Đèn đường trên lối đi trước nhà máy bia, nhấp nha nhấp nháy, chợt “tạch” một tiếng, tắt phụt.

Toàn bộ lối đi sâu thẳm lập tức bị bao trùm trong bóng tối, quay đầu nhìn về phía nhà máy sản xuất bia bên cạnh, chỉ cảm thấy dãy cửa sổ thủy tinh trên lầu, đầy ắp đồ vật, những thứ đó đang mở trừng mắt, nhìn chằm chằm vào bạn, thấy bạn ngẩng đầu, bèn nhoẻn miệng cười, toe toét nhìn bạn.

Khi Thẩm Duệ điều khiển xe đi vào con đường mòn, Chu Nguyên liền đưa mắt quan sát hoàn cảnh xung quanh.

Ở phía bên trái của đường mòn là nhà máy bia. Bên phải là chân đồi, cỏ dại mọc um tùm, bên cạnh đó có một vài bia mộ và vài hũ cốt để dựng tro. Nếu hơi nhát gan, đi một mình trên con đường này, bất cứ cử động nào cũng dễ khiến họ sởn da gà.

Học viện Phượng Hoa chọn địa chỉ của trường ở cuối đường, tức là dưới chân núi, nơi không có khói lửa, không biết là do suy nghĩ về giá nhà, hay là có ý định không cho học sinh thoát khỏi lòng bàn tay.

Xe dừng ở cổng học viện Phượng Hoa, Thẩm Duệ xuống xe, thay vì tắt đèn, anh hướng đèn vào cổng sắt để chiếu sáng. Nơi này thật sự quá tối tăm và yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi chỉ cần họ bước đi, sẽ có tiếng vọng xung quanh.

“A Nguyên, cẩn thận một chút.” Thẩm Duệ lấy ra dùi cui điện từ ghế sau xe, nhét vào tay Chu Nguyên: “Ở đây tối quá, đề phòng có động tĩnh gì, em lấy cái này để phòng thân.”

Chu Nguyên cúi đầu liếc nhìn gậy điện giật trong tay, âm thầm bội phục, do dự một hồi nhưng vẫn không nhịn được mở miệng: “Anh cho rằng emrất yếu đuối, cần một cây gậy để nâng cao lòng tự tin à?”

Vì đi vội, Thẩm Duệ cùng những người khác không mang theo súng, anh ngồi xổm trên mặt đất nhặt hai viên gạch, tuy răng trông có chút ngây ngô, nhưng tay trái tay phải đều có một viên gạch, người xấu mà tới thì trái phải mỗi viên đập vào mặt cả vào đầu, vừa hay đưa họ đến bệnh viện.

Vừa nhấc viên gạch lên, nghe thấy lời nói của Chu Nguyên, Thẩm Duệ choáng váng, khi phản ứng lại suýt chút nữa không nhịn được cười. Anh nhướng mày: “Em cho rằng anh đang nghi ngờ năng lực của em sao? Hay là để anh dùng dùi cui điện, em dùng gạch, có phải là khiến em càng dùng gậy tự tin hơn không?”

Chu Nguyên yên lặng nhìn cục gạch trong tay anh, vẫn nắm chặt dùi cui điện, trầm giọng nói: “Em chỉ là nói ý kiến, lần sau có thể kiếm thêm một số trang bị trông uy lực hơn. Đi thôi, chúng ta vào trong xem xem.”

Thẩm Duệ bị lời nói của cậu chọc cười, dây thần kinh đang căng như dây dàn hơi thả lỏng. Anh đặt điện thoại sang chế độ rung im lặng, sải bước đến trước mặt Chu Nguyên, nói nhỏ: “Em đi theo anh, anh sẽ dẫn đầu.”

Lúc này, cánh cổng sắt lớn của học viện Phượng Hoa không khóa, lộ ra một khe hở lớn bằng nửa người, nhẹ nhàng đung đưa trong gió.

Thẩm Duệ bước tới đẩy cửa ra, trước mắt là một công trường đang thi công, chỗ nào cũng có hố, nhìn thấy những hố chuẩn bị làm móng, Thẩm Duệ không khỏi cau mày nói với Chu Nguyên: “A Nguyên, nhìn này.”

Sau khi sự việc cọc người phát triển, thực ra không có giới hạn nghiêm ngặt nào về địa điểm và phương pháp, khi gặp phải những người không cẩn thận, trực tiếp chôn họ vào tường, nếu cẩn thận hơn thì sẽ làm theo phương pháp cũ, lấp đất làm cọc.

Nhưng nơi này, trước mắt, quả thực là một nơi tốt.

Mặt đất mới được đào, xà cùng cột nhà, đều là chỗ tốt để đóng cọc, Chu Nguyên nhìn qua, khoảng không rộng lớn bên phải bị máy xúc đào thành mấp ma mấp mô, bên trái còn có một căn nhà, mười gian ba tầng, đứng sừng sững, thoạt nhìn giống như một cái ống khói màu đen, đen không thấy đáy.

Đúng lúc này, di động của Chu Nguyên rung lên, cậu lập tức mở ra xem, chính là bức ảnh mà Hứa Tiểu Ca gửi cho cậu.

Hứa Tiểu Ca mở máy, Chu Nguyên đeo tai nghe bluetooth vào, liền nghe thấy cậu nói: “Đội trưởng Chu, chị Ngụy Nhung và tôi đã kiểm tra thông tin của nạn nhân trong tin tức, danh sách đã được gửi cho anh. Đúng rồi, chúng tôi nhận thấy một điểm chung, tất cả họ đều đã được gửi đến trường cai nghiện Internet. Tất cả những người bị gửi vào này không phải đều có liên quan tới máy tính, còn có vài người muốn ra ngoài lập nghiệp, người trong nhà thấy họ bị đám đa cấp tẩy não thành ra si mê, cũng bị ép vào, không phải cùng một lứa, một số từ ba hoặc bốn năm trước, một số từ một hoặc hai năm trước.”

Điện thoại không ngừng xuất hiện hình ảnh Hứa Tiểu Ca gửi.

“Đúng rồi, chúng tôi cũng đã liên hệ với một số thành viên trong gia đình có tên trong danh sách, một số không bằng lòng trả lời. Tuy nhiên, hai phụ huynh đều nói, trước khi họ khi thực hiện những hành vi quá khích như vậy, lúc trước ở nhà họ cũng thường làm một số việc khó hiểu như tự hại bản thân, tuy đã dẫn họ đi khám, nhưng không có kết quả... “

Chu Nguyên cố hết sức để không phát ra âm thanh, mà đáp lại bằng một tiếng “Ừm” rất nhẹ.

Cậu nhấp vào bức ảnh phóng to, danh sách mà Hứa Tiểu Ca gửi cho cậu tình cờ là danh sách trong video mà Mưu Huy vừa mở. Cậu đếm qua, tổng cộng có mười tám người, nhưng số người chết trong các vụ án giết người khác nhau trên tin tức của trang web vụ tự sát chỉ có mười lăm người, gạch Lưu Đồng, vẫn còn hai người không có tên trong danh sách tử vong.

“Máy tính còn tự động hiện ra thông tin mới không?” Chu Nguyên hỏi.

Hứa Tiểu Ca: “Không, sau gợi ý lần trước, máy tính tạm thời không còn động tĩnh, Chị Ngụy Nhung và tôi sẽ tiếp tục theo dõi.”

Cúp điện thoại, Chu Nguyên đưa điện thoại cho Thẩm Duệ. Thẩm Duệ nhìn lướt một lượt, liền hiểu chuyện gì đang xảy ra, đang mở miệng định nói thì đột nhiên vang lên một tiếng cười rõ ràng từ trong tòa nhà.

Hi hi.

Đó là tiếng cười lanh lảnh và tươi sáng của một đứa trẻ, như tiếng chuông lúc nửa đêm, trong tòa nhà hoang này, kéo theo sự đáng sợ của bóng đêm.

Thẩm Duệ lập tức đưa điện thoại cho Chu Nguyên, nhặt cục gạch trên mặt đất lên, ra hiệu với Chu Nguyên, nhỏ giọng nói: “Đi theo anh.”

Cầm hai viên gạch, Thẩm Duệ sải bước đi về phía tòa nhà. Tòa nhà đó được xây hơi giống một tòa nhà hình giếng, hình vành khuyên. Đến cả sắp xếp cũng là từng phòng một, hơn nữa điều kỳ lạ hơn nữa là, một toà nhà có bốn lối vào ra, đông, tây, bắc và nam mỗi phía một cái.

Thiết kế của căn phòng hình vuông kép là trước sau hai bên đều là nhà ba gian, hai bên trái phải có hai phòng, kẹp vào nhau, tạo thành một tòa nhà hình vuông kép. Họ đi vào từ phía trước, Thẩm Duệ bọn họ tìm kiếm từng phòng ở tầng một, nhưng mỗi khi bước vào một căn phòng, sắc mặt của họ đều tái đi một chút.

Trong số mười phòng ở tầng một, ngoại trừ hai phòng được thiết kế làm văn phòng, các phòng khác đều làm thành phòng khép kín có lồng sắt chứa một người, một căn chứa mười cái lồng sắt...

Anh trước đó từng đọc qua một số báo cáo, nếu như làm chuyện gì không vừa ý giáo viên, việc bị đánh đập và nhốt lại là chuyện thường tình. Một ngày không ngoan, hai ngày, không cho ăn, ép nhịn tiểu, cuối cùng khiến họ không thể chịu đựng được, vừa khóc lóc vừa quỳ gối van xin như những chú chó mất nhà, cả đũng quần đều là sự van nài.

Thực lòng mà nói, lúc nhìn thấy cái lồng sắt này, Thẩm Duệ cảm thấy tim mình như trật nhịp, tầng một đã khiến người ta không chịu nổi, hai tầng tiếp theo, sẽ như thế nào?

Cảm thấy cổ họng bị thắt lại, Thẩm Duệ mím môi, đờ đẫn nói với Chu Nguyên: “Lên tầng hai.”

Tầng hai có lẽ là nơi để ở, trong một căn phòng có hơn mười cái giường, vị trí ngủ của mỗi người, có lẽ chỉ cần quay người cũng sẽ ảnh hưởng đến người bên cạnh, không gian kiểu này căn bản khiến người ta ngủ say như chết, hoặc đánh nhau hoặc không ngủ được.

Sau khi đi một vòng, Thẩm Duệ bọn họ đến căn phòng cuối cùng trên tầng hai., căn phòng rất đơn giản, có mấy cái giường cấp cứu giống như trong bệnh viện, chỗ nào cũng có phích cắm, ở trước cửa treo một tấm biển, viết “phòng điều trị bằng điện.”

Đứng ở cửa, không biết có phải là ảo giác hay không, Thẩm Duệ cảm thấy mình ngửi được mùi da thịt cháy bỏng do dòng điện chạy qua lưu lại lâu thật lâu.

Thẩm Duệ hít một hơi thật sâu, cố gắng làm cho tâm trạng của mình bình tĩnh lại.

“Đừng nghĩ nhiều.” Chu Nguyên vỗ vai anh: “Lên trên thôi.”

Tổng cộng có ba tầng, tầng một tầng hai không có động tĩnh gì, nhưng Chu Nguyên cho rằng, đám người Lưu Đồng dẫn dắt họ tới đây, chính là vì muốn cho bọn họ xem những thứ này. Hơn nữa đúng như chúng mong muốn, nhìn xong trong lòng không hề thoải mái.

Cầu thang lên tầng ba hơi dài, nhưng càng đến gần, trái tim của Thẩm Duệ bọn họ không khỏi thót lại.

“Hi hi, hi hi.”

Tiếng cười vang lên như mong đợi khi họ vừa bước vào hành lang trên tầng ba. Từng tiếng, vang lên nhẹ nhàng, như thể đang nhìn chằm chằm vào anh cười, cảm giác không lạnh mà rùng mình đó, khiến ai nấy nổi hết da gà.

Thẩm Duệ cau mày, nói: “Là Lưu Đồng à?”

“Hi hi.”

Không có tiếng trả lời, Chu Nguyên nói: “Đi ra đây, dẫn chúng ta tới đây, hẳn là mong muốn gì đó, có chuyện gì cứ nói.”

Tiếng cười đột ngột dừng lại vì câu nói của Chu Nguyên.

Tầng ba yên tĩnh trở lại, đợi một lúc cũng không thấy tiếng động nào khác, Thẩm Duệ bọn họ đang định bước tới đẩy cửa thứ nhất, điện thoại của hai người đột nhiên đồng loạt rung lên.

Thẩm Duệ lập tức kết nối tai nghe Bluetooth, bên kia điện thoại là đồng nghiệp ở Cục Thông tin đã giúp anh điều tra học viện Phượng Hoa, bên kia nói: “Tổng cộng có mười lăm nhân viên, trong đó có năm nhân viên bảo vệ. Người sáng lập của trường là Chu Vĩnh Hoa, ông ta là hiệu trưởng danh dự của trường này, cũng là một trong những giáo viên của trường này, tuy nhiên trong hai năm qua, tổng cộng tám giáo viên đã qua đời, và các thông tin được báo cáo đều là do tai nạn hoặc bị bệnh.”

“Đúng rồi, tôi cũng phát hiện ra rằng, Chu Vĩnh Hoa đã thuê rất nhiều vệ sĩ, lúc trước cũng từng kêu cứu cảnh sát, yêu cầu bảo vệ. Nhưng cuối cùng thì sự việc cũng kết thúc, tôi đoán rằng, tên đó lo lắng bản thân sẽ bị mấy người ra khỏi họv viện trả thù…”

Sau khi tiêu hóa thông tin do đồng nghiệp truyền đạt, Thẩm Duệ nhìn Chu Nguyên. Chu Nguyên cũng cúp điện thoại, cậu nói: “Hứa Tiểu Ca gọi.”

Thẩm Duệ: “Có thông tin gì mới à?”

Chu Nguyên gật đầu: “Máy tính truyền đến thông tin mới, cọc người đếm ngược ba mươi phút đồng hồ.”

Thẩm Duệ gật đầu, nói cho cậu biết thông tin mà đồng nghiệp tìm được, Chu Nguyên rơi vào trầm tư. Đúng lúc này, có một chút âm thanh chuyển động từ trong phòng đối diện cầu thang, Chu Nguyên lập tức nhìn về phía Thẩm Duệ.

“Để anh qua đó xem.” Thẩm Duệ ra hiệu, yêu cầu Chu Nguyên đứng sau lưng. Cầm viên gạch, nhẹ nhàng đẩy cửa.

Tất cả cửa ra vào trong tòa nhà này đều là cửa gỗ, bên trong không khóa, từ tầng một bắt đầu quan sát, hầu như tất cả các cửa đều được đặt khóa ở bên ngoài, tức là, người ở bên trong, không có, ý muốn và tự do, đều bị cái khóa bên ngoài cô lập.

Cánh cửa từ từ được đẩy ra, đêm nay không có trăng, không khí nồng nặc mùi bụi và ... một chút máu. Trên cánh quạt ngay trước cửa, treo một người đàn ông mặc quần áo trắng.

“Trời đụ.” Thẩm Duệ bị sốc hình ảnh đột ngột làm cho kinh ngạc, lùi lại một bước, đụng phải Chu Nguyên đang đứng phía sau.

Chu Nguyên cau mày nhìn bóng người trắng bệch đột ngột trong phòng, hít sâu một hơi.

Sau khi bình tĩnh lại một chút, Thẩm Duệ bước lên phía trước xem thi thể treo cổ rốt cuộc là ai, nhưng vừa đến gần, tay còn chưa chạm vào, thi thể đó lại vùng dậy, ra sức giãy dụa trong không trung…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play