Mũi tên lạ bất thình lình bay đến,cắm phập vào thành xe Tứ A ca gây náo động đoàn xa mã. Nữu Hỗ Lộc Lăng Trụ đi đầu vội ra lệnh cho ngựa dừng bước, điều hộ vệ tỏa đi các hướng tìm hung thủ.Ông bảo các mã phu của Khang Hy gia và của Tứ A ca điều khiển ngựa sao cho hai xa giá ở sát nhau để bảo vệ tất cả một cách tốt nhất.

-Mau truy cho ra hung thủ !

Đông Triều rất kinh ngạc, nhưng lập tức lấy lại sự bình tĩnh, nàng đã định hướng được vị trí bắn tên. Ở cách đây không xa đâu.

-Tiến lên phía trước, gần bìa rừng bên trái, bắt lấy thích khách ! – Đông Triều ra lệnh cho thị vệ đi cùng.

-Tuân lệnh !

Hai thị vệ phóng ngựa đi theo hướng Đông Triều chỉ. Dận Tường cũng rời xe, nhảy qua chiến mã bên cạnh, dẫn đầu đoàn quân đi bắt người. Tiếp sau đó, Dận Chân kéo nàng vào trong xe.

-Nha đầu, vào trong ngay ! Để ta xem tình hình thế nào. – Rồi chàng rút mũi tên ra, nhảy qua ngựa,phóng theo Dận Tường.

Đông Triều bị bắt ở yên trong xe,trong lòng có chút bực bội, nàng không thích bị xem như một cô nương chân yếu tay mềm, tự nàng có thể bảo vệ mình được. Nhưng không muốn để Dận Chân lo, Đông Triều nghe theo lời chàng.

Ở trong xe, nàng suy nghĩ về hung thủ. Căn cứ theo góc độ bắn, hung thủ ấy ở bìa rừng, nhưng lực bắn không mạnh lắm. Nàng nhớ hình như trên mũi tên ấy có khắc chữ, thích khách thì không dại gì mà dùng tên có khắc chữ, còn nếu đấy là một sự vu oan nào khác thì nhắm vào Khang Hy gia sẽ có hiệu quả hơn.

-Liên Nhi, con không sao chứ ? – Nữu Hỗ Lộc Lăng Trụ thúc ngựa đến xe của Đông Triều.

-Thưa A mã, con ổn.– Đông Triều vén rèm lên nhìn ông. – Hoàng thượng thế nào rồi ạ ?

-Vẫn ổn. Cũng may mà không có mũi tên nào được bắn đến nữa.

Không có mũi tên nào được bắn đến nữa ? Chợt, nàng thấy có điểm đặc biệt, nãy giờ chỉ duy nhất một mũi tên lạc đến đây. Lạc ? Phải, mũi tên ấy rất giống một mũi tên được bắn ra từ cung thủ tồi. Một cung thủ tồi mà sử dụng tên gắn lông ưng.

-Rốt cuộc là ai chứ?

-Khởi bẩm Hoàng A mã.– Dận Chân phóng ngựa trở về. – Đã tìm được người bắn tên.

-Đã tìm được người bắn tên ? – Đông Triều thắc mắc. – Không phải là hung thủ chứ ?

-Là ai ? – Khang Hy gia vẫn còn ở trong xe, vì lo cho Dận Giới nên không thể ra ngoài.

Đông Triều nhìn ra xa. Nàng thấy Dận Tường dẫn hộ vệ trở về, đi cùng họ có một đoàn người khác, dẫn đầu bởi một người mặc y phục màu đỏ, đội mũ đỏ, trên mũ đính mấy viên trân châu và vài túm lông màu trắng. Người đó mang đoản cung sau lưng, yên ngựa giắt ống tên, thân cung quấn lông cừu trắng muốt, tên gắn lông chim ưng.

-Đừng nói là…

-Khởi bẩm Hoàng A mã, người bắn tên là Mẫn Mẫn Cách cách. – Dận Tường xuống ngựa, bẩm báo với Khang Hy gia.

Mẫn Mẫn… Đông Triều nhớ mạy mạy. À,Thập Tam A ca Dận Tường có một vị đường muội xa lơ xa lắc đang sống ở Mông Cổ,nàng là con gái của đường ca mẹ Dận Tường. Đông Triều nghe Dận Tường miêu tả về vị đường muội này từ ấn tượng gặp nhau lần duy nhất hồi chàng ta mười bốn tuổi,vô tư, hồn nhiên và rất trẻ con.

-Mẫn Mẫn Cách cách ?

Khang Hy gia ra lệnh cho Lý Đức Toàn vén rèm xe để nhìn mặt người bắn tên. Người đi đầu xuống ngựa, hành lễ với ngài, đưa tay phải để lên ngực trái.

-Mẫn Mẫn làm kinh động thánh giá, mong Hoàng đế đại Thanh thứ lỗi. – Giọng Trung Quốc của người này không được nhuần nhuyễn cho lắm.

Dận Nhưng ngồi trong xe mỉm cười :

-Thì ra là Mẫn Mẫn Cách cách. Không sao, bất tri bất tội.

-Tạ ơn Hoàng đế đại Thanh tha tội. – Mẫn Mẫn chắp hai tay lại, hơi khom mình. – Vậy thì Mẫn Mẫn xin cáo lui kẻo A mã lại trông.

-Khoan đã ! Khoan đã! – Dận Tường ngăn vị Cách cách áo đỏ lại. – Có một người ta muốn nàng xin lỗi.

Mẫn Mẫn nhíu mày, tỏ vẻ không hiểu :

-Mẫn Mẫn đã xin lỗi Hoàng đế đại Thanh rồi !

-Nàng đã xin lỗi A mã nhưng có người suýt bị nàng bắn tên trúng, nên xin lỗi người ta một câu.

-Ai cơ ?

Dận Chân ngoắt tay gọi :

-Tiểu Đông tử, ra đây !

Đông Triều tức cười trong bụng. Tiểu Đông tử ? Bịa cái tên mà cũng chẳng gia ân cho nàng cái tên đẹp một chút. Nhưng“Tiểu Đông Tử” cũng rời xe, đứng trước mặt Mẫn Mẫn Cách cách.

-Tham kiến Mẫn MẫnCách cách.

-Ngươi là… - Mẫn Mẫn nghiêng đầu nhìn nàng.

-Nô tài là thái giám hầu cận của Tứ A ca. – Đông Triều cúi người.

Mẫn Mẫn nhìn nàng. Đông Triều mặc triều phục cho thái giám cấp thấp nhất, vải thô, có màu khá nhạt, giày nàng đi cũng chẳng phải loại thượng hạng. Mẫn Mẫn hơi bễu môi :

-Chỉ là một tên nô tài, sao Thập tam gia phải bắt bẻ như thế ?

Dận Tường nhíu mày :

-Mẫn Mẫn Cách cách,người này là tâm can quả của Tứ ca đấy.

Khang Hy gia cũng lên tiếng :

-Mẫn Mẫn, đây cũng là tâm can quả của ta.

Mẫn Mẫn tỏ vẻ bất mãn. Nàng muốn tranh cãi. Nhưng người hầu cận bước lên, thì thầm vào tai nàng điều gì đó bằng tiếng Mông Cổ. Nàng ta không bướng bỉnh nữa, miễn cưỡng bước về phía Đông Triều,nói lời xin lỗi.

-Thật thiếu thành ý.– Dận Tường lầm bầm bằng tiếng Mông Cổ.

Đông Triều thì không giận. Nàng đang mặc y phục bình thường, gián tiếp nói nàng là một thái giám cấp thấp. Trong xã hội này, quý tộc có quyền giết nô tài mà không bị lên án, chứ đừng nói là bắn trượt một mũi tên. Nhưng, không có nghĩa là nàng không cho tiểu Cách cách này một bài học.

-Giọng điệu có vẻ sốt ruột, được lắm ! – Đông Triều nhếch mép cười.

Đông Triều chợt bước lên hai bước vềphía trước, vái Mẫn Mẫn một vái :

-Nô tài xin chào Mẫn Mẫn Cách cách.

Dận Chân giật mình. Đông Triều mà chào người ta kiểu đó, tức là đang báo trước một thảm họa mà nàng sắp gây ra cho người đó. Chàng thở dài :

-Nha đầu, muội định làm gì đây ?

Đông Triều chào Mẫn Mẫn xong, quay qua nói với Khang Hy gia :

-Khởi bẩm Vạn tuế gia, xem ra chúng ta đã gần đến Nội Mông. – Nàng tỏ ra hứng chí. – Gặp được Mẫn Mẫn Cách cách là một điều tuyệt hảo. Sẵn có Mẫn Mẫn Cách cách ở đây, sao chúng ta không cùng nàng chung đường đến nơi luôn.

Khang Hy gia nghe qua, gật gù :

-Được, được. Như thế có thể thắt chặt thêm tình giao hảo.

Đông Triều liền quay qua Mẫn Mẫn,nhe răng cười :

-Vậy thì mời Cách cách dẫn đường đi thôi !

Mẫn Mẫn phát hỏa, nàng muốn dùng cung bắn chết tiểu tử này ! Trông nụ cười ranh mãnh kia, nàng biết tiểu tử này đang dồn nàng vào thế bí đây mà ! Hôm nay nàng trốn A mã mang cung đi săn, định lén về. Giờ lại về cùng với đoàn xa giá, há chẳng phải tự khai rằng mình trốn đi chơi sao?

-Nha đầu, muội giỏi lắm ! – Dận Chân huých nhẹ vào vai Đông Triều.

-Nàng ta dám bắn tên vào xe của chúng ta, đương nhiên phải lĩnh nhận hậu quả.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play