Nghe câu hỏi của Thẩm Duệ, Lưu Đồng ngậm miệng, dù thế nào cũng không muốn trả lời, dường như cậu ta nghĩ rằng Thẩm Duệ bọn họ đã lừa dối tình cảm của mình, cậu ta không muốn tiết lộ thêm bất kỳ thông tin nào cho thế giới tuyệt vọng này, bởi vì thế giới không xứng.

Sau một hồi bế tắc, Chu Nguyên khoanh tay ngồi im lặng bên cạnh từ nãy y, đột nhiên nói: “Cậu vẫn còn là học sinh, trước giờ chưa từng bộc lộ tài năng về máy tính, nhưng máy tính của cậu có thể cấy ghép một loại virus có thể phát tin nhắn, anh trai trong miệng cậu, có lẽ là chuyên ngành máy tính. Cậu gọi chúng tôi là chú cảnh sát, nhưng lại gọi người đó là anh, vậy chắc người đó tầm hai mươi hai hai mươi ba tuổi. “

“Có lẽ mới tốt nghiệp, công ty làm việc có lẽ là công ty trò chơi điện tử …” cậu dừng lại, thấy Lưu Đồng kinh ngạc nhìn mình chằm chằm, cậu nói tiếp: “Còn công ty trò chơi, đại khái chính là trò chơi câu cài đặt trên điện thoại di động, phải không? “

Lưu Đồng trợn tròn mắt, nhưng cậu ta vẫn im lặng không chịu đáp lại.

“Vì anh ấy làm trong công ty công ty trò chơi điện tử, cho nên thường xuyên phải tiến hành kiểm tra nội bộ trò chơi, tức là, anh ấy sẽ dành nhiều thời gian hơn để chơi trò chơi, như thế, bố mẹ sẽ nghĩ rằng anh ấy làm không đúng công việc của mình, bị nghiện trò chơi.”

Chu Nguyên rũ mi mắt xuống, tiếp tục: “Nếu tiếp tục đoán sâu hơn, cha mẹ anh ấy hẳn là rất truyền thống, lúc đầu họ cũng đã từng phản đối khi anh ấy lựa chọn chuyên ngành máy tính, nên sau khi làm việc trong công ty trò chơi điện tử, họ cho rằng chơi trò chơi là hành vi hay ăn lười làm, đạo đức bại hoại, cho nên mới ép con trai vào trường cai nghiện Internet. Có lẽ cậu và anh ta là học sinh cùng trường, à quen biết nhau ở đó.”

Chu Nguyên nhướng mắt, ánh mắt khóa chặt tất cả biểu cảm vi trên mặt Lưu Đồng: “Phải không?”

Dù sao Lưu Đồng vẫn là một đứa trẻ chưa đến mười bốn tuổi, chưa học được cách giấu vui buồn trong lòng, vẻ kinh ngạc hiện hết lên trên mặt.

Từ việc Chu Nguyên bọn họ có thể hiểu được manh mối được đưa ra trên trang web để tìm ra học viện Phượng Hoa, Lưu Đồng cảm thấy bọn họ thực sự rất thông minh, ít nhất trong tình cảnh không có bất kỳ gợi ý nào, họ hoàn toàn không có manh mối gì, căn bản không nghĩ nhiều như vậy, càng không tìm gốc tìm rễ tới tận học viện Phượng Hoa.

Sau một hồi im lặng, cuối cùng cậu ta không nhịn được hỏi: “Làm sao anh biết?”

“Trước đây khi chúng tôi ở sân sau nhà cậu, chúng tôi từng thấy màn hình điện thoại chơi trò chơi của cậu, điện thoại của cậu cài đặt phần mềm trò chơi này, theo lý mà nói, lúc trước cậu sẽ bị bố mẹ đưa tới trường cai nghiện internet, rất có khả năng là vì trò chơi. Nhưng đối với người thích chơi trò chơi, cấp độ tài khoản trò chơi ở mức trung bình, thời gian chơi có lẽ không dài nhưng cũng không tới mức rất ngắn, nhưng thao tác của cậu rất lạ lẫm, thiếu thuyết phục. Trong trường hợp này, có rất nhiều khả năng, nhưng tôi nghiêng về phía trước, cậu không hứng thú lắm với trò chơi này, nhưng cậu sẽ chọn chơi trò chơi này, vì có chủ đề với người nào đó.”

Thấy Lưu Đồng không phủ nhận, Chu Nguyên lấy điện thoại di động ra, tìm video, nhưng không lập tức đưa cho Lưu Đồng, mà ấn tạm dừng, nói với cậu ta nói: “Tên người đó là tên là Mã Phi, đúng không?”

Lưu Đồng trợn to hai mắt, kinh ngạc.

“Là anh ta, đúng không?” Chu Nguyên đẩy điện thoại đến trước mặt Lưu Đồng, ấn nút phát. Đoạn video xuất hiện một cậu bé đang nói trước màn hình, khuôn mặt nghiêm túc. Đoạn video nhỏ này là đoạn video mà đạo diễn Mưu Huy đã cho họ xem lúc đó, ông ấy nói nhân vật chính ngoài đời của câu chuyện thực trong bộ phim của ông ấy chính là người thanh niên tên “Tiểu Mã” trong video, tức là Mã Phi.

Lưu Đồng lúc này nhìn vào mắt Chu Nguyên, như là đang nhìn một vị thần toàn năng toàn trí, trong lòng tràn đầy sùng bái.

Cậu ta nói: “Đúng vậy, anh ấy là anh trai của tôi.”

“Cậu nói anh ta ở dưới lòng đất? Chúng tôi đã phái người đi lục soát công trường, nhưng anh ta không có ở đó.” Chu Nguyên nhìn cậu ta chằm chằm: “Cậu biết anh ta ở đâu à?”

Lưu Đồng cụp mắt xuống, ánh mắt có chút mờ mịt. Thật lâu mới nặn ra được mấy chữ: “Ở trường học.”

Chu Nguyên lạnh lùng hỏi: “Tại sao cậu nói anh ta ở dưới lòng đất?”

“Bởi vì anh ấy đã chết.” Lưu Đồng lẩm bẩm câu này.

Thẩm Duệ liếc nhìn Chu Nguyên, hỏi cậu ta: “Chúng tôi phái người lục tung công trường, gần như đào ba tấc đất, nhưng không có phát hiện.”

Ngụ ý là, anh Mã Phi trong miệng cậu ta, không phải ở dưới đất, cậu ta đang nói dối.

Lưu Đồng ngẩng đầu nhìn Thẩm Duệ và Chu Nguyên đang ngồi đối diện, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh ấy ở trong tường.”

Bốn cảnh sát ở lại khu giảng dạy bị bỏ hoang của học viện Phượng Hoa, cầm đèn pin cường độ mạnh tiến về phía trước trong công trường.

Họ đi theo hướng do đội trưởng Thẩm thông báo, thuận lợi đi đến ngôi trường dựa vào bức tường phía đông. Trong một bức tường hoàn chỉnh, có một phần trông rõ ràng khác với các phần khác, xi măng vẫn còn màu xanh đậm mới tinh, không giống như những bức tường lâu đời nghiêng mình soi bóng nước mát khác.

Viên cảnh sát dùng đầu búa gõ vào lớp bên ngoài, bởi vì đây là bức tường mới trát, lớp bê tông chưa co ngót hoàn toàn, ngay khi bị đập đã nứt ra, cảnh sát nuốt nước bọt, hợp sức đẩy ra ngoài, chỉ nghe thấy một tiếng “ầm”, một tiếng động lớn, một nửa bức tường đổ xuống.

Cảnh sát liếc nhìn bức tường đổ dưới ánh sáng rực rỡ, sau đó sợ hãi lùi lại một bước, hét lên:

“Gọi ngay cho đội trưởng Thẩm, thông báo cho anh em trong cục tới dọn xác và phong tỏa hiện trường!”

Thẩm Duệ nhận được cuộc gọi từ một cấp dưới đang ở học viện Phượng Hoa, quay trở lại phòng thẩm vấn.

Anh và Chu Nguyên nhìn nhau, hỏi Lưu Đồng: “Tôi đã tìm được Mã Phi, cậu giết anh ta à?”

“Làm sao tôi có thể giết anh trai mình!” Lưu Đồng không sợ hãi, bất kể cậu ta có ý định tự sát hay không, tuổi mười bốn vẫn luôn là một trở ngại, là kim bài miễn tử, vì vậy cậu ta sẽ không để bản thân gánh chịu, cũng không để cho chân tướng bị che đậy: “Anh trai tôi tự mình tìm cái chết, anh ấy nói nhiệm vụ của anh ấy đã hoàn thành, anh ấy phải đi đến một thế giới khác để gặp người anh ấy thích, anh ấy lo lắng rằng nếu anh ấy đến muộn, chị Tiểu Linh sẽ tức giận.”

Chị Tiểu Linh?

Thẩm Duệ nheo mắt, trong đầu đột nhiên xuất hiện một cái tên xuất hiện trong video. Trong số mười tám người, ngoài Lưu Đồng, Mã Phi, còn có một người khác không xuất hiện trong tin tức về vụ tự tử, người đó chính là Dương Tiểu Linh.

“Chị Tiểu Linh cậu nói là Dương Tiểu Linh?” Thẩm Duệ hỏi cậu ta.

Lưu Đồng gật đầu.

“Dương Tiểu Linh chết rồi?” Thẩm Duệ hỏi một cách nặng nề.

Lưu Đồng lại gật đầu: “Đúng vậy, vì chị Tiểu Linh mở cửa hàng Taobao nên suốt ngày cắm mặt vào máy tính, bố mẹ chị ấy ấy làm công việc không đàng hoàng, muốn chị ấy tìm nơi làm việc, nhưng chị Tiểu Linh từ chối, nên chị ấy bị bố mẹ ngu xuẩn từ chối,đưa đến trường học, chị Tiểu Linh nghĩ nhiều cách trốn thoát, nhưng có lần, sau khi bị bắt, chị ấy đã bị tên giáo viên quản lý chị ấy giật điện tới chết.”

Thẩm Duệ thở gấp: “Sau đó thì so? Có gọi cảnh sát không?”

“Tất nhiên là không, chị ấy đã bị chôn dưới đường nhựa của nhà trường.” Lưu Đồng nói: “Nhà trường nói với bố mẹ chị ấy rằng, nói chị Tiểu Linh đã bỏ trốn vào nửa đêm, không thể tìm thấy, sau đó bố mẹ chị Tiểu Linh thật sự đã nghĩ rằng chị ấy đã bỏ trốn, nên không đi tìm.”

Thẩm Duệ bình tĩnh nói, vẻ mặt kinh ngạc: “Làm sao cậu biết được Dương Tiểu Linh bị chôn ở dưới đường nhựa? Cậu đã tận mắt nhìn thấy?”

“Không phải, có người nói cho chúng tôi.” Lưu Đồng nói,:”Anh ấy nói cho chúng tôi biết vị trí, anh trai tôi lợi dụng lúc không ai phát hiện, đào lên một chút nhựa, tình cờ nhìn thấy chị Tiểu Linh ở dưới lớp ni lông.”

“Đào lên chưa?”

Lưu Đồng liếc anh một cái: “Không ... người đó nói không được đào, nói là chị đã bị nhốt ở đó làm cọc người, thành tiên cọc, nếu đào ra sẽ làm hại chị Tiểu Linh, cho ên anh Mã Phi lại lấp cái lỗ vừa đào lại.”

Nghe được những lời ngụy biện kinh thiên động địa phun ra từ miệng Lưu Đồng, Thẩm Duệ suýt chút nữa tức giận, hít sâu một hơi, mới có sức tiếp tục hỏi: “Mã Phi thích Dương Tiểu Linh? Cho nên anh ta muốn tới bên cô ấy, nhưng cậu nói cậu không giết Mã Phi, vậy anh ta chạy vào trong tường như nào?”

“Người đó đã nhét anh ấy vào tường.” Lưu Đồng nói: “Anh ta đã nói chuyện với anh tôi rất nhiều, còn thuyết phục anh tôi chết trong tường, để linh hồn anh ấy ở lại ngôi trường này, ở bên chị Tiểu Linh.”

Những lời này tràn đầy mê tín, Thẩm Duệ vừa nghe liền nắm chặt tay, muốn đánh người một trận.

Chu Nguyên im lặng hồi lâu, trong lúc Thẩm Duệ và Lưu Đồng nói chuyện, đã sắp đặt lại toàn bộ sự việc: “Người đó” biết Dương Tiểu Linh chết như thế nào, liền lặng lẽ nói cho Mã Phi bọn họ, còn tẩy não Mã Phi, nói không thể để lộ cái xác, khiến Mã Phi bọn họ tin anh ta, anh ta nói gì là đấy, trong lòng một số người có thể điều khiển trái tim nhiều hơn những cả minh tinh ...

Cho dù nghe thế nào, cũng cảm thấy rằng ai đó đang tẩy não họ. Chu Nguyên hỏi cậu a: “Nếu không bị chúng ta bắt được, cậu định làm gì?”

“Sau khi chôn Chu Vĩnh Hoa, cắt cổ tay và tự sát.”

Thẩm Duệ nhíu mày, lộ ra vẻ kinh ngạc cùng tức giận: “Tuổi còn nhỏ không lo học hành đàng hoàng, đi học tự tử! Ai bảo cậu tự sát? Tự nguyện tự sát? Tại sao lại nghĩ ra cách tự cắt cổ tay của mình?”

“Người đó nói với tôi rằng, sau khi tôi chết, tôi có thể đến một thế giới không có ác mộng, phiền phức.” Nghĩ đến thế giới không có phiền phức trong đầu, Lưu Đồng không khỏi cong môi lên thành một nụ cười: “Những người khác cũng vậy, chắc chắn là họ đã lên thiên đường đích thực, ở tân thế giới, mọi người đều rất tự do, sẽ không còn có tiếng mắng chửi, tôi ghét bỏ tiếng mắng chửi của người khác.”

“Những người khác đều như thế?” Thẩm Duệ nhận ra người trong danh sách trong video, căn bản đều lên các loại tin tức với kiểu suy nghĩ muốn tự sát, bây giờ sau khi Lưu Đồng vừa nói, Thẩm Duệ cảm thấy chuyện này không bình thường. Một hoặc hai vụ tự tử, có thể hiểu là do áp lực quá lớn.

Nhưng toàn bộ danh sách dài như vậy, bây giờ ngoại trừ Lưu Đồng không còn ai sống sót.

Hơn nữa mọi người còn tự sát bằng nhiều cách khác nhau, điều này khiến Thẩm Duệ phải nghi ngờ rằng, một loạt những hành động này, chắc hẳn phải có một người đang châm lửa, tẩy não họ, cuối cùng xem tin tức về việc họ tự sát.

Nghĩ đến đây, Thẩm Duệ rùng mình.

Anh hỏi: “Những người khác trên web tin tức cũng nghĩ như cậu? Vì tới một thiên đường mới?”

“Đúng vậy. Người đó nói rằng, những người bị cha mẹ bỏ rơi, bị ma quỷ hành hạ, cần phải tự sát để được tái sinh.” Nói đến những điều này, khi Lưu Đồng trả lời, khoé miệng luôn nở một nụ cười. khóe miệng, nhưng nụ cười đó lại khiến người khác phải ớn lạnh.

“Người khác, đều thoát khỏi biển khổ rồi, tôi sau này cũng muốn thoát khỏi biển khổ, không muốn mệt như vậy nữa.”

Thẩm Duệ nhíu mày, liếc nhìn Chu Nguyên, trong mắt cũng nhận được một ít thông tin. Mà trong đầu anh cũng hiện lên một danh từ, “nhóm tự sát”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play