Chủ đề bị đánh gãy lại được nhắc tới, thần kinh Hứa Tiếu Ca vừa mới thả lỏng lại bắt đầu căng thẳng. Cậu ngồi ở ghế cạnh tài xế, sau vài lần dây an toàn vẫn không được cài, Thẩm Duệ cảm thấy mang theo thằng nhóc này thật sự rất đau đầu, anh nghiêng người giúp cậu cài dây an toàn rồi vỗ bả vai cậu nói: "Đừng khẩn trương, tôi không ăn thịt người, tôi chỉ bắt người xấu."
Hứa Tiếu Ca lại biến thành cậu bé thẹn thùng mặt đỏ như khỉ, theo sự tăng tốc của chiếc xe cậu khẩn trương nói: "Khu vực ngược đãi chó đều có khu thành cổ tương đối nhiều, mà có số người tương đối ít ở ngõ nhỏ, gần đó đều không có camera giám sát, chỉ có camera giám sát nơi có lượng người đi nhiều, không phân biệt được người đó khá khả nghi. Em... Em cảm thấy hung thủ đã nhiều lần nghiên cứu địa hình ở những nơi đó, hiểu rõ những khu vực cư dân làm việc và nghỉ ngơi, cho nên hung thủ ra tay cũng không phải là do xúc động mà là sau khi đã suy nghĩ sâu xa."
"Ừm, còn gì nữa không?" Thẩm Duệ thông qua kính chiếu hậu đầu nhìn cậu.
Hứa Tiếu Ca lập tức gật đầu: "Có. Lão đại, em còn phát hiện một chỗ khác biệt."
"Nói xem." Thẩm Duệ nói.
"Cơ bản vụ án ngược đãi chó đều xảy ra vào nửa đêm, vào buổi sáng sẽ bị cư dân lân cận hoặc công nhân bảo vệ môi trường phát hiện. Nhưng vụ án thứ tám, cũng chính là vụ án Lâm Tuyết Đình nhìn thấy thời gian xảy ra đại khái là trong 10:20 giờ tối, căn cứ theo khẩu cung Lâm Tuyết Đình ngay lúc đó, đèn đường trong đêm mờ nhạt, cách khoảng cách hơn trăm mét, cô ấy nhìn thấy có một người màu bạc người đứng đấy nhìn cô ấy, đứng có một phút mới rời khỏi. Mà là chỗ giống nhau duy nhất, có người miêu tả vụ ngược đãi chó, bảy vụ khác đều lặng lẽ xảy ra, lặng lẽ biến mất..."
"Cậu nghi ngờ người kia cố ý để cho người ta phát hiện?" Thẩm Duệ hỏi.
Hứa Tiếu Ca gật đầu: "Căn cứ theo hiện trường thông tin lập án báo cảnh sát, lúc ấy cơ thể con chó đãcứng ngắc, máu hơi biến thành màu đen, phải chết được một khoảng thời gian. Cho nên em cho rằng, người đàn ông tóc bạc có thể là cố ý đứng ở nơi đó để cho người ta phát hiện, mà không phải vội vàng gây án rồi không kịp trốn thoát. Có hai khả năng, người đàn ông tóc bạc không phải là hung thủ, gã đứng chỗ ấy nhìn là có mục đích. Hoặc là nói, người đàn ông tóc bạc là hung thủ, gã đứng chỗ ấy nhìn vì khiến người báo án chú ý, từ đó để cảnh sát chúng ta chú ý."
Lượng thông tin hôm nay khá lớn, Thẩm Duệ không nói một lời, Hứa Tiếu Ca và Ngụy Nhung cảm thấy lão đại đúng là lão đại, bọn họ vĩnh viễn đoán không ra trong lòng của anh đang suy nghĩ gì, mỗi lần chỉ cần thấy anh không nói một lời thì ngoan ngoãn ngậm miệng lại là được.
Sau khi trở lại cục cảnh sát về sau, Thẩm Duệ báo cáo chuyện mình hiểu rõ cho cục trường Trương Quốc Toàn, Trương Quốc Toàn vuốt ve bàn tay lạnh run nói: "Ngày mai gọi tất cả bọn họ về mở hội nghị chuyên án, kêu Chu Hiểu Dương phụ trách vụ án ngược đãi chó đến, chúng ta lại sắp xếp manh mối của hai vụ án giống nhau này."
Còn chưa tới ngày thứ hai, cùng khoảng cách xảy ra vụ án thứ hai, xác chết nữ biến dạng lại xuất hiện lần nữa...
Ngày mùng ba tháng giêng, 11 giờ 30 phút đêm, bầu trời chìm vào bóng đêm sâu thẳm, bầu trời đen nghịt không thấy tia sáng nào, nương theo không khí lạnh quét sạch toàn bộ thành phố Thanh Châu, nhường đường cho lượng người chạy về thủ đô, có rất nhiều khách muốn về nhà nên thành phố Thanh Châu có vẻ hơi tĩnh lặng.
Đèn đường mờ vàng chập chờn, một người phụ nữ ăn mặc rất đẹp đẽ mới kết thúc cuộc vui từ trong lần tụ họp, vì tỉnh rượu nên cô ta định bụng để gió lạnh thổi liền một mình đi trên đường.
Gió rất lạnh như dao nhỏ xẹt qua mặt, mặt hơi đau. Người phụ nữ lạnh đến giật mình, đã tỉnh rượu vài phần, cô ta quan sát bốn phía vì ăn tết nên người qua đường cũng không có vài người, bỗng nhiên cô ta hoảng hốt trong lòng vội vàng tăng bước chân.
Đúng lúc này, cô ta nghe được sau lưng có tiếng bước chân "Cộc cộc", cô ta đi một bước, âm thanh kia liền vang lên như bóng với hình.
Sau khi người phụ nữ tỉnh lại hậu tri hậu giác càng thấy sợ hãi, cô ta lấy dũng khí quay đầu nhìn, phía sau không có một ai. Một luồng gió lạnh thổi qua, cả người cô ta nổi da gà, bước chân cô ta lảo đảo. Người phụ nữ nhanh chóng đi tới phía trước, âm thanh kia lại vang lên lần nữa, người phụ nữ càng ngày càng bất an, vội vàng chạy, cô ta hoảng hốt chạy bừa, chỉ cảm thấy âm thanh sau lưng càng ngày càng gần, càng ngày càng gần... - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .
Đát, cộc cộc, cộc cộc cộc...
Khu đường phố thành cổ như đường núi với mười tám ngã rẽ, cô ta chạy về phía trước, người phụ nữ cũng không biết mình chạy đang chạy vào ngỏ nhỏ nào. Cô ta nhìn thấy có nhà vệ sinh công cộng, dưới tình thế cấp bách liền vọt vào, đóng cửa lại, dùng chân và cây chổi vững vàng chặn cửa. Tim cô ta đập rất nhanh, cô ta rất sợ hãi, tay cầm điện thoại đang run rẩy.
Dường như cô ta nghe thấy tiếng bước chân đó theo cô ta chạy vào trong nhà vệ sinh. Cô ta không dám thở mạnh, che miệng không để cho âm thanh mình bối rối và sợ hãi phát ra ngoài, sợ hãi để vật ở bên ngoài biết mình đang trong phòng vệ sinh.
Một lát sau, thứ phát ra âm thanh kia như đã đi ra ngoài, nhà vệ sinh lần nữa khôi phục sự yên tĩnh nguyên bản của nó, người phụ nữ được cứu thả tay đang bị mũi, phát ra tiếng thở. Người phụ nữ tạm thời nhẹ nhàng thở ra, cô ta bấm điện thoại muốn gọi bạn tới đón mình , ấn mấy lần vì tay run mà ấn sai, cuối cùng gọi thành công, giọng nói của cô ta đã nghẹn ngào: "Cứu tớ..."
Bạn cô ta bảo cô ta nhất định không thể đi ra ngoài, ở trong buồng vệ sinh chờ bọn họ đến tìm cô ta. Thế là cô ta liền im lặng ngồi trên bồn cầu, yên lặng rơi lệ. Bỗng nhiên, cô ta cảm thấy trên đỉnh đầu có giọt nước rơi trúng đầu mình, cô ta mở điện thoại lên quan sát, một búp bê mặc váy màu đỏ an vị ngồi trên đỉnh buồng vệ sinh cười âm u với cô ta.
Ha ha, hì hì, hì hì ha ha...
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, cục cảnh sát Thanh Châu lại bị các ký giả chỉ cần có tin tức liền không có cái gọi là ngày nghỉ lễ bao vây, chuyện lần này bởi vì cách chuyện lần trước mới có ba ngày cho nên làm cho lòng người bàng hoàng, đều lo lắng mục tiêu kế tiếp liền sẽ biến thành mình, trên internet đang phê bình sự bất lực của cục cảnh sát lấn át tin tức minh tinh nào đó công bố tình cảm vào mùa xuân, hoặc là tin tức chờ gặp phụ huynh, trở thành tin tức trên trang đầu.
Áp lực trên mạng lập tức để đám cảnh sát cục cảnh sát Thanh Châu có áp lực càng nhiều, mặc dù mọi người đều có cảm giác hung thủ phạm tội đang tăng nhanh tốc độ, nhưng mọi người hoàn toàn không ngờ sẽ nhanh chóng như thế, nhanh như mãnh thú, làm cho tất cả mọi người đều trở tay không kịp.
Theo lời của cấp trên, cần phải tranh thủ thời gian phá vụ án này. Trương Quốc Toàn nghiêm mặt đen đi vào văn phòng, ông gọi lại Ngụy Nhung vội vàng chạy về cục, để Ngụy Nhung thông báo cho mọi người nửa tiếng sau sắp xếp tốt tất cả tài liệu đến phòng hội nghị.
Sáng sớm Ngụy Nhung liền bị điện thoại trong cục làm bừng tỉnh, sau khi rửa mặt liền vội vàng chạy vào cục. Hung thủ kia gan to bằng trời, khi gây án đều tỉ mỉ không có khe hở, không thở dốc lại làm chuyện này ở nơi khác. Ngụy Nhung cau mày đi nhanh tới văn phòng hình sự, còn chưa đi đến đích, ngay tại hành lang nhìn thấy Thẩm Duệ đã sớm tới, cô ấy đang muốn lên tiếng gọi, lại nghe Thẩm Duệ đưa lưng về phía mình đang bận nói chuyện điện thoại rất nhanh: "Tối hôm qua có tiếp cận không? Hai người ai cũng không rời khỏi? Toàn bộ hành trình hai ngày này đều ở trong chùa? Đi đi, vất vả cho các cậu rồi, các cậu có thể rút về, hôm nào tôi mời các cậu đi ăn cơm."
Không biết có phải do ảo giác của Ngụy Nhung hay không, dường như khi cô ấy nhìn thấy lão đại cúp điện thoại thì thở phào, dường như vì anh nghe đồng bạn nhìn chằm chằm nói cho anh biết cả ngày hôm qua bao gồm ban đêm Chu Nguyên đều không đi ra khỏi chùa mà như trút được gánh nặng.
Sau khi loại bỏ hiềm nghi về chuyện Chu Nguyên gây án, khóe miệng Thẩm Duệ không khỏi giương lên, anh xoay người chuẩn bị trở về văn phòng, vừa quay đầu liền thấy Ngụy Nhung đứng sau lưng anh hơi híp mắt lại nhìn mình chằm chằm thì giật nảy mình. Anh nhíu mày hỏi: "Em đứng ngây ra sau lưng tôi làm gì?"
"Lão đại, anh có quen biết người coi miếu Chu Nguyên sao?" Lòng hiếu kỳ của cô ấy chiếm thế thượng phong, Ngụy Nhung nhịn không được thốt ra: "Dường như khi anh vừa mới nghe thấy anh ấy không có hiềm nghi như đang cười."
Để cấp dưới vạch trần, Thẩm Duệ không còn mặt mũi. Anh thấy dáng vẻ thề phải hỏi tiếp của Ngụy Nhung liền đưa tay búng trán cô ấy, hạ giọng hỏi lại: "Cười sao? Sao tôi lại không phát hiện mình đang cười?"
Ngụy Nhung nặng nề gật đầu: "Tuyệt đối là cười, còn cười rất xán lạn. Lão đại, thật sự có quen biết?"
"Nói nhảm, không biết tôi cười cái gì? Khi còn bé là bạn chơi cùng." Thẩm Duệ nắm tay đút vào túi áo khoác, anh đi vào văn phòng: "Lòng hiếu kỳ nặng như vậy, cẩn thận có nếp nhăn. Đi thôi, làm chuyện chính đi."
Ngụy Nhung đưa mắt nhìn bóng hình Thẩm Duệ đi vào văn phòng, nháy mắt mấy cái lấy điện thoại ra liền nhìn mặt mình trong màn hình đen, sau khi phát hiện trong màn hình mình vẫn có dáng vẻ thanh xuân mỹ lệ mới nói thầm một câu: "Lão đại như rất chú ý tới mình, tóc có dài hay có nếp nhăn đều biết, có phải anh ấy có ý với mình chứ?"
Nửa tiếng sau, trong phòng họp khoa hình sự ngồi đầy và vài nhân viên cảnh sát phụ trách vụ án ngược đãi chó bị gọi tới đây. Không khí trong phòng họp rất thấp, sắc mặt Trương Quốc Toàn rất khó coi, gần sang năm mới để cục cảnh sát liên tục nhận mấy cuộc điện thoại, mặc dù bản án phá không phá được, đối với vị trí người cục trưởng này như ông cũng không bị ảnh hưởng gì, nhưng đến rốt cuộc vẫn là chuyện mặt mũi.
"Có chuyện gì với các cậu vậy? Lúc này mới qua năm mới chưa tới ba ngày, hung thủ lại lần nữa phạm tội, người tuần tra đâu? Sao lại nghe nói người bị sát hại là người địa phương, là điểm mù trong việc tuần tra!" Trương Quốc Toàn đập tài liệu vào mặt bàn, âm thanh to đến nỗi mỗi người ở đây đều rụt đầu một cái: "Tôi đã nói gì? Tôi bảo các cậu tăng thêm người tuần tra, lời các cậu nghe tới nơi nào? Gió bên tai rồi?"
Phòng hội nghị lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người không dám nói lại ông.
Trong tết là lúc lực lượng cảnh sát cực kỳ yếu, tuy có người trực ban đổi cương vị, nhưng vẫn có một bộ phận nhân viên cảnh sát bắt đầu nghỉ ngơi, trong chức vụ liều lĩnh dùng mạng sống này, bình thường người nghỉ ngơi vốn chính là không gì đáng trách, nhưng tất cả mọi người không dám mở miệng nói chuyện.
Trương Quốc Toàn cảm thấy mình mắng nữa thì mình sẽ bị bệnh tim trước, ông ngồi xuống ghế, vỗ bàn: "Bắt đầu, bắt đầu hội nghị, vụ án lần này người bị hại là ai?"
Có cảnh sát hình sự đang muốn mở miệng nói tin tức điều tra được, bỗng nhiên cửa phòng họp bị mở ra, có một người đàn ông mặc áo khoác màu nâu cao ráo đi vào: "Chu Lâm, làm việc ở xí nghiệp tư nhân, cao một mét sáu tám, cân nặng gần 53kg, nơi sinh là thành phố Tân Hải, học xong đại học ở thành phố Thanh Châu liền ở lại đây làm cho công ty quảng cáo..."
Khi Ngụy Nhung và Hứa Tiếu Ca nhìn thấy người tiến vào, miệng không tự chủ mà mở ra. Ngụy Nhung vội vàng đưa tay kéo Hứa Tiếu Ca, thì thầm hỏi: "Ai, cái này, này sao lại thế này?"
Thẩm Duệ cau mày nhìn Chu Nguyên đang đi tới, thời khắc này Chu Nguyên đã nhuộm mái tóc bạc thành màu đen, so với lúc cậu còn tóc đen ít hơn cảm nhận không thực tế, nhiều thêm ý vị du côn nho nhã.
Chu Nguyên nhẹ nhàng nâng mắt, tự như vô tình hay cố ý nhìn thoáng qua Thẩm Duệ, khóe miệng nhếch nghiêng, lộ ra ý cười ý vị thâm trường, tựa như đang cười nhạo sự lỗ mãng và không quan sát của Thẩm Duệ trước đó.
Thẩm Duệ cau mày, có hơi buồn bực, đứng lên muốn hỏi tại sao Chu Nguyên ở đây. Anh liền thấy Trương Quốc Toàn vội vàng đứng lên, gương mặt trước đó còn muốn ăn thịt người trong nháy mắt lộ ra nụ cười.
App TYT & Ý Hiên Các team