“Từ nhỏ đến lớn bọn họ thường xuyên gây chuyện, tôi đều quen rồi, bọn họ cãi nhau thì tôi về phòng chơi game, dù sao cũng không liên quan đến tôi.”

Vẻ mặt của Lưu Đồng không có vấn đề gì, cứ như đây là chuyện của người khác, không liên quan gì đến mình.

Thẩm Duệ hỏi lại: “Ngoại trừ cãi nhau thì sao?”

“Chú cảnh sát, các chú là muốn hỏi còn có ra tay đánh nhau hay không đúng chứ?”

Lưu Đồng lộ ra ánh mắt trào phúng quét nhìn bọn Chu Nguyên một lần: “Đã nói cãi nhau thì đương nhiên không thể thiếu đánh nhau nha. Chẳng qua giống nhau đều là ba tôi ra tay, còn mẹ tôi bị đánh hai cái.”

Thẩm Duệ cau mày, trước đó những người hàng xóm của Lưu Đông Quân cũng đã nói qua việc này, nói rằng Lưu Đông Quân đôi khi sẽ đánh vợ.

“Rất thường xuyên đánh mẹ cậu sao? Đánh mạnh không?” Thẩm Duệ truy hỏi.

Lưu Đồng cười nhạo một tiếng: “Khi còn nhỏ thường xuyên đánh, khi còn nhỏ tôi còn khóc lóc đi cản bọn họ rồi bị ba tôi đánh. Sau đó tôi thông minh hơn, bọn họ đánh nhau tôi liền mặc kệ, để bọn họ tùy tiện ồn ào rồi cũng xong việc, ngược lại thì bọn họ lại không đánh nhau nhiều, thật thần kì phải không?”

Thẩm Duệ: “Vậy ngày ba cậu mất, họ có đánh nhau không?”

“Không, ba tôi nói đồ ăn khó ăn rồi đi ra ngoài.” Lưu Đồng cười nói: “Mẹ tôi ở nhà mắng ông ấy, nói mình gả cho sai người, gả cho ba tôi thì mỗi ngày đều tủi thân khó chịu, tôi nghe bà ấy mắng. Không nghĩ tới sau khi ba tôi rời khỏi đây thì không trở về nữa…”

“Cậu có cách nhìn như thế nào về ba mẹ mình?” Thẩm Duệ nhướng mày hỏi.

Lưu Đồng dường như không cần nghĩ ngợi mà buột miệng nói ra: “Không có suy nghĩ gì, chỉ cần bọn họ đưa tiền cho tôi thì đó là ba mẹ tốt.”

Thẩm Duệ bị những lời nói này làm cho nghẹn họng, thật lâu không biết hồi phục như thế nào. Chu Nguyên vẫn luôn không mở miệng, khi Thẩm Duệ đang vắt hết óc suy nghĩ đề tài tiếp tục thì Chu Nguyên bỗng nhiên hỏi Lưu Đồng: “Làm sao cậu quen với Tạ Thành nhỏ hơn cậu ba cấp?”

Thấy đề tài lại quay lại trên người chết Tạ Thành, Lưu Đồng có chút không vui, cho rằng những cảnh sát này dùng ba mẹ cậu ta để ngụy trang đến đây tiếp tục truy hỏi, mặt dài ra, giọng điệu hung hăng nói: “Cùng học một trường, gặp nhiều nhưng không quen biết.”

“Quen biết cậu như thế nào mà lại muốn đi hại người?”

Lưu Đồng rõ ràng là không kiên nhẫn, nhe răng trợn mắt với Chu Nguyên: “Chú à, trước đó tôi đã nói qua, tôi cùng chơi trò chơi với cậu ta, chơi trò chơi hiểu không? Xảy ra sự cố như vậy là do cậu ta kém may mắn, cũng không nên trách tôi.”

Thẩm Duệ bị lời nói này của cậu ta làm cho tức giận đến mức muốn đánh tên khốn này: “Tạ Thành là một mạng người.”

“Tôi biết, tôi không phủ nhận. Hơn nữa ba mẹ tôi cũng đã bồi thường tiền, chẳng lẽ mấy chú bắt tôi đền mạng sao?” Lưu Đồng nói chuyện với cảnh sát không chút kiêng dè gì, cậu ta cười lạnh một tiếng: “Chú, nếu không có việc gì khác thì tôi muốn đi học.”

Từ lời nói của cậu ta là biết đứa nhỏ này không có một chút hối hận nào, ngược lại còn đắc ý, Thẩm Duệ chỉ cảm thấy tức ngực, anh muốn dạy cho đứa nhỏ này một bài học nhưng vì thân phận nghề nghiệp, anh không thể ra tay.

Hơn nữa pháp luật lại cho nhưng đứa trẻ ác ma này một cái ô dù, anh tức giận nhưng lại không có biện pháp nào.

Chao ôi…tội lỗi.

Không hỏi ra được sự thật gì từ trong miệng của Lưu Đồng, bọn Thẩm Duệ phải rời khỏi trường học.

Ra ngoài khuôn viên trường, nhìn những đứa trẻ mặc đồng phục tung tăng nhảy nhót thì tâm trạng uể oải của Thẩm Duệ mới thoải mái hơn một chút. Nhìn vẻ mặt ngập tràn hơi thở thanh xuân của bọn trẻ, anh nhịn không được nhếch khóe miệng, nở nụ cười.

Chu Nguyên nhìn anh: “…Cười cái gì?”

“Trước kia thời điểm chúng ta đọc sách, có phải cũng như thế này hay không?” Đứng dưới bóng râm của con đường, Thẩm Duệ nhìn những học sinh tràn đầy năng lượng, anh không khỏi thở dài, khoa tay múa chân miêu tả độ cao: “Khi đó, cậu thấp hơn tôi một chút, rất hoạt bát, cậu còn nhớ không?”

Chu Nguyên sững người nhìn Thẩm Duệ, im lặng một lát, lắc đầu tiếp tục đi về phía cổng trường.

Cậu nói: “Không nhớ rõ.”

Giọng điệu thẳng thừng và lạnh lùng khiến Thẩm Duệ sửng sốt một hồi, bỗng nhiên vang lên lời ông nội Chu Nguyên nói với mình, ngước mắt nhìn Chu Nguyên đi phía trước, ánh mắt kia mang theo ánh sáng giống như phải phá tan mây đen cắt qua bầu trời, cũng như kiên trì muốn thấy mặt trăng sau những đám mây. Anh nhấc chân bước nhanh đuổi theo, bước đi vội vàng, ngoài miệng nói: “Đã quên rồi thì thôi, cậu nhớ rõ tôi là được.”

Giọng điệu đó như một vòng gợn sóng nổi lên trên mặt nước yên tĩnh, tràn ngập sự nuông chiều khiến bước chân Chu Nguyên dừng một chút.

Cậu nói với giọng như bị bóp nghẹt: “Ừ. Nhân lúc có thời gian thì đi thăm Thanh Vân Quan chứ?”

Phía trên mây trắng, trên đỉnh núi Vân Sơn, nơi mặt trời mọc, có một đạo tràng vẫn sừng sững sau hàng trăm năm sương gió.

Đi hết ngàn bậc thang, ngẩng đầu nhìn lên, đạo viện ẩn hiện trong biển mây phía trước chính là Thanh Vân Quan.

Nhìn một vòng xung quanh, không thấy bóng dáng của Trần Vọng, Chu Nguyên đành phải gọi điện thoại cho anh ta, một lát sau, từ trong sảnh đi ra một người đàn ông mặc trường bào màu xanh, đầu búi tóc nhỏ. Người đàn ông nhìn Chu Nguyên tràn ngập ý cười, quay đầu nhìn thấy Thẩm Duệ, khẽ gật đầu với anh.

“Chưởng môn sư huynh ở sảnh trong, các cậu theo tôi đi vào.”

Thanh Vân Quan rất lớn, ở bên trong trái phải đều có đại điện mạ vàng, không giống chùa Lưu Phương, chỉ có chính điện ở sân trước và dinh thự ở sân sau trên diện tích ba mẫu vuông.

Theo Trần Vương đi một đoạn đường, vòng qua hai hành lang bằng gỗ dài, rốt cuộc bên tai không còn nghe thấy âm thanh tụng kinh, dừng lại ở bên ngoài một gian phòng lớn.

Trong phòng bay ra mùi đàn hương thoang thoảng, Trần Vọng gõ cửa: “Sư huynh, bọn họ tới rồi.”

“Mời vào.” Bên trong cánh cửa truyền ra một giọng nam trầm thấp, khàn khàn nhưng không mất uy nghi.

Khi trục cánh cửa chuyển động thì phát ra âm thanh khiến người khác nghe muốn rụng răng, cửa mở ra, “kẽo kẹt” một tiếng, ở sảnh đối diện cửa đặt một bàn dài, trên bàn đặt một bộ ấm trà. Một vị đạo trưởng mặc trường bào màu đen ngồi ở vị trí chủ nhân, gật đầu với Chu Nguyên ở đối diện: “Tiến vào, cùng nhau uống trà.”

Bên ngoài ngửi thấy mùi đàn hương nhàn nhạt, đi vào lại phát hiện mùi đàn hương có lẫn với hương trúc, tươi mát mà tỉnh táo tinh thần.

“Sư huynh, đã lâu không gặp.” Chu Nguyên lôi kéo Thẩm Duệ ngồi đối diện với vị đạo trưởng: “Hôm nay đột ngột đến đây, nếu có quấy rầy thì mong thứ lỗi.” - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .

Thẩm Duệ nghe bọn họ nói chuyện thì cảm thấy người mở chùa miếu và đạo quán có phải nói chuyện đều là như vậy hay không, mở miệng nói một câu khiến cho người ta cảm thấy sâu xa khó đoán giống như những bậc cao nhân.

Đạo trưởng châm trà cho bọn Chu Nguyên: “Không sao, dù sao tôi cũng ở đây đọc sách. Trần Vọng đã nói với tôi mục đích cậu đến đây, chuyện đó hình như đã xảy ra từ năm sáu năm trước, tuy có hơi lâu nhưng mà tôi vẫn còn chút ký ức.”

“Sư huynh mời nói.” Chu Nguyên nói.

Đạo trưởng nhớ lại sự việc hôm đó, nhấp một ngụm trà ấm, há mồm chậm rãi nói: “Quả thật có một thí chủ tên là Lý Thái Hoa gửi tiền ở chỗ của tôi, giao phó đưa cho một người đàn ông.”

Nói đến đây, ông ta dừng lại một chút rồi nói: “Người đàn ông đó là một người trung niên. Tết âm lịch một hai năm đầu đều sẽ lại đây tìm tôi nói chuyện, nhưng năm thứ ba thì không gặp ông ta, có vẻ như đã chết.”

“Đạo trưởng, ông ta không tới thì vì sao lại nói là ông ta đã chết?” Thẩm Duệ khó hiểu.

Không tới gặp thì cũng có thể là còn có việc khác, bị việc đó làm trì hoãn nên không tới được.

Đạo trưởng lại nhấp một ngụm trà, lắc đầu nói: “Ông ta nói với tôi, nếu tết âm lịch ông ta không tới thì chỉ có một khả năng là ông ta đã chết.”

“Người nọ có bệnh? Chu Nguyên hỏi.

Đạo trưởng lắc đầu: “Không biết, ông ta không nói với tôi những việc này. Trước đây ông ta sống trong một căn nhà thuê dưới chân núi, thấy ông ta không đến nên tôi từng xuống núi tìm ông ta, nhưng người đi rồi nhà trống không, chắc hẳn là ông ta đã trở về quê Tân Hải.”

“Tân Hải? Ông ta là người Tân Hải?” Chu Nguyên dò hỏi.

“Phải, ông ta có nói với tôi về việc này, tôi còn nhớ rõ.” Đạo trưởng thở dài. Ông đứng lên, đi vào trong phòng, một lát sau trở về rồi lại ngồi xuống một lần nữa, chẳng qua trong tay có thêm một món đồ, là một cái trống da bò. Đạo trưởng bày cái trống da bò lên bàn, nói với Chu Nguyên: “Nghe Trần Vọng nói về việc của thí chủ Lý Thái Hoa, trống da bò này là của người đàn ông kia để lại, ông ta nói trống của ông ta làm ra từ nơi này.”

Chu Nguyên cầm trống da bò lên xem, trống da bò trong tay đạo trưởng còn lớn hơn trống da bò của Lý Thái Hoa, hoa văn trên đó càng tinh xảo, cậu mở đáy trống ra, đột nhiên sửng sốt một chút, nhăn mày nhìn về phía đạo trưởng: “Sư huynh, tại sao người nọ để lại cái trống này cho ông?”

Đạo trưởng lại uống một ngụm trà, nhìn Chu Nguyên, chậm rãi mở miệng nói: “Ông ta nói, nếu có người tìm đến tôi hỏi cái trống này hoặc tin tức của ông ta thì hãy cho người đó xem cái trống này, cũng nói cho anh ta biết anh ta là người sống sót của câu lạc bộ Vương Triều.”

Thẩm Duệ ngồi ở một bên xụ mặt khi nghe thấy lời nói này, sống lưng thẳng lên.

“Tôi không nghĩ tới là Chu sư đệ tới tìm tôi.” Ánh mắt đạo trưởng sáng quắc mà nhìn Chu Nguyên: “Tôi không biết ông ta có ý gì, nhưng tôi cảm thấy, Chu sư đệ có khả năng sẽ nghe hiểu.”

Chu Nguyên gật đầu: “Sư huynh, tôi có thể mang trống da bò này đi không?”

“Là của cậu.” Đạo trưởng đứng dậy, “Đi thôi, lúc này tôi cũng phải đi ra ngoài đại điện một chút.”

Khi xuống núi, Thẩm Duệ nghẹn hồi lâu rốt cuộc không nhịn được hỏi: “Tôi biết về câu lạc bộ Vương Triều.”

Mười mấy năm trước tuy rằng anh còn nhỏ nhưng bởi vì phát sinh tại thành phố này, việc này được truyền miệng làn rộng đến mức hầu như mọi hộ gia đình trong khu vực anh sống đều đã nghe thấy, Thẩm Duệ lại nói: “Hỏa hoạn năm đó đã khiến rất nhiều người chết. Tại sao tôi không nghe thấy là có người sống sót?”

“Tôi cũng nghe nói là không có người sống sót?” Dừng lại bước chân, Chu Nguyên nhìn Thẩm Duệ: “Năm đó bạn tốt của ba tôi cũng bị thiêu chết ở câu lạc bộ Vương Triều, ba tôi đi nhận thi thể.”

Thẩm Duệ trừng mắt có chút kinh ngạc.

Chu Nguyên bỗng nhiên đưa cái trống da bò của đạo trưởng ra, đưa cho Thẩm Duệ: “Anh nhìn trống da bò xem.”

Nhận lấy trống da bò, Thẩm Duệ có chút nghi ngờ mà đánh giá cái trống da bò này. Nói thật là không khác biết lắm với cái trống da bò lấy được từ chỗ Lý Thái Hoa, anh xem vòng vòng một lúc lâu, chỉ cảm thấy hoa văn càng thêm tinh xảo. Chẳng qua anh nhớ tới lúc ấy Chu Nguyên đã lật đáy trống để xem xét, sau đó cũng lật lên.

Chỉ thấy đế trống khắc một loạt chữ nhỏ, Thẩm Duệ nheo đôi mắt đánh giá những chữ kia, trong miệng niệm lên: “Phong Đô Đại Đế sản xuất?”



App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play