Hôm nay Dận Chân đến phòng của Lý thị, trước khi đi, Dận Chân ghé phòng Đông Triều, nói nhỏ với nàng :
-Nha đầu, ngày mai ta đưa muội đến một nơi chắc chắn muội sẽ rất thích.
Đông Triều rời mắt khỏi cuốn y thư :
-Đi đâu ?
-Phúc phủ.
Khỏi phải nói, Đông Triều sung sướng cỡ nào. Dạo này nàng bị áp lực quá nhiều, ra ngoài là một sự giải phóng tuyệt vời. Hôm sau, Dận Chân vừa sai người sửa soạn xe ngựa đi Phúc phủ thì đã thấy Đông Triều mặc đồ con trai, chạy tót ra. Như thường lệ, xe ngựa sẽ chạy đến tiệm trà, thực chất là cổng trước của Phúc phủ. Đông Triều chạy như bay vào trong.
-Thật tuyệt vời ! – Đông Triều thốt lên.
Sắp tới rằm tháng bảy nên các thành viên trong Phúc phủ bùng nổ phong trào làm đèn hoa sen, làm bánh, may lam y nữa. Đông Triều lao vào giúp bọn trẻ làm đèn hoa sen. Trong khi đó, Dận Chân qua chỗ các thư sinh viết chữ trang trí trong phủ cho đổi khác. Bọn trẻ vừa nhảy chân sáo, vừa reo :
-Có khách ! Có khách !
Hai vị khách mới vào cười, nói :
-Lâu rồi nhỉ ?
-A Nghi ! – Đông Triều mừng rỡ, kéo Triệu Giai Nghi vào cùng làm đèn hoa sen. – Xin lỗi vì lần trước không thể đến thăm.
Dận Chân nói :
-Cứ tưởng Thập tam đệ bận lo cho hài tử sắp ra đời nên không ghé qua.
Dận Tường khoanh tay lại, thở dài :
-Đệ cũng định vậy nhưng Qua Nhĩ Giai thị thấy đệ ở trong nhà mãi cũng bức bối nên xin A Nghi cho đệ được ra ngoài. Đệ đưa A Nghi đến đây luôn.
Dận Chân đưa Dận Tường đến chỗ chàng, cả hai huynh đệ cùng viết câu đối. Đông Triều phết màu lên chiếc đèn hoa sen. Nàng hỏi Triệu Giai Nghi :
-Vào tháng báo hiếu này thì A Nghi làm gì ?
Triệu Giai Nghi đáp ngay mà không cần suy nghĩ :
-Muội gửi quà cho A mã và Ngạch nương, đi thăm Hoàng A mã và Ngạch nương của Thập tam gia. Còn tỷ ?
Đông Triều ngẫm ngợi một hồi rồi nói :
-Ta gửi quà cho A mã, đi thăm Hoàng A mã và...
Triệu Giai Nghi nắm lấy tay Đông Triều :
-Muội có nghe nói về chuyện của Đức phi, thật tiếc cho tẩu.
Đông Triều nhún vai. Đức phi vốn không phải là người thân cận với nàng, nàng chẳng cảm thấy có lỗi nếu chính nàng là nguyên nhân khiến bà ta ngất xỉu hôm bữa. Tội lỗi ở đây, Đông Triều chỉ cảm thấy có lỗi với Dận Chân. Nghĩ lại mới để ý, tất cả những cảm xúc Đức phi khơi lên cho Đông Triều cũng chỉ vì Dận Chân mà thôi.
-Ta nghĩ ta không có duyên với Đức phi. – Đông Triều nhún vai.
Triệu Giai Nghi cười ngượng nghịu :
-Nói thật với tẩu, Đức phi cũng không thích muội đâu.
Đông Triều nửa đùa nửa thật :
-Sao kia ? Một nàng dâu hoàn hảo như A Nghi lại không gây ấn tượng đẹp cho Đức phi sao ?
Triệu Giai Nghi nghiêm túc :
-Muội nói thật đấy. Đức phi chưa bao giờ yêu thương muội dù bà ấy rất tốt với Phú Sát muội. Muội chẳng hoàn hảo chút nào. – Mắt Triệu Giai Nghi cụp xuống. – Muội biết lỗi không phải của Phú Sát muội vì Phú Sát muội là một cô gái rất tốt. Muội chỉ trách muội quá vụng về, không biết chiều lòng người.
Đột nhiên, hai bàn tay đồng loạt đặt lên đầu hai nàng, vò thật mạnh. Đông Triều và Triệu Giai Nghi gạt ra :
-Bọn muội có khóc đâu !
Hai anh em nhún vai, bỏ qua lời phủ nhận của hai nàng. Dận Chân nói :
-Nha đầu, có chuyện cho muội làm rồi.
-Dạ ?
-Trong nhà thiếu một bức tranh Quan Âm, muội vào vẽ đi.
Đông Triều rửa tay xong, chạy vào phòng trong của Phúc phủ để hoàn tất bức họa Quan Âm Dận Chân nhờ nàng vẽ. Vào trong, bức họa đã tan hoang. Một đứa nhóc trong Phúc phủ đã làm đổ mực trên bức tranh ấy. Đông Triều nhìn chằm chằm vào giọt mực từ từ loang ra trên giấy, mặc kệ tên tiểu tử mải miết quỳ lạy. Đông Triều thở dài :
-Thôi xong rồi. Thôi xong rồi.
Đông Triều cho bức tranh vào sọt rác. Nàng thẫn thờ, ngồi bệt xuống thềm. Dận Chân bèn tìm cáchg giúp nàng vơi đi tâm trạng. Thấy lão bà sai mấy đứa trẻ nhỏ đi mua thủ lợn về, hình như ngày mai là giỗ của ai đó, Dận Chân mới xin để mình và Đông Triều đi. Đông Triều đang thẫn thờ, Dận Chân đặt chiếc hộp đi mua lên đầu nàng. Đông Triều hỏi :
-Có chuyện gì sao ?
-Đi với ta mua thủ lợn đi.
-Được thôi.
Đông Triều ra đường với Dận Chân thì xuống hẳn giai cấp là người hầu. Dận Chân kêu Đông Triều cầm đồ đựng, mình đi trước. Dận Chân kéo nàng vào một cửa hàng bán thủ lợn nổi tiếng ở trấn này. Chủ cửa hàng đon đả đón mời khách :
-Vị quan gia, chẳng hay quan gia muốn mua gì ?
Dận Chân nói :
-Nơi này không bán thủ lợn thì để bảng làm gì ?
Tên chủ quán cười cười. Lúc đó, có một thư sinh đến mua thủ lợn. Chủ cửa hàng nói với cả hai vị khách là bên ngoài đã hết thủ lợn, lão phải vào tận bên trong để lấy thủ lợn mới. Mùi máu tanh làm bụng Dận Chân muốn quặn lên. Đông Triều bèn đưa đồ đựng cho lão chủ quán rồi dìu Dận Chân ra ngoài. Đông Triều tìm một góc vắng, dìu Dận Chân vào đó. Dận Chân tựa người vào tường, tay nắm chặt lấy ngực trái, nôn liên tục. Đông Triều vỗ vỗ lưng chàng :
-Kỳ vậy, bình thường thì người ta rửa thủ lợn kỹ lắm mà.
-Ta có cái mũi rất nhạy với mùi máu, một chút vương trên thủ lợn cũng đủ khiến ta như thế này.
Đông Triều lục lọi trong áo, lấy ra một lọ nước hoa mùi lài rất thơm. Nàng nhỏ vài giọt, bôi lên mũi Dận Chân.
-Hết mùi chưa ?
Dận Chân gật đầu :
-Được rồi.
Cả hai trở lại quán. Chủ quán chưa gói thủ lợn lại cho hai người. Lão chủ quán đưa thủ lợn cho thư sinh kia trước. Thư sinh ngạc nhiên :
-Thật sự làm tôi bất ngờ. Tôi cứ ngỡ ông sẽ đưa cho vị quan gia kia trước.
Lão chủ quán nói :
-Coi kìa, chúng ta là láng giềng mà. – Rồi quay sang nói với Dận Chân. – Quan gia thông cảm, cậu ta vừa mới mất em gái, tôi phải an ủi, quên mất ngài.
Dận Chân gật đầu, ánh mắt thông cảm. Lão chủ quán đưa thủ lợn cho thư sinh kia. Thư sinh kia cảm ơn, trả tiền cho lão, mang thủ lợn về. Sau đó lão chủ quán mới vào trong gói thủ lợn, đưa cho Dận Chân. Dận Chân nhận lấy mà lông mày cứ nhíu, trông như sắp nôn ra đến nơi. Đông Triều hỏi :
-Xin hỏi, thủ lợn của ông có rửa sạch sẽ không vậy ?
-Đương nhiên. – Lão chủ quán khăng khăng.
Lão chủ quán còn mở gói bọc ra. Thủ lợn trắng, được cạo lông sạch sẽ, chẳng có chút máu. Đông Triều lại hỏi :
-Xin hỏi, hồi nãy ông có mổ lợn mà quên tắm rửa không ?
Lão chủ quán cười khà khà :
-Làm gì có. Đây toàn là thủ lợn được mua từ bên ngoài. Tôi thì giết con kiến còn không nổi, làm sao mà mổ lợn được.
Đông Triều ngửi thật kỹ tay áo của lão chủ quán :
-Ông cũng dùng nước hoa sao ?
Lão chủ quán có hơi giật mình :
-À, là thú vui thôi mà.
Đông Triều không hỏi nữa. Nàng gói thủ lợn lại, cho vào đồ đựng. Cả hai trở về. Trên đường đi, Đông Triều hỏi :
-Sao huynh lại muốn nôn nữa ? Thủ lợn bình thường mà.
Dận Chân nói :
-Hình như không phải là từ lợn.
-Sao kia ?
-Mà là từ tên chủ quán đó, có mùi máu, lẫn với nước hoa khác mùi với mùi này.
Đông Triều với Dận Chân mang thủ lợn về cho bà lão ở Phúc phủ. Bà lão ấy lại nhờ nàng tiện đường thì mang giúp sang cho nhà ở góc phố. Hóa ra bà lão ấy muốn mua để giúp đỡ cho thư sinh ban nãy, một người ơn của bà ngày trước, bức tranh Quan Âm kia cũng là quà chia buồn. Bà lão mang thủ lợn sang nhà người ơn. Một lúc sau, có tiếng đập cửa inh ỏi. Đông Triều ra xem có chuyện gì thì gặp bà lão hồi nãy thở hồng hộc, chạy vào trong hô hoán lên :
-Các huynh đệ ! Nhà của Mục Minh đang bị sai nha khám xét vô cớ, chúng ta phải cho chúng một bài học mới được.
Rồi bà lão cầm ngay con dao chặt thịt ở chỗ làm bánh mặn, xăm xăm ra cửa. Đông Triều vội vàng buông tờ giấy đang gấp dở, chạy lại ôm lấy bà lão :
-Cụ ơi, con xin cụ, lưng cụ còn đau đấy.
-Buông ra ! Ta phải giúp người ơn của ta !
Đông Triều nài nỉ :
-Tùy sức chứ. Việc cắt cổ gà đâu cần giáo, việc này chỉ cần Tứ gia nhà con ra mặt là được rồi.
Bà lão dường như đã ngộ ra. Khi cơ trên người bà ấy thả lỏng hoàn toàn, Đông Triều mới buông ra. Đông Triều xin lại con dao phay, trả về chỗ cũ. Nàng dìu cụ già ngồi xuống ghế rồi chạy lại nói với Dận Chân :
-Huynh xem có giúp được không ?
Dận Chân tiếp tục chấm mực :
-Không biết. Mà ai cho muội tự tiện lôi tên ta ra hứa này hứa nọ.
Dận Tường liền nói :
-Yên tâm, Tứ ca không đi thì ta đi với cô, A Nghi cũng đi với cô nữa.
-Tôi nữa ! – Trương Túc từ trên nóc nhà bay xuống.
Đông Triều nhún vai :
-Nhưng nha đầu đâu được đi nếu không có phép chủ... – Nàng đưa mắt nhìn Dận Chân.
Dận Chân phì cười, hoàn thành nốt nét cuối cùng rồi đặt bút xuống :
-Đi thôi.
Nhóm năm người rời Phúc phủ, tới nhà Mục Minh. Sai nha đang bao vây khắp nhà. Một chàng trai mặc áo gai đứng khóc ngoài đường, ai đi qua cũng thấy thông cảm cho anh chàng tội nghiệp nhưng Đông Triều để ý, không ai có ý định cầm dao phay xông vào như lão bà ở Phúc phủ cả. Dận Tường lại gần chàng trai, hỏi thăm :
-Ngươi là Mục Minh ?
Chàng trai gật đầu :
-Ngài là...
-Ơ kìa, Thập tam gia, Tứ gia, nha đầu.
Có một sai nha lách ra. Đông Triều reo lên :
-Khúc Tam Lang !
Trương Túc cũng nhận ra người này. Hắn ta quay lưng lại, co chân, toan chạy về Phúc phủ. Nhưng hắn không nhanh bằng Khúc Tam Lang. Khúc Tam Lang chộp lấy cổ áo hắn, đè mạnh xuống, gầm gừ :
-Bằng hữu cũ, lâu lắm không gặp. – Khúc Tam Lang nhắc đi nhắc lại câu nói đó và lặp đi lặp lại động tác kia.
Trương Túc hít thở một cách tiết kiệm nhất :
-Bằng hữu, chuyện qua rồi, chuyện qua rồi mà…
Dận Tường vỗ vai Khúc Tam Lang :
-Chuyện qua rồi, tha cho hắn đi.
Khúc Tam Lang hừ ra một tiếng, thả Trương Túc. Trương Túc giờ hít thở thả cửa, không tiết kiệm gì cả. Đông Triều thở dài. Dận Chân nói :
-Nếu đây là ngươi thì tại sao lại cho lính lục soát nhà người này ?
Khúc Tam Lang trả lời :
-Tứ gia, không phải là tiểu nhân hiếp dân nhưng bắt buộc phải làm thế. Chuyện là thế này, Mục Minh này có em gái tên Mục Tâm Như, mười sáu tuổi, khai báo với phủ hôm qua chết vì bệnh.
-Chết vì bệnh có gì phải khám xét nhà ?
Khúc Tam Lang nói :
-Tứ gia, cách đây mấy hôm, Mục Minh có đến phủ báo tiểu muội mất tích, nay lại chết vì bệnh, tiểu nhân nghĩ có điều gì khác lạ nên đến kiểm tra xem.
-Đi lạc rồi bệnh nặng mất là chuyện thường mà. – Đông Triều nhận xét.
-Quan trọng là cái này. – Khúc Tam Lang lấy ra một món đồ.
Đông Triều ghé mắt vào. Đó là một mảnh giấy viết bằng máu : Xin hãy đến cứu tôi. Mảnh giấy đề tên Mục Tâm Như.