Hai người trở lại văn phòng, khi đi ngang qua vị trí của Ngụy Nhung, Chu Nguyên dừng lại hỏi cô: "Ngụy Nhung, có động tĩnh gì của Lý Phương không?"

Ngụy Nhung và hai cảnh sát khác cùng theo đuôi người, Ngụy Nhung trực ban ngày, hai cảnh sát trực ban đêm, thay phiên nhau theo dõi hai mươi tư giờ, dù vụ án của Lý Thế Mậu đã kết thúc rồi, tại sao vẫn phải theo dõi Lý Phương, nhưng vẫn tuân thủ nghiêm ngặt mệnh lệnh.

"Buổi sáng theo dõi cũng không có vấn đề gì. Nhưng Lý Phương dường như không sống trong căn hộ ở trung tâm thành phố, cũng không phải ở khu biệt thự gần núi ở ngoại ô thành phố, mà chuyển đến một căn hộ nhỏ gần công ty."

Cuối cùng, Ngụy Nhung nói tiếp: "Đúng rồi buổi chiều lúc tôi chuẩn bị đổi ca, Lý Tuấn đến công ty tìm Lý Phương, có vẻ như cậu ta đã bị đánh ở trường nên đã kêu Lý Phương đưa đi trả thù, nhưng Lý Phương đã cho cậu ta một cái tát và bảo cậu ta phải an phận thủ thường mà học tập.”

Chu Nguyên mặt không cảm xúc nghe báo cáo giống như dây chuyền lắp ráp, để Ngụy Nhung và những người khác tiếp tục theo dõi.

“A Nguyên, đến phòng làm việc của anh.” Thấy Chu Nguyên muốn về chỗ ngồi, Thẩm Duệ gọi cậu một tiếng, thấy cậu đi theo vào phòng làm việc, đóng cửa lại, hỏi: “Nhìn chằm chằm Lý Phương có ích lợi gì không?“

“Vài ngày nữa là sinh nhật của Hứa Lương, chúng ta hãy xem tình hình trước đã.” Chu Nguyên nói.

Thẩm Duệ gật đầu, dù sao vẫn còn người trong văn phòng, tốt hơn hết là nên đề phòng sự cố trước khi chúng xảy ra hơn là sửa tường lúc sau. Sự việc của Lý Phương cứ như vậy, Thẩm Duệ dựa vào lưng ghế nói với Chu Nguyên: "Em nghĩ thế nào về sự việc của Lưu Đông Quân?"

Chu Nguyên từ trong túi lấy ra một cây bạc hà nhét vào miệng, hơi thở thơm mát phả ra từ mũi lại giúp suy nghĩ của cậu tập trung: “Phân tích lại đi, tình huống hiện tại có chút phức tạp, La Quyền không có chứng cứ ngoại phạm, nhưng khẩu cung của ông ta lại nói Lưu Đông Quân không gặp ông ta mà là đi giúp Từ Giai mua đồ. Theo lời Từ Giai, Lưu Đông Quân đã rời nhà đi gặp La Quyền sau khi mua đồ cho bà, theo hai ý này thì có ba Khả năng, Lưu Đông Quân đến gặp La Quyền rồi biến mất, Lưu Đông Quân không đến gặp La Quyền mà đi gặp người khác rồi biến mất, sau khi Lưu Đông Quân mua nước tương, ông ta không ra khỏi nhà mà biến mất.”

Nói xong, cậu dừng lại và nhìn Thẩm Duệ: "Từ Giai nói rằng thời gian nấu ăn của bà ấy bắt đầu vào khoảng năm giờ, bữa tối là khoảng sáu giờ ba mươi." - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .

“Đúng vậy, Từ Giai nói nếu Lưu Đông Quân không có hẹn trước, ông ấy sẽ rất ít khi ra ngoài.” Thẩm Duệ nhắm mắt nghĩ, nước tương trong nhà Từ Giai đã được mở ra, điều này chứng tỏ là vừa mua, đã được sử dụng. Cũng có hai khả năng: "Lưu Đông Quân ăn ở nhà. Lưu Đông Quân không ăn ở nhà, Từ Giai nấu cho mình và con trai."

Nghĩ đến ý này, Thẩm Duệ cảm thấy gì đó lập tức lấy điện thoại di động ra.

“Anh muốn gọi Từ Giai?” Chu Nguyên ngước mắt lên nhìn anh.

Thẩm Duệ gật đầu: “Hỏi bà ấy về món ăn ngày hôm qua."

“Đừng gọi.” Chu Nguyên vung tay lên liếc nhìn đồng hồ, sau đó đứng dậy: “Ngày mai đi hỏi con trai bà ấy.”

“Ý em là muốn hỏi Lưu Đồng đứa quỷ đó?” Thẩm Duệ kinh ngạc nhướng mày.

Đứa trẻ hãi hùng, có nói ra được sự thật hay không lại là chuyện khác. Nhưng Chu Nguyên nói với anh ta: "Cậu ta có nói thật hay không là một chuyện, còn em có thể nhìn ra cậu ta đang nói dối hay không là chuyện khác."

Thẩm Duệ sửng sốt một chút, sau đó bật cười: “A Nguyên, anh phát hiện em gần đây luôn khoe khoang ra đấy."

“Vậy thì phải có tiền vốn để khoe khoang, đúng không?” Chu Nguyên đứng dậy dùng ngón trỏ gõ vào trên bàn: “Đi thôi, về nhà.”

“Tan sở sao?” Thẩm Duệ liếc mắt nhìn thời gian, thấy Chu Nguyên đã mở cửa đi ra ngoài, mặc áo khoác liền vội vàng đi ra ngoài: “Anh em, sau khi tan làm mau về nghỉ ngơi, tôi đi trước."

Anh đuổi theo Chu Nguyên: “Tối nay ăn gì?"

“Ăn cháo?” Chu Nguyên suy nghĩ một chút: “Cháo thịt nạc với cồi sò, trong bếp có cồi sò, em chỉ có thể làm loại cháo này.”

Thẩm Duệ vui mừng: “Em nấu ăn?"

“Ừm.” Chu Nguyên nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của anh thì cười cười, đưa tay đẩy mặt anh ra: “Nếu không thích, anh gọi đồ ăn mang đến, em sẽ tự mình ăn.”

Thẩm Duệ: "Ăn, em làm, anh nhất định phải uống."

Ngày thứ hai hội chùa, hiển nhiên chưa đến một nửa khách hành hương, trời vừa tối, trong chùa cơ bản yên tĩnh.

Chu Nguyên đang đeo tạp dề nấu cháo trong bếp.

Thẩm Duệ vốn dĩ muốn nhìn cậu nấu cháo, nhưng điện thoại vang lên ầm ĩ, anh chỉ có thể đi vào góc trả lời.

"Thẩm Duệ, anh chơi đủ chưa?"

Giọng của Thẩm Quốc Đống phát ra từ điện thoại.

“Tôi không biết ngày Thẩm nói gì mà chơi đủ chưa?” Thẩm Duệ cảm thấy mình có lẽ cùng Thẩm Quốc Đống bát tự không hợp, mở miệng thì chiến tranh sẽ bùng nổ. Anh mỉa mai giễu cợt: "Tôi làm việc chăm chỉ, chân thành với mọi người, nhưng tôi thực học có chơi đâu."

Thẩm Quốc Đống hít sâu một hơi, kìm nén tức giận: "Anh đã đủ lớn rồi, không nghĩ tới tương lai sao?"

"... Ngài Thẩm, ông thật sự không biết, tôi vẫn còn trẻ. Tôi sẽ tự mình suy nghĩ về tương lai của mình, thành thật mà nói, gần đây ông cứ gọi điện cho tôi thúc giục, là đang có rắc rối lớn hay ông đang làm gì vậy?” Thẩm Duệ chế nhạo.

Thẩm Quốc Đống giả vờ như không nghe thấy lời chế giễu của Thẩm Duệ: “Anh và cậu nhóc kia không có tương lai."

"..." Đề tài trực tiếp chuyển sang điểm này, nụ cười khinh thường của Thẩm Duệ đột nhiên kéo dài ra, cũng không muốn giả bộ, lạnh lùng nói: "Ngài Thẩm, ông có lẽ đang lo lắng quá nhiều rồi. A Nguyên và tôi rất tốt, chúng tôi sẽ cùng nhau già đi, tôi rất chung thủy, không giống như ông sáng ba chiều bốn, người làm tổn thương người khác tổn hại cả chính mình.”

Thẩm Quốc Đống ho liên tục trong cơn tức giận: “Anh, cậu ta thực sự không thích hợp với anh."

Thẩm Duệ chế nhạo: "Cảm ơn ông đã nhắc nhở, nhưng chúng tôi rất hợp nhau, không có việc gì tôi cúp máy đây."

Bíp...

Đầu bên kia điện thoại, Thẩm Quốc Đống ngồi phịch xuống ghế, ho khan liên tục, cuối cùng cũng hoàn hồn, nhìn ra ngoài cửa sổ thở dài vài cái: “Ba làm vậy là vì lợi ích của con..."

Lúc Chu Nguyên đeo tạp dề từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy Thẩm Duệ đang ngồi ở hành lang, ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt.

Những sợi tóc bị gió thổi tung trong không khí.

Chu Nguyên đi tới, sờ tóc của anh, ngồi xuống bên cạnh anh.

Thẩm Duệ nghiêng đầu nhìn Chu Nguyên một cái, sau đó thu hồi tầm mắt nhìn về phía trước sân sau, ánh mắt có chút mê mang hỏi: "A Nguyên, em cho rằng người có quan hệ huyết thống, cho nên mới có thể tùy ý thương tổn nhau?"

“Không phải.” Chu Nguyên cụp mắt nhìn mặt đất: “Ai cũng có quyền sống tốt. Cho nên nếu ai đó làm tổn thương anh, đừng dễ dàng tha thứ, bởi vì điều đó sẽ khiến anh cảm thấy có lỗi, lo lắng và đau lòng, làm bản thân khó chịu.”

Giọng nói nhẹ nhàng êm ái như không gợn nổi sóng.

Thẩm Duệ bị lời nói của Chu Nguyên làm cho có chút kinh ngạc, quay đầu nhìn cậu: "A Nguyên, nếu như em bị thương, sẽ nói cho anh biết sao?"

Thở dài, Chu Nguyên tránh trả lời. Cậu cảm thấy đêm nay Thẩm Duệ có chút mẫn cảm, vô thức đưa tay sờ đỉnh đầu của anh: “Em sẽ không để mình bị thương, anh đừng lo lắng."

Nghe câu trả lời này, Thẩm Duệ không khỏi lộ ra nụ cười trên môi: “Nếu anh bị thương thì sao?"

Chu Nguyên rũ mắt xuống, Thẩm Duệ nghĩ cậu sẽ không trả lời, liền nhẹ nhàng mở miệng: “Tốt hơn là anh đừng bị thương."

Em sẽ lo lắng, em sẽ phát điên lên ...

Đêm lạnh lẽo im lìm, với những câu nói văng vẳng mãi, với nồi cháo sò thơm mềm, Thẩm Duệ cảm thấy anh và em cùng sống năm tháng sẽ tốt đẹp hơn ...

Trong đêm khuya thanh vắng, Từ Giai gặp ác mộng suốt nửa đêm.

Trong mơ, bà nghe thấy tiếng [ồ ồ], âm thanh càng lúc càng lớn, sau đó bà cảm thấy trên mặt từng giọt nước lạnh nhỏ xuống.

Từ Giai giật mình vì lạnh liền mở mắt.

Bà ấy đã quen với việc tắt đèn khi ngủ, đôi mắt của bà ấy đã trở nên thích nghi sau một thời gian dài ở trong bóng tối. Bà sờ lên mặt thì thấy có những giọt nước thật sự trên mặt, bà thắc mắc, nhà mới sửa lại, nước có thể rò rỉ ở đâu?

Từ Giai bật dậy khỏi giường và định bật đèn để kiểm tra, nhưng bà đã vấp phải thứ gì đó trước khi rời khỏi giường.

“Cái gì vậy!” Từ Giai cau mày nghi ngờ, trong bóng tối quay đầu lại xem cái gì đã ngáng chân mình. Bà quỳ trên mặt đất và nhìn về phía trước, bà thấy có thứ gì đó đang lòi ra từ gầm giường, một cái gì đó dài, to ...

Chạm vào nó, Từ Giai cảm thấy một sự nhớp nháp và lạnh lẽo, bà ấy bị sốc và loạng choạng lùi lại.

Đúng lúc này, cửa phòng [ken két, ken két] được mở ra.

Trong đêm tối một chút âm thanh hay động tĩnh đều rất rõ ràng, Từ Giai vừa giật mình định hét lên thì nghe thấy tiếng trục quay cũ kỹ khi cánh cửa phòng được mở ra khiến người ta sợ hãi.

"Ai?"

Từ Giai thở hổn hển, quay đầu nhìn về phía cửa, phát hiện cửa bị mở ra một kẽ hở, kẽ hở không ngừng rộng ra.

"Là ai vậy!"

Từ Giai cảm giác sợ hãi tăng vọt, bà cảm thấy mình sắp phát điên lên vì sợ hãi, bà nhìn chằm chằm vào tấm cửa, nuốt nước bọt, đột nhiên nhìn thấy một bóng người thò tay qua khe hở ...

"Hì Hì..."

Tiếp theo là tiếng cười của một đứa trẻ sắc bén. Trong gia đình không còn ai, chỉ có bà và con trai Lưu Đồng, Từ Giai nghe thấy tiếng cười còn tưởng là Lưu Đồng đang chơi khăm, giận điên lên, liền đứng lên định mắng.

Đột nhiên tiếng cửa bị đẩy ra, Từ Giai liếc mắt nhìn kỹ, có một người đứng ở bên cạnh cửa, cười toe toét nhìn bà.

Tóc Từ Giai như muốn dựng đứng, bà lùi lại: “Không thể, không thể..."

Nhưng bà lại quên mất dưới giường có thứ gì đó, vừa lùi hai bước, đột nhiên bị túm lấy chân trần, người nọ lại cười: "Hì hì, hê hê."

Ngày hôm sau, Chu Nguyên và Thẩm Duệ đến trường học của Lưu Đồng.

Thì gặp Ngụy Thỏ ở cổng trường, sau đêm đó, Ngụy Thỏ chỉ sợ Lưu Đồng, nghe thấy Lưu Đồng liền muốn tránh xa.

Đám người Thẩm Duệ không nhờ Ngụy Thỏ dẫn đường, họ đi tới văn phòng, mời giáo viên chủ nhiệm của Lưu Đồng gọi Lưu Đồng vào phòng làm việc.

“Cậu nhóc, cậu có nhớ mẹ cậu ngày hôm qua, ngày ba cậu mất tích, ba cậu có ăn cơm ở nhà không?” Thẩm Duệ hỏi.

Lưu Đồng nhìn Thẩm Duệ và Chu Nguyên cười ngây ngô, ngoan ngoãn đáp: "Ba không ăn cơm ở nhà."

“Hôm đó ăn cơm với mẹ à?” Thẩm Duệ hỏi lại.

Lưu Tống gật đầu: “Đúng vậy, ba đi vắng, mẹ với tôi cùng nhau ăn cơm tối."

"Thức ăn để ăn gồm những gì?"

Lưu Đồng suy nghĩ một chút: “Tôi định làm món đùi dê nướng, nhưng ba tôi quên mua bột thì là nên không làm. Hôm đó ăn bắp cải xào và mì thịt lợn băm, không ngon lắm. "

Thẩm Duệ và Chu Nguyên nhìn nhau: “Ba cậu có nói với cậu đi đâu không?"

“Không nói.” Lưu Đồng nghe lời đáp lại: “Ba tôi cho rằng mẹ tôi nấu không ngon, nên cãi nhau một trận.”

“Cãi nhau?” Thẩm Duệ có chút kinh ngạc.

Lưu Đồng: "Bọn họ thường xuyên cãi nhau, tôi quen rồi."



App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play