay đầu nhìn về hướng của Lý Binh Binh.
Khi mới vừa đưa mắt nhìn qua, cảm giác kinh hãi không thể lường trước được này vẫn là khiến cho cậu không nhịn được nhíu mày, yên lặng đứng nhìn về phía người đang treo lơ lửng giữa không trung, đung đưa theo chiều gió phía trước.
Thẩm Duệ ở phía dưới nghe thấy động tĩnh tưởng rằng phía trên xảy ra chuyện gì đó liền chạy lên.
Anh chạy nhanh đến mức thiếu chút nữa là không dừng được xe, Chu Nguyên kéo tay anh lại mới có thể ổn định được thân thể.
Nhìn thấy khoảng cách của mình với người nọ không đến nửa mét, Thẩm Duệ hít một hơi, chợt nghe thấy Lý Binh Binh đang dùng di động bấm số gọi cho cấp dưới.
“Nhanh chóng phái người đến sườn núi phía sau viện phúc lợi Thiên Hải, phát hiện có một người chết.”
“Nhanh chón phái người đến.”
“Tớ từng gặp qua nạn nhân.”
“Ai? Đền Phong Đô Đại Đế…”
“Đạo sĩ Vinh Tuệ.”