Giọng nói của Lưu Đồng vang vọng trong học viện bỏ hoang, đi vào trái tim của Thẩm Duệ.
Một giây tiếp theo, Thẩm Duệ để lại cho Chu Nguyên một câu: “A Nguyên, em trì hoãn đứa nhỏ này, anh đi xuống.”
Tim đập dữ dội, Thẩm Duệ dùng hết sức lực, lao thẳng xuống xuống lầu. Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu anh:
Tội lỗi của thế giới này, đù đến từ mùi đồng tiền trong bàn tay của người lớn.
Mùi tiền càng nồng, tội lỗi càng khó kiểm soát, giống như chín có mươi chín rắc rối của con người đều có thể giải quyết bằng tiền. Không có tiền, cả đời người cơ bản đều phải tính toán cơm ăn cái mặc từng tý...
Nhưng lỗi của người lớn, không thể cho trẻ con gánh vác.
Thẩm Duệ chạy từ trên tầng ba xuống, chạy nước rút, anh chỉ sợ mình chậm một giây, người trong tay Lưu Đồng bọn họ, sẽ cứ thế mà mất mạng. Như chuyện của Tạ Thành, chỉ cần anh để ý hơn, có thể kết quả đã khác.
Đến tầng dưới, chỉ sợ làm kinh động Lưu Đồng, Thẩm Duệ cố gắng trấn tĩnh, nhìn xung quanh, phía trước máy xúc đào một cái hố sâu, phía dưới dường như có một cái bao tải màu trắng xám, nghĩ tới tình huống Lưu Đồng đẩy Tạ Tành xuống hố lần trước, anh cảm thấy trong bao tải rất có thể có người.
Anh không dám hành động hấp tấp, bây giờ độ khó của việc xuống hố cứu người còn khó hơn việc ngăn Lưu Đồng khởi động máy xúc, hơn nữa còn có khảng năng khiến bản thân rơi vào vũng lầy, ngược lại càng thêm phiền phức, sau khi suy nghĩ kỹ, Thẩm Duệ quyết định đi tới máy xúc, kéo Lưu Đồng ra ngoài.
Nhìn Lưu Đồng, anh phát hiện sự chú ý của Lưu Đồng lúc này đang bị Chu Nguyên thu hút.
Trong căn phòng trên tầng ba, Chu Nguyên đứng trước cửa sổ, có thêm ánh trăng, lặng lẽ nhìn Lưu Đồng như một vị cứu tinh khi đến ngày tận thế.
Cậu hỏi: “Người mà cậu muốn giết, là Chu Vĩnh Hoa?”
Nghĩ đến thông tin mà các đồng nghiệp trong bộ phận thông tin đưa cho Thẩm Duệ, liên tưởng tới người trong video, điều đầu tiên hiện lên trong đầu Chu Nguyên là cái tên Chu Vĩnh Hoa, hiệu trưởng học viện Phượng Hoa.
“… Đúng vậy, hắn là ma quỷ, là ma quỷ vô nhân tính.” Nói đến Chu Vĩnh Hoa, Lưu Đồng khá xúc động, suýt chút nữa đã hét lên: “Ngôi trường này do hắn mở, con người cũng bị hắn đích thân ngược đãi, hắn không chết, là có lỗi tới tất cả những ai đã từng bị hắn làm tổn thương.”
Chu Nguyên nhướng mắt dựa vào bệ cửa sổ: “Hắn đáng chết, còn cậu cũng đáng chết sao? Cậu vì muốn diệt trừ một tên ác quỷ mà hại chết chính mình, có đáng không?”
“Chúng tôi không còn cách nào khác, chúng tôi không còn cách nào khác nữa, anh biết không?” Lưu Đồng hét lên, âm thanh đứt quãng cắt ngang bầu trời, giọng nói lưu luyến buồn bã, cậu ta nói: “Chúng tôi từng báo án, nhưng vô dụng! Các người nhìn thấy trang web trên máy tính của tôi rồi mới tới đây đúng không? Người trong tin tức, tôi đều gặp rồi! Đều là người tôi quen biết!”
“Bọn họ đều đã chết, đều bị trường học này ép chết! Tôi thấy nếu tôi còn không ra tay, tôi cũng sẽ bị giết!”
Hai mắt Lưu Đồng đỏ hoe, dáng vẻ vẫn là thiếu niên, nhưng lời nói lại thể hiện sự khinh bỉ cuộc đời, cùng sự tuyệt vọng về tương lai.
“Bọn họ tự sát.” Chu Nguyên nhẹ giọng nói: “Bọn họ đều tự mình lựa chọn từ bỏ mạng sống mà tự sát.”
Lưu Đồng nhìn chằm chằm: “Bọn họ không phải tự sát, là bị ép chết!”
Dường như lời nói của chính mình không nhận được sự đồng tính, cảm xúc của Lưu Đồng trở nên kích động, khởi động xe, trong không trung vang lên tiếng gầm tức giận, cậu ta quát: “Các cậu không phải tới đây đê giúp chúng tôi sao?”
Chu Nguyên ở trên tầng ba, nhìn xuống mọi thứ trên mặt đất, giống như một vị đế vương coi thường vạn vật. Cậu nhìn thấy Thẩm Duệ đang nhẹ nhàng đi về phía máy xúc chỗ Lưu Đồng, liền nói: “Tôi tới đây để giúp cậu, nhưng cậu có bằng lòng để tôi giúp không?”
“Tại sao lại không bằng lòng! Anh trai tôi nói, bối cảnh của ngôi trường này quá đen tối, những người không thông minh rất dễ bị giết. Người thông minh, lại không nhất thiết sẵn sàng giúp chúng tôi lôi địa ngục đen tối này ra ánh sáng.” Giọng Lưu Đồng khàn khàn: “Anh trai tôi nói, tốt nhất là cảnh sát, sau đó phải thông minh, đương nhiên, quan trọng nhất là ... bọn họ sẵn sàng giúp đỡ, nếu các ngươi có thể tới đây, đã hợp lệ rồi.”
Nghe lời của Lưu Đồng, loạt hành động này đều là kế hoạch đã định trước. Nhưng nếu Chu Nguyên bọn họ không thể tìm ra tất cả những sắp xếp này, thì liệu Lưu Đồng bọn họ có kế hoạch khác không?
Chu Nguyên hỏi cậu ta: “Nếu chúng tôi không hiểu thông tin các cậu đưa, các cậu định làm gì?”
“Các người không tới cũng không sao, dù sao chúng tôi cũng không có hy vọng.” Lưu Đồng nói nho: “Anh trai tôi từng nói, trên đời có quá nhiều người xấu, không thể nào tiêu diệt hét, tôi rất mệt, mỗi ngày đi ngủ đều sẽ mơ thấy ác mộng, tôi không dám ngủ, nhưng cũng không sao, rất nhanh tôi sẽ tới một thế giới không có người xấu ngủ một giấc rồi.”
Nghe thấy lời nói của Lưu Đồng, lông mày Chu Nguyên nhíu lại một cách khó hiểu. Sau một lúc im lặng, cậu đột nhiên nói: “Cậu thật là ngốc.”
Thẩm Duệ vốn đã lặng lẽ đi tới máy xúc, nghe Chu Nguyên nói xong, liền sững sờ, sau đó lại nghe cậu nói tiếp: “Nếu là tôi, tôi sẽ tự tay bắt chúng, sau đó tự tống xuống địa ngục.”
Lưu Đồng có chút kinh ngạc, cậu ta cho rằng Chu Nguyên cũng nghĩ như mình, cậu ta: “Đúng vậy, tôi muốn bọn họ xuống địa ngục sám hối.”
“Nhưng cậu không thể làm được, sao cậu có thể chết một cách hùng hồn như vậy?” Chu Nguyên lạnh lùng nói: “Cậu nói cậu quên hết những người được ghi trong tin tức. Nhưng họ đều tự sát, chết đều chết rồi, người khác còn cảm thấy họ tự tìm cái chết, không thèm quan tâm, không thèm đồng tình. Còn cậu, cậu cho rằng cậu chết rồi, sẽ thay đổi được gì đó à? Sẽ không có gì thay đổi, ngôi trường này sẽ tiếp tục mở ra, sẽ có rất nhiều người người sẽ tiếp tục bị tổn thương, còn cậu, cậu sẽ chết một cách vô ích. Cái chết của cậu sẽ không ảnh hưởng gì cả ... “
“Cậu không thể làm tổn thương bất kỳ ai có lợi, cậu chỉ có thể vung nắm đấm, dùng cái chết của mình, làm tổn thương mẹ cậu.”
Lời nói của Chu Nguyên giống như những nhát dao, kích thích cảm xúc của Lưu Đồng, khiến Lưu Đồng như diều gặp gió, giằng co trên không trung, sắp đứt dây, cậu ta khóc lóc: “Ai nói tôi không thể, anh trai tôi nói, chỉ cần tôi dẫn Chu Vĩnh Hoa đi làm việc tốt cho mọi người, thì có thể lên thiên đường!”
Thẩm Duệ đã leo lên máy xúc, nhưng Lưu Đồng quá phấn khích nên không nhận thấy bất kỳ thay đổi nào bên ngoài cửa kính xe.
Anh trai?
Người này đã nhiều lần xuất hiện trong miệng Lưu Đồng, người đó rốt cuộc là ai?
“Anh trai của cậu là ai? Ở đâu?” Chu Nguyên hỏi cậu ta.
Nghe Chu Nguyên hỏi về “anh trai”, Lưu Đồng giống như vòi nước, công tắc được bật lên, cậu ta chợt nhận ra thời gian không còn nhiều. cậu ta không trả lơi câu hỏi của Chu Nguyên, lập tức khởi động máy xúc nói: “Anh trai tôi ở dưới đất! Tôi phải đưa Chu Vĩnh Hoa đến gặp anh ấy!”
Gầu của máy xúc vốn đã đầy bùn, đang từ từ nâng lên không trung, quay hướng cái gầu, thấy bùn sắp đổ xuống hố, Thẩm Duệ ở ngoài cửa sổ lập tức dùng sức leo vào trong, đẩy Lưu Đồng ra trước cửa sổ, lợi dụng sức lực của mình, kéo người mình lên, nhảy vào xe, đè chặt Lưu Đồng.
Lưu Đồng chưa kịp phản ứng, trơ mắt nhìn chằm chằm vào Thẩm Duệ đang ôm mình một hồi rồi mới tỉnh dậy, dùng hết sức vùng vẫy.
“Đừng dùng sức nữa, tiết kiệm sức lực mà đến đại cục nói chuyện với chúng tôi cả đêm.”
Xe cảnh sát gầm rú lao tới, trong khung cảnh hoang tàn này, vang dội nửa bầu trời.
Họ tìm thấy Chu Vĩnh Hoa bị đánh bất tỉnh trong bao tải dưới hố, gọi xe cấp cứu đưa ông ta đến bệnh viện.
Giữ một vài sĩ quan cảnh sát lại để tiếp tục cuộc điều tra học viện Phượng Hoa, gọi thêm quản đốc của dự án cải tạo học viện này tiến hành một khai quật khám xét thể trải thảm, bởi vì câu cuối cùng Lưu Đồng đã nói: “Anh trai tôi đang ở dưới mặt đất.”
Dù đúng hay không, Thẩm Duệ cảm thấy công việc tìm kiếm vẫn cần phải làm hết sức có thể, không thể để xảy ra sai sót nữa.
Cục thành phố Thanh Châu, phòng thẩm vấn.
Lưu Đồng như một con dã thú, trừng mắt nhìn Thẩm Duệ và Chu Nguyên đang ngồi đối diện với mình.
Thẩm Duệ cau mày nhìn cậu ta, lạnh lùng hỏi: “Anh trai cậu là ai?”