Hai cảnh sát còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý đã bị tiếng thét thê lương chói tai này làm cho hoảng sợ đến mức lảo đảo lui về sau mấy bước. Thẩm Duệ theo phản xạ có điều kiện rút súng ra chĩa vào bên trong xe, dùng chân mở toang cửa xe. Người sắp xếp minibus có lẽ đã đoán trước được hành động của người mở cửa, nên những con búp bê được đặt ở năm vị trí với các góc khác nhau ở băng ghế sau.

Từ phía trước xe nhìn vào, có thể thấy khuôn mặt của hai con búp bê ở ghế trước đang quay mặt về phía trước xe, và bây giờ cánh cửa được mở từ bên cạnh phát hiện ba con búp bê mặc áo đỏ phía sau, đều hướng về phía cửa hông, cho nên cánh cửa vừa mở ra, một con búp bê mặc áo đỏ mang theo nụ cười khiếp sợ ập vào mặt, còn khiến người ta khiếp sợ sởn da gà là tiếng la hét chói tai hợp xướng.

Thẩm Duệ sửng sốt một chút, cất súng đi, sắc mặt có chút khó coi mà nhìn người đàn bà xấu xí ở bên trong, vươn tay chậm rãi sờ soạng con búp bê mặc áo đỏ gần nhất, con búp bê hét lên chói tai. Có vẻ như con búp bê màu đỏ này được trang bị công tắc cảm ứng và kích hoạt bằng giọng nói, nghe thấy âm thanh lớn thì búp bê sẽ hét lên hoặc nếu bị chạm vào sẽ phát ra âm thanh.

Mặc kệ là loại phương thức nào, hung thủ đều muốn người phát hiện ra chiếc xe búp bê này phải chịu sự sợ hãi.

Những cảnh sát khác đã chấn định lại, đều đi theo Thẩm Duệ tiến lên xem xét, trong xe có tổng cộng năm búp bê áo đỏ, trên người mỗi con búp bê đều dán một tờ giấy viết tên người bị hại, năm con búp bê, năm tờ giấy, tương ứng với năm người bị hại.

Trừ cái này ra thì xe minibus không còn cái gì khác, sau khi loại trừ những khả năng nguy hiểm khác, Thẩm Duệ ghi hình chụp ảnh giữ lại chứng cứ, khi chạm vào đám búp bê thì chúng liền bắt đầu hợp xướng.

“Đội trưởng Thẩm, thứ này như thế nào cũng chỉ phát ra âm thanh a a, mục đích của hung thủ khi ghi lại âm thanh này là gì?” Có một cảnh sát hỏi.

“A Bạch, về sau nghe vật gì cũng phải nghe cẩn thận chút.” Thẩm Duệ móc từ trong túi ra một viên kẹo xé mở bỏ vào miệng, ánh mắt trầm xuống, theo thứ tự đụng vào năm con búp bê, thấy vị cảnh sát gọi là A Bạch vẫn mang vẻ mặt mê mang, anh nhướng mày rõ ràng có chút khó chịu, anh nói: “Cậu nghiêm túc nghe, âm thanh phát ra từ năm con búp bê này giống nhau sao?”

Cảnh sát tên A Bạch có chút xấu hổ tiến lên, duỗi tay đụng vào con búp bê, khi tiếng thét chói tai khiến người sởn gai óc vang lên lần thứ ba, A Bạch rốt cuộc cũng nhận ra tuy rằng năm con búp bê đều phát ra tiếng “a” nhưng âm điệu đều khác nhau, nghĩ lại bỗng nhiên nhận ra một chút sự việc, đột nhiên thấy sởn tóc gáy, trừng lớn hai mắt nhìn Thẩm Duệ: “Đội trưởng Thẩm, này…Âm thanh những con búp bê này đều là tiếng thét chói tai của nạn nhân trước khi bị hại?”

“Ừ.” Thẩm Duệ quăng một cái giọng mũi cho cậu ta, tiếp tục không để ý đến cậu, vẫy tay kêu mọi người cất năm con búp bê áo đỏ vào túi vật chứng, lại nhìn thấy Chu Nguyên đi đến trước mặt, hai tay đút túi áo khoác ánh mắt mê ly mà nhìn người bạn đồng hành của mình đưa con búp bê đỏ ra khỏi xe, cậu nhẹ giọng nói: "Để tôi nghe xem".

Thẩm Duệ đang muốn tiến đến minibus nhìn xem còn manh mối gì hay không thì nghe tiếng Chu Nguyên nói, nghiêng người nhìn cậu một cái rồi nói: “Yêu cầu bọn họ, chú ý không phá hư vật chứng.” Vừa lên xe liền mở đèn pin, lật xem từng góc xó xỉnh trong xe.

Anh ấy dường như đã lật tung chiếc xe mấy lần, sau khi xác định bên trong không còn manh mối nào thì có chút khó chịu. Nếu không đoán sai thì có thể tìm được chiếc xe này là do hung thủ chủ động “thả ra”. Bằng cách này, một đường đều là bị hung thủ dẫn dắt. Nhưng dãy búp bê áo đỏ kia theo như lời Chu Nguyên nói, tất cả các nghi thức đều có mục đích, hung thủ đặt ở nơi này nhất định có nguyên nhân của anh ta.

Thẩm Duệ đang định hướng dẫn đám Tiểu Bạch để ý mấy con búp bê mặc áo đỏ, khi anh vừa rời khỏi xe thì chuông điện thoại vang lên trong nhà máy trống trải và bỏ hoang này. Anh cởi găng tay, lấy điện thoại ra và liếc qua danh bạ. Tâm trạng vốn dĩ không rõ ràng lại chìm xuống vì cuộc gọi này, anh nghe điện thoại, giọng nói có chút nóng nảy: "Ở chỗ làm, có chuyện gì thì nói thẳng…” - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .

Sau khi cúp điện thoại, nhân viên bộ phận điều tra báo thông tin hiện trường cho anh, họ phun thuốc thử luminol vào xe và không tìm thấy vết máu khả nghi nên loại trừ phương tiện đó là xe chở xác chết. Báo cáo khám nghiệm tử thi xác định khoảng thời gian tử vong, vì vậy cơ thể phải bị thương ở các mức độ khác nhau ở hiện trường đầu tiên và sau đó được chuyển đến hiện trường thứ hai. Kết quả, trên tử thi có nhiều vết đâm như vậy, cho dù minibus vận chuyển tử thi được rửa sạch tẩy trắng thì nhất định vẫn sẽ còn dấu vết, nhưng trên xe không có vết máu, như vậy rất có thể đây không phải là xe chở xác.

Nếu minibus này không phải là xe chở xác, như vậy xe chở xác nhất định là xe khác của anh ta. Như vậy, hai chiếc xe này có thể chỉ tồn tại để thu hút sự chú ý. Nhưng thông tin có được là hung thủ rất có thể có đồng bọn.

Mọi thứ dường như đang đi theo một hướng phức tạp hơn. Thấy hiện trường không tìm được manh mối gì nữa, Thẩm Duệ bố trí hai cảnh sát canh gác và điều tra tình hình gần đó, sau đó đi về phía xe của mình, chuẩn bị rời đi. Nhưng vừa vào ghế lái, Thẩm Duệ liền cảm thấy có gì đó không đúng, chỉ cảm thấy sống lưng có chút ớn lạnh, giống như có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm vào mình, toàn thân nổi da gà.

Thẩm Duệ nhíu mày, chậm rãi quay đầu nhìn lại, phát hiện Chu Nguyên chống một tay dựa vào cửa sổ xe, nở nụ cười như có như không nhìn mình. Khiến cho anh phát điên chính là năm con búp bê áo đỏ xếp hàng bên cạnh Chu Nguyên, giờ phút này đồng loạt nhìn anh với nụ cười kì lạ, Chu Nguyên còn cố ý đụng một chút vào búp bê khiến từng tiếng kêu thê lương vang lên trong không gian nhỏ hẹp trong xe.

Thẩm Duệ sợ tới mức nhảy dựng, va đầu vào xe nói: “Cho cậu một phút, đem chúng nó ra khỏi xe của tôi!”

Nụ cười của Chu Nguyên càng rõ hơn, nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Thẩm Duệ khiến anh càng vui hơn, anh nhướng mày giả vờ như không nghe thấy: "Đội trưởng Thẩm, anh không cảm thấy chúng nó rất đáng yêu sao?"

Thẩm Duệ nghẹn một hơi trong ngực, chịu đựng không quay đầu lại nhìn đám búp bê khiến người ta sợ hãi, thở dài nói: “Nghe lời, để cho bọn A Bạch đem về đi, tôi có chút việc, cần đi một chuyến vào nội thành.”

Biết Thẩm Duệ có việc khác, Chu Nguyên cũng không gây náo loạn nữa, mở cửa xe cười nói: “Nếu anh có việc thì tôi đi về cùng bọn họ.”

Thẩm Duệ còn chưa mở miệng, Chu Nguyên đã mang theo năm con búp bê áo đỏ ở trong túi niêm phong đóng kín đi về phía chiếc xe của Tiểu Bạch, nói đôi lời với Tiểu Bạch, Tiểu Bạch mở cửa xe có chút khó xử nhìn Chu Nguyên, dường như muốn nói cho Chu Nguyên biết xe bọn họ đã hết chỗ rồi, chen thêm một người phụ nữ thì bọn họ không có ý kiến, chen thêm một người đàn ông thì rất đau đầu.

Mí mắt Thẩm Duệ giật giật, vừa nhìn liền phát hiện xe của Tiểu Bạch đầy người, Chu Nguyên buộc phải chen vào hẳn là cũng không muốn. Lùi xe lại trước mặt cậu, anh thò tay ra khỏi cửa kính xe chặn cổ áo sau của Chu Nguyên, nói: "Lên xe."

Chu Nguyên nhìn anh một cái, mở cửa xe ngồi ở ghế phụ: “Anh đi gặp người khác, tôi đi theo có vẻ không tốt lắm?”

“Đi gặp người lớn, cậu không có ý kiến gì chứ?” Xoay đầu nhìn thấy vẻ mặt có phần kinh ngạc của Chu Nguyên, Thẩm Duệ bị cậu làm cho thích thú mà bật cười. Là một đội trưởng có tố chất, anh ấy không bao giờ làm những trò đùa này với cấp dưới của mình. Nhưng đối mặt với Chu Nguyên, anh vẫn luôn cất giấu ý đồ xấu muốn trêu chọc cậu: "Là chính cậu muốn lên xe của tôi.”

“Dừng xe, ném tôi ở ven đường là được.” Nhận thấy Thẩm Duệ đang giễu cợt mình, thái dương Chu Nguyên nhói lên, kìm nén tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: "Không làm phiền anh gặp người lớn.”

Nhìn vẻ mặt Chu Nguyên càng thêm xanh mét, Thẩm Duệ cười càng vui vẻ, bỗng nhiên tiến đến trước mặt cậu, vô sỉ mà nói: “Nhiều năm không gặp như vậy, cậu vẫn chơi vui như vậy nha.”

Chu Nguyên không ngờ được Thẩm Duệ sẽ không biết xấu hổ đến mức quang minh chính đại như vậy, huyết áp gần như tăng lên vì tức giận, cậu đẩy khuôn mặt có vẻ không đứng đắn đang cười nhạo cậu ra, nhắm mắt lại, không có ý định để ý tới tên cầm thú trong ngoài không giống nhau này.

“Ôi, chỉ đùa một chút, cậu đừng nghiêm túc như vậy.” Thẩm Duệ nói: “Nói chuyện tử tế cùng với cậu, xe trong nhà xưởng bỏ hoang kia, cậu có ý kiến gì không? Hung thủ có đồng phạm để chuyển hàng tầm nhìn không?”

Chu Nguyên nhắm mắt lại, cũng không trả lời Thẩm Duệ ngay lập tức. Xe bay nhanh trên đường, cậu yên tĩnh giống như đang ngủ, chỉ còn lại ngực phập phồng khiến cho người khác biết rõ là người sống đang thở.

Một lúc sau, Thẩm Duệ thấy cậu vẫn còn không trả lời, trêu ghẹo mà đẩy cậu: “Đội trưởng Chu, còn tức giận à?”

“...” Chu Nguyên âm u mở to hai mắt, tức giận quay đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ, cho dù sau đó Thẩm Duệ nói cái gì chọc cậu thì cũng không hề đáp lại.

Xe rất nhanh dừng lại trước cửa một quán cà phê trong nội thành, Thẩm Duệ xuống xe, lại tiến tới trong xe thăm dò phản ứng của Chu Nguyên, nói: “Tôi đi một chút rồi về, làm phiền cậu ở chỗ này chờ tôi.”

“Ừ.” Chu Nguyên dựa vào cửa sổ xe, tay phải chống cằm, lười biếng trả lời, sau khi nhìn bóng dáng Thẩm Duệ biến mất trong quán cà phê, mới một lần nữa đóng lại cửa sổ xe, nhắm mắt lại tự hỏi.

Chẳng qua chỉ được một lát, Chu Nguyên dã bị tiếng chuông điện thoại gây nhiễu loạn suy nghĩ, cậu nhíu mày móc di động ra, phát hiện người gọi điện thoại cho cậu là người vừa tiến vào quán cà phê cách đây không lâu - Thẩm Duệ. Chu Nguyên nhìn chằm chằm di động đang vang lên không ngừng, không biết Thẩm Duệ đang làm cái quỷ gì, chờ đến khi tiếng chuông di động sắp kết thúc thì mới chậm chạp nhận điện thoại, giọng mũi hơi cao lên, tràn ngập nghi ngờ: “Alo?”

“Tôi ở bên trong đã xảy ra một việc cần cậu hỗ trợ, cậu tiến vào được không?” Di động truyền đến âm thanh dồn dập của Thẩm Duệ, không đợi Chu Nguyên phản ứng lại, đầu bên kia điện thoại lại vội vã nói: “Cậu tiến vào nhanh lên, nếu không tiến vào thì kêu cục trưởng Trương đến đây cứu tôi.”

Cúp điện thoại xong Chu Nguyên vẫn còn đang mê man. Trong đầu nhanh chóng hiện lên việc Thẩm Duệ rủ người ta ăn cơm nhưng không mang theo tiền hay không nên cần cậu trợ giúp. Cậu sờ túi tiền thấy thẻ ngân hàng vẫn ở đây, mới xuống xe đi vào quán cà phê.

Nhưng Chu Nguyên nghĩ tới ngàn vạn khả năng vẫn không thể nghĩ tới sẽ trở thành công cụ ngăn cản Thẩm Duệ gặp mặt đối tượng. Cậu ngồi ở bên cạnh Thẩm Duệ, không nói lời nào mà trừng mắt nhìn anh, cảm giác người này tuy là cảnh sát đội điều tra nhưng lại không biết xấu hổ, cậu bực bội xoay đầu, thấy mẹ Thẩm Duệ và đối tượng xem mắt ngồi đối diện đang trợn mắt há hốc mồm mà nhìn mình thì sửng sốt, sắc mặt cứng đờ có chút mất tự nhiên.

“Mẹ, ngồi bên cạnh con chính là cậu ấy, con không lừa mẹ.” Vẻ mặt Thẩm Duệ nghiêm túc nhưng dịu dàng ấn đầu Chu Nguyên: “Cậu ấy là Chu Nguyên, mẹ hẳn là còn nhớ, khi còn nhỏ đã quen biết, sau này gặp lại.”



App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play