"Ừm." Uống rất nhiều nước nhưng không no bụng được, Chu Nguyên nhìn chằm chằm vào năm cái bánh trứng chảy còn thừa trong hộp, hai ngón tay thon dài kẹp lấy bánh, cầm một cái bắt đầu ăn: "Cảm ơn bánh nướng trứng chảy của anh, khá ngon."
"Ngon thì lần sau tôi lại mang cho cậu." Thẩm Duệ nhìn thẳng vào Chu Nguyên mà cười khẽ.
Chu Nguyên ngước mắt nhìn từng biểu cảm và hành động nhỏ của anh, cơ bắp thả lỏng, lông mày khẽ nâng lên, khóe miệng hơi nhếch, đó là biểu hiện của tâm trạng vui sướng. Chứng minh lời nói kia của Thẩm Duệ đủ chân thành. Chu Nguyên không khỏi nhẹ giọng nói: "Tối hôm qua tôi đã xem thử rồi, hai ngón tay của người chết đều có vết thương khi bị cọ xát, loại vết thương này nhìn một cái là biết được đã dùng rất nhiều sức cào vào đất mới có thể tạo thành, người chết hoảng sợ mà bò về phía trước, tay cào mạnh lên mặt đất."
Thẩm Duệ cảm thấy Chu Nguyên đang từng bước dẫn anh đến hiện trường phạm tội, anh ừ nhẹ một tiếng, dựng lại hiện trường như chuyên gia phân tích tâm lý tội phạm ở cục cảnh sát: "Người chết gặp được nguy hiểm, muốn chạy trốn ra ngoài cửa ư?"
"Sai rồi, từ tình hình sắp xếp hiện trường mà nói thì hung thủ muốn chế tạo hiện trường giả là họ muốn vào nhà nhưng không được, bị giết chết ở ngoài cửa." Chu Nguyên rũ mắt, rót một ly nước ấm để nhuận hầu.
Thẩm Nguyên vốn còn muốn hỏi tiếp, đầu bỗng ầm vang một tiếng, một ý nghĩ đáng sợ trào ra, anh bỗng dưng ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên: "Ý của cậu là người chết không vào được nhà ư? Tại sao không phải là muốn ra khỏi phòng mà không được?"
"Người chết nằm cạnh cửa ngoài của một căn phòng khóa kín, động tác và biểu cảm đều kỳ dị đến vậy, hung thủ đã nói với các anh rất rõ, người bị hại đang muốn trốn vào nhà nhưng không vào được, bị giết chết ở ngoài cửa." Chu Nguyên hơi nghiêng đầu nhìn Thẩm Duệ, giọng nói có hơi biếng nhác, cậu nói: "Đội trưởng Thẩm, có đôi khi hung thủ cũng không muốn nhắn gửi tin tức quá mức phức tạp đến cho công chúng, hiện trường mà bọn họ để lại chính là ý mà bọn họ muốn nói với các anh, các anh hà tất phải phức tạp hoá vấn đề lên như thế?"
Cậu dừng một chút, đứng lên đi đến cạnh cửa: "Đội trưởng Thẩm, chẳng lẽ anh không cảm thấy hiện trường được bố trí rất giống một nghi thức nào đó ư? Mặt hướng về cửa, động tác bò về phía trước, trên người còn đặt một con búp bê, theo ta thì rất giống lễ hiến tế thỉnh thần của chùa miếu."
"Có nghĩa là gì?" Thẩm Duệ nhìn về phía Chu Nguyên, mày kiếm nâng lên: "Chu Nguyên, cậu là ông từ cho nên cũng trở nên điên điên khùng khùng đấy hả?"
Chu Nguyên không bực, trên mặt thể hiện rõ vẻ châm chọc, cậu trầm giọng nói: "Có rất nhiều cách thức phạm tội khác nhau, nhưng xét cho cùng nó khác nhau là bởi vì quy tắc nảy sinh ra hành vi này. Những quy tắc này, theo tư duy của tôi, tôi cảm thấy có thể chia làm bốn loại, cảm giác nghi thức, cảm giác hưng phấn, bệnh tật về mặt tinh thần mà sinh ra ảo tưởng và bị dồn vào đường cùng nên hành động bột phát. Anh liên tưởng mấy vụ án này đi, tại sao hung thủ phải làm như vậy với thi thể, vui ư? Thú vị ư? Hay là đang mong cầu điều gì?"
"Cậu vừa nói vụ án này thoạt nhìn rất giống hiến tế, hiến tế chính là nghi thức được tồn tại với mục đích biểu đạt mong muốn gì đó, ý của cậu là hung thủ sắp xếp như vậy là vì hắn ta muốn biểu đạt một sự cầu xin điều gì đó ư?" Thẩm Duệ nghe phân tích của Chu Nguyên xong thì nghe "tinh" một tiếng trong đầu, hiểu ra trong nháy mắt: "Cậu cho rằng hung thủ đang muốn cầu xin điều gì ư?"
Chu Nguyên nhún nhún vai: "Chuyện này thì phải chờ đội trưởng Thẩm điều tra câu chuyện của xác chết nữ biến dạng, rốt cuộc thì hung thủ cũng sẽ không vô duyên vô cớ mà để lại một con búp bê áo hồng, mà vừa hay con búp bê kia chính là xác chết nữ biến dạng trong truyện thần thoại." - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .
Nói xong, Chu Nguyên xua xua tay, kéo cửa ra nói: "Người đằng sau đang sốt ruột chờ, đại đội trưởng Thẩm, anh nên đi rồi."
Trong đầu đang có loại cảm giác như sắp tìm ra được đáp án ngay trong giây lát, nhưng bỗng nhiên đã bị chen ngang bởi một câu "Nên đi" của Chu Nguyên.
Thẩm Duệ như phát điên lên, anh cảm thấy có lẽ Chu Nguyên đã biết chút chuyện gì đó, nhưng cậu không nói thì anh cũng chẳng còn cách nào khác.
Anh đứng lên nắm lấy tay của Chu Nguyên, anh cao hơn Chu Nguyên một chút, cho nên mang đến cho cậu một loại cảm giác như nhìn từ trên cao xuống.
Vốn là anh nên giả vờ nghiêm túc, nhưng nhìn thấy khuôn mặt căng ra vì không vui của Chu Nguyên thì anh nhịn không được mà cười thành tiếng. Anh nói: "Haiz, cậu muốn đuổi tôi đi thì ít nhất cũng phải nói cho tôi biết chuyện liên quan đến xác chết nữ biến dạng chứ."
"Buông tay ra." Chu Nguyên nói nhỏ nhẹ, mặt không cảm xúc nhìn về phía anh: "Rất xin lỗi, tôi chỉ từng nhìn ảnh và đọc được cái tên này khi còn nhỏ, chuyện cụ thể thì đúng là tôi không biết." Cậu buông tay Thẩm Duệ ra, kéo cửa, đi ra phía ngoài, hét một tiếng với khách hành hương đang chờ giải đoán sâm ở ngoài cửa: "Người tiếp theo."
Rồi anh quay đầu lại cười với Thẩm Duệ một cách cao thâm khó dò: "Đội trưởng Thẩm không cần phí thời gian ở đây với tôi nữa, bất kể là vết dao hay hiện trường của vụ án hôm qua đều vô cùng hoàn hảo, so với những vụ án trước thì hung thủ có một sự biến đổi tâm lý rất rõ rệt - trở nên hưng phấn. Hiệu quả sau khi hưng phấn chính là hắn ta sẽ ngừng lại, hoặc là hành động nặng thêm. Nếu là loại sau, dựa theo tâm lý phạm tội đến từ cảm giác hưng phấn, loại cảm giác hưng phấn này sẽ kéo dài liên tục, cũng sẽ tiếp tục tái phạm trong vòng vài ngày kế tiếp, dùng để kéo dài xúc cảm của vụ giết người trước đó."
"Ý của cậu là hung thủ sẽ gây án thêm lần nữa trong vài ngày tiếp theo?" Cơ thể to lớn của Thẩm Duệ chặn ngang cửa, không cho người ở sau vào, anh nghiêm mặt, nhìn Chu Nguyên một cách cực kỳ nghiêm túc: "Chu Nguyên, rốt cuộc cậu là người như thế nào? Tại sao cậu lại hiểu tâm lý của hung thủ đến như thế?"
Nhưng Chu Nguyên chỉ nhếch miệng cười, híp nửa con mắt nói: "Tôi là người như thế nào ư? Tôi chẳng qua chỉ là một thần côn mà thôi, chuyện mà thần côn giỏi nhất chẳng phải là tiên đoán vận mệnh ư?" Nói xong, cậu bỗng nhiên duỗi tay đẩy Thẩm Duệ đang đứng ở cửa ra ngoài, nói vọng ra bên ngoài: "Người tiếp theo vào đi."
Thẩm Duệ không hề phòng bị bỗng dưng bị cậu đẩy, lảo đảo lùi về sau mấy bước, ngọn lửa mãnh liệt trong lòng bừng cháy lên, muốn đi tìm Chu Nguyên để tính sổ, nhưng Chu Nguyên đã để khách hành hương tiếp theo đi vào, nở một nụ cười khinh miệt với anh, cửa đóng lại kêu lên một tiếng kẽo kẹt.
Cậu xoay người đi vào, nhìn thấy khách hành hương muốn giải sấm đang nhìn chằm chằm vào hộp bánh nướng trứng chảy kia mà nuốt nước miếng. Cậu đóng hộp bánh nướng trứng chảy lại, mặt không cảm xúc ngồi xuống chỗ của mình: "Muốn giải quẻ nào..."
Trở về từ chùa miếu, Thẩm Duệ nhờ đồng nghiệp trong tổ thông tin để kiểm tra thực hư về tư liệu của xác chết nữ biến dạng, nhưng thông tin về nó trên đại dương internet rất ít. Cuối cùng Hứa Tiếu Ca cũng tìm được bài đăng trên một diễn đàn nhỏ nói về chủ đề này.
"Ở trong thần thoại, xác chết nữ biến dạng vốn là một phù thuỷ, từ khi sinh ra các cô đã mang xích chân làm bằng đồng thau, cũng được gọi là khoá thần, ngụ ý là khi mang khoá thần lên, họ chính là người có thể giao tiếp với thần linh cho mọi người..."
Nghe Hứa Tiếu Ca đọc ra những lời này như một con người máy, Thẩm Duệ bỗng nhiên nhớ ra Chu Nguyên cũng từng nói về khoá thần ở chùa miếu, xem ra cũng không phải là trò đùa vô căn cứ, dây xích trên chân của con búp bê kia đúng thật là rất có địa vị, như vậy xem ra suy đoán búp bê áo hồng chính là xác chết nữ biến dạng thực sự có căn cứ. Hứa Tiếu Ca tiếp tục đọc to: "Có một ngày, bỗng dưng mười mặt trời mọc lên cùng lúc, làm đất mẹ nứt vỡ, mọi người khổ không nói nổi, nhờ cô ta cầu mưa. Nhưng điều tiếc nuối là cô ta hết sức cầu mưa nhưng chẳng xin được lấy giọt nước nào. Mọi người phẫn nộ, cảm thấy cô ta vô dụng, cho nên để cô ta ở dưới mặt trời. Bọn họ cảm thấy cô ta là người đại diện của trời cao cho nên đã phơi cô ta, phơi người đại diện, trời cao nhất định sẽ không ngồi yên mà nhìn, nhưng thực sự không ngờ được rằng cô ta đã bị phơi đến chết."
"Vì trời mưa mà lấy mạng người ra làm điều kiện? Đây là kiểu chuyện ích kỷ tam quan vặn vẹo gì vậy?"
Ngồi trong văn phòng tối tăm, Thẩm Duệ xoa xoa thái dương khá là không thoải mái, đột nhiên mở mắt nhìn về phía Hứa Tiếu Ca đang ngồi ở trước bàn máy tính, giọng nói có hơi nghẹn ngào, nói: "Đừng dừng lại, đọc tiếp đi."
"Lão đại, hết rồi, cũng chỉ viết một đoạn như vậy, đằng sau còn có một dấu ba chấm." Hứa Tiếu Ca căng thẳng quay đầu nhìn về phía Thẩm Duệ, khi nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của Thẩm Duệ, sắc mặt hơi trắng, vội vàng quay đầu đi, lắp bắp nói: "Lão đại, em, em có thể dò theo địa chỉ IP để tìm xem người viết bài này ở đâu, có khi gặp được chính chủ để hỏi."
Mười mấy phút sau, tiếng gõ bàn phím bỗng dưng im bặt, Thẩm Duệ hỏi: "Ở đâu?"
"Bài viết này được viết năm năm trước, ở nước Mỹ."
Gõ nhẹ phím enter, màn hình máy tính biến thành một cái bản đồ thế giới, mà chấm đỏ ở New York, Mỹ.
Nói cách khác, nửa phần còn lại của xác chết nữ biến dạng biến mất như vậy. Thẩm Duệ móc một đống kẹo ra từ trong túi, cũng hỏi Hứa Tiếu Ca có ăn không, chọn một cái vị chanh nhét vào trong miệng, vị chanh lan tỏa khắp khoang miệng trong nháy mắt, xông thẳng lên đại não, làm tư duy hỗn loạn được vị chanh này trấn an trong nháy mắt.
Nơi phát hiện người bị hại không phải là hiện trường đầu tiên, mà hình thể của người bị hại rất lớn, khi hung thủ di chuyển xác của họ sẽ cần phải dùng công cụ, sự lựa chọn tốt nhất là xe, có thể bí mật di chuyển thi thể, sau khi đặt thi thể có thể rời khỏi nhanh chóng, tìm được xe chuyển xác, theo đầu mối là sẽ tìm được hung thủ.
Nhưng bắt đầu từ khi xảy ra vụ án đầu tiên, bán kính thăm dò xung quanh đường cái cũng đã trở thành phương hướng điều tra chủ yếu, nhưng nơi xảy ra mỗi vụ án mạng đều rất kỳ diệu, đều là những khu phố cũ quy hoạch tương đối kém, số lượng camera theo dõi có hoạt động quá ít, đoạn đường có camera đều là những chỗ có lưu lượng xe trung bình khá lớn, muốn bắt đầu từ xe thì lượng công việc rất lớn, còn không chắc sẽ có kết quả tốt.
Tuy rằng là án mạng liên hoàn, xác suất tìm được điểm giống nhau giữa hai vụ án trở lên là rất nhỏ, nhưng bây giờ khắp nơi càng có nhiều vụ giết người, số lần càng nhiều, tỷ lệ tìm ra sơ hở càng cao, đây là định luật xác suất.
Thẩm Duệ cảm thấy có thể bắt đầu từ đó, đồng thời tăng rộng phạm vi tìm kiếm từ chu vi xảy ra vụ án đến nơi có camera theo dõi, nếu có thể tìm ra điểm giống nhau trên bốn con đường ở nơi xảy ra bốn vụ án khác nhau thì điểm giống nhau này chính là mục tiêu đang ẩn náu.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Thẩm Duệ trở nên sâu hun hút, anh bỗng dưng đứng lên, vỗ vai Hứa Tiếu Ca nói: "Đi, chúng ta đến phòng điều khiển xem xem."
App TYT & Ý Hiên Các team