“Trừ khoa học công nghệ lạnh lẽo ra thì chẳng có thứ gì là vĩnh hằng cả. Tôi phải ghi lại tội ác bằng chúng, để cái lũ ngu xuẩn kia phải sám hối.”

Câu nói cuối cùng đó của Lưu Đồng không ngừng vang lên trong đầu Chu Nguyên.

Anh tưởng anh đang ở địa ngục, song anh lại chẳng phát hiện đó chỉ là ma quỷ ở trần gian.

Thẩm Duệ gọi điện tới rạp chiếu phim thì được biết bộ phim “Trường học siêu cấp” đã chiếu xong, đoàn làm phim cũng kết thúc buổi kí tặng tại sảnh của rạp chiếu phim và đã rời đi từ lâu. Anh muốn gọi điện thoại cho Mâu Huy nhưng Mâu Huy đã tắt máy.

“Với chiều cao và cân nặng của Chu Vĩnh Hoa thì một đứa trẻ làm sao có thể di chuyển ông ta được.” Chu Nguyên bỗng lên tiếng và nhìn về phía Thẩm Duệ: “Trên công trường của trường Phượng Hoa ngoài Từ Giai ra thì cũng chỉ còn Lưu Đồng là người sống, vậy tức là trước khi chúng ta đi thì vẫn còn người khác ở đó, Lưu Đồng đã nói dối.”

Hai người vốn đã chuẩn bị lái xe ra ngoài lại quay lại lần nữa.

Lưu Đồng thấy Thẩm Duệ và Chu Nguyên xuất hiện trong phòng thẩm vấn thì tỏ vẻ thắc mắc: “Còn có chuyện gì nữa sao?”

“Thằng nhóc quỷ sứ, đã là lúc nào rồi mà còn nói dối hả?” Thẩm Duệ ngồi xuống, lấy tay vỗ vỗ cái đầu của Lưu Đồng, đoạn nghiêm mặt nói: “Ai đã đánh ngất Chu Vĩnh Hoa? Ai đã chuyển ông ta vào trong hố? Nói thật đi, nhân lúc chú đây còn dịu dàng thì cháu hãy khai thật ra, sẽ bớt bị đánh đấy.”

Lưu Đồng bị vỗ đầu một cái, cậu nhóc trừng mắt nhìn Thẩm Duệ và Chu Nguyên – người đứng phía sau anh cũng đang nhìn chằm chằm cậu nhóc bằng vẻ mặt vô cảm. Lúc bấy giờ Lưu Đồng mới ngộ ra nguyên nhân hai người này quay lại. Cậu nhóc lắc đầu ngay tắp lự: “Cháu không biết.”

“Bốp.”

Thẩm Duệ lại vỗ cậu nhóc thêm cái nữa, anh sầm mặt, nhìn chằm chằm Lưu Đồng: “Có khai thật hay không?”

“Cháu không biết thật mà.” Lưu Đồng nghiến răng nghiến lợi mà trừng Thẩm Duệ. Cậu nhóc thấy nhức mắt và chán ghét cái ánh mắt đầy vẻ không tin tưởng của Thẩm Duệ: “Đừng có mà nhìn cháu như vậy, chuyện cháu không làm thì sao cháu phải nhận chứ. Lúc tới công trường thì cái tên súc sinh Chu Vĩnh Hoa kia đã ở dưới hố rồi!”

Thẩm Duệ nhướn mày, anh kiềm chế lại cơn giận: “Mấy giờ thì cháu tới công trường?”

“Chín giờ rưỡi.” Lưu Đồng giống như một tên cứng đầu, cậu nhóc không tình nguyện nói: “Quản lí kêu cháu đúng chín giờ rưỡi tới, cháu chỉ làm theo lời của trưởng nhóm, lựa chọn giờ lành là để Chu Vĩnh Hoa không thể hồi phục được. Song tiếc là cháu vẫn chưa thể tận tay giết chết cái lão ác ma đấy!”

Lưu Đồng nói đến đoạn kích động là nước miếng lại văng tung tóe, dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của cậu nhóc cực kì giống một con chó dữ bị thương đang muốn phản đòn. Lưu Đồng bị chọc trúng nỗi đau, cậu nhóc cũng coi Thẩm Duệ, Chu Nguyên – hai người đã đưa cậu nhóc về đồn thành kẻ địch.

“Tuổi còn nhỏ mà cứ hễ mở mồm ra là toàn tự sát với giết người, cháu không thể nghĩ theo chiều hướng dùng pháp luật để “một lưới tóm gọn” kẻ địch ư?” Thẩm Duệ lại vươn tay định vỗ Lưu Đồng: “Cái tên trưởng nhóm đã lừa cháu làm những việc ngu xuẩn kia còn nói với cháu chuyện gì nữa không?”

Tay bị còng nên không thể động đậy, Lưu Đồng cứ thế ăn hai phát vỗ, cơn giận của cậu nhóc bèn trỗi dậy: “Tại sao lại đánh cháu, tại sao cháu phải nói cho…”

Lưu Đồng còn chưa nói xong thì bỗng có tiếng gõ cửa cắt ngang.

“Cốc cốc.”

Sau khi Thẩm Duệ phản ứng lại thì Hứa Tiếu Ca đã bước vào theo tiếng gõ cửa. Nom vẻ mặt cậu có hơi căng thẳng và kích động, Hứa Tiếu Ca tới bên cạnh Thẩm Duệ, liếc Lưu Đồng một cái rồi đưa điện thoại đã bị thu của Lưu Đồng cho Thẩm Duệ: “Lão đại, cái nhóm kia có động tĩnh rồi. Trưởng nhóm đã chuyển chức trưởng nhóm cho Lưu Đồng.”

“Chuyện này xảy ra khi nào?” Thẩm Duệ hỏi.

Hứa Tiếu Ca nói: “Chắc là khoảng mười phút trước, mười phút trước lúc em xem lịch sử trò chuyện thì trưởng nhóm vẫn chưa đổi người, mới nãy thì thấy đổi rồi.”

Mấy người Thẩm Duệ thấy chuyện này thật kì lạ, bởi lẽ khoảng thời gian đó rất nhạy cảm, người thông minh thì đều sẽ án binh bất động. Song tại sao tên đàn ông kia lại cứ phải thay chức trưởng nhóm vào khoảng thời gian ấy, chuyện này ám chỉ điều gì đó sao?

Chu Nguyên liếc nhìn Lưu Đồng.

Sau khi nghe những lời Hứa Tiếu Ca nói, khóe miệng Lưu Đồng khẽ cong lên, nom cậu ta có vẻ rất bất ngờ. Vẻ mặt bất ngờ ấy lọt vào tầm mắt của Chu Nguyên, cậu biết có lẽ Lưu Đồng đã ngộ ra được một vài chuyện, bèn hỏi: “Tại sao anh ta lại chuyển chức chủ nhóm cho cậu?”

Lưu Đồng há miệng định trả lời song lại gượm lại, cậu ta trừng mắt nhìn Chu Nguyên: “Tại sao tôi phải nói cho anh?”

Thẩm Duệ nghe thằng quỷ sứ này nói vậy bèn chau mày, giơ tay định đập Lưu Đồng khiến cậu ta sợ đến mức rụt cổ lại. Sau đó, anh lại thở dài một hơi, thu tay lại: “Thằng nhóc quỷ, cậu đúng là thứ hàng ngốc nghếch đã bị bán mà còn giúp người ta đếm tiền. Trước đó cậu nói ban đầu trong nhóm có rất nhiều người, những người tự sát thành công thì sẽ bị “giết” khỏi nhóm, còn cậu tự sát không thành công nên vẫn còn trong nhóm, đúng chứ?”

Lưu Đồng trợn trắng mắt: “Không sai, đúng là như thế.”

“Chủ nhóm ban đầu đã chuyển chức chủ nhóm cho cậu, điều này có nghĩa là cậu không phải chết nữa nhỉ?” Thẩm Duệ nhìn chằm chằm vào mắt Lưu Đồng, trầm giọng hỏi.

Lưu Đồng há miệng nhưng không muốn trả lời.

Chu Nguyên vẫn luôn quan sát cậu ta, cậu bỗng lên tiếng: “Chủ nhóm mà cậu nói định tự sát à?”

Lúc Thẩm Duệ hỏi Lưu Đồng chủ nhóm chuyển chức chủ nhóm cho cậu ta thì cậu ta không phải chết, Chu Nguyên trông thấy khóe miệng cậu ta hơi nhếch lên thành một độ cong khó mà thấy được, còn mang theo vẻ trào phúng. Rất rõ ràng, Lưu Đồng cực kì khinh thường Thẩm Duệ. Nếu như không phải cho Lưu Đồng một “kim bài miễn tử”, dẫu sao thì kiểu nhóm như thế này không phải ép người ta chết mà là tẩy não người ta theo kiểu đa cấp, áp dụng “giáo dục bất hạnh” cho họ khiến họ mất đi hi vọng với xã hội, từ đó chủ động tìm tới cái chết.

Vậy nên Chu Nguyên cho rằng chỉ có một khả năng là người kia chuyển vị trí chủ nhóm cho Lưu Đồng là bởi người đó chuẩn bị tự sát.

Đợi sau khi anh ta chết thì “chủ nhóm” là Lưu Đồng sẽ tận tay đưa thành viên ra khỏi nhóm.

Chu Nguyên nói ra suy nghĩ này của cậu, cậu thấy được vẻ kinh ngạc trên gương mặt Lưu Đồng. Chu Nguyên hỏi: “Đúng chứ?”

“Sao anh biết được?” Lưu Đồng thừa nhận.

Chu Nguyên dịu giọng lại, trả lời: “Tôi đoán đấy.”

Lưu Đồng: “…” Cơ mà nghĩ lại thì Chu Nguyên là cảnh sát, hơn nữa có thể từng bước tìm được công trường của học viện Phượng Hoa thông qua máy tính của cậu ta, nếu nói theo cách của anh Mã Phi thì nếu Chu Nguyên có thể tìm được trong một khoảng thời gian nhất định thì cậu chính là người thông minh ngàn năm có một.

Có điều Thẩm Duệ vẫn có chỗ không hiểu, anh hỏi Lưu Đồng: “Tại sao nhất thiết phải do cậu kick ra? Tự anh ta không tự ra khỏi nhóm được à? Hơn nữa, theo lí mà nói thì nếu biết cậu chưa chết, đáng lẽ anh ta phải hiểu là cậu đang nằm trong tay cảnh sát chúng tôi chứ, anh ta làm như vậy là có ý…”

Nghĩ tới đây, Thẩm Duệ bỗng khựng lại, anh híp mắt nhìn Chu Nguyên: “Anh ta muốn nói với cảnh sát rằng anh ta chuẩn bị tự sát, đúng chứ?”

Ánh mắt của Chu Nguyên hơi sầm lại: “Trước kia cậu đã nói chuyện với anh ta bao nhiêu lần?”

“Hai… hai lần.”

Lưu Đồng thấy hơi căng thẳng, mấy người Chu Nguyên nói chẳng sai tẹo nào. Trước kia sau khi tham gia cái nhóm này, Lưu Đồng có từng nghe nhóm chủ giảng bài cho bọn họ. Ở trong nhóm, nếu có một ngày chủ nhóm nhượng lại vị trí chủ nhóm thì tức là đã đến lúc anh ta chuẩn bị tự sát.

Lưu Đồng ngước mắt nhìn Chu Nguyên đang đứng ở đó, im lặng thôi nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy áp lực đè nặng. Lưu Đồng cho rằng mắt của anh giai này chính là kính quan sát, lúc nhìn người khác luôn khiến người ta có cảm giác cả người ớn lạnh. Lưu Đồng ngập ngừng nói: “Trước kia, chủ nhóm và kế hoạch đi đến cái chết của anh ta…”

“Chưa mở nhóm được bao lâu thì người làm nhóm chủ như anh ta đã tiên phong lên kế hoạch cho cách chết của mình rồi. Anh ta từng nói anh ta phải khiến toàn thế giới biết anh ta đã ra đi kiểu gì. Anh ta cũng từng nói, một một người, mỗi một sinh mạng đều có giá trị, vậy nên chết cũng phải chết sao cho có giá trị. Anh ta muốn trở thành ánh sáng, muốn phá tan màn sương mờ này.”

Khiến toàn thế giới biết anh ta đã ra đi kiểu gì ư?

Thẩm Duệ hỏi Lưu Đồng: “Còn gì nữa không?”

“Không còn gì nữa…” Lưu Đồng lắc đầu.

Chu Nguyên lại hỏi: “Hiện giờ bắt đầu, tôi hỏi cậu, nếu cậu biết thì hãy trả lời. Người kia là một người đàn ông trung niên, giọng nói khá là nhẹ nhàng?”

Lưu Đồng gật đầu: “Trước kia tôi đã nói thế với anh còn gì?”

Chu Nguyên liếc cậu ta một cái, đoạn tiếp tục hỏi: “Anh ta nói giọng gì? Cậu có thể thử nhớ lại những lúc anh ta nói chuyện với cậu và mô phỏng lại một câu không?”

Lưu Đồng chau mày nhìn Chu Nguyên, hình như cậu ta cảm thấy câu hỏi này của Chu Nguyên rất chi là ngang ngược. Có điều cậu ta vẫn cố gắng hồi tưởng lại những lần đối thoại trước đó. Nếu như áp dụng câu hỏi này với người khác thì Lưu Đồng hoàn toàn không có ấn tượng gì, song nếu áp dụng với chủ nhóm thì Lưu Đồng vẫn luôn nói chuyện với anh ta một cách “tôn kính”.

Vậy nên khi trò chuyện, lúc nào Lưu Đồng cũng dốc lòng. Sau khi nhớ lại, cậu ta bèn mô phỏng lại ngữ điệu trong câu nói của người đàn ông kia.

Thẩm Duệ nghe xong thì nhìn Chu Nguyên một cái, còn Chu Nguyên thì nhìn Hứa Tiếu Ca, dặn dò: “Làm phiền cậu giúp tôi tìm kiếm tất cả những đoạn video hoặc là phỏng vấn liên quan đến Mưu Huy được không?”

Hứa Tiếu Ca vẫn luôn đứng đợi ở bên cạnh nghe thấy câu nói của Chu Nguyên xong bèn gật đầu như gà con mổ thóc. Cậu đáp “được” rồi lập tức mở cửa chạy về hướng phòng làm việc.

Thẩm Duệ gọi Chu Nguyên ra bên ngoài phòng thẩm vấn, anh nói: “Em cho rằng chủ nhóm kia chính là Mưu Huy?”

“Em đoán thôi.” Chu Nguyên cong khóe miệng đáp.

Nếu như máy tính trong nhà Lưu Đồng là manh mối do chính Mã Phi thiết kế, vậy thì có hai khả năng xảy ra. Trước khi sự việc xảy ra, máy tính đã được cài đặt xong xuôi từ lâu, hơn nữa có lẽ còn từng tiến hành rất nhiều lần thí nghiệm.

Cảnh sát phát hiện Từ Giai và Lưu Đồng mất tích, từ đó phát hiện ra hai trang web bên trong máy tính thông qua tin tức được chiếu tự động. Tại sao lại chiếu đúng bộ phim “Học viện siêu cấp” mà không chiếu luôn những tin tức liên quan đến tự sát của học viện Phượng Hoa?

Chu Nguyên cho rằng rạp chiếu phim chính là điểm manh mối thứ hai. Có lẽ người thiết kế ra manh mối này đang muốn cậu tới xem bộ phim có đề tài là trường học cai nghiện internet. Nói một cách khác thì là người đó muốn bọn cậu gặp Mưu Huy.

Hơn nữa nếu nghĩ kĩ hơn còn thấy khi bọn cậu phát hiện ra manh mối của học viện Phượng Hoa, bao gồm cả video của Mã Phi, từ đó xác định được danh sách tất cả những người đã tử vong trên tin tức, những điều này cũng là do Mưu Huy cung cấp. Nhiều sự trùng hợp đặt cạnh nhau như vậy, giờ thành ra không hề trùng hợp một chút nào.

“Ban nãy Lưu Đồng nói người kia muốn người khắp thế giới đều thấy được cái chết của anh ta, anh ta định truyền hình trực tiếp chăng?” Mưu Huy là một nhân tài trong lĩnh vực truyền hình và điện ảnh, Thẩm Duệ nghĩ cách để chết dưới ánh mắt của tất cả mọi người, còn đem lại hiệu ứng nữa chắc chỉ có truyền hình trực tiếp thôi.

Chu Nguyên gật đầu, cậu cũng thấy khả năng này là rất lớn.

Đúng lúc đó, Hứa Tiếu Ca và Ngụy Nhung, còn có cả đồng nghiệp của phòng thông tin xách đèn pin cầm tay chạy tới.

Ba người họ cùng nhau tìm kiếm được một vài đoạn phỏng vấn của Mưu Huy. Thẩm Duệ tưởng Chu Nguyên muốn nghe, song Chu Nguyên chỉ lấy bừa một cái máy tính và đi vào phòng thẩm vấn. Cậu mở video cho Lưu Đồng nghe.

Nghe xong một video phỏng vấn, Lưu Đồng híp mắt, cậu ta thấy hơi thắc mắc.

Chu Nguyên trông dáng vẻ của Lưu Đồng bèn mở thêm một video khác. Sau khi Lưu Đồng được xem liên tiếp mấy video, Chu Nguyên bèn hỏi cậu ta: “Nghe có giống giọng của tên chủ nhóm mà cậu nói hay không?”

Ban đầu khi nghe Lưu Đồng đã thấy hơi giống rồi, sau đó được Chu Nguyên chỉ rõ, cảm giác quen thuộc lập tức bao trùm lấy Lưu Đồng, cậu ta gật đầu: “Giống.”

Chu Nguyên đưa máy tính cho Hứa Tiếu Ca, cậu ra ngoài và nói: “Đội trưởng Thẩm, đi thôi.”

Trong phòng thẩm vấn lại chỉ còn mỗi Lưu Đồng. Lúc Lưu Đồng cúi đầu suy nghĩ thì cánh cửa lại được mở ra. Lưu Đồng tưởng Chu Nguyên và Thẩm Duệ quay lại, cậu ta ngẩng đầu nhìn thì thấy đó là cô cảnh sát xinh đẹp kia.

Ngụy Nhung kéo ghế ngồi xuống, cô ấy và Lưu Đồng bốn mắt nhìn nhau. Ngụy Nhung nghiêm mặt: “Cậu quen biết Ngụy Thỏ?”

Nghe thấy cái tên quen thuộc, Lưu Đồng bèn chau mày và quan sát Ngụy Nhung, cậu ta trả lời một cách bực dọc: “Liên quan gì đến chị.”

Lưu Đồng còn chưa nói xong thì đã vị đập một cái vào đầu. Hiếm lắm mới có khi Ngụy Nhung không cợt nhả với người khác, vẻ mặt cô ấy lạnh lùng: “Đương nhiên là liên quan đến tôi rồi, Ngụy Thỏ là cháu gái của tôi, suýt nữa thì cậu đã hại chết cô của con bé đấy.”

Lưu Đồng trừng lớn hai mắt nhìn Ngụy Nhung.

“Ngụy Thỏ không thù không oán với cậu, tại sao cậu lại muốn hại chết con bé?” Ngụy Nhung ngồi thẳng lưng và nhìn chằm chằm Lưu Đồng. Mười ba tuổi nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, vừa đúng là độ tuổi khiến người ta cảm thấy bất lực: “Ngụy Thỏ vẫn luôn muốn làm bạn với cậu.”

“Chị bị điên à, tôi cũng đâu có muốn giết chết Ngụy Thỏ, chị đừng có hiểu lầm tôi!” Lưu Đồng không phục, cậu ta không muốn thừa nhận tội danh không thuộc về mình. Cậu ta không phải một đứa trẻ ngoan, song cậu ta cũng không muốn bị “đội nồi”.

Ngụy Nhung không tin, theo những gì mà hôm đó Ngụy Thỏ miêu tả lại, Lưu Đồng đã đánh cô bé, uy hiếp cô bé, lại còn định ném con bé như cách mà Lưu Đồng đã ném Tạ Thành. Hành vi như vậy mà không phải là cố ý thì chẳng ai muốn tin cả. Ngụy Nhung nghiêm mặt nói: “Tôi không tin, không muốn thì tại sao còn lừa con bé tới công trường? Tại sao con bé lại nói cậu muốn đẩy con bé xuống dưới, còn đánh con bé nữa?”

“Cậu ấy là bạn thân của Ngưu Tiểu Vi.” Lưu Đồng cúi đầu cắn cắn môi, đoạn nói nhỏ.

Sau khi bị bắt, dẫu có nói chuyện với ai thì Lưu Đồng cũng giống một tên cứng đầu, hận trời hận đất. Duy chỉ có giờ khắc này, khi nhắc đến Ngưu Tiểu Vi, giọng điệu của cậu ta mới trở nên nhẹ nhàng, vẻ mặt cũng thả lỏng hơn. Cậu ta cúi đầu, thấp giọng nói: “Ngụy Thỏ và Ngưu Tiểu Vi là bạn thân với nhau, Ngưu Tiểu Vi từng nói cậu ấy rất thích Ngụy Thỏ, muốn làm bạn thân với Ngụy Thỏ mãi mãi. Tôi muốn báo thù cho Ngưu Tiểu Vi, thế nên đã định để bạn thân của Ngưu Tiểu Vi nhìn thấy tôi báo thù cho cậu ấy…”

Lúc bước vào phòng thẩm vấn, Ngụy Nhung đã từng nghĩ đến rất nhiều khả năng, song cô ấy không ngờ sẽ là như thế này. Ngụy Nhung sững sờ tại chỗ, cô ấy cảm giác cổ họng mình sít chặt lại, hồi lâu sau mới khàn giọng nói: “Đánh người khác là hành động sai trái, giết người lại càng sai.”

Có sai hay không thì Lưu Đồng cũng đã làm rồi. Cậu ta biết giết người là sai trái, song cậu ta không hề hối hận khi đã đẩy Tạ Thành xuống. Lưu Đồng nói: “Ngụy Thỏ quá ồn ào, quá náo loạn, tôi lo sẽ bị người khác chú ý nên mới đánh cậu ấy mấy cái để cậu ấy im miệng, tôi không hề muốn đẩy cậu ấy xuống dưới.”

Câu trả lời này của Lưu Đồng khiến Ngụy Nhung tức giận, ấy thế nhưng cô ấy lại chẳng biết phải đáp lại thế nào, bèn đứng dậy đi ra ngoài.

Đi đến cửa phòng, Ngụy Nhung dừng lại nói: “Em trai, bỏ qua cho chính mình, cũng bỏ qua cho người khác đi.”

Lưu Đồng sững sờ. Cửa trong phòng thẩm vấn được đóng lại, cậu ta bèn cúi đầu, không một ai biết vẻ mặt của cậu ta là gì.

Ra khỏi phòng thẩm vấn xong, Ngụy Nhung bèn gọi điện cho anh trai của cô ấy, bảo anh trai đưa điện thoại cho Ngụy Thỏ.

Cô ấy nói: “Thỏ Tử, cô hỏi cháu một chuyện, tại sao cháu lại muốn chơi với Lưu Đồng?”

Ngụy Thỏ nhỏ hơn Lưu Đồng ba tuổi, cũng chẳng cùng khóa với cậu ta, nơi ở cũng không gần nên Ngụy Nhung không hiểu suy nghĩ của bọn trẻ này. Ấy thế mà cô ấy lại nghe thấy Ngụy Thỏ ở đầu bên kia nói: “Bởi vì bạn thân nhất của cháu cũng là bạn thân của anh ấy.”

“Cháu… bạn thân nhất của cháu tên là Ngưu Tiểu Vi à?” Do dự một hồi, Ngụy Nhung vẫn quyết định hỏi.

Ngụy Thỏ “ừm” một tiếng, giọng nói của cô bé giòn tan nhưng nghe vẫn buồn buồn, cô bé nói: “Ngưu Tiểu Vi và anh Lưu Đồng là bạn thân với nhau, cậu ấy nói anh Lưu Đồng thường xuyên giúp đỡ cậu ấy nên cậu ấy coi anh Lưu Đồng là bạn thân của mình. Cháu thấy Ngưu Tiểu Vi là bạn thân nhất của cháu vì cậu ấy hay chơi với cháu, còn mời cháu đi ăn…”

Nói đến đây, cô bé tuy mới mười tuổi, chưa đủ trưởng thành nhưng thực chất đôi khi còn nghĩ nhiều hơn cả người lớn. Ngụy Nhung bỗng nghe thấy đầu dây bên kia truyền tới một âm thanh khác, Ngụy Thỏ vừa khóc vừa nói: “Cô ơi, Ngưu Tiểu Vi chết rồi, mẹ bảo Ngưu Tiểu Vi chết rồi, cháu không được gặp cậu ấy nữa.”

Ngụy Nhung im lặng, cô ấy không biết phải an ủi đứa cháu gái như thế nào nữa.

“Ngưu Tiểu Vi từng nói nếu như sau này cậu ấy chuyển trường, cậu ấy sẽ cho cháu làm bạn thân của anh Lưu Đồng, như thế thì anh Lưu Đồng sẽ không phải chơi một mình suốt ngày nữa. Hơn nữa, anh ấy còn giúp cháu đuổi mấy con bọ đáng ghét kia đi!” Ngụy Thỏ đã kìm nén lại tiếng khóc của con bé: “Trước kia mẹ có mua cho cháu một con chuột Hamster, cháu đem chuột đi học, Tạ Thành định cướp chuột của cháu, lại còn muốn lấy đá đập chuột. Cháu sợ phát khiếp, là anh Lưu Đồng đuổi Tạ Thành đi giúp cháu…”

Ngụy Nhung nhớ đúng thật là nhà anh trai cô ấy có một con chuột Hamster. Do cháu gái cô ấy cứ khóc nháo nên chị dâu đã mua cho cô bé một cái lồng lớn để nuôi chuột trong phòng. Ngụy Nhung nghe cháu gái nói vậy bèn thở dài: “Nhưng mà thằng bé đó đã đánh cháu, còn định đẩy cháu xuống hố nữa…”

Ngụy Thỏ im lặng, hồi lâu sau hình như cô bé sợ Ngụy Nhung không vui nên lại dè dặt nói: “Cô ơi, thực ra anh Lưu Đồng không xấu xa đâu. Hơn nữa, Ngưu Tiểu Vi bảo cháu làm bạn với anh Lưu Đồng…”

Cô bé Thỏ Tử lo mình nói tốt cho anh Lưu Đồng thì sẽ khiến Ngụy Nhung không vui.

Hôm ấy sau khi ra khỏi công trường, hai ngày đầu cô bé thực sự rất sợ, sợ anh Lưu Đồng sẽ đẩy cô bé xuống. Thế nhưng về lại nhớ đến chuyện ở công trường, cô bé nhìn thấy Tạ Thành bị đẩy xuống dưới, sợ đến mức co giò chạy. Khi ấy cô bé loạng choạng ngã xuống, suýt chút nữa thì rơi vào hố, may có anh Lưu Đồng kéo chân cô bé lại. Ngụy Thỏ vẫn còn nhớ khi ấy Lưu Đồng đã mắng cô bé là: “Cái con bé ngốc nghếch này, chạy lung ta lung tung làm gì hả, anh cũng có đẩy em xuống thật đâu. Tức chết đi mất, em mà không phải bạn thân của Ngưu Tiểu Vi thì còn lâu anh mới quan tâm!”

Ngụy Thỏ cũng không biết những lời nghe được trong lúc sợ hãi ấy liệu có phải là ảo giác của cô bé hay không, vậy nên cô bé không dám nói cho người khác. Song thực chất, dù trong lòng cô bé cho rằng anh Lưu Đồng không xấu xa nhưng cô bé vẫn không dám tiếp xúc với anh Lưu Đồng nữa…

Có đôi khi trẻ con thật sự ngây thơ, chỉ cần giúp đỡ một lần thôi là muốn được trải qua cả thời ấu thơ với người đó.

Không giống với thế giới của những người trưởng thành, có giúp anh hàng ngàn lần thì chỉ cần một lần không vừa ý là lại trở mặt một cách dễ dàng.

**

Sau khi rời khỏi cục cảnh sát, Thẩm Duệ lái xe chở Chu Nguyên đi.

Những anh em khác của chi đội cũng lập tức lái xe theo sau hai người.

Thẩm Duệ liếc nhìn Chu Nguyên qua gương chiếu hậu, anh nói: “Hiện giờ chúng ta đi đâu đây?”

Chu Nguyên nhìn chằm chằm con đường đang lướt qua vùn vụt trước mắt, ấy thế mà đồng tử của cậu không hề cố định ở một nơi nào cả, suy nghĩ trong đầu cũng bay bổng theo tầm nhìn, cậu nhẹ giọng nói: “Anh cứ lái tới trung tâm thành phố đã.”

Thẩm Duệ biết Chu Nguyên đang suy nghĩ, anh bèn lái xe về hướng trung tâm thành phố.

Chung cư của Mưu Huy nằm ở trung tâm thành phố, hơn nữa Chu Nguyên cho rằng nếu tiến hành truyền hình trực tiếp thì chắc chắn sẽ phải làm ở một đài truyền hình nào đó trong trung tâm thành phố. Ấy thế nhưng hiện giờ cậu như rắn mất đầu không biết đường nào mà lần, muốn đi đúng hướng cũng thật mơ hồ.

Muốn toàn thế giới biết được thì chỉ có cách nhờ vào truyền hình trực tiếp, bởi lẽ nếu ghi hình thì sẽ bị cắt hết, như vậy sẽ không có cơ hội để truyền bá ra bên ngoài. Nghĩ kĩ hơn, nếu trực tiếp ở một đài truyền hình nhỏ, lượng người xem trực tiếp rất ít, như vậy cũng không thể truyền bá với quy mô lớn được, hơn nữa còn rất có khả năng khi vừa mới bắt đầu màn tự mình giết mình đã bị cắt đứt, như vậy cũng không đạt được hiệu quả.

Do đó có lẽ chương trình trực tiếp mà Mưu Huy chọn có lượng người xem rất cao, như vậy thì dù có bị cắt một cách đột ngột thì số người xem được cảnh “kích thích” kia cũng sẽ lập tức truyền bá bằng chữ viết hoặc là hình ảnh, từ đó khiến dư luận lên men nhanh chóng.

Có điều vẫn còn một khả năng nữa là Mưu Huy sẽ tự livestream, ông ấy sẽ chọn bừa một nơi nào đó, song cách này cũng có một nhược điểm. Trừ phi Mưu Huy cực kì nổi tiếng, bằng không sẽ không có nhiều người xem livestream của ông ấy, từ đó “phạm vi truyền bá” cũng sẽ bị hạn chế.

Nghĩ tới đây, Chu Nguyên bèn lấy điện thoại ra gọi cho Khương Yển.

Mặc dù Khương Yển chủ yếu làm đạo diễn kịch nói song trong giới này mọi thứ đều liên quan đến nhau, huống chi xuất thân ban đầu của ông ta còn là đạo diễn phim điện ảnh và truyền hình, chỉ là sau này ông ta yêu thích kịch nói hơn nên mới quay lại học kịch nói chuyên nghiệp.

Cuộc gọi được nối máy, Khương Yển cảm giác đúng là mặt trời mọc từ đằng Tây thì Chu Nguyên mới chủ động gọi điện thoại cho ông ta. Khương Yển thấy hơi kích động, ông ta nhận điện thoại, muốn hàn huyên vài điều với Chu Nguyên song chưa nói được câu nào đã bị Chu Nguyên ngăn lại.

Chu Nguyên hỏi ông ta: “Khương Yển, anh có biết dạo này có đài truyền hình nào có chương trình phát sóng trực tiếp không, kiểu chương trình có tỉ suất người xem rất cao ý.”

“Gì cơ?” Khương Yển thắc mắc: “Sao đột nhiên cậu lại hỏi tôi cái này? Cậu định làm nghệ sĩ hả? Không đúng, tôi thấy hiện giờ cậu mà debut làm nghệ sĩ mới thì hơi bị muộn đó, hay là cậu làm nhạc kịch với tôi đi…”

Chu Nguyên chau chặt mày, cậu cắt ngang những lời “cảm xúc dâng trào” của Khương Yển: “Có vụ án liên quan đến cái này.”

Cơ miệng đã “lên dây cót” hoàn toàn của Khương Yển lập tức bị dập tắt, ông ta “xùy” một tiếng ra vẻ nhàm chán: “Chương trình truyền hình có tỉ suất người xem rất cao ấy hả? Lại còn phát sóng trực tiếp nữa? Để tôi hỏi trợ lí của tôi xem sao…”

Sau câu nói ấy, Chu Nguyên bèn nghe thấy tiếng bước chân của Khương Yển. Một lát sau cậu lại nghe thấy tiếng nói chuyện, sau đó thì là giọng nói của Khương Yển. Ông ta bảo: “Đài Cải Trắng, buổi tối mỗi thứ sáu hằng tuần có chương trình thi đấu thể thao…”

Khương Yển còn chưa nói xong thì Chu Nguyên đã bảo Thẩm Duệ đang lái xe: “Tới đài truyền hình Cải Trắng.” Sau đó cậu ngừng lại một lát rồi hỏi Khương Yển: “Chương trình đó bắt đầu từ lúc mấy giờ?”

“Chín giờ rưỡi, nói là chương trình buổi tối, có thể để những người đi làm đủ thời gian để xem.” Khương Yển nói ra những thông tin mà ông ta biết: “A Nguyễn này, khi nào thì cậu…” Rảnh thế, tôi muốn ăn một bữa cơm với cậu.

Nửa sau của câu nói ấy biến mất theo tiếng cúp máy, Khương Yển nhìn điện thoại và cuộc gọi đã kết thúc bằng ánh mắt mịt mờ. Trông ông ta như một người đàn ông yêu đơn phương vậy, ông ta chỉ có thể giật giật khóe miệng cười khổ, trong lòng thì thầm nói: “Đậu má, sao mình lại giống một tên đàn ông bị vứt bỏ thế này?”

Ở một bên khác, sau khi có được địa chỉ, Thẩm Duệ bèn lái xe về hướng đài Cải Trắng. Anh nói: “Chung cư của Mưu Huy ở ngay gần đài Cải Trắng, cách không quá năm trạm xe đâu. Hiện giờ còn khoảng hai mươi phút nữa là đến chín giờ rưỡi, khi chúng ta đuổi đến đài Cải Trắng thì chắc chương trình đã bắt đầu rồi.”

Vừa nói, Thẩm Duệ vừa quay đầu liếc nhìn Chu Nguyên: “Hai người chúng ta đi thẳng vào đài Cải Trắng, anh sẽ cho một số anh em tới canh ở nhà của Mưu Huy để đề phòng nhỡ đâu, em có ý kiến gì không?”

Chu Nguyên chớp chớp mắt, ánh mắt cậu vẫn luôn nhìn về phía trước. Cậu nói: “Ừm.”

**

Sau khi tách ra làm hai đội, Chu Nguyên bèn gọi điện thoại cho đài Cải Trắng, hỏi xem Mưu Huy có là khách mời hay nhân viên trong chương trình của đài hay không. Nhân viên đài Cải Trắng đã từ chối cậu, có điều nhân viên đó nói với Chu Nguyên rằng chương trình thi đấu thể thao không phát sóng ở đài Cải Trắng mà được ghi hình ở một nhà thi đấu gần đài Cải Trắng.

“Giờ đang bắt đầu quay rồi đó, fan và người xem có mặt ở hiện trường rất đong. Thực ra chương trình này gồm những hoạt động thể thao có tính thử thách rất cao, như chạy bộ này, nhảy cao…”

Chu Nguyên bật loa ngoài nên Thẩm Duệ có thể nghe được nội dung cuộc trò chuyện của cậu với nhân viên đài truyền hình. Anh đánh tay lái, rẽ về hướng nhà thi đấu.

Hai người đến nhà thi đấu, vừa mới bước vào đã nghe thấy tiếng hét và những tiếng hoan hô của fan. Thẩm Duệ và Chu Nguyên vội vàng đi vào, nguyên lối vào ở đây thôi cũng đã là đường chạy bộ, ghế ngồi xung quanh đã chật kín nam nữ.

Còn các nghệ sĩ thì đang chuẩn bị tiếp sức trên đường thi.

Thẩm Duệ tìm một staff của chương trình, anh giơ thẻ cảnh sát ra và hỏi: “Có thể cho tôi một danh sách nhân viên và khách mời ở chỗ mấy người không? À đúng rồi, cho tôi cả thông tin về tiến độ cũng như cách thức trò chơi của chương trình nữa…”

Làm chương trình sợ nhất là chọc phải thị phi. Thẩm Duệ bận bịu tìm danh sách và thứ tự trò chơi của chương trình, anh liếc nhìn một lượt danh sách và không hề thấy tên của Mưu Huy. Đúng lúc ấy, điện thoại của Thẩm Duệ kêu lên, cuộc gọi đến từ các anh em bên chung cư của Mưu Huy.

“Có phát hiện gì hả?” Thẩm Duệ hỏi.

“Lão đại, anh đang ở nhà thi đấu hả?” Sau khi nhận được phản hồi của Thẩm Duệ, Tiểu Bạch kích động nói: “Mưu Huy không có nhà, cơ mà nhà của ông ta kì lạ lắm. Quan trọng là hình như ông ta đoán ra được chúng em sẽ tới nhà ông ta, còn anh thì tới nhà thi đấu. Ông ta nói, các anh tìm đúng nơi rồi.”

Thẩm Duệ liếc nhìn Chu Nguyên cũng đang nghe điện thoại cùng anh, anh vội bảo: “Còn tin tức gì nữa không?”

“Lão đại, ông ta còn để lại lời nhắn cho chúng ta. Ông ta nói khi trò chơi chính thức bắt đầu, ông ta sẽ nhắc nhở chúng ta, hi vọng lão đại có thể thưởng thưởng màn biểu diễn.” Ngừng lại một lát, Tiểu Bạch lại nói tiếp: “Lão đại, nhà của ông ta kì lạ lắm, đã thế lượng thông tin tìm được ở đây rất lớn. Nhà ông ta có một cái tủ bảo hiểm, bên trên tủ bảo hiểm có dán một tờ giấy note, ghi phải tìm được ông ta thì mới lấy được chìa khóa. Nếu cứ thế mở ra thì thứ ở bên trong sẽ bị hủy.”

Thẩm Duệ: “…” Người này bị ham mê làm tình báo hay gì? Trên đường thì không ngừng rải manh mối dẫn bọn họ tới đây, rốt cuộc là ông ta muốn bọn họ nhìn thấy thứ gì?

Đúng lúc ấy, nhà thi đấu vang lên tiếng hét lớn: “Mời các tuyển thủ thi đấu chuẩn bị, cuộc thi sắp sửa bước vào vòng thứ hai. Các tuyển thủ sẽ đu dây cáp xuống khỏi bục cao hai mươi mét rồi chạy một vòng trên đường chạy, sau đó là bò qua đường hầm…”

Tuýt!

Tiếng còi báo hiệu trận đấu bắt đầu vang lên, điện thoại của Thẩm Duệ cũng kêu, là Hứa Tiếu Ca gọi.

“Lão đại, tự dưng cái nhóm kia lại có tin nhắn.” Hứa Tiếu Ca vội vã nói: “Ông ta nói, có điều không thể vạch trần bóng tối và những điều dơ bẩn ơ nơi mà toàn thế giới có thể nhìn thấy, những bàn tay phía sau kia chỉ biết thoái thác, cuối cùng nhận được tiền là chẳng còn gì nữa. Được rồi, nói nhiều như vậy, mấy người có thể đuổi được đến đây cũng chẳng dễ dàng gì. Tôi đã ở đây mười mấy năm, mô phỏng tới trên dưới ngàn lần, mô phỏng mỗi một tuyến đường khác nhau, chỉ hi vọng có người có thể “rơi bẫy”. Thật vui làm sao, mấy người đã “rơi bẫy” rồi. Tôi nhát gan lắm, đời này chỉ làm được một chuyện, những chuyện còn lại tôi sẽ để chúng trong tủ bảo hiểm ở nhà, mấy người tới tìm tôi mà lấy chìa khóa, tôi phải bay rồi đây.”

Hứa Tiếu Ca đọc từng chữ bên trong lịch sử trò chuyện lên.

Cúp điện thoại xong, Thẩm Duệ nhìn Chu Nguyên: “A Nguyên.”

“Em đang nhìn.” Chu Nguyên nhìn chằm chằm bốn bề xung quanh. Có lẽ nhà thi đấu này được sử dụng cho cuộc thi nên xung quanh có rất nhiều màn hình hiển thị, trên đó có thể phát quảng cáo. Mưu Huy muốn khiến cả thế giới phải chấn kinh, nếu chỉ làm ẩu thì hoàn toàn không đủ, làm như thế chỉ khiến người ta ghét bỏ mà thôi. Mà những chuyện lấy được lòng thương và có độ thảo luận cao luôn luôn theo hướng “gặp điều bi thảm” hay “đồng cảm” và “vạch trần mặt xấu của người nổi tiếng”. Ba cái này bao gồm cả “điểm hóng hớt” và “điểm đạo đức”, do đó rất dễ để lên hotsearch. Chỉ cần liên quan đến mấy cái này là sẽ thành chủ đề nóng…

Mà bản thân Mưu Huy đã là một đạo diễn xuất sắc, sở trường của ông ta là sáng tạo chủ đề, ông ta còn giỏi dùng video để công kích chủ đề.

Còn về tại sao lại chọn chương trình này thì Chu Nguyên cho rằng, khả năng là bởi chương trình đó phát sóng trực tiếp. Nhà thi đấu này có hơn trăm cái màn hình chiếu quảng cáo, quan trọng là ở đây có rất nhiều thanh thiếu niên tới xem.

Tư duy của người trẻ tuổi không đủ trưởng thành nên rất dễ nảy sinh “nghĩa khí” với những chuyện bên ngoài. Nếu như bọn họ gặp một chuyện “bi thảm” thế này thì chỉ hận không thể lập tức lan truyền chuyện này ra ngoài.

Chu Nguyên nói: “Chúng ta lập tức tới chỗ phát màn hình quảng cáo ở nhà thi đấu đi.”

Nghe Chu Nguyên nói vậy, Thẩm Duệ bèn liếc nhìn màn hình quảng cáo ở xung quanh, anh nhanh chóng nhận ra được chuyện gì. Bọn họ tìm bảo vệ ở nhà thi đấu, đang định hỏi xem chỗ chiếu màn hình quảng cáo ở đâu thì đúng lúc ấy, có tiếng tạp âm chói tai vang lên từ loa của nhà thi đấu.

Tiếp đó là một giọng nam: “Xin chào mọi người, chào mừng mọi người đến với nhà thi đấu…”

Tổ tiết mục đang phát sóng trực tiếp chương trình, các camera chạy theo khách mời đều khựng lại, ống kính cũng dừng ngay tại chỗ.

Người xem chương trình trước màn hình tivi cũng phải hoang mang về tình hình đột ngột xảy ra này. Có điều vài giây sau, trên các trang web mạng xã hội đã xuất hiện rất nhiều bài thảo luận liên quan đến chương trình thi đấu thể thao này…

Đạo diễn chương trình nổi cơn tam bành, ông ta chỉ vào bảo vệ và nói: “Mấy người làm sao thế? Phát sóng bị làm sao vậy? Mau đi xem xem rốt cuộc là thằng khốn nào đang…”

Đạo diễn chương trình còn chưa nói xong thì mọi người tới xem trận đấu của thần tượng bỗng sục sôi, ánh đèn trong nhà thi đấu bỗng vụt tắt, tiếng hét ở hiện trường bắt đầu cất lên. Song giây tiếp theo, tất cả màn hình quảng cáo ở nhà thi đấu đều sáng lên.

Hơn trăm cái màn hình quảng cáo to to nhỏ nhỏ cùng chiếu những cảnh quay khác nhau. Tất cả video đều tương tự nhau, cảnh mở đầu là người được quay cầm bảng tên bằng bìa các-tông đang tự giới thiệu.

“Xin chào, tôi là Mã Phi.”

“Xin chào, tôi là Trần Phượng Dương.”

“Xin chào, tôi là Chu Ngọc Ngọc.”



Mỗi một video đều không giống nhau, khắp nhà thi đấu đang ồn ào bỗng nhiên trở nên yên tĩnh. Mới đầu, tất cả người xem còn tưởng chương trình đang làm điều gì đó mới mẻ, song sau khi xem được vài giây, mọi người đã nhanh chóng nhận ra có vấn đề. Người bên trong video bị chích điện, trên người có rất nhiều dấu vết do bị điện giật mà ra. Ngoài ra còn có những vết thương do cắt, các nhân vật chính trong video đều nói với ống kính rằng:

“Tôi từng cai nghiện internet ở học viện Phượng Hoa, thực ra tôi không hề nghiện internet, tôi mở tiệm Taobao…”

“Tôi học ngành máy tính, tôi không hề nghiện internet, sau khi tốt nghiệp tôi đã làm thiết kế trò chơi trò một công ty trò chơi…”

“Tôi không thích đi dạo phố, tôi không nghiện internet, tôi chỉ thích xem phim truyền hình mỗi lúc rảnh rỗi mà thôi…”



“Thế nhưng tôi đã bị đưa tới học viện Phượng Hoa.”

“Tôi vừa khóc vừa gọi điện cho bố mẹ, họ nói tôi đã học phải cái hư, tôi phải tới trường học, khi nào khỏi mới được trở về.”

“Vậy nên mỗi ngày tôi đều bị đánh.”

“Để không bị đánh, tôi chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp của giáo viên trong trường học.”

“Thỉnh thoảng bọn họ không vui là lại bắt chúng tôi bò ra đất học tiếng kêu của chó.”

“Bọn họ thích những người nghe lời, tôi từng bị bọn họ ấn đầu bắt uống nước tiểu.”



Người xem trong nhà thi đấu xao động hết cả lên. Cảm xúc của những người trẻ tuổi là dễ đả động nhất, bọn họ thi nhau lấy điện thoại ra chụp lại, gửi lên vòng tròn bạn bè và các trang mạng xã hội cùng với những dòng trạng thái khác nhau: “Ôi trời ơi, tối nay gặp phải một chuyện bùng nổ cả vũ trụ luôn, chắc là một quả dưa bự đó, nhất định phải tìm hiểu thêm…”

Còn đạo diễn chương trình thì cảm giác ông ta không giữ được bát cơm của mình nữa rồi. Do phát sóng trực tiếp tại hiện trường nên để cho có cảm giác hơn, một vài máy quay ở nhà thi đấu được cố định trên không. Giờ bỗng xảy ra chuyện này, mọi người hoàn toàn chưa phản ứng lại được, càng không kịp tắt máy quay.

Những người xem ngồi trước màn hình tivi cũng thấy mình đã phát hiện ra một chuyện lớn. Chỉ trong vỏn vẹn mấy giây đồng hồ, chuyện này đã nổi rầm rầm trên các trang web mạng xã hội.

Mưu Huy – kẻ đã biên tập các đoạn video rất hiểu tâm lí người xem. Video chỉ dài không quá một phút, ngắn gọn mà súc tích. Sự tình đột nhiên xảy ra như vậy thì dù tổ tiết mục và bảo vệ có muốn tắt thì quanh đi quẩn lại vẫn phải mất tới hơn phút. Đến khi ấy thì mọi người cũng đã xem hết sạch nội dung của video rồi.

Điều khiến người ta không chịu được nhất là đoạn cuối cùng của video, người bên trong còn nói những lời trăng trối trước khi tự sát, cảnh tượng cuối cùng trên màn hình dừng lại ở khoảnh khắc bọn họ tự sát và ra đi…

Có người ở hiện trường đã bật khóc vì những đoạn video ấy…

Thẩm Duệ nhìn video ở xung quanh, sắc mặt anh khó coi vô cùng. Anh thấy Chu Nguyên đang nhìn chằm chằm vào chiếc màn hình to nhất, đang định gọi cậu thì bỗng Chu Nguyên quay sang nhìn anh: “Mau tới sân thượng của nhà thi đấu.”

Từ câu nói cuối cùng “tôi phải bay rồi đây” trong lời nhắn của Mưu Huy mà Hứa Tiếu Ca gửi tới, Chu Nguyên cho rằng không cần phải giải mã quá nhiều, ý của Mưu Huy có lẽ là ông ta muốn nhảy lầu. Video vẫn chưa đủ chấn động, một vài người xem video sẽ cho rằng quá khứ hãy cứ để nó là quá khứ, song nếu hiện trường lại có một màn tự sát “phát sóng” trực tiếp thì sẽ sản sinh ra chủ đề mạnh không khác gì một cơn động đất.

Tất cả màn hình đều đã được sử dụng, chỉ có màn hình quảng cáo điện tử lớn nhất nằm ở trung tâm nhà thi đấu là vẫn bày không ở đó.

Chu Nguyên quan sát một hồi, màn hình đó đối diện với ba máy quay cố định của chương trình, vị trí vừa đúng ở bên dưới sân thượng của nhà thi đấu. Do đó Chu Nguyên cho rằng, nếu Mưu Huy muốn tự sát thì có lẽ ông ta sẽ cho video trực tiếp chạy trên màn hình đó, chạy xong thì ông ta sẽ nhảy từ trên sân thượng xuống…

**

Bên trong nhà thi đấu vô cùng náo loạn, tòa cao ốc của công ty đài truyền hình Cải Trắng cũng nháo nhào lên, các trang mạng xã hội cũng thành một chiến trường ẩu đả lung tung.

Chu Nguyên và Thẩm Duệ vừa mới xông lên lầu, đúng lúc cái màn hình ở trung tâm nhà thi đấu kia sáng lên.

Mưu Huy xuất hiện trên màn hình, ông ta nói: “Xin chào mọi người, tôi là Mưu Huy, tôi là đạo diễn và cũng là một người anh.”

Đạo diễn của chương trình có nhận ra Mưu Huy, lúc trông thấy Mưu Huy trên màn hình, ông ta tức đến mức suýt chút nữa nôn ra máu. Ông ta và Mưu Huy cũng coi như là anh em đồng môn, hôm nay lúc Mưu Huy tới bảo thăm ông ta, ông ta cũng vui lắm, hiện giờ thì ông ta đang rất phẫn nộ.

Nghề nghiệp cũng như cuộc đời của ông ta coi như xong, ông ta ném máy quay lên mặt đất rồi chạy lên sân thượng theo mấy người Chu Nguyên: “Đệt cụ mày chứ, cái thằng chó Mưu Huy này, đời này của tao coi như chấm hết, tao cũng phải khiến mày chấm hết mới được…”

Mưu Huy không nghe được tiếng nói của bất cứ ai, ông ta ngồi trên sân thượng, cánh cửa sân thượng đã khóa chặt. Nếu ban đầu không chuẩn bị gì, chạy đi chạy lại để lấy chìa khóa thì sự việc cũng đã kết thúc, ông ta nhẹ nhàng cười với ống kính: “Tôi đã quay một bộ phim điện ảnh tên là “Trường học siêu cấp”, nếu mọi người có hứng thú thì có thể đi xem. Bộ phim kể về câu chuyện cải tạo trường học của Mã Phi. Để qua kiểm duyệt, tôi đã mĩ hóa bộ phim hết sức có thể, tôi đã biến một câu chuyện đẫm máu thành một câu chuyện về tình thân…”

Mấy người Chu Nguyên chạy tới trước cửa sân thượng thì phát hiện cửa đã bị khóa.

Cửa bị khóa từ bên mấy người Chu Nguyên, song bọn cậu lại không có chìa khóa. Mấy người bảo vệ và nhân viên chạy theo sau cũng không có chìa khóa tùy thân nên nhất thời tất cả mọi người đều sững sờ.

Bảo vệ chạy đi tìm chìa khóa.

Thẩm Duệ đập cửa nói: “Mưu Huy…”

Mưu Huy phía bên kia liếc nhìn cánh cửa sắt, ông ta chẳng ư hử gì cả, chỉ tiếp tục nói với ống kính: “Tôi có một người em trai, tôi đã tận tay đưa nó đến cái trường học kia. Lí do là cả ngày nó không chịu học, chỉ thích chơi máy chơi game. Tôi nhìn mà điên cả người, lúc tức giận tôi đã đưa nó tới đó.”

“Đưa nó tới đó một năm, tôi không hề đi thăm nó, bố mẹ tôi thì có tới thăm. Lúc trở về, họ nói với tôi rằng hay là đón em tôi về đi, nhìn em tôi có vẻ rất khó chịu. Tôi gọi điện thoại cho nó, nhưng nó vẫn không nghe lời, tôi nói chuyện là nó sẽ cãi lại, tôi từ chối chuyện đưa nó về.”

“Haizz, sau đó thì nó không về nữa.”

“Nó đã chết, bởi tôi đã đặc biệt gọi điện cho giáo viên của chúng nó, bảo nếu bọn trẻ không nghe lời, không ngoan, phá phách thì mấy thầy cô đừng lưu tình, cứ đánh mạnh nhất có thể. Khi ấy tôi chỉ mong nó trở nên ngoan ngoãn, trở nên hiểu chuyện… Vậy mà chẳng ngờ… nó đã chết.”

“Phía trường học nói với tôi rằng nó trèo tường trốn ra ngoài. Ban đầu tôi cũng tin, tôi và bố mẹ đã tìm rất lâu nhưng vẫn không tìm thấy.”

“Sau ba năm báo tìm người mất tích thì bỗng nhiên có một người trẻ tuổi đến tìm tôi. Người đó cũng bị đưa tới cái trường kia giống em trai tôi, cậu ta bảo em trai tôi không phục, nó phản kháng rồi bị ném vào hố trồng rau của trường học và bị chôn. Cậu ta đưa cho tôi một phong thư, nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo…” Mưu Huy vừa nói vừa lôi một phong thư từ túi áo ra, ông ta xòe nó trước ống kính rồi nuốt nước bọt nói: “Nó chỉ để lại cho tôi một câu, em trai tôi nói với tôi rằng anh là đồ ma quỷ, anh đã đưa tôi đến địa ngục, tôi hi vọng đời này của anh sẽ phải đau khổ tột cùng. Vậy nên tôi đã định đi chết để chuộc tội…”

Mưu Huy đứng dậy, chuẩn bị bước tới rìa sân thượng…

Người xem có mặt tại hiện trường và người xem ngồi trước màn hình tivi lập tức sục sôi.

Bảo vệ đi lấy chìa khóa cũng phải mất mấy phút rồi, đợi họ quay lại thì mọi thứ cũng kết thúc.

Chu Nguyên phát hiện bên cạnh sân thượng có một cánh cửa sổ, song bên ngoài cửa sổ lại chẳng có gì. Cậu xắn tay áo, định bụng bò qua đó.

“Em làm gì thế?” Thẩm Duệ kéo Chu Nguyên xuống. Nói gì thì nói, nhà thi đấu cũng phải cao mấy chục mét, nếu không cẩn thận ngã xuống thì chỉ còn nước gọi Dương Châu tới nhặt xác mà thôi: “Em đi nói chuyện với Mưu Huy, phân tán sự chú ý của ông ta, còn đây để anh.”

Vừa nói Thẩm Duệ vừa treo lên cửa sổ, anh cẩn thận thò chân ra.

“Anh…” Lúc mình trèo thì Chu Nguyên không thấy khiếp sợ là mấy, song nhìn Thẩm Duệ trèo, lòng bàn tay cậu bỗng đổ mồ hôi lạnh, chỉ lo anh xảy ra chuyện. Thế nhưng khi thấy Thẩm Duệ đã thò được một chân ra, cậu bèn không tiếp tục nói nữa, sợ sẽ làm Thẩm Duệ phân tâm.

Chu Nguyên lại tới trước cửa, cậu đập cánh cửa sắt rồi nói: “Mưu Huy, tôi tưởng anh không giống những người khác chứ.”

Mưu Huy đang đứng bên rìa ban công bỗng dừng bước, lát sau ông ta mới trả lời: “Có gì mà không giống, tôi chính là một kẻ đáng lẽ phải về với địa ngục. Nếu không phải tại tôi thì em trai tôi sẽ không phải chết.”

“Đúng vậy, nếu không phải tại anh thì em trai anh sẽ không phải chết.” Chu Nguyên lạnh lùng nói: “Anh giống với những người bố người mẹ đã đưa con mình tới cái nơi như kia, các anh đều lười không muốn tự mình dạy, không muốn hiểu, mấy anh đều quá tự cho mình là đúng. Thế nên mấy cơ quan cũng như mấy người kia mới có cơ hội để trà trộn, anh tưởng hôm nay anh gây ra những điều này thì sau khi chết, bọn họ sẽ dừng lại sao?”

“Đúng thế, ảnh hưởng từ xã hội là rất lớn, dư luận sẽ ép chết con người ta.” Mưu Huy là một người làm về truyền thông, ông ta hiểu đạo lí này, thế nên ông ta mới muốn thay đổi thế giới mà ông ta không thể thay đổi bằng cách này: “Như thế thì người bên trên mới đứng ra xử lí.”

Chu Nguyên im lặng trong chốc lát: “Anh sai rồi, anh đã quên rằng trí nhớ của con người chỉ có mấy ngày, độ hot trên mạng, quần chúng ăn dưa cùng lắm cũng chỉ ăn mấy hôm rồi sẽ thấy ngán. Mới đầu họ sẽ vô cùng kích động, song theo thời gian, dần dần họ sẽ ít theo dõi hơn.”

Những lời sau đó Chu Nguyên không thể nói. “Kéo dài”, từ này có thể dùng ở mọi trường hợp.

Chủ đề có hot thế nào đi chăng nữa, bỏ đó một hai ngày thì rồi cũng sẽ bị “ghẻ lạnh”…

Mặc dù rất xót xa nhưng Chu Nguyên vẫn thấy Mưu Huy quá ngây thơ, ông ta tưởng chết là có thể giải quyết hết mọi chuyện. Chi bằng ông ta cứ quay thêm mấy bộ phim về đề tài này thì có lẽ hiệu quả sẽ còn lâu dài hơn.

Những gì Chu Nguyên nói khiến Mưu Huy sững sờ.

Cùng lúc đó, Thẩm Duệ đã thành công leo lên sân thượng. Anh cẩn thận hết sức để không khiến mình phát ra tiếng động và lại gần Mưu Huy.

Chu Nguyên biết câu nói của cậu sẽ không khiến Mưu Huy thay đổi suy nghĩ của ông ta, vậy nên cậu chỉ cố kéo dài thời gian để Thẩm Duệ có thể tranh thủ từng giây từng phút. Cậu nói: “Anh đã dạy Lưu Đồng chôn bạn dưới hố sao?”

“… Đúng vậy.” Ánh mắt Mưu Huy mơ màng, ông ta nhìn những thanh thiếu niên đang kêu gào bên dưới sân thượng.

“Anh biết Hitobashira?”

*Hitobashira là một tập tục văn hóa hiến tế con người ở Đông và Đông Nam Á nhằm chôn cất sớm trước khi xây dựng các tòa nhà.

Mưu Huy im lặng một hồi rồi mới lên tiếng: “Tôi biết. Tôi biết cậu đang muốn hỏi gì, đồ ở nhà của tôi, những gì tôi có thể nói cho cậu thì đều nằm ở nhà của tôi. Đợi lúc nữa khi tôi nhảy xuống, hi vọng cậu có thể nhặt cái xác này giúp tôi, sau đó hãy chôn tôi ở bên cạnh em trai tôi.”

Vừa nói, Mưu Huy vừa nhảy xuống.

Mọi người ở bên dưới hét toáng lên, song bọn họ không hề biết người phía trên kia đã lấy hết dũng khí mới có thể đưa ra lựa chọn này.

Thẩm Duệ bổ nhào lên đằng trước, vừa hay túm được cái tay đang rơi giữa không trung của Mưu Huy.

Ở bên ngoài cánh cửa sắt, bảo vệ đi lấy chìa khóa đã quay lại, anh ta mở cửa rồi xông vào muốn kéo lấy Thẩm Duệ.

“Cậu cảnh sát, các cậu là người tốt.” Mưu Huy lơ lửng giữa không trung, ông ta ngẩng đầu nhìn Thẩm Duệ đang kéo lấy mình: “Cậu đừng cứu tôi nữa, tôi bị ung thư, tôi chẳng sống được lâu nữa đâu. Tôi có chết hay không cũng chẳng sao, huống hồ cả người tôi đều là tội ác…”

Thẩm Duệ siết chặt, anh lớn giọng mắng: “Người ta muốn sống còn chẳng được kia kìa, anh có thể sống mà lại chẳng biết tiếc!”

Thẩm Duệ dùng lực kéo Mưu Huy lên nhưng đột nhiên Mưu Huy lại tách ngón tay của Thẩm Duệ ra bằng một tay khác. Bàn tay anh bỗng mất lực, Thẩm Duệ suýt chút nữa đã trượt xuống theo, may mà có bảo vệ và Chu Nguyên kéo anh lại từ phía sau.

Thời gian như thể đã dừng lại, Chu Nguyên nghe thấy một tiếng “phịch” rất lớn, tiếp đó nhà thể chất vang lên những tiếng hét chói tai.

Sắc mặt Thẩm Duệ tái mét, anh ngồi trên mặt đất và nhìn bàn tay của mình. Nhất thời, ánh mắt anh hơi trống rỗng, nhìn có vẻ hoang mang.

“Đi thôi, đó là lựa chọn của anh ta.” Chu Nguyên xoa xoa đầu Thẩm Duệ: “Một người nằng nặc muốn chết thì chúng ta khó mà thức tỉnh người đó lắm.”

**

Sự việc phát sóng trực tiếp đã dấy lên một cơn phong ba, lãnh đạo bên trên đã họp gấp để xử lí, tỏ rõ họ muốn điều tra kĩ chuyện này.

Mấy người Chu Nguyên tới nhà của Mưu Huy. Đúng như những gì Tiểu Bạch nói, nhà của ông ta rất kì lạ.

Tường nhà Mưu Huy đều được dán giấy “đen” có thể viết được, khắp các mặt tường đều viết đầy những con đường và kế hoạch, bao gồm cả khoảng cách thời gian và cả sự thay đổi trong tính khả thi. Ông ta viết kĩ vô cùng, giống như những gì ông ta đã nói, mười năm nay ông ta đã diễn tập hơn ngàn lần.

Bước vào phòng của Mưu Huy, tường trong phòng ông ta bày đầy sách, báo và cả những thứ được cắt ra từ hồ sơ báo cáo. Chu Nguyên xem từng tấm một, càng xem sắc mặt cậu càng xấu đi.

Những mẩu tin được cắt ra này bắt đầu từ mười bảy năm trước cho đến hiện tại, bao gồm cả vụ án của Tạ Linh Ngọc, vụ trống canh ba, còn có cả vụ án Đồng thiếp tử và cả mô tả về Thi bất khiếu liên quan đến Bạch Vân xuất hiện bên dưới hố…

Mâu Huy bảo bọn họ tới xem là muốn bọn họ biết được những điều này ư?

Thế nhưng tại sao Mâu Huy lại hiểu rõ mấy chuyện này như vậy?

Thẩm Duệ nhìn chằm chằm vào tủ bảo hiểm được đặt trên bàn trang điểm trong phòng. Cái tủ đó đã được sửa qua, trông nó giống với tủ ở vụ án người đàn bà xấu xí hồi trước. Khóa tủ nối với một sợi cáp nhảy, từ bên ngoài có thể ngửi thấy mùi “nước lửa”. E là ông ta đã thiết kế hai manh mối ở chìa khóa và ổ khóa, dùng chìa khóa mở thì chính là tuyến đường chính xác, không dùng chìa khóa mở thì lại là một chuyện khác.

Lấy được chìa khóa từ Mưu Huy, Chu Nguyên tới mở khóa, cậu nghĩ bên trong sẽ có rất nhiều thông tin. Ấy thế nhưng trong đó chỉ có một chiếc đĩa CD và một tấm ảnh đã ố vàng. Chu Nguyên cầm lấy tấm ảnh lên xem, thời gian chụp được ghi là ngày 9 tháng 9 năm 1999.

Thẩm Duệ thấy Chu Nguyên nhìn ảnh bất động bèn sáp lại xem, anh sững sờ.

Một hồi lâu sau anh mới híp mắt và nhận lấy tấm ảnh trên tay Chu Nguyên, hỏi: “A Nguyên, là em sao?”

Trong ảnh có năm người, là Chu Nguyên hồi nhỏ và Chu Vũ – ba của cậu, còn hai hai người đàn ông xa lạ và… Bạch Vân hồi còn trẻ.

Chu Nguyên không nhớ là cậu đã từng nhìn thấy Bạch Vân, cậu xem tấm ảnh mà thấy hơi hoang mang. Cậu cũng chẳng nhớ cậu đã chụp tấm ảnh này ở đâu và khi nào.

Nhìn tấm ảnh thì chắc là hồi cậu chưa đầy mười tuổi.

Đại não lại bắt đầu chuyển động. Trước kia Bạch Vân xuất hiện bên ngoài ngôi chùa một cách kì lạ và nói với cậu rằng, chỉ cần mở cửa là sẽ nói cho cậu chuyện liên quan đến Chu Vũ. Hiện giờ nghĩ lại, có lẽ bà ấy thực sự biết chuyện và muốn nói với Chu Nguyên, song tại sao bà ấy lại không nói thẳng mà cứ phải bắt cậu ra ngoài?

Cuối cùng, kẻ đã giết Bạch Vân là ai? Kẻ đó có liên quan gì đến việc bà ấy tới tìm cậu hay không?

Chu Nguyên tưởng tới nhà Mưu Huy là có thể biết được chân tướng, song cậu không ngờ là vừa mới bước vào phòng thôi cậu đã rơi vào một bể sương dày. Bạch Vân, hai người xa lạ trên tấm ảnh, còn có người đàn bà xấu xí, đồng thiếp tử, thi bất khiếu, trống canh ba… Những vụ án này đều xuất hiện ở nhà Mưu Huy, rốt cuộc là tại sao?

Chu Nguyên nhìn đĩa CD trong tay Thẩm Duệ, cậu nói: “Về xem sao.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play