Canh ba lúc nửa đêm, khi xe cảnh sát chạy đến, đã đánh thức đám trẻ của viện phúc lợi Thiên Hải.
Một đám trẻ em đang bám vào cửa sổ để nhìn ra ngoài, nhưng chúng bị viện trưởng Dương của viện phúc lợi đẩy về phòng ngủ.
Dương Mai mặc áo khoác rời khỏi viện phúc lợi Thiên Hải. Thấy có khá nhiều xe cảnh sát đang đậu ở dốc núi phía sau, có khá nhiều cảnh sát đi đi đi lại ở dốc núi phía sau, bà ấy gọi một cảnh sá vừa mới xuống xe chuẩn bị lao đến dốc núi, hỏi một cách nghi ngờ: "Cảnh sát, dốc núi phía sau đã xảy ra chuyện gì à, tại sao các cậu đều đi ra đó?”
Bị gọi lại, anh cảnh sát chuẩn bị đến dốc núi phía sau để khảo sát tại chỗ dừng lại, nhìn Dương Mai một lượt.
Nhìn lại xung quanh, ngoại trừ viện phúc lợi Thiên Hải gần đó, không có ngôi nhà sáng đèn nào khác, bèn đoán Dương Mai có thể là nhân viên của viện phúc lợi Thiên Hải này, bèn gật đầu với bà ấy, nghiêm mặt nói: "Dốc núi phía sau có án mạng. "
“Cái gì?” Dương Mai vốn vẫn còn buồn ngủ giật mình trước câu nói này, cơn buồn ngủ ngay lập tức biến mất. Bà ấy vội vàng nhìn về hướng mấy cảnh sát kia, cau mày khó tin: "Mạng…mạng người?"
Anh cảnh sát nhìn chằm chằm biểu hiện trên mặt bà ấy, sự kinh ngạc đó không hề ít. Cũng đúng,ở không xa viện phúc lợi của mình tự dưng phát hiện có người chết, là người bình thường đều sẽ thấy kinh ngạc. Anh ta gật đầu: "Ừm, cụ thể như nào do tôi vừa tới nên cũng không rõ."
Dương Mai đứng yên tại chỗ cau mày từ đầu đến cuối không hề thả lỏng, bà ấy nhìn chằm chằm hướng anh cảnh sát đi vào, hít một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi xoay người đi về phía viện phúc lợi của mình.
Dốc núi phía sau.
Ánh sáng đèn mạnh mẽ chiếu sáng nơi này như ban ngày, trước khi Vương Lục Lục bọn họ chạy đến, các nhân viên khảo sát đã dẫn đầu việc khảo sát đã tới hiện trường chụp ảnh tại hiện trường trước, khi Vương Lục Lục bọn họ tới, mang theo một cái cáng, hạ Vinh Tuệ đang bị treo trên cây xuống.
“Lão đại, nửa đêm các cậu ra ngoài đi dạo quanh đồng vắng, đi dạo còn có thể tìm được một mặt hàng lớn, đúng là giỏi.” Vương Lục Lục đeo găng tay vào, ngồi xổm trước mặt Vinh Tuệ, nhấc đầu chủ trì lên, vạch mắt ra: “trên cổ có vết ma sát do dây thừng, kết mạc vòm họng và mặt bị sung huyết..."
Ông ta duỗi hai ngón tay ra để mở miệng Ronghui, nghiêng đầu nhìn vào trong miệng chủ trì: "Xương ống bị bóp chặt, lộ ra một nửa..."
Đặt cơ thể của Vinh Tuệ xuống lần nữa, Vương Lục Lục đứng lên giơ hai tay trên không, lắc đầu sửa lại mái tóc bị gió thổi rối tung, nói với Lý Binh Binh: "Lão Đại, từ tình trạng hiện tại của cơ thể mà nói, không nghi ngờ gì nữa, là bị treo cổ."
"Còn về việc tự tro hay là bị người ta treo thì..."
Anh ta nhìn thi thể của Vinh Tuệ, lại ngồi xổm dưới chân thi thể lần nữa, nâng chân của Vinh Tuệ lên để kiểm tra cẩn thận dấu vết trên giày, nhờ trợ lý chụp ảnh ghi lại, sau đó mới đứng dậy nói: "Mũi giày không có dấu vết ma sát quá lớn, đế giày không xuất hiện vết ma sát do gót chân bị kéo lê, tôi đã kiểm tra da tay và da chân rồi, cũng không có dấu vết bị khống chế, từ giám định hiện trường, nạn nhân rất có khả năng tự sát... "
Lý Binh Binh và Thẩm Duệ hơi ngạc nhiên khi nghe Vương Lục Lục kết luận, họ nhìn xuống thi thể của Vinh Tuệ.
“A Nguyên, em nghĩ thế nào?” Thẩm Duệ hỏi.
Chu Nguyên xin cảnh sát cho một đôi găng tay cao su rồi đeo vào, ngồi xổm bên cạnh thi thể của Vinh Tuệ, kiểm tra Vinh Tuệ từ đầu đến cuối. Cậu nghiêng tới trước Vinh Tuệ, hít một hơi thật sâu rồi từ từ nhắm mắt lại, như đang hồi tưởng.
Vương Lục Lục: "...Đội trưởng Chu, cậu .." Thú vui lạ à?
Mùi của tử thi thơm tới mức đó à, còn cần phải nhắm mắt lại mới cảm nhận được?
Thẩm Duệ liếc nhìn Vương Lục Lục, trầm giọng hỏi Chu Nguyên: "Có phát hiện à?"
Khi Lý Binh Binh vốn có cùng ý nghĩ với Vương Lục Lục nghe được lời này của Thẩm Duệ, liền nhìn Chu Nguyên có chút nghi hoặc, họ không thể hiểu, ngửi mùi của tử thi, thì có thể có phát hiện gì.
Hai người tò mò nhìn Chu Nguyên.
Chu Nguyên hít sâu một lần nữa, nhướng mi, đứng dậy, tháo găng tay xuống, nói: "Có phát hiện. Từ dấu vết trên tử thi, bác sĩ pháp y Vương nói đúng, Vinh Tuệ đích thực đã tự sát."
"..." Vương Lục Lục khẽ đảo mắt, thầm nghĩ khả năng của đội trưởng Chu này cũng không có gì hơn thế.
"Nhưng mà ..." Chu Nguyên lại hít sâu một cái: "Lẽ nào mọi người không ngửi được, trên người Vinh Tuệ trừ có mùi hương khói trong chùa, còn có mùi nước hoa à."
“Mùi nước hoa?” đám người Vương Lục Lục nghe Chu Nguyên nói, đều lần lượt lao tới chỗ thi thể ngửi.
Sau đó, Vương Lục Lục ngạc nhiên nhìn Chu Nguyên: "Đúng là có mùi nước hoa, mùi này yếu hơn mùi đàn hương trên người ông ấy, cho nên lúc đầu chúng tôi cũng bỏ qua mùi nước hoa. Đội trưởng Chu, mũi của cậu thật là lợi hại, như thế mà cũng ngửi được!"
Bình tĩnh trở lại, ngửi thật kỹ, Thẩm Duệ và Lý Binh Binh cũng ngửi thấy mùi khác mùi xác chết.
Mùi đó...hình như là mùi tùng hương.
Nhưng nếu không ngửi kỹ, rất nhiều người sẽ hoàn toàn không nhận ra sự tồn tại của hương thơm này. Khi thi thể được chuyển trở lại phòng khám nghiệm trong văn phòng, ngay khi cồn, iodophor và formalin vừa xuất hiện, bất kỳ mùi nào cũng sẽ biến thành "mùi tử thi".
Chu Nguyên liếc Vương Lục Lục, rồi lại nhìn vào cơ thể của Vinh Tuệ, chậm rãi nói: "Bởi vì tôi cũng có loại nước hoa đó. Nước hoa tên là “Ma cà rồng”. Nồng độ đầu nhẹ như sương mai, còn nồng độ giữa là mùi tùng hương, còn nồng độ cuối..."
Cậu dừng lại, nhìn quần áo của Vinh Tuệ, lấy điện thoại di động ra chụp ảnh Vinh Tuệ, nói: "Mùi rượu vang đỏ, có chút mùi rỉ sét..."
“Mùi rỉ sét?” Lý Binh Binh cảm thấy hơi khó hiểu.
Chu Nguyên nhìn Lý Binh Binh: "Mùi rỉ sét và máu có phần giống nhau. Tên nước hoa này là “Ma cà rồng”, tượng trưng cho ma cà rồng cao quý và máu lạnh. Nói rõ hơn, khi loại nước hoa này được đưa ra thị trường, có người đã từng giải thích trên trang web chính thức, chính là “xác chết tao nhã'.
Nghe Chu Nguyên giải thích, tất cả mọi người đều nhìn nhau.
Ý nghĩa của loại nước hoa này nghe có vẻ không có ý nghĩa tốt, mua nó để làm gì?
Nhưng thứ mà Chu Nguyên muốn cho họ biết không phải là tên loại nước hoa, cậu chỉ vào quần áo của Vinh Tuệ, nói với đám người Thẩm Duệ: "Mọi người có để ý không, quần áo của Vinh Tuệ đều là đồ mới, giày mới, áo khoác mới và áo lót mới."
Mang bao tay vào, cậu cầm lấy đôi tay vốn đã cứng ngắc của Vinh Tuệ: "Rõ ràng là móng tay vừa mới được cắt tỉa."
Dừng lại một chút, để người cảnh sát đứng bên cạnh chiếu đèn vào mặt Vinh Tuệ, rồi cậu vươn tay sờ lên lông mày của Vinh Tuệ, cảm nhận được trên đầu ngón tay có hơi gai: "Lông mày có lẽ là vừa mới tỉa xong, vị trí trên còn có cảm giác hơi gai... "
Vương Lục Lục lập tức lao tới trước mặt Vinh Tuệ nhìn, sờ sờ, nhưng không nói, chỉ chờ Chu Nguyên nói tiếp.
"Vinh Tuệ tự sát. Ít nhất, sợi dây thừng này, là ông ấy chủ động đeo vào." Chu Nguyên đứng dậy nói tiếp: "Từ nước hoa, quần áo cho đến chải chuốt, mọi thứ Vinh Tuệ làm, dường như đang nói cho mọi người biết, ông ấy sẽ chết một cách tao nhã đoàng hoàng."
"Tao nhã?"
"Đoàng hoàng?"
Lý Binh Binh cùng Vương Lục Lục nhất thời cau mày hỏi: "Tại sao? Làm sao cậu biết?"
Chủ trì có dũng khí muốn chết, còn quan tâm đoàng hoàng hay không đàng hoàng sao?
Người chết là người mù, vì khi mắt họ nhắm lại thì họ không có cơ hội nhìn thấy thế giới này nữa, kể cả bản thân họ.
“Nghi thức.” Thẩm Duệ ở bên cạnh chăm chú nghe Chu Nguyên mở miệng phân tích: “Móng tay sạch sẽ, râu và lông mày được cắt tỉa, quần áo trên người đều là đồ mới tinh, thậm chí còn đi đôi giày da mà lúc sống rất hiếm khi đi. Nếu như không phải ông ấy đã chết, theo bộ đồ mà ông ấy mặc, tôi chỉ thấy rất có khả năng ông ấy định tới có một cuộc hẹn rất quan trọng, gặp một người rất quan trọng, mọi người nói, có phải không?"
Sau khi nói xong, Thẩm Duệ nhìn Chu Nguyên, thấy cậu khẽ gật đầu.
Lý Binh Binh cùng Vương Lục Lục cho rằng phân tích trên là hợp lý, họ thường không có tâm tư để thay quần áo mới hay trau chuốt, càng huống hồ ăn mặc chuẩn bị cho chinh tề còn mặc đồ mới tinh từ trên xuống dưới, theo lời của họ, chỉ khi gặp lãnh đạo cấp cao mới làm những nghi thức như này.
"Nếu chỉ nhìn đơn thuần góc độ ăn mặc của Vinh Tuệ, có hai khả năng. Một là ông ấy sắp gặp một người mà ông ấy thấy rất quan trọng đối với mình. Hai là, ông ấy muốn tự sát, nhưng không muốn chết một cách thảm hại, theo A Nguyên nói, ôn ấy muốn có sự phân tích của riêng mình.”
“Muốn làm một người đàng hoàng à?” Lý Binh Binh nhíu mày, nhìn Vương Lục Lục đang đứng bên cạnh hỏi: “Người chết còn cần sĩ diện à?
Vương Lục Lục ngẩn người, một lúc sau mới đáp: "Người chết cũng cần tự tôn. Nhưng đạo sĩ đã muốn chết, sao còn quan tâm đến tao nhã hay không, đàng hoàng hay không?"
Đảo mắt quét một vòng khu rừng hoang vắng, cây cối um tùm này, ông ta cau mày nghiêm nghị nói: "Mấu chốt là, muốn đàng hoàng thì phải đến nơi có người nhìn thấy được, nơi hoang vu này, vừa nghe họ nói, trên đường tới đây cỏ mọc cao hơn nửa người, hiển nhiên hầu như không ai muốn tới, ông ấy chạy tới đây tự sát, định làm gì?"
Lời nói của Vương Lục Lục như sấm sét, khiến những người có mặt chỉ biết nhìn nhau.
Ba người lúc trước cùng tới, nhìn nhau với vẻ nghiêm trọng, sau đó ai nấy đều tự quay đầu nhìn về phía rừng cây hoang vu ẩn hiện trong bóng tối, như định tìm xem còn ai không, Chu Nguyên nói: "Có chuyện gì về rồi nói
Vương Lục Lục mang thi thể của Vinh Tuệ trở lại cục.
Chu Nguyên bọn họ ngồi cùng một xe, ba người đều im lặng không nói.
Cuối cùng vẫn là Lý Binh Binh không kìm được nghi ngờ hỏi: "Nếu như theo phân tích vừa rồi, Vinh Tuệ tự mình trau chuốt trước khi chết cho người nào đó thấy, chạy tới nơi hoang vu hẻo lánh này tự sát, không thể nào cho người đi đường xem được, nếu như họ không chạy tới đó, không chừng thi thể có hoá thành bộ xương trắng cũng không có ai phát hiện. Vậy theo phân tích, Vinh Tuệ muốn chúng ta thấy ông ấy ra đi một cách đàng hoàng?"
Anh ta dừng lại, sau đó thấp giọng nói: "Cho người khiến ông ấy đi tìm cái chết nhìn?"
Vừa dứt lời, Lý Binh Binh hướng đến gần Chu Nguyên trên ghế phụ nói: "Hung thủ ở trong rừng?"
“Lão Lý, sao anh không nói, hung thủ ở trong viện phúc lợi đi kẻ?” Thẩm Duệ lái xe nói: “Phía sau núi cách sân sau của viện phúc lợi Thiên Hải không xa. Giả sử, nếu chúng ta không đến nơi này, thì cuối cùng người tìm thấy thi thể đầu tiên rất có thể là người trong viện phúc lợi."
“Cho người viện phúc lợi Thiên Hải nhìn?” Lý Binh Binh mở to hai mắt, có chút kinh ngạc, suy nghĩ một chút liền nói: “Cho viện trưởng của viện phúc lợi Thiên Hải Dương Mai nhìn?”
Thẩm Duệ nhún vai, ý là trong giai đoạn này mọi người chỉ đang suy đoán: "Có rất nhiều khả năng, cho chúng tôi xem, cho những người trong viện phúc lợi Thiên Hải xem, cho ai đó trốn trong bóng tối nhìn chằm chằm xem, hoặc là, phương hướng từ đầu của chúng ta đã sai rồi, Vinh Tuệ sẽ tìm nơi này tự sát, hoặc là do thấy nơi này hẻo lánh."
“A Duệ, kỹ năng nói linh tinh của cậu đúng là đáng kinh ngạc.” Lý Binh Binh bị lời nói của anh chọc cười, cười “phụt”: “Chẳng qua cậu nói cũng đúng, hiện tại chúng ta đều đang suy đoán, tình hình cụ thể vẫn phải dựa theo những manh mối khác ghép lại với nhau."
Anh ta đảo mắt một vòng, nhìn chằm chằm Chu Nguyên hỏi: "Vậy thì hiện giờ chúng ta nên làm gì trước?"
“Không phải chúng ta.” Thẩm Duệ nhìn qua kính chiếu hậu, khóe miệng cong lên: “Là các cậu.”
"Lão Lý, đêm nay vất vả cậu và cấp dưới cậu rồi, báo cáo khám nghiệm có thể được thực hiện càng sớm càng tốt. Ngoài ra, phiền cậu cử người đi một chuyến đến chùa Phong Đô Đại Đế, hỏi một lượt các đạo sĩ trong chùa."
Lý Binh Binh nghi ngờ nhìn bọn họ: "Còn các cậu?"
"Ngủ."
Lý Binh Binh: "..."