Hai người nghỉ ngơi, để lại Lưu Đồng trong phòng thẩm vấn, trong khi Thẩm Duệ bọn họ đi đến phòng thẩm vấn bên cạnh.
Bên cạnh phòng thẩm vấn mà Lưu Đồng ở, Từ Giai đang đeo còng bạc dưới sự hướng dẫn của Ngụy Dung bọn họ, ghi khẩu cung, lần nữa nhớ lại về quá trình và chi tiết về việc bà ta đánh chết Lưu Đông Quân bằng một chiếc đùi cừu đông cứng vào ngày hôm đó.
Sau khi phần ghi khẩu cung kết thúc, Chu Nguyên và Thẩm Duệ bước vào, yêu cầu Hứa Tiểu Ca bọn họ nộp hồ sơ trước, rồi ngồi xuống đối diện với Từ Giai.
Trong lòng Từ Giai nghĩ đến con trai Lưu Đồng, khi nhìn thấy Thẩm Duệ bọn họ đi tới, bà ta vội hỏi: “A Đồng đâu?”
“Lưu Đồng không sao.” Thẩm Duệ hỏi: “Bình thường ở nhà, Lưu Đồng đã từng có xu hướng tự sát không?”
Từ Giai kinh ngạc ngẩng đầu, ngây người nói: “Tôi... Tôi không biết...”
Bà ta thật sự không để ý đến chuyện này, bà ta cảm thấy mỗi ngày đều phải đối phó với Lưu Đông Quân, nấu cơm, cho con đi học, rồi sau đó làm việc nhà, đã chiếm hết sức lực cả ngày của bà ta, trừ khi Lưu Đồng làm gì đó không đúng, nếu không bà ta hiếm khi hỏi han.
Nghĩ đến mức này, bà ta nhớ tới Lưu Đồng đã tự hỏi mình trong video “Mẹ, mẹ có hối hận chưa?” Nhất thời cảm thấy đau lòng, nghẹn ở cổ họng: “Hối hận, tôi hối hận vì đã không nghe lời nó .. “
“Cô Từ, hối hận cũng vô ích, có một số chuyện đã xảy ra, đừng nghĩ đến việc hối hận.” Chu Nguyên nhẹ giọng nói: “Cô đã phạm sai lầm một lần, vết thương trong lòng con trai cô, có lẽ cả đời cũng không lành.”
Thẩm Duệ liếc cậu một cái, phát hiện Chu Nguyên đang không cảm xúc nhìn Từ Giai.
“Tôi ...” Từ Giai trợn to hai mắt nhìn Chu Nguyên, mà lại thấy chột dạ trước ánh mắt của cậu.
Đã quá muộn để sửa đổi, dù bà ta có nói thế nào đi nữa, bà ta vẫn sai ...
Chu Nguyên dùng ngón trỏ chỉ vào bàn, muốn hỏi gì đó, nhưng cuối cùng lại từ bỏ. Bởi vì cậu biết rằng, từ cuộc trò chuyện lần trước, bà ta thân là mẹ, đại khái có lẽ thực sự không biết gì về con trai mình, nếu hỏi tiếp, chỉ làm tăng thêm sự thất vọng.
Cậu đứng dậy nói với Thẩm Duệ: “Đi thôi, đã đến lúc hỏi lại Lưu Đồng rồi.”
Nhìn thấy đám người Chu Nguyên đang đi ra ngoài, Từ Giai hét lên: “Khi nào thì tôi có thể gặp con trai của tôi...”
Chu Nguyên nhìn bà ta: “Nếu cậu ta sẵn lòng gặp, lúc nào cũng được.”
Sau khi rời khỏi phòng thẩm vấn chỗ Từ Giai, Thẩm Duệ ngăn Chu Nguyên lại: “Em có vẻ không đúng.”
“Chỗ nào không đúng?” Chu Nguyên ánh mắt trong trẻo nhìn anh.
Ánh mắt cậu trong trẻo đứng đắn đến mức Thẩm Duệ không nói nên lời, lời tới miệng đột nhiên co rụt lại, thở dài: “Em có vẻ rất bất mãn với việc Từ Giai thờ ơ với con trai mình.”
So với lúc giải quyết những trường hợp trước đây, dù có thông cảm, cũng không đến mức tức tối như vậy.
Nghĩ đến lúc gặp mẹ của Chu Nguyên trong chùa, anh thở dài, thấy hơi đáng tiếc vì không thể tham gia vào tuổi thơ của cậu.
Chu Nguyên im lặng trong chốc lát, nhìn Thẩm Duệ rốt cục quay đầu sang một bên, bướng bỉnh nói: “Không có.”
“Khoác lác ...” Thẩm Duệ vươn tay chọc má cậu: “Trên mặt em viết đầy không hài lòng.”
Bàn tay lạnh lẽo chạm vào má Chu Nguyên, khiến cậu nổi da gà. Chu Nguyên sững người, vô thức co rút lại, quay đầu lại, cau mày nhìn anh chằm chằm: “Đội trưởng Thẩm, nói chuyện là nói chuyện, động tay động chân ra hể thống gì.”
Thẩm Duệ bị lời nói của cậu chọc cười, vươn tay muốn chọc vào mặt cậu tiếp.
Xung quanh có cảnh sát đi qua, Chu Nguyên tránh tay anh, đi về phía trước: “Đi thôi, không nghiêm túc gì cả. Về văn phòng trước, kiểm tra điện thoại di động của Lưu Đồng, xem phần mềm liên lạc có manh mối gì liên quan không.”
“Anh chỉ lớn hơn em có vài tháng.” Thẩm Duệ cười đuổi theo: “Đồ nhỏ mọn.”
Trong phòng làm việc, Hứa Tiểu Ca kiểm tra điện thoại di động của Lưu Đồng.
Quả nhiên phát hiện một nhóm trong phần mềm liên lạc, tên nhóm có nội dung “Thử nghiệm lên thiên đường”, chủ nhóm là chủ tài khoản tên “Trồng nấm trên thiên đường”. Họ đã kiểm tra tin nhắn trò chuyện, sốc trước tin nhắn trò chuyện.
“Sống không vui như thế, thà chết còn hơn.”
“Thất tình có là gì, được điểm kém có là gì, nhắm mắt lại, không còn phiền phức gì nữa.”
Có người tâm sự trong nhóm “Mấy hôm trước tôi thất tình rồi, công việc cũng không có gì khởi sắc, tôi muốn gặp bố mẹ, mong họ có thể an ủi tôi, nhưng khi mình kể cho họ về tâm trạng của mình, họ nói, đừng có ý định ở chỗ họ ăn bám, mau chóng chuẩn bị hồ sơ, cút ra ngoài đi làm. Đã lớn như thế rồi, chỉ biết vòi tiền bố mẹ, chả có cống hiến gì “
“Bị người ta chơi còn ngu ngốc buồn bã, người ta quay đầu tìm người phụ nữ khác, sao lại ngu ngốc như vậy?”
Cô gái nói lời này, sau khi để lại những lời này, hầu hết bạn bè trong nhóm đều thuyết phục cô ấy nghĩ cách thay đổi tình hình.
Ké lên trên lịch sử trò chuyện, phát hiện lần cuối cùng cô gái này xuất hiện, viết: “Mẹ tôi đuổi tôi ra khỏi nhà, nói tôi ở nhà, những người hàng xóm bên cạnh đang cười nhạo tôi vì bị lừa, bà ấy nói bà ấy xấu hổ. Tôi có nên chết không?”
Đã lâu như vậy, là lần đầu tiên cô gái này nói “ Tôi có nên chết không?”
Thực ra ai cũng kiêng kỵ chuyện chết chó, cho nên lần đầu tiên khi cô gái tâm sự, mọi người đều truyền động lực cho cô ý “cố gắng hơn nữa”, nhưng lần này khi cô gái lại tâm sự về áp lực tâm lý, mọi chuyện xảy ra thay đổi.
“Sống không vui, dù sao cũng không thay đổi được, cô có thể thử chết xem sao.”
“Đúng vậy, cái chết là cách duy nhất giúp cô thoát khỏi khó khăn, dũng cảm lên.”
“Trước đây đã làm việc rất chăm chỉ như vậy, bố mẹ và bạn trai đều không hiểu tâm trạng của bạn, đều công kích bạn, bạn sống chỉ càng thêm mệt mỏi, còn kiên trì có ích lợi gì? Không bằng buông xuôi, nhắm mắt lại, thế giới sẽ yên lặng thôi.”
...
Nhìn vào tin nhắn trò chuyện do Hứa Tiểu Ca xuất ra, sắc mặt của mọi người đều không được tốt lắm.
Ngụy Nhung có chút tức giận: “Những người này làm sao vậy, không an ủi, không thuyết phục, ngược lại còn bảo người ta chết đi, lương tâm hỏng rồi sao?”
“Không hỏng, họ ít nhất cũng sợ chết.” Thẩm Duệ nói: “Lúc đầu còn thuyết phục bọn họ, nhưng vô dụng, không thể thay đổi tình hình hiện tại. Hơn nữa những người trong nhó nay, đều ôm ý định đi tự tử, nếu thử thay đổi, nhưng vẫn đau đớn như vậy, tất nhiên họ sẽ chọn cách tự tử để giải quyết vấn đề này.”
Thẩm Duệ cũng quan sát thấy rằng trong các bản ghi trò chuyện, thỉnh thoảng lại có người báo số. Khi cô gái thất tình được thuyết phục tự kết liễu đời mình, con số tiếp theo sẽ bớt đi một người, đồng thời, trong nhóm sẽ thiếu đi một thành viên.
Trước mắt, trong nhóm chỉ còn lại có hai người, chủ nhóm và Lưu Đồng.
Hứa Tiểu Ca tham gia nhóm, muốn liên hệ với chủ nhóm có tên “Trồng nấm trên thiên đường”, phát hiện cấp độ tài khoản này rất thấp, có lẽ là tài khoản mới đăng ký, nhưng sau một thời gian dài chờ đợi, anh vẫn không được thông báo là đã gia nhập nhóm.
“Hứa Tiểu Ca, làm ơn liệt kê tên tài khoản đã xuất hiện trong hồ sơ trò chuyện, bọn tôi đi gặp Lưu Đồng.” Chu Nguyên nói.
Trước mắt, nếu trong nhóm này còn lại hai người sống sót, thì Lưu Đồng phải là người chủ chốt.
Trở lại phòng thẩm vấn.
Thẩm Duệ hỏi Lưu Đồng: “Những người trong danh sách đều cùng một nhóm với cậu? Nhóm gọi là “Thử nghiệm lên thiên đường?”
“… Đúng.” Lưu Đồng gật đầu.
Thẩm Duệ nheo mắt: “Ai kéo hai người vào chung một nhóm?”
Khi thấy câu hỏi này, Lưu Đồng lắc đầu: “Anh Mã Phi đã kéo tôi vào. Tôi không biết chủ nhóm là ai, có le không phải học sinh cùng đợt trong học viện Phượng Hoa, vì nếu cùng đợt, tôi đều gặp rồi, họ gần như đều đã chết rồi.”
“Mã Phi không nói cho cậu biết chủ nhóm m là ai sao?” Thẩm Duệ tiếp tục hỏi: “Trồng nấm trên thiên đường, là tài khoản của chủ nhóm đúng không?
Ban đầu nghĩ Lưu Đồng sẽ gật đầu, nhưng câu trả lời Thẩm Duệ bọn họ nhận được lại là lắc đầu: “Tài khoản đó mới được thêm hôm nọ, chủ nhóm là “Ngưu Ma Vương ngoài vườn”, nhưng anh ta đã thoát nhóm, chuyển nhóm cho cây nấm đó.”
Lưu Đồng nói với Thẩm Duệ bọn họ, chủ nhóm sẽ cho các thành viên trong nhóm ba cơ hội , ba cơ hội miêu ta chuyện của mình trong nhó, ba lần đầu, anh ta khuyến khích mọi người an ủi người tâm sự, nếu như người tâm sự thấy đã giải quyết phiền não, có thể thoát nhóm. Nếu ba lần không có tác dụng, người trong nhóm sẽ thuyết phục họ chết. Cuối cùng, chủ nhóm sẽ trò chuyện riêng với họ, có thể là đối thoại văn bản, có thể là lời nói...
Lưu Đồng cho biết: “Anh ta gửi tin nhắn thoại cho tôi nói với tôi nghi thức tử vong. Chủ nhóm sẽ cho mỗi một người cảm thấy tuyệt vọng với cuộc sống, một cách thức và nghi thức rời đi thích hợp với họ nhất…anh ta suy nghĩ rất nhiều vì chúng tôi.”
“Cậu bé, anh ta đang tẩy não các cậu, bị bán đúng, còn nói tốt người ta, trông cậu khá thông minh, có thể đừng ngu ngốc như vậy vào thời điểm quan trọng được không? Haizz ...công lực tên trưởng nhóm khá sâu.” Thẩm Duệ bị chọc giận, không khỏi chế nhạo: “Cậu có biết ngoại hình của chủ nhóm, thông tin liên lạc, hay các đặc điểm như giọng nói không?”
Lưu Đồng có chút bất mãn khi nghe Thẩm Duệ mắng chủ nhóm: “Chủ nhóm chưa bao giờ bắt chúng tôi phải chết, anh ta cho chúng tôi lựa chọn.”
“Anh ta không giúp cậu sống tốt hơn, chỉ là có ý đồ xấu.” Thẩm Duệ lạnh lùng nói: “Anh ta đang tạo ra cho cậu một ảo tưởng rằng, anh ta đang giúp các cậu, thực sự anh ta biết, để cho những người đã tuyệt vọng trước cuộc sống ở trong một nhóm, chính là ảnh hưởng lẫn nhau, làm cho nỗi tuyệt vọng sâu sắc hơn.”
Thẩm Duệ bọn họ đã thấy tin nhắn, lời an ủi, gãi không đúng chỗ ngứa, không đau không ngứa, chẳng khác nào không nói đọc.
Đối với người tâm sự, sự an ủi này cũng chỉ là hư vô.
Cuối cùng còn giáng cho họ một đòn chí mạng, khi họ vẫn còn tâm sự, còn ý chí muốn sống, cho họ ba cơ hội nhưng họ cũng không thể thay đổi hiện trạng, vì vậy họ chỉ có thể chết. Sau đó lợi dụng sự chán ghét của những người vốn đã tuyệt vọng với thế giới trong nhóm, đánh tan vỡ hy vọng sống.
Cuối cùng, chủ nhóm đã trực tiếp trò chuyện riêng với những người tâm sự tuyệt vọng muốn cầu cứu, nói với họ rằng “Chết đi, chết rồi sẽ hạnh phúc sẽ không còn muộn phiền”, làm đứt chút hi vọng sống cuối cùng...
Lưu Đồng mím môi im lặng.
Thẩm Duệ vỗ bàn: “Cậu liên lạc với chủ nhóm như nào? Sao anh ta lại bỏ nhóm?”
“… Chỉ có anh ấy liên lạc với tôi, tôi không biết liên lạc với anh ấy như thế nào.” Lưu Đồng nói: “Tôi là người duy nhất còn lại trong nhóm. Khi tôi chết, tôi sẽ bị loại khỏi nhóm.”
Hỏi một đằng, trả lời một nẻo, Thẩm Duệ chỉ cần kiên nhẫn hỏi lại: “Cậu nói anh ta từng gửi lời nhắn thoại cho cậu? Là nam hay nữa? Cậu hãy mô tả thử giọng nói đi?”
“Đàn ông, giọng đó, giọng đó hơi giống bố tôi, nhưng giọng nói anh ấy rất dịu dàng.” Lưu Đồng nhớ lại cuộc trò chuyện với chủ nhóm, cậu ta nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói: “Anh ấy nói, các cậu tốt như thế, bố mẹ các cậu không biết trân trọng, không sao, tôi sẽ khiến cho tất cả họ tốt biết nỗi đau của các cậu, khiến họ hối hận không kịp... “
Lưu Đồng còn nói: “Đừng sợ, các cậu sẽ được người đời nhớ tới, cái chết của cậu sẽ có ý nghĩa.”
Ra khỏi phòng thẩm vấn, rời khỏi bầu không khí có phần tuyệt vọng, Thẩm Duệ thở dài hỏi Chu Nguyên: “Tại sao em không nói gì?”
Chu Nguyên quay đầu nhìn anh, thật lâu sau mới nói: “Người trung niên, giọng nói nhẹ nhàng, sẽ khiến người đời nhớ tới, anh cho rằng bọn họ là người như nào?”