“Trời đụ!”
Trái tim giống như bệnh nhân hấp hối được đưa tới phòng cấp cứu kích tim xong, sinh ra một làn sóng chín khúc uốn mười tám hồi trên máy điện tim, Thẩm Duệ chỉ thấy da đầu tê dại, đầu óc trống rỗng, ai bảo lúc ngày thường không đọc sách, khi gặp chuyện gì đáng sợ, chỉ đành nói “Trời đụ” ứng phó trong mọi trường hợp.
Chu Nguyên cũng giật mình trước cảnh tượng cái xác giả chết trước mắt, giơ tay túm lấy quần áo của Thẩm Duệ theo phản xạ có điều kiện, dùng sức kéo anh lại: “Anh đi ra trước, thứ đó có gì đó không đúng.”
Hai người lui ra cửa, “cái xác” vẫn còn đang đun đưa, càng lúc càng giãy giụa mạnh, giống như người bị động kinh, lắc lư trên không trung. Thẩm Duệ cau mày, nhét cục gạch trong tay mình vào tay Chu Nguyên, rồi lấy cây dùi cui điện từ trong tay Chu Nguyên, kéo Chu Nguyên ra sau lưng: “Em cứ đứng ngoài cửa đừng vào, còn cái xác anh sẽ cho hắn một dùi cui thành xác thật, anh tin vào chủ nghĩa Mác.”
Vừa nói, Thẩm Duệ lập tức bước lên phía trước, tay cầm dùi cui điện tiến lên một bước, vươn tay định châm điện cái thứ giả thần giả quỷ kia. Nhưng còn chưa đến gần, thứ đó đột nhiên ngừng chuyển động, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Duệ.
Đầu tóc rối bù, miệng bị dán băng dính đen, chỉ còn hai mắt, trông đặc biệt sáng và đáng sợ trong bóng tối. Đôi mắt nhìn về phía Thẩm Duệ đầy nước mắt, trong nháy mắt, Thẩm Duệ cảm thấy kinh ngạc hơn là sợ hãi, vội vàng thu lại cây dùi cui điện, gọi to: “A Nguyên.”
Chu Nguyên đang đi theo sau Thẩm Duệ cũng nhìn thấy cảnh này, không giơ cục gạch lên cao nữa: “Em nhìn thấy rồi.”
Sau khi cảm giác sợ hãi dịu đi một chút, Thẩm Duệ bọn họ mới có thể nhìn rõ người treo cổ là ai. Thẩm Duệ vội vàng đi tới, dùng dùi cui điện vẫn chưa mở, chạm vào “thi thể”, trầm giọng hỏi: “Từ Gia?”
“Xác sống” cử động chân, thể hiện sự hồi âm.
Chu Nguyên quan sát một lúc, sau khi Từ Giai bị người ta trói lại, bà ta bị treo lên giữa không trung bằng một cái đai chống gù nối với một sợi dây. Khi họ vừa mở cửa, Từ Giai không di chuyển, vì vậy họ đoán rằng bà ta đã chết. Nhưng động tác cử động sau đó, trên cơ sở “đã chết”, khiến người ta cho rằng có hiện tượng bất thường, tâm lý càng thêm sợ hãi.
Sau khi xác nhận đó là Từ Giai, Thẩm Duệ ngay lập tức bước tới, lôi một chiếc ghế đẩu để giải cứu bà ta. Sau khi cởi sợi dây trói, anh xé băng dính trong miệng. Từ Giai đã lấy lại được tự do vừa khóc vừa hét lên: “Mau đi cứu con trai tôi, mau đi cứu con trai tôi!”
Lời nói của Từ Giai khiến đám người Thẩm Duệ nhíu mày, Chu Nguyên kêu Từ Giai bình tĩnh một chút, cậu nói: “Cô bình tĩnh trước, ai trói cô ở đây? Lưu Đồng ở đâu? Nếu muốn cứu cậu ta, cô. phải cho chúng tôi biết điều này, như thế chúng tôi mới có thể hành động hiệu quả. “
Từ Giai đã mất tích một ngày một đêm, mặt bê bết bùn đất, trông rất bẩn, nhìn có vẻ rất hốc hác. Bà ta vừa khóc vừa nói: “Con trai tôi đã trói tôi ở đây, nó nói rằng nó muốn tôi nhìn nó tự sát, khiến tôi hối hận không kịp ... ah, tôi có lỗi với nó, tôi có lỗi với nó, tôi không nên gửi nó đến ngôi trường này, cũng không nên đánh đập và mắng mỏ nó, trên danh nghĩa tốt cho nó suốt ngày... “
Thẩm Duệ quay đầu nhìn Chu Nguyên, Thẩm Duệ hỏi: “Hiện giờ Lưu Đồng đâu?”
“Tôi không biết, chúng đã trói tôi ở đây xong bèn biến mất! Làm ơn, cứu nó, nó còn là một đứa trẻ không hiểu chuyện, tương lai còn dài.” Từ Giai quỳ trên mặt đất quỳ lạy Thẩm Duệ bọn họ.
Chu Nguyên phản ứng lại, hỏi bà ta: “Cô nói chúng? Lưu Đồng cùng ai?”
“.. Ai? Còn có hai người đàn ông nữa! Họ che mặt, tôi không thể nhìn thấy ngoại hình, chiều cao của họ ... Không cao như vậy, có lẽ thấp hơn hai người một cái đầu, sau khi treo tôi, họ đã đi ra ngoài ... “Cảm xúc của Từ Giai đang trên bờ vực suy sụp: “Xin các cậu, giúp tôi cứu con trai tôi, tôi chỉ còn lại mình nó là người thân, không có nó, tôi thực sự không biết phải làm thế nào.”
“Cô Từ, tôi đang hỏi cô một câu, cô nói thật đi, nếu không tôi không thể giúp cô.” Thẩm Duệ nhìn bà ta chằm chằm: “Cô giết Lưu Đông Quân, hay là cô và Lưu Đồng cùng nhau giết? “
Theo vết thương ở đầu của Lưu Đông Quân, người làm ông ta bị thương chắc chắn là Từ Giai có dáng dấp khá cao. Nhưng tên nhóc Lưu Đồng kia, giết bạn cùng trang lứa không chớp mắt, rõ biết là bố mình chết rồi còn được giấu vào trong hầm, còn bọn họ đi xem.
Nói không chừng cũng đưa cho Từ Giai các công cụ, giúp Từ Giai một đánh thành công.
“… Tôi, là tôi, không liên quan gì đến con trai tôi, không liên quan gì đến A Đồng.” Từ Giai hét lên: “Là Lưu Đông Quân, anh ta ép tôi, mỗi này có chuyện gì không vui đều trút giận lên tôi. Hôm đó tôi nướng thịt cừu, lỡ bị cháy xém, anh ta liền mắng tôi rất lâu, còn ra tay đánh tôi, kéo chân tôi ra cửa, tôi vừa giận vừa sợ, thật sự rất sợ... “
Chu Nguyên nhíu mày: “Lưu Đông Quân thường xuyên dùng bạo lực đối với cô?”
“Anh ta không vui liền thích đánh tôi, uống vài ly rượu thường thích quát mắng tôi. A Đồng vì muốn làm cho anh ta vui, A Đồng đã xuống hầm lấy cho tôi một chân cừu mới để tôi nướng lại.” Nói đến Lưu Đông Quân, trong mắt Từ Giai tràn đầy hận ý: “Tôi định đi nướng, người như Lưu Đông Quân như thần kinh, lại nói tôi lãng phí, tôi cãi nhau với anh ta, không cẩn thận dùng đùi cừu đập anh ta... Tôi thật sự vô ý, đầu óc tôi lúc đó trống rỗng!”
“Lưu Đồng bảo cô đưa thi thể Lưu Đông Quân xuống hầm?” Chu Nguyên hỏi cô.
Từ Giai lắc đầu nguầy nguậy: “Không, không. Là tôi bảo nó không được nói ra. Tôi sợ vào tù...”
Chu Nguyên nhướng chân mày, Từ Giai hiển nhiên là đang lảng tránh, cậu không điều tra thêm, việc quan trọng bây giờ là tìm đám người Lưu Đồng.
Thẩm Duệ liếc nhìn Chu Nguyên, nói nhỏ với cậu: “A Nguyên, em cứ ở đây canh chừng cô ta, anh tới các phòng còn lại kiểm tra.”
Vừa nói, anh vừa dúi cả gạch và dùi cui điện vào tay Chu Nguyên, liếc nhìn Từ Giai, hạ giọng: “Nếu tình huống không ổn, thì cứ đập, đừng do dự, hét lên một tiếng, anh sẽ nhanh chóng quay lại ngay lập tức.”
Dù sao thì người đã giết chồng mình là Lưu Đông Quân như Từ Giai, không phải là con gái nhà lành, cũng không phải là một người tốt.
Sau khi ra khỏi phòng, Thẩm Duệ bình tĩnh lại, bước sang các phòng khác một cách nhẹ nhàng nhất có thể.
Sau khi trải qua sự sợ hãi trong căn phòng đầu tiên, tố chất tâm lý của Thẩm Duệ đã nâng cao rất nhiều, dưới sự ám chỉ của tâm lý.
Nhưng sau khi đi một vòng, hầu như tất cả các phòng trên tầng ba đều trống rỗng. Mở cửa và nhìn vào bên trong, có thể nhìn thấy điểm cuối trong nháy mắt.
Thẩm Duệ chẳng mấy chốc đã ở ngoài cửa phòng cuối cùng, càng tiến gần căng thẳng. Là một cảnh sát, giác quan thứ sáu về nguy hiểm của anh đôi khi chính xác hơn khi một người phụ nữ đi điều tra xem người đàn ông của họ có ngoại tình không, anh nuốt nước bọt, nhìn trái nhìn phải, mốn nhìn xem bốn phía xung quanh có thứ gì cầm chắc tay dùng được như một vũ khí không.
Nhưng anh đã nhìn xung quanh một vòng, không tìm thấy gì.
Anh phải hít thở sâu cam chịu, đưa tay vặn nắm cửa. Nhưng vào lúc này, tiếng cười khi nãy vọng ra từ trong phòng.
“Hi hi, hi hi”
Nghe như trẻ con đang cười, lúc trước anh từng nghĩ đó có phải Lưu Đồng không, nhưng tiếng cười quá thanh thoát, nghe như như tiếng cười của một đứa trẻ bảy tám tuổi, vẫn có sự khác biệt lớn với giọng nói khàn khàn như vịt bước đực khi bước vào tuổi mới lớn của Lưu Đồng.
Nghĩ đến đây, tim Thẩm Duệ đập mạnh.
Chẳng lẽ ở đây còn có đứa trẻ nhỏ hơn Lưu Đồng sao?
Hít sâu một hơi, Thẩm Duệ vặn cửa đẩy ra. Vốn dĩ tâm lý xây dựng rất nhiều cảnh kinh dị, nhưng tất cả đều dừng lại đột ngột sau khi mở cửa, không có ai trong căn phòng này, mà chỉ có một chiếc máy tính bảng.
Máy tính bảng lúc này đang phát nhạc, tiếng cười trẻ thơ kia phát ra từ đó.
Thẩm Duệ hơi sửng sốt, liền tiến lên thăm dò. Nhưng khi anh chuẩn bị đi đến trước máy tính bảng, tiếng cười đột ngột dừng lại, thay vào đó, máy tính bảng bắt đầu chuẩn bị chiếu phim.
Đúng lúc này, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng bước chân, Thẩm Duệ cảnh giác quay đầu lại, nhưng nhìn thấy Chu Nguyên và Từ Giai đi tới.
Chu Nguyên nói: “Hứa Tiểu Ca đã gọi điện cho em, nói rằng bên đó lại có một tin nhắn khác, bảo bọn em tới xem video.”
Cậu nhìn chằm chằm vào máy tính bảng, video đầu tiên đen kịt vài giây, sau đó đột nhiên màn hình hiện lên, Lưu Đồng cởi áo quỳ trên mặt đất, một người đàn ông chế nhạo nói: “Còn dám cãi lại? Còn dám cãi lại phải không?”
“Tôi vô dụng, tôi vô dụng, tôi phải nói với bố mẹ tôi, các người đánh tôi!” Mũi của Lưu Đồng đỏ bừng vì khóc, vẻ mặt nhếch nhác.
Khoảnh khắc video vừa mới xuất hiện, tất cả mọi người đều im lặng.
Từ Giai che miệng khóc.
Người đàn ông dùng chân đá vào người Lưu Đồng, trong tay cầm dùi cui điện, ấn vào lưng Lưu Đồng. Trong video vang lên tiếng la hét của Lưu Đồng và một tiếng “răng rắc” bất ngờ.
“… Tôi thực sự không biết, tôi thực sự không biết.” Những hình ảnh trong video đã tác động rất lớn đến Từ Giai.
Nhưng đây vẫn chỉ là món khai vị, người đàn ông giật điện Lưu Đồng, giơ tay tát vào mặt cậu ta: “Bố mẹ mày cho tao tiền, là vì muốn tao dạy dỗ mày. Họ trả tiền cho tao đánh mày, mày sau này còn dám cãi lại không? Còn muốn chơi điện thoại di động, chơi trò chơi không? “
Lưu Đồng ngậm miệng không nói.
Ông ta dí dùi cui điện hết lần này tới lần khác vào lưng cậu ta. Video được đẩy nhanh, cuối cùng Lưu Đồng đã thỏa hiệp khi đi vệ sinh mất kiểm soát, cậu ta quỳ trên mặt đất quỳ lạy người đàn ông như một con chó “Tôi không dám nữa, tôi không dám nữa...”
“Không dám? Nếu mày còn dám, xem tao dạy dỗ mày như thế nào.” Người đàn ông nhìn Lưu Đồng với vẻ khinh thường, đột nhiên giơ chân trước mặt Lưu Đồng: “Mày tới chỗ tao phải học cách nghe lời, nếu ở đây mà không nghe lời, về nhà sau này cũng sẽ không nghe lời cha mẹ, nào, bây giờ nghe lời, liếm sạch sẽ giày của tao, lập tức... “
Từ Giai trợn tròn mắt, xem cảnh này, bà ta muốn ném mình vào trong video, chặt người đàn ông thành hàng vạn mảnh, cảm xúc của bà ta đang trên đà sụp đổ, bà ta khóc nói: “Giáo viên của trường nói rằng thỉnh thoảng sẽ đánh nó, đó là phương tiện cần thiết để giáo dục cho tốt nhấ ... Tôi, tôi cứ tưởng thỉnh thoảng đánh thôi, không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này... “
Các bậc cha mẹ có thể gửi con đến những nơi như vậy, nói tới cùng, là bản thân họ không hề muốn tìm hiểu con mình, dạy dỗ chúng bằng tấm lòng, cho nên tiêu tiền đưa bọn nhỏ vào những cơ sở giáo dục được gọi là cơ sở giáo dục, nhưng họ không hiểu chúng “giáo dục” con cái mình như thế nào, họ như người máy, chỉ cần cho con vào “nhà máy giáo dục”, sau đó cải tạo con cái trong “nhà máy” tới lúc ra ngoài nghe lời là được.
Thẩm Duệ liếc nhìn Từ Giai, cảm thấy người đáng thương cũng có chỗ đáng ghé.
Đoạn video lướt qua, hình ảnh thay đổi, sau khi Lưu Đồng đứng dậy, cậu ta liền nhìn thấy một vũng nước tiểu dưới giường của mình ...
Tiếp theo, hình ảnh lại thay đổi, Lưu Đồng đang chơi với một cô gái trạc tuổi cậu ta, cô gái buộc tóc đuôi ngựa, đang nhảy cẫng lên. Người quay video có lẽ là Lưu Đồng, trong video có thể nghe được giọng nói của cậu ta.
“Ngưu Tiểu Vi, nhìn cậu trông hơi mập một chút.”
Cô bé đang ăn kem, nở nụ cười tươi rói: “Bố mình nói, được ăn là may rồi, ăn nhiều có thịt mới không thiệt”.
“Được thôi, bố cậu có lẽ là không nhẫn tâm nói cho cậu sự thật là cậu đang béo lên, đang an ủi cậu.”
Giọng của Lưu Đồng có vẻ lanh lợi và sáng sủa, so với giờ, trông cậu ta vui vẻ hơn rất nhiều.
“Này này này, Lưu Đồng thì tốt rồi, cậu còn có muốn chơi patin với tớ nữa không” Cô bé giả bộ tức giận ậm ừ vài tiếng: “Mình cuối tuần này sinh nhật, mình muốn mời cậu tới nhà ăn bánh sinh nhật, cậu có đến không? Không được, cậu là bạn mình, cậu không thể không đến.”
Giọng Lưu Đồng đang cười, là một giọng nói rất vui vẻ, tâm trạng cậu ta rất tốt: “Đương nhiên có đi, cậu là bạn tốt nhất của tớ, nhất định phải đi.”
...
Nhìn thấy cô gái nhỏ trong video, Từ Giai trợn to hai mắt: “Là cô bé?”
Thẩm Duệ cùng mọi người quay lại nhìn bà ta, chính lúc này, đoạn phim chuyển sang cảnh khác, Lưu Đồng đang quay một tấm bia mộ nhỏ, giọng nói của cậu ta rõ ràng là đang khóc, rất khàn. Cậu ta nói: “Bạn tốt, tớ muốn giúp cậu trả thù, thực sự, tớ muốn giúp cậu trả thù, hức hức .. “
Chu Nguyên quay đầu nhìn Từ Giai: “Cô biết cô bé à?”
“Tôi biết, cô bé đã chết mấy tháng trước... Nghe nói bị đẩy xuống cầu thang, ngã chết.”
Từ Giai có từng nghe nói tin tức về trường học của Lưu Đồng, mỗi lần gửi cậu ta đến trường, có nhiều phụ huynh, sẽ thành một đám hóng chuyện. Đột nhiên, Từ Giai như nghĩ ra điều gì, bà ta kinh ngạc mở to mắt nhìn màn hình, cả người run lên: “Đứa, đứa nhỏ đó bị một nam sinh đẩy ngã, trước đây tôi có từng nghe nói, rằng sau khi tan học, cô bé quên vở bài tập, quay lại lấy thì gặp một cậu bé, cậu bé muốn mượn vở bài tập của cô ấy để chép, cô bé không đồng ý, hai người giằng co nhau, thành ra cậu bé đẩy ngã cô bé xuống...”
Ngừng một chút, Từ Giai nuốt nước bọt: “Nếu tôi nhớ không lầm, tôi nhớ những người phụ nữ đó đã nói, cậu bé đó là đứa bé của nhà họ Tạ, tên là Tạ Thành.”
Ngay khi cái tên Tạ Thành xuất hiện, đồng tử Thẩm Duệ co rút lại vì kinh ngạc.
Tất cả mọi người chỉ cảm thấy trong lòng bị một viên đá đè lại, tiếng trong máy tính bảng vẫn vang lên.
Lưu Đồng trầm giọng nói: “Cuộc sống tớ không có ánh sáng, lúc ngủ tớ sẽ sợ, sợ sẽ làm ướt giường, có người duỗi tay ra, tớ còn nghĩ là muốn đánh tớ, tớ hư chim lạc đàn. Mẹ, mẹ có hối hận vì đã gửi con vào trường đó chưa?”
Nghe xong câu nói vừa rồi, Từ Giai lập tức gục xuống, ngã xuống đất, khóc không ra tiếng, quỳ xuống đất rú lên.
“Được rồi, nếu mẹ hối hận rồi, mau ăn năn đi. Khi tôi nói xong lời này còn khoảng ba phút nữa, nếu các người tìm được tôi, tôi còn được cứu, nhưng nếu không tìm được tôi, thì tôi nhất định sẽ đích thân tiễn ma quỷ xuống địa ngục.”
“Con đau lắm, mẹ ơi, tạm biệt.”
Máy tính bảng “cạch cạch”, màn hình biến thành đồng hồ đếm ngược, ba phút, một trăm tám mươi giây.
“A Nguyên, đi tìm.”
Thẩm Duệ ra lệnh phá vỡ bầu không khí cứng nhắc, anh lao ra khỏi phòng trước.
Anh đã tìm từng phòng trong tòa nhà này, nhưng Lưu Đồng bọn họ không ở đó, thế nhất định đang ở công trường. Diện tích thi công hơn, tương đương với hai sân vận động, thời gian lại ngắn như vậy, làm sao có thể nhanh chóng tìm được?
Đúng lúc này, Chu Nguyên lao ra khỏi phòng, chạy về phía căn phòng nơi Từ Gia bị treo cổ lúc trước, cậu nói: “Lưu Đồng lúc trước treo Từ Giai trong phòng, đê Từ Giai nhìn cậu ta tự sát mà hối hận. Nếu chúng ta không thể lập tức tới đây, thì Từ Giai bị treo ở trong phòng, góc của bà ấy, hướng về phía cửa sổ, bên ngoài cửa sổ là công trường... “
Khi cậu và Thẩm Duệ đến cửa sổ, họ nhìn thấy một chiếc máy xúc lớn.
Ngay lúc Thẩm Duệ bọn họ vừa ngó đầu ra ngoài, một ánh sáng chợt lóe lên trong máy xúc, sau đó là tiếng xe chạy, Lưu Đồng thò đầu ra khỏi xe, ra hiệu với đám người Thẩm Duệ rồi mỉm cười: “Các người có thể đuổi tới đây, trước đây chúng ta đã gọi cảnh sát nhiều lần, nhưng đều bị đuổi về, không ai dám tới điều tra, càng không dám ra tay với chúng. Được thôi, chúng không dám, chúng ta chỉ đnàh tự mình ra tay... chỉ là, tôi nghe anh tôi nói, còn có rất nhiều người xấu ở phía sau, đợi tôi bắt người xấu đi, chú cảnh sát, các chú có thẻ, tiếp tục điều tra được không?”