Rời khỏi tập đoàn dược phẩm Hoa Cúc, vốn dĩ Lý Binh Binh muốn mời nhóm Chu Nguyên đi đến quán cơm ở gần nơi thí nghiệm ăn cơm nhưng bị từ chối.
Ba người mang đồ ăn đã đóng gói quay về khách sạn nơi họ ở, trước khi xuống xe họ còn nhân tiện đi thêm một chuyến nữa đến đền Phong Đô Đại Đế, còn chưa tới thì đã thấy được phía trước có tiểu đạo sĩ Vinh Quan đã gặp qua vài lần đang cầm cây chổi lớn quét sân ở trước cửa đền.
Vinh Quan nghe thấy tiếng tắt máy xe thì lập tức ngẩng đầu lên, đúng lúc gặp được nhóm người Chu Nguyên vừa bước xuống xe.
Tuy là gặp qua vài lần, nhưng mà trước lạ sau quen, ba lần đã có thể xem như là một nửa bạn tốt, Vinh Quan nhẹ nhàng bước nhanh đến chỗ bọn họ, cúi đầu chào, hỏi: “Cảnh quan, lần này mọi người đến đây là muốn tìm Vinh Tuệ chưởng môn sao?”
“Ôi, đến không đúng lúc rồi, chủ trì vừa mới ra ngoài không lâu.”
Chu Nguyên lắc đầu: “Không phải tìm chủ trì.”
Lần này Vinh Quan có hơi khó hiểu: “A, không phải tìm Vinh Tuệ chưởng môn, vậy mọi người đến đây tìm ai?”
“Bọn anh chỉ là thuận đường đi ngang qua, tình cờ nhìn thấy cậu đang quét rác thì dừng xe.” Thẩm Duệ đến gần nói, anh cao hơn một cái đầu so với Vinh Quan, từ trên cao nhìn xuống cậu ấy, hỏi: “Tiểu đạo sĩ cậu đi kiểm tra sức khỏe, thân thể không sao chứ?”
“Ồ, hóa ra là vậy à.” Vinh Quan tuổi không lớn, nghe thấy có người quan tâm mình thì có chút cảm động, cậu ấy gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng mà nói: “Không sao không sao, em từ nhỏ đến lớn đều rất khỏe mạnh, ăn gì cũng thấy ngon.”
Ánh mắt của Thẩm Duệ hơi trầm xuống, mở to mắt bắt đầu nói bừa: “Ừ, thân thể khỏe mạnh là quan trọng nhất. Bọn anh vừa mới đi ra từ công ty nơi khám sức khỏe cho các cậu kia, nghe ông chủ của bọn họ nói vài thứ, ở đền của các cậu có đạo sĩ nào thân thể không khỏe sao?”
“A, thật sự không khỏe sao?” Nghe Thẩm Duệ nói như vậy, Vinh Quan lại trả lời câu hỏi kia một cách kỳ quái.
Nghe trong lời nói của cậu ấy thì hẳn là biết có đạo sĩ cơ thể không khỏe, nhưng không có chắc chắn. Cậu ấy vội hạ giọng hỏi: “Vậy các anh có hỏi là rốt cuộc tại sao lại không khỏe không? Rất nghiêm trọng sao?”
Ba người nhìn thấy phản ứng này của Vinh Quan, liến nhìn nhau. Thẩm Duệ cố ý hỏi cậu ấy: “Cậu không biết ư?”
Lời này vào trong tai Vinh Quan, giống như cậu cho là cậu và bạn tốt đều biết tất cả, nhưng trên thực tế, người xa lạ còn biết nhiều sự tình hơn so với cậu. Cậu ấy có chút nôn nóng, vội giải thích: “Không phải, em biết cậu ấy có chỗ nào đó không ổn, nhưng mà chưởng môn không cho chúng em thảo luận về những chuyện này, em cũng sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của Vinh Hoa nên cũng không đến hỏi.”
Nói xong cậu gục đầu xuống ủ rũ mà nói: “Sau khi khám sức khỏe xong, bác sĩ và chưởng môn kéo Vinh Hoa sang một bên để nói chuyện, em thấy sắc mặt của Vinh Hoa không được tốt, nên đoán rằng cậu ấy khám sức khỏe có lẽ có chút vấn đề, nhưng trong đền không cho thảo luận về những chuyện này, vả lại dường như mấy ngày nữa Vinh Hoa sẽ rời khỏi đền, nên em cũng nghẹn không dám hỏi.”
Lời vừa nói xong, Vinh Quan lại ngẩng đầu lên nhằm chằm chằm Thẩm Duệ: “Cảnh quan, Vinh Hoa có bệnh gì sao?”
Ngay từ đầu Thẩm Duệ chỉ sử dụng trò chơi chữ để lừa cậu ấy, không ngờ tới lại thật sự lừa ra được một chuyện. Anh hỏi: “Tại sao cậu đạo sĩ mà cậu đề cập tới kia lại phải rời khỏi đền, định đi đâu?”
Vinh Quan lắc đầu: “Không biết, ngay từ đầu em nghe các sư huynh khác nói Vinh hoa phải rời khỏi đền, em nghĩ rằng Vinh Hoa đã đến lúc rời khỏi đền hoàn tục, nhưng hỏi các sư huynh khác, Vinh Hoa cũng chỉ vào sớm hơn em vài thàng mà thôi, vẫn chưa đến thời điểm rời đi. Cho nên cuối cùng em đoán cậu ấy có khả năng là đi chữa bệnh.”
Thẩm Duệ bọn họ cũng không biết tình hình thực tế về chủ đề này, Vinh Quan cũng chỉ là dựa vào đoán, bọn họ cũng không nói nhiều.
Thẩm Duệ đang suy nghĩ không biết nên nói cái gì, thì Chu Nguyên đã lên tiếng: “Vinh Quan đạo sĩ, ngày mai Vinh Tuệ chưởng môn của các cậu có ở trong chùa không?”
Chủ đề thay đổi quá nhanh, làm cho Vinh Quan còn đang uể oải có chút không biết phải làm sao. Sau khi phản ứng lại cậu ấy lắc đầu nói: “Em cũng không biết, chưởng môn muốn đi đâu, ông ấy cũng sẽ không nói cho chúng em biết trước.”
Chu Nguyên: “Vậy ngày mai cậu và Vinh Hoa đạo sĩ có ở trong đền không?”
Vinh Quan có hơi mê mang, gật gật đầu: “Theo như thường lệ có lẽ sẽ ở.”
Chu Nguyên gật đầu: “Vậy buổi sáng ngày mai bọn anh lại đến tìm cậu.”
“Hả?” Vinh Quan càng cảm thấy mê mang hơn, cảnh sát đến tìm mình làm cái gì, cậu còn định hỏi lý do, nhưng Chu Nguyên bọn họ đã vẫy tay chào rồi ngồi trở lại lên xe lần nữa. Cậu có chút hoang mang nhíu mày: “Tìm em làm cái gì? Em chưa có làm chuyện gì xấu hết!”
Lý Binh Binh khởi động xe, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn Thẩm Duệ và Chu Nguyên đang ngồi ở phía sau sắp xếp, hỏi bọn họ: “Ngày mai đến tìm cậu ta? Vì sao thế?”
Chu Nguyên nhìn ra quang cảnh ở bên ngoài cửa sổ xe di chuyên rất nhanh, nhẹ giọng nói: “Xem bệnh.”
“Cái gì?”
Lý Binh Binh định quay đầu ra sau nhìn Chu Nguyên, Thẩm Duệ đã giơ tay đẩy đầu anh ta ngay ngắn lại: “Trong lúc lái xe thì không nên hết nhìn đông tới nhìn tây.”
Lý Binh Binh: “… Được, tớ không quay đầu lại, vậy các cậu nói xem bệnh là có ý gì?”
“Ý trên mặt chữ.” Sau khi Thẩm Duệ đáp lại câu này của anh ta, liền thay đổi chủ đề: “Dương Cúc Hoa nói cha vợ của ông ta ở viện điều dưỡng, Lão Lý làm phiền cậu cho chúng tớ phái những người này đi thăm dò điều tra.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT