Cái tên Phong Đô Đại Đế này như một đám mây đen che phủ bầu trời thành phố Thanh Châu như hình với bóng.
Từ vụ án của Bạch Vân cho tới cái trống da bò ngày hôm nay, tất cả đều chỉ về hướng Phong Đô Đại Đế, dẫn bọn họ đi.
Hỏa hoạn năm đó ở chùa Phong Đô Đại Đế là ngoài ý muốn hay là ngoài ý định?
Thẩm duệ nhìn về phía Chu Nguyên: “A Nguyên, cậu nói tên của những vụ án thi thể nữ biến dạng, đồng thiệp, trống tam canh đều đến từ một chữ kí và chữ kí kia đến từ một nơi gọi là chùa Phong Đô Đại Đế phải không?”
“Ừ.” Chu Nguyên đang tự hỏi, nghe được Thẩm Duệ nói nên cậu trả lời một tiếng.
Nếu một hai cái thì có thể nói là trùng hợp, nhưng gần đây thành phố Thanh Châu phát sinh mấy vụ án đều chỉ hướng đến chùa Phong Đô Đại Đế, điều này làm cho Thẩm Duệ không thể không một lần nữa lật lại những vụ án này.
Xem ra giống như có một bàn tay, điều khiển các vụ án phát sinh, cũng khiến cho hung thủ của những vụ án này giống như thật mà lại là “con mồi”. Cái này giống như là mô phỏng bàn tay của thượng đế, biến những vụ án này thành một trò chơi xếp hình, mỗi một vụ án chính là một góc của bức tranh, bạn phải tìm đủ tất cả manh mối là có thể ghép ra một bức tranh hoàn chỉnh.
Thẩm Duệ nói: “A Nguyên, tôi cảm thấy chúng ta cần tập hợp lại lần nữa những vụ án có liên quan đến cái ống thăm kia.”
Chu Nguyên ngước mắt nhìn anh, gật đầu: “Điều này là cần thiết.”
Sau khi tan học về nhà, Lưu Đồng đi thẳng vào nhà, trong tay cậu ta còn cầm hộp thức ăn nhanh mua ở tiệm cơm ngoài trường học, mở cửa đi thẳng lên lầu hai.
Trong phòng ngủ chính trên lầu hai, Từ Giai bị cột ở trên ghế bằng dây thừng, miệng còn bị băng keo bịt kín.
Thấy cửa phòng mở ra, vẻ mặt hoảng sợ nhìn người đi vào.
Lưu Đồng đặt hộp cơm trên mặt đất, đi đến trước mặt người phụ nữ, chụp một bức ảnh của Từ Giai, sau đó mới ngẩng đầu nhìn bà và cười khẽ: “Mẹ, rất xin lỗi đã trói mẹ lại nhưng tôi gỡ trói cho mẹ thì mẹ có thể không mắng, không đánh tôi sao?”
Từ Giai giãy giụa đong đưa trên ghế, cảm xúc vô cùng kích động.
“Tôi chỉ muốn chơi đùa với mẹ một chút.” Lưu Đồng thở dài: “Tôi chơi trò chơi với người khác, bọn họ làm tôi như vậy, nếu tôi không làm vậy thì bọn họ sẽ không vui. Mẹ, mẹ có tức giận hay không?”
Đôi mắt Từ Giai đỏ lên, nếu không phải miệng bị bịt kín thì nhất định sẽ chửi Lưu Đồng ầm lên.
Sinh ra miếng xá xíu còn tốt hơn sinh ra đứa con hỗn láo này.
Lưu Đồng dường như có thói quen lầm bầm làu bàu, tiếp tục nói với Từ Giai: “Mẹ nếu đồng ý không đánh tôi, không mắng tôi thì tôi sẽ cởi trói cho mẹ, mẹ đồng ý thì gật đầu, không đồng ý thì lắc đầu, như thế nào?”
Từ Giai trừng mắt, dùng sức gật đầu.
Cởi trói cho tao xem tao đánh chết mày cái miếng xá xíu này như thế nào.
Tối hôm qua Từ Giai ngủ tới nữa đêm, không nghĩ tới con trai mình nhân lúc mình ngủ thì thả một con ma nơ canh ở ngoài cửa, sau đó chính nó núp ở dưới giường, giả ma giả quỷ dọa bà.
Lúc ấy Từ Giai đã bị dọa đến mức hôn mê bất tỉnh, sau khi tỉnh lại, phát hiện chính mình đã bị trói gô ở trên ghế.
“Mẹ, mẹ đồng ý phải không? Tôi cởi trói cho mẹ.”
Thấy Từ Giai gật đầu nên Lưu Đồng cởi trói cho bà ta. Từ Giai mới vừa được cởi trói thì đã biến nỗi khiếp sợ thành sự tức giận, túm chặt lấy đứa con trai dường như cao bằng mình, tát một cái: “Súc vật, mày là súc vật, mày có biết mày đang làm gì không?”
Lưu Đồng bị tát một cái, có chút oán trách trừng mắt nhìn Từ Giai: “Mẹ đã nói không đánh tôi.”
“Tao đánh mày cái tên súc vật này thì làm sao. Sinh ra miếng xá xíu còn tốt hơn sinh ra mày, mày rốt cuộc có biết mày đã làm việc gì không? Tao là mẹ mày, mày làm tao sợ còn trói tao lại là muốn giết chết tao phải không?” Từ Giai càng nói càng tức giận, tay vô thức đánh đầu Lưu Đồng: “Súc vật, tại sao tao lại sinh ra đứa súc vật như mày!”
Lưu Đồng đứng đó bị đánh mấy cái, đôi mắt nhìn chằm chằm Từ Giai: “Mẹ, mẹ không giữ lời.”
“Mày câm miệng cho tao, tao không đánh chết người là còn may, mày còn không biết phải trái sao?” Từ Giai tức giận đến mức run cả người: “Chuyện của thằng bé Tạ Thành kia tao cho rằng là mày chính là vô tình, nó xui xẻo. Nhưng hiện tại xem ra, mày cũng học theo nó đi tìm đường chết!”
Lưu Đồng cắn răng nhìn Từ Giai: “Mẹ, mẹ sẽ hối hận.”
“Hối hận? Hối hận đã sinh ra mày? Hay là người lại muốn đánh chết tao?” Nói xong, Từ Giai lại phủi tay đánh Lưu Đồng, đánh đỏ mặt cậu ta.
Lưu Đồng đứng không nhúc nhích: “Không biết, tôi không biết. Nhưng trò chơi sẽ nói cho tôi biết tôi phải làm gì với mẹ.”
“...Trò chơi, mỗi ngày chỉ biết đến trò chơi, não mày đã bị chơi hỏng rồi, chơi thành bộ dáng này.” Từ Giai dậm chân một cái, gào khóc lên: “Sao tôi lại thảm như thế này, mỗi ngày đều bị chọc tức, sớm biết như vậy thì tao đã không đưa mày trở về từ trường nghiện mạng…”
Lưu Đồng nhìn chằm chằm bà ta, bỗng nhiên cảm nhận được di động rung lên. Cậu ta chớp mắt cầm cơm hộp trên mặt đất lên, xoay người đi ra khỏi phòng.
Từ Giai thấy Lưu Đồng một câu cũng không nói mà đã đi ra ngoài thì muốn đuổi theo ra ngoài đánh cậu ta, nhưng Lưu Đồng nhanh chân, rất nhanh đã đi đến phòng mình.
“Bang” một tiếng, khóa cửa lại.
Ngăn cách Từ Giai ở bên ngoài, chỉ còn lại một mình bà ta phẫn nộ kêu gào…
Một người không có khả năng vô duyên vô cớ mất tích.
Thẩm Duệ đi tìm La Quyền lần nữa, lần này trực tiếp tới cửa, tính toán lấy lại khẩu cung. Lúc đi thang máy, không ngờ rằng hộ gia đình cách vách nhà La Quyền lại vô tình chứng minh chứng cớ ngoại phạm cho ông ta, lý do là năm giờ chiều cùng ngày bà đi đón cháu gái về nhà, đúng lúc đi lên cùng thang máy với La Quyền.
Thẩm Duệ lên lầu nói việc này với La Quyền, ông ta nghi ngờ: “Người hàng xóm kia? Tôi dọn đến đây lâu như vậy mà cũng không biết hàng xóm trông như thế nào.”
“...Được rồi, ông nên đến cảm ơn người hàng xóm đã nhớ rõ ông.” Thẩm Duệ nói.
Thẩm Duệ chạm khuỷu tay vào Chu Nguyên: “Đã điều tra qua cha mẹ Tạ Thành ở bên kia, cha mẹ cậu ta cầm tiền bao một chiếc xe ngay trong đêm chở thi thể con trai về quê, đại khái bọn họ không có khả năng bắt cóc Lưu Đông Quân, cậu nghĩ như thế nào?”
“Từ Giai có vấn đề khá lớn.” Chu Nguyên nói: “Đến nhà bà ta nhìn xem.”
Lại đến nhà lần nữa, ấn chuông một hồi lâu nhưng không có ai đáp lại, bọn Chu Nguyên đang định gọi điện thoại cho Từ Giai thì thấy cửa mở ra.
Lưu Đồng mặc áo ngủ đứng ở cửa, nhíu mày nhìn bọn Thẩm Duệ: “Các chú cảnh sát lại tới làm gì?”
Thẩm Duệ bị sặc bởi lời nói của đứa nhỏ này, vừa tức vừa muốn cười: “Giúp cậu tìm ba, nếu không chú cảnh sát bận rộn như vậy cũng không rảnh tới nhà cậu như vậy. Mẹ cậu đâu?”
“Mẹ tôi trở về nhà bà ngoại.” Nói xong lời này, Chu Đồng cúi đầu chơi tiếp trò chơi của mình, sau khi chơi một lúc, thấy bọn Chu Nguyên vẫn còn ở lại, mới ngẩng đầu lên: “Bà ngoại tôi bị bệnh, mẹ tôi qua đó mấy ngày mới trở về.”
Nói xong thì Lưu Đồng tính đóng cửa.
Thẩm Duệ vươn một chân ra giữ cửa, bước vào nhà: “Em trai nhỏ, mẹ cậu không ở nhà thì chúng tôi tìm cậu cũng được.”
“Chú tìm tôi làm gì?” Lưu Đồng đang chơi game cũng không ngẩng đầu lên trả lời anh: “Cái gì tôi cũng không biết, chú cảnh sát, các chú có thể không quấy rầy tôi chơi game được không?”
Khóe miệng Thẩm Duệ run rẩy vài cái, có xúc động muốn quăng rớt điện thoại của Lưu Đồng.
Hiện tại anh có thể cảm nhận những đứa trẻ đam mê trò chơi không thể tự thoát ra được là hành vi thiếu đánh cỡ nào đối với cha mẹ. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .
“Trước tiên cậu tắt trò chơi đi, chúng tôi tìm cậu là có chuyện rất quan trọng. Cậu không muốn biết chuyện của ba cậu sao?” Thẩm Duệ tính toán đì bài tình cảm, định dùng Lưu Đông Quân làm chủ đề để khiến Lưu Đồng bắt đầu nói chuyện.
Ai ngờ Lưu Đồng chỉ ngẩng đầu nhìn anh một cái, lại lần nữa cúi đầu chơi game: “Muốn biết. Chú nói đi, tôi vừa chơi game vừa nghe, trò chơi bắt đầu rồi nên tôi không thể chạy, tôi chạy thì đồng đội sẽ mắng tôi, khiếu nại tôi, như vậy thì tôi sẽ bị trừ điểm.”
“...” Thẩm Duệ thở dài: “Bình thường ba cậu thích đi chỗ nào?”
Lưu Đồng: “Công trường với nhà.”
“...” Thẩm Duệ cau mày: “Cậu nói ngày đó ba cậu chê đồ ăn mẹ cậu nấu không thể ăn? Ngày đó nấu món gì?”
Lưu Đồng ngẩng đầu nhìn Thẩm Duệ liếc một cái: “Nhớ rõ. Chân dê nướng.”
Thẩm Duệ liếc nhìn Chu Nguyên, bọn họ vẫn nhớ rõ tình cảnh hôm sau khi nhận được báo án của Từ Giai, khi vào nhà thấy Lưu Đồng bưng lên món chân dê nướng. Nhưng nếu anh nhớ không lầm thì ngày đó Lưu Đồng bưng món chân dê còn nguyên vẹn, Lưu Đồng thấy không ăn qua nên nói không thể ăn?
“Ngày đó cậu còn mang chân dê cho chúng tôi ăn, cái này không phải được nướng khá ngon sao? Vì sao ba cậu không thích? Khẩu vị không tốt sao?”
Lưu Đồng trợn trắng mắt: “Chú à, chân dê ngày đó tôi mang sang là chân dê mới, ba tôi ghét bỏ cái chân dê bị mẹ tôi nướng cháy, cho nên bọn họ mới có thể cãi nhau, mẹ tôi nói muốn nướng lại lần nữa nhưng ba tôi không có kiên nhẫn chờ ăn cơm nên bắt đầu la mắng.”
Thẩm Duệ: “...”
Chu Nguyên từ khi bước vào cửa thì không nói chuyện, vẫn luôn đánh giá căn phòng, nghe Lưu Đồng nói thì cậu híp nửa mắt nhìn tủ lạnh, con ngươi giật giật, nghĩ tới một chút việc: “Chân dê rất lớn, tủ lạnh nhà các cậu thì có chút nhỏ, có thể bỏ vừa sao?”
“Xùy xùy, nhà tôi có một căn hầm đông lạnh dưới lòng đất, nơi có thể giấu mọi thứ, và trong hầm có rất nhiều chân dê.” Lưu Đồng nói.
Hầm?
Thẩm Duệ sửng sốt, như là phát hiện một bí mật lớn kinh thiên động địa, phản ứng lại giựt di động của cậu ta rồi tắt trò chơi, nói: “Dẫn chúng tôi đi đến hầm nhà cậu.”
Di động bị thu còn trò chơi bị tắt cho nên Lưu Đồng rất tức giân, trừng mắt nhìn bọn Thẩm Duệ, đứng im không động đậy.
“Trả điện thoại lại cho tôi!”
Thẩm Duệ chơi xấu: “Cậu dẫn chúng tôi đi thì chúng tôi trả lại cho cậu.”
Lưu Đồng dậm chân một cái nhưng không còn cách nào khác, để lấy di động về đành phải dẫn bọn họ ra sân sau, chỉ vào căn phòng đang xây mà trước đó bị Thẩm Duệ đẩy ngã, giờ phút này đã được đắp tường ở bên trong một lần nữa, một nơi được bao phủ bởi gạch đá và nói: "Này, ngay ở tầng dưới."
Bọn Chu Nguyên đi qua, dùng sức dậm trên mặt đất, phát hiện nơi trên sàn nhà quả thật rỗng ruột.
Xốc gạch lên, phát hiện chỗ này có một cầu thang đi xuống, Thẩm Duệ mở di động ra chiếu sáng, hai người bọn họ đi xuống dưới.
Hầm này vẫn là một cái hố sâu, một đường đi xuống dưới, Thẩm Duệ cảm thấy càng thêm lạnh buốt, đi được một lát cuối cùng cũng đến được cái hố thì bỗng nhiên trượt chân, Thẩm Duệ suýt nữa thì té ngã, trong lúc hoảng loạn anh bắt được một đồ vật giống như là tay vịn.
Sau khi chờ cho mình đứng vững thì anh mới phát hiện đồ vật mà mình bắt được có chút không thích hợp, có cảm giác lạnh lẽo mà còn có chút co dãn…
App TYT & Ý Hiên Các team