Phòng giám sát ở tầng hai sở cảnh sát, quản giáo phòng giám sát lúc đầu đang ngủ gà ngủ gật, khi nghe thấy tiếng đập cửa thì giật mình kinh ngạc, vội vàng đứng phắt dậy. Đúng lúc này, Thẩm Duệ đi vào nói: "Tiểu Chu, mở rộng phạm vi camera điều tra về tám vụ ngược đãi chó và tăng phạm vi tới vài quảng trường xung quanh hiện trường búp bê áo đỏ bốn phía, tôi muốn xem."

Tiểu Chu là quản giáo phụ trách giám sát camera vội vàng căn cứ theo thời gian để sắp xếp hồ sơ đồng thời điều tra màn hình giám sát khắp tường, Thẩm Duệ duỗi chân để dưới ghế dựa, anh dùng chân kéo ghế rồi đặt mông ngồi xuống, vỗ vỗ ghế bên cạnh rồi nói: "Nhóc con nghiêm túc nhìn."

Hứa Tiếu Ca là cao thủ số liệu, cậu rất mẫn cảm với con số, nghe Thẩm Duệ nói thì vội vàng ngồi xuống. Đang nói chuyện, màn hình giám sát nhanh chóng phát ra, dòng người, dòng xe cộ đều đang không ngừng thay đổi và trôi đi mấy. Hứa Tiếu Ca chỉ cần nghiêm túc thì hai mắt cậu liền lóe lên ánh sáng sạch sẽ. Nhưng mà Tiểu Chu phụ trách giám sát khúm núm nói: "Đội trưởng Thẩm, khu camera giám sát khác không chỉ có phạm vi khá rộng, dòng người tương đối nhiều, những nguyên tố này càng nhiều nên không thể dễ điều khiển..."

Đang khi nói chuyện, Hứa Tiếu Ca bỗng nhiên lên tiếng: "Cho dừng video giám sát vào thứ ba, năm, sáu."

Tiểu Chu vội vàng điều khiển màn hình giám sát, lùi tới chỗ Hứa Tiếu Ca vừa nói, ba người sáu con mắt nhìn xem ba video giám sát, Hứa Tiếu Ca chỉ vào ba nơi khác nhau trong thành phố Thanh Châu đều xuất hiện qua một chiếc xe van phổ thông màu trắng. Mặt nghiêng của thân xe van dùng giấy dán thành hình đồng hồ như xe quảng cáo, cũng không dễ thấy nhiều. Nhưng hình dáng của đồng hồ trên thân xe và con số làm Hứa Tiếu Ca chú ý.

Thẩm Duệ biết Hứa Tiếu Ca đã nhìn ra vài vấn đề, anh nhíu mày phân phó Tiểu Chu: "Tiểu Chu, phóng to biển số xe."

Tiểu Chu lập tức phóng to video ghi lại biển số xe. Không cần Thẩm Duệ nói, Hứa Tiếu Ca lập tức cho đội cảnh sát giao thông gọi điện điều tra thông tin của chiếc xe này, một lát sau, Hứa Tiếu Ca cúp điện thoại, sắc mặt khác thường nói với Thẩm Duệ: "... Lão đại, chiếc xe kia hai năm trước đã bị hỏng nên thanh lý..."

Thẩm Duệ sầm mặt lại, anh đưa tay kéo Hứa Tiếu Ca: "Cậu đi gọi cho bọn họ, để chi đội cần phải tìm ra chiếc xe này bằng mọi cách. Đúng rồi, bảo bọn họ tìm thông tin về chủ nhân của chiếc xe này cho tôi, sau khi báo hỏng thì tới nơi nào để xử lý." Anh vừa dứt lời, điện thoại di động của anh vang chuông, là các cảnh sát lão luyện đi theo đang thăm hỏi Ngụy Nhung.

"Lão đại, có đầu mối, vụ giết người tối hôm qua xảy ra trước, có một đứa bé thấy búp bê mặc đồ màu đỏ." Giọng Ngụy Nhung lộ ra sự vui vẻ, cô ấy nói: "Ngay ở đường Hoa Đô..."

Thẩm Duệ lập tức lái xe tới chỗ gia đình Ngụy Nhung đang thăm hỏi, giờ phút này Ngụy Nhung đang đứng ở cổng chờ mấy người Thẩm Duệ đến, nhìn thấy Thẩm Duệ, Ngụy Nhung lập tức tiến đến trước mặt anh hạ giọng nói: "Lão đại, đứa bé đó bị dọa hơi quá, anh nên chú ý có chừng mực..."

"Tôi đáng sợ như vậy sao?" Thẩm Duệ móc ra một nắm kẹo từ trong túi, anh bước vào trong nhà dân, cha mẹ đứa trẻ hơi chống đối khi thấy cảnh sát đến, Thẩm Duệ ra hiệu vơi bọn họ mình không có ác ý, nhìn bé trai trốn sau cửa phòng thò đầu nhìn ngoài, hắn anh đi qua ngồi xổm cạnh cửa đưa nắm kẹo trong tay lên trước mặt cậu bé: "Đều là bánh kẹo nhập khẩu cho con."

Đôi mắt cậu bé lóe sáng sáng, lập tức giơ tay nhận kẹo.

"Cầm kẹo của chú rồi thì con có thể trả lời chú một chuyện không?" Thẩm Duệ như sói già vẫy đuôi, dần dần hướng dẫn đứa nhỏ. Thấy đứa nhỏ gật đầu, anh trầm giọng hỏi: "Tối hôm qua con nhìn thấy cái gì?"

Đột nhiên đứa nhỏ nhìn trái nhìn phải như đang ngó chừng có người đang nhìn câu bé ở trong phòng. Cậu bé kéo Thẩm Duệ vào trong phòng, tiến tới bên tai Thẩm Duệ nở nụ cười quỷ dị: "Hắc hắc..."

Tiếng cười kia khiến cho người ta phát lạnh khắp cả người, Thẩm Duệ bị dọa, anh nhíu mày, ổn định tâm trạng: "Con không muốn nói? Vẫn thấy không thích loại bánh kẹo này nên muốn trả lại cho chú sao?"

"Tối hôm qua con nhìn thấy búp bê cười như vậy với con." Đứa nhỏ hồn nhiên nghiêng đầu nói, lời cậu nhóc nói truyền tới cha mẹ cậu ở bên ngoài, chọc cho cha mẹ cậu khóc thê lương. Đứa nhỏ không để ý cha mẹ mà kéo tay Thẩm Duệ nói: "Búp bê còn nói cho con, nó muốn về nhà số 3, trước khi về nhà sẽ mang lễ vật về nhà đưa cho cô ấy."

Giọng cậu bé không lớn không nhỏ lại khiến căn phòng bùng nổ. Cha mẹ đứa nhỏ cũng biết ý của đứa bé nên hai mặt nhìn nhau, họ đều hoảng sợ vọt vào trong phòng ôm đứa bé, hùng hùng hổ hổ nói: "Đứa nhỏ Tạ Đĩnh này, sao con lại nói nhảm, ngài cảnh sát, đứa nhỏ này tối hôm qua bị dọa sợ choáng váng, các ngươi đừng nghe nó nói sảng..."

"Nhóc con, búp bê đó còn nói cái gì không?" Thẩm Duệ lại móc ra một nhúm bánh kẹo từ trong túi đưa cho đứa bé: "Đưa cho cô nào? Nó chỉ ai?"

Đứa bé cao hứng nhận bánh kẹo, lắc đầu, sau đó lại gật gật đầu nói: "Cậu ấy không có nói cho con cậu ấy muốn đưa lễ vật cho ai, nhưng mà cậu ấy có nói cho con tên của cậu ấy là Sửu Nữ."

Ra khỏi hộ nhà dân đó, sắc mặt mọi người đều không đẹp, mặt Thẩm Duệ rất khó coi, anh móc túi lấy ra một hộp thuốc lá, đốt, ngậm thuốc lá lên miệng, hít một hơi sặc xuống yết hầu, mở nắp hộp thuốc lá nhấn tàn thuốc vào nó rồi ném vào thùng rác cách đó không xa, anh nói với cấp dưới sau lưng: "Ngày mai chính là số 3 nên phân phó mọi người đêm nay vất vả chút, tập trung tuần tra hai mươi bốn tiếng."

Trên xe về cục cảnh sát, Hứa Tiếu Ca biết tâm trạng Thẩm Duệ không tốt nên cậu do dự có nên nói cái nhìn của mình ra không. Sau khi nhịn xuống, cậu vẫn sâu kín mở miệng nói: "Lão đại, hai ngày này suốt đêm em xem lại phần khẩu cung và màn hình giám sát gần khi vực án giết chó và vụ án búp bê áo đỏ. Em... Em tạm thời còn không nhìn ra vấn đề của vụ án búp bê áo đỏ, nhưng ngược lại vụ án giết chó, từ năm ngoái đến bây giờ, người báo án hết thảy có tám người, tám vụ giết người đều ngoại trừ trước đó là chủ nhân của chó đến báo án, còn phần nổi lên như người đi đường đi ngang qua báo án, tất cả vụ án này có ba chỗ giống nhau."

Hứa Tiếu Ca ngừng một hồi, mắt nhìn Thẩm Duệ. Cậu nhóc này lúc ở trường cảnh sát cũng không phải là một người ưu tú và xuất sắc nhất, thậm chí chính cậu cũng cảm thấ mặc dù y mình có thể đến gần con đường vào trường cảnh sát, nhưng lúc tốt nghiệp dựa theo việc văn cậu không được võ cũng chẳng có thành tích, nhất định sẽ bị phái xuống tầng dưới làm người canh gác.

Nhưng khi Thẩm Duệ tới trường cảnh sát chọn ngươi, trong ngàn dặm chọn một mà chọn trúng cậu. Thế là cậu mơ màng đi tới cục điều tra thành phố với Thẩm Duệ, mũi nhọn vót nhọn trong trường học đều muốn chen vào nơi này. Bạn học cùng giới cũng nghi ngờ vì cậu dẫm nhằm cứt chó, Hứa Tiếu Ca cũng đồng ý. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .

Thấy Thẩm Duệ ra hiệu nói tiếp, Hứa Tiếu Ca tiếp tục cụp đuôi, khẩn trương nói: "Thứ nhất, cách con chó tử vong đều bị đánh khi bị chích thuốc gây mê, lúc chó mất năng lực phát ra âm thanh, nhưng trong quá trình đó lại tỉnh táo, vị trí vết đân ở trên người không nguy hiểm đến tính mạng mà đổ máu đến chết. Thuốc tê loại thuốc được kiểm soát chặt chẽ, ngoại trừ bệnh viện, còn có chỗ phòng khám bệnh tư nhân, bác sỹ thú y có thể lấy được, mà lượng thuốc tê trong bệnh viện có ghi chép, nếu thiếu thì nhất định có ghi chép, mà vốn là tất cả bệnh viện cả to lẫn nhỏ có mười nơi, phái cái đồng sự đi muốn hạ gây tê lượng ghi chép rất nhanh liền có thể biết kết quả. Sau đó em tiếp tục điều tra, toàn bộ thành phố Thanh Châu có hơn ba trăm phòng khám bệnh cá nhân, mà bệnh viện thú y có hai chỗ, phòng khám bệnh vật nuôi cỡ nhỏ thì không có hơn hai trăm nơi, số liệu hơi khổng lồ, nhưng dò xét từ phương diện thuốc mê có hơi phiền phức, chẳng qua nếu như thời gian còn nhiều thì cũng không phải không được."

"Thứ hai, tất cả con chó tử vong tư thế đều là hướng về vách tường, trợn mắt trừng trừng, hình như có ai oán. Mà trên vách tường lúc con chó tử vong đối diện có ghi chữ, dùng chó máu viết lên tên của chủ nhân con chó."

Ngày hôm qua trong phòng họp Thẩm Duệ đã tạm thời liên hệ với tổ anh em khác giải thích thông tin về vụ án ngược đãi chó, nhưng anh chưa từng nghe chuyện chỗ những con chó tử vong có tên của chủ nhân chúng nó.

Hện trường nơi chó chết có viết tên chủ nhân của nó, rõ ràng việc này có ý nghĩa là giết gà dọa khỉ, nếu thật là như này, vậy tính chất của vụ án này liền không đơn thuần là ngược đãi chó.

Bởi vì tội phạm không phải khi hình thành việc phạm tội thì không thay đổi, giống với ăn cắp, đột nhập trộm tiền và trộm áo lót quần lót, nếu như không khống chế kịp, sẽ hoàn toàn phát triển thành hai loại phạm tội khác. Kẻ trộm tiền có khả năng trong quá trình trộm bị phát hiện, từ đó phát triển thành các loại tình huống như lỡ tay giết người. Mà tên trộm đồ lót mang theo hứng thú ám chỉ, bọn chúng vô cùng có khả năng phát triển thành mặc vào đồ lót mà chúng trộm được, sau đó với tính khát vọng càng không vừa lòng, liền sẽ từ đam mê nhìn trộm biến thành chuyện phạm tội nghiêm trọng hơn, như phạm tội hiếp dâm, vụ án giết người liên hoàn... Đều là từ tính cách mà đưa tới phạm tội.

Mà vụ án ngược đãi chó chuyển thành việc phạm tội có tính chất ác liệt hơn ở chỗ mấu chốt là hung thủ có tái hiện hình thức ngược đãi chó lên cơ thể người không. Vr mặt Thẩm Duệ lạnh lẽo, biểu cảm nghiêm túc.

Chỉ trong nháy mắt, anh nghĩ tới tối hôm qua Ngụy Nhung cho anh nhìn video khẩu cung của Lâm Tuyết Đình, Lâm Tuyết Đình từng nhắc tới chuyện hung thủ ngược đãi chó là một người đàn ông cao ráo tóc bạc, anh lại liên tưởng về việc tối hôm qua người chứng kiến hiện trường búp bê áo đỏ cũng có tóc bạc, đây là trùng hợp? Hay là nâng cấp chuyện phạm tội...

Ngụy Nhung là lần đầu tiên nghe chi tiết này, cô ấy không hẹn mà cùng nghĩ giống Thẩm Duệ. Thành phố Thanh Châu không lớn không nhỏ, người đàn ông tóc bạc cũng không có thể thấy khắp nơi, vừa lúc hai vụ giết người đều xuất hiện nhân vật "Tóc bạc" khiến người ta không thể không suy nghĩ nhiều.

Huống chi người đàn ông "Tóc bạc" này trong vụ án này còn có tác dụng "Thầy giáo", một đường chỉ rõ đầu mối là ý nghĩa tồn tại của búp bê áo đỏ cho bọn họ mà bọn họ luôn tìm kiếm không ra.

Ngụy Nhung nói: "Lão đại, anh còn nhớ rõ người đàn ông tóc bạn Lâm Tuyết Đình nhắc tới không? Em cảm thấy chuyện này không có trùng hợp như vậy, vừa lúc lthủ pháp gây án rất giống vụ án búp bê áo đỏ thứ tư mà gặp người đàn ông tóc bạc, em cho rằng cực kỳ cần người quan sát anh ta hai mươi bốn tiếng."

Bầu không khí bỗng nhiên không đúng, ngay cả đương sự Hứa Tiếu Ca cũng phát giác thấy Thẩm Duệ cau mày như đang bực bội. Hai người hai mắt đối diện hai mắt, đang nghĩ rốt cuộc Thẩm Duệ đang suy nghĩ gì.

Bỗng nhiên Thẩm Duệ đứng dậy mặc áo khoác, nói với hai người Ngụy Nhung: "Gọi điện thoại cho anh em khu ngoại ô thành phố, phái người thay phiên nhìn chằm chằm Chu Nguyên ở chùa Lưu Phương, có tình huống gì trực tiếp báo cáo cho anh."

Dòng xe di chuyển, vào năm mới, giao thông thành phố Thanh Châu không chật chội như vậy, thậm chí trên đường cái còn hơi trống trải. Anh nói: "Nhóc con, còn có một chỗ giống nhau, cậu tiếp tục nói cho tôi nghe."

Tác giả có lời muốn nói: Hứa Tiếu Ca và Ngụy Nhung thì thầm: Lão đại không thích chúng ta nói xấu Chu Nguyên thì phải.

Thẩm Duệ: Ừm.

Ngụy Nhung: Lão đại như rất quan tâm Chu Nguyên.

Thẩm Duệ: Ừm.

Hứa Tiếu Ca: Đây có phải là thích không?

Thẩm Duệ: ... Như vậy mà các em cũng phát hiện?



App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play