Gió lạnh giục giã vào đêm.
Khi trở về khách sạn, trời đã hoàn toàn tối đen, Lý Binh Binh khuấy động cặp lồng đựng cơm, thường thường nhìn chằm chằm vào di động đang phát ra tiếng “tích tích”, mà Chu Nguyên và Thẩm Duệ đang ngồi ở phía đối diện anh ta cũng đang tự bận rộn việc của mình.
Một cái phòng nhỏ, một cái bàn, ba người ở ba thế giới.
Sau một hồi, Lý Binh Binh cầm cặp lồng đựng cơm đóng lại, thì cuối cùng tiếng nhắc nhở thông tin của điện thoại vang lên, anh ta ngẩng đầu nhìn Chu Nguyên bọn họ, vừa khéo phát hiện hai người bọn họ cũng dừng lại công việc đang làm trên tay, ánh mắt ba người chạm nhau ở không trung.
Loại cảm giác hiểu ngầm chưa từng trải qua này khiến cho Lý Binh Binh không khỏi nhếch khóe miệng lên, anh ta chỉ chỉ vào di động của mình, nói: “Tớ đã cho Tiểu Mao Mao bọn họ đi điều tra ở viện điều dưỡng, có một phát hiện mới.”
Lý Binh Binh mở điện thoại lên, đưa màn hình sang cho Chu Nguyên bọn họ: “Chính nơi này gọi là viện điều dưỡng Dung Quế, đã hoạt động hơn mười năm, lúc đầu có khoảng mười người già, vài năm này cũng chỉ còn lại có một người.”
Đưa tay trượt màn hình, bức ảnh tiếp theo có đề cập đến thông tin của viện điều dưỡng Dung Quế: “Tiểu Mao Mao điều tra viện điều dưỡng này, phát hiện ra viện điều dưỡng này từ ban đầu là góp vốn, mười năm trước đã thay đổi pháp nhân thành một người, Dương Cúc Hoa là ông chủ của viện điều dưỡng này. Địa chỉ của viện điều dưỡng này nằm ở phía đông vùng ngoại ô của thành phố Tân hải, bây giờ đến đó phải lái xe mất hai giờ, cho nên tớ dự định ngày mai sẽ đến đó.”
Lý Binh Binh báo cáo thông tin trước mắt của mình xong, thì dựa vào ghế số pha nhìn hai người đang ngồi đối diện mình.
“Đến lượt các cậu.”
Thẩm Duệ vân vê vành tai, ánh mắt không có tiêu cự, đầu óc còn đang trạng thái suy nghĩ, một lát sau, anh nhấc mắt lên. Ngay khi Lý Binh Binh nghĩ rằng anh có thông tin gì mới, thì Thẩm Duệ nhún nhún vai nói: “Đầu óc có chút hỗn loạn, tớ còn cần phải sắp xếp lại.”
“Vậy đội trưởng Chu thì sao?” Lý Binh Binh nhìn về phía Chu Nguyên.
Chu Nguyên thu dọn cặp lồng cơm vừa ăn xong, lấy ra những bức ảnh mà người xa lạ đặt ngoài cửa phòng khách sạn và những bức ảnh lấy được từ chỗ Lý Binh Binh, có đề cập đến kiến trúc của viện phúc lợi Thiên Hải từ các góc độ khác nhau, nói: “Tớ muốn đi xem viện phúc lợi Thiên Hải.”
“Bây giờ?” Lý Binh Binh có chút kinh ngạc, giơ tay liếc nhìn đồng hồ: “Bây giờ có hơi muộn, viện phúc lợi Thiên Hải có thể đã đóng cửa rồi, cho dù đi, viện trưởng Dương của viện phúc lợi kia cũng có thể không ở đó, bằng không trước tiên chúng ta gọi điện đến hỏi…”
“Trước không đi viện phúc lợi Thiên Hải.” Chu Nguyên chỉ vào tấm ảnh chụp cũ đã ố vàng kia, nhìn Chu Vũ trong tấm ảnh chụp, nói: “Đi đến ngọn núi phía sau viện phúc lợi Thiên Hải, tớ luôn cảm thấy người đã đưa ảnh chụp cho tớ là muốn khiến cho chúng ta đi nhìn xem.”
Vừa dứt lời, Lý Binh Binh vẫn còn chưa kịp phản ứng lại, Thẩm Duệ đã lấy áo khoác đặt ở bên cạnh mặc vào, còn thuận tay cầm lấy áo lông của Chu Nguyên: “Mặc vào đi, bên ngoài gió lớn.”
Hai người cầm lấy điện thoại di động đi ra ngoài trước, Lý Binh Binh cúi đầu nhìn xuống chiếc áo khoác mỏng đang mặc trên người mình, vốn không cảm thấy lạnh bao nhiêu, nhưng nhìn hai người phía trước bọc kín như vậy, chưa ra khỏi cửa lại có cảm giác lạnh lẽo, vội nói: “A Duệ, còn có áo khoác nào không, bên ngoài thoạt nhìn có chút lạnh, tớ sợ cảm lạnh.”
Thẩm Duệ vừa mới bước ra ngoài cửa nghe thấy lời này của Lý Binh Binh, quay đầu lại nhìn anh ta từ trên xuống dưới đánh giá một hồi, nhẹ nhàng mà nói: “Cậu tùy tiện dùng một chút lực cơ ngực cũng có thể kẹp chết một con ruồi, vậy mà không chịu được lạnh?”
Một người đam mê tập thể hình lâu năm như Lý Binh Binh thích nhất là được người khác khen cơ bắp của chính mình, trên mặt không nhịn được lộ ra nụ cười thẹn thùng: “Thực ra tớ không lạnh, chỉ là thuận miệng hỏi một chút thôi, hì hì.”
Vùng ngoại ô, viện phúc lợi Thiên Hải.
Suốt quãng đường từ trung tâm thành phố đông nghịt đến viện phúc lợi Thiên Hải, dọc đường càng ngày càng ít xe cộ đi lại, đến cuối đường thì gần như chỉ còn lại có một chiếc xe của họ đang chạy trên đường.
Hơn một giờ lái xe, Lý Binh Binh cứ thế giúp mọi người tiết kiệm được hơn mười phút đồng hồ.
Sau khi đậu xe ở một bãi đất trống cách viện phúc lợi Thiên Hải một đoạn đường, Lý Binh Binh nhìn bốn phía tối đen như mực, thở dài: “Không có một bóng người, nếu đến đây một mình, thật sự rất hoảng sợ.”
Lần trước bọn họ đã đến viện phúc lợi Thiên Hải, cho nên lần này đi cũng coi như là đã khá quen thuộc.
Trước tiên ba người đi đến cổng của viện phúc lợi Thiên Hải, bên ngoài cửa của viện phúc lợi Thiên Hải có một chiếc đèn nhỏ lờ mờ, ánh đèn mờ ảo đến mức tưởng chừng như không có, càng khiến cho xung quanh nhiều thêm phần quỷ khí mông lung, làm cho tâm hồn người ta sợ hãi.
Lý Binh Binh ngẩng đầu lên nhìn viện phúc lợi Thiên Hải bên trong cánh cổng sắt lớn, trong sân là một mảnh tối đen như mực, phải chăm chú nhìn kĩ mới có thể nhìn thấy được ngọn đèn nhỏ ở trên hành lang bên đó từ trong bóng tối, nếu không nói đây là viện phúc lợi vẫn còn đang hoạt động thì Lý Binh Binh sẽ cho rằng đây là tòa nhà ma bỏ hoang.
Nhìn vào cũng khiến cho người ta sợ hãi.
“Buổi tối cũng không mở đèn?” Lý Binh Binh cau mày, nhỏ giọng nói thầm một câu.
Thẩm Duệ dẫn đầu, dẫn mọi người đi vòng đến con đường nhỏ bên cạnh viện phúc lợi Thiên Hải, hạ giọng nói: “Tiết kiệm điện đi.”
“… Chỗ nào lại có kiểu tiết kiệm như vậy thế!” Lý Binh Binh trợn mắt xem thường, còn đang định tiếp tục than thở vài câu.
Bỗng nhiên phát hiện Thẩm Duệ bọn họ đang đi ở phía trước đã dừng lại, mạnh mẽ ngậm miệng lại, dừng bước.
Anh ta híp nửa con mắt nhìn về phía trước thăm dò, bỗng nhiên nhìn thấy vị trí ở con đường nhỏ đối diện, có một ngôi mộ…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT