Ngựa ở cuộc « thưởng ngoạn » còn gấp ba so với bầy ngựa nhà tên quan hôm bữa. Đông Triều run lẩy bẩy. Đột nhiên, nàng thấy nóng như lửa đốt. Hóa ra Dận Chân đang thoa cao loại nóng nhất đằng sau gáy nàng. Đông Triều rút khăn tay ra, lau sau gáy :
-Huynh làm gì vậy ?
-Muội run rẩy như vậy, ta thoa cao nóng cho đỡ lạnh.
Đông Triều nhăn mặt. « Hắc hổ » đang ở trong lòng Hoằng Quân thấy chủ không vui, biết đương sự là ai, liền nhảy xuống, giương vuốt ra, định vồ Dận Chân. Đông Triều nghiêm mặt :
-Hắc hổ, đứng im !
Đông Triều bế nó lên, giao cho Hoằng Quân. Nàng chống nạnh, nói nhỏ với Dận Chân :
-Huynh được lắm, hôm nào muội sẽ cho huynh đi « tắm sông ».
Dận Chân nhíu mày rồi véo tai Đông Triều. Đông Triều la lên :
-Đau quá !
-Lão Tứ, không được bắt nạt Cách cách của ta.
Khang Hy đứng đằng sau mỉm cười. Dận Chân và Đông Triều vội vàng thi lễ. Khang Hy bảo hai người đứng lên. Ngài hỏi Đông Triều :
-Trẫm rất bất ngờ khi con là người đại diện cho phủ của lão Tứ đấy.
Đông Triều gượng cười :
-Khởi bẩm Hoàng thượng, tiểu nữ cũng thấy bất ngờ. – Rồi lườm Dận Chân, ý kiến đưa nàng đi thi là của Dận Chân chứ ai.
Khang Hy hắng giọng :
-Nào nào, đã được tấn phong Cách cách thì không được tự hạ thấp mình như vậy.
Đông Triều chớp mắt rồi cũng hiểu ra :
-Vâng, thưa Hoàng A mã.
Thái tử từ đằng xa cùng với một người trông như Thái tử phi tới. Đông Triều nhún người hành lễ :
-Tham kiến Thái tử gia, Thái tử phi.
-Thần đệ tham kiến Thái tử, Thái tử phi. – Dận Chân hành lễ.
Dận Nhưng miễn lễ cho hai người rồi vợ chồng đồng loạt hành lễ với Khang Hy :
-Nhi thần tham kiến Hoàng A mã.
Khang Hy xá lễ. Ngài kéo Đông Triều lại gần mình, nói :
-Dận Nhưng, đây là Nhược Hy Cách cách mà ta đã kể cho con nghe.
-Vâng, thưa Hoàng A mã. Nhi thần đã nghe rất nhiều về Cách cách nhưng đây là lần đầu tiên được diện kiến. – Dận Nhưng nheo mắt. – Ta rất ấn tượng với đôi mắt của Cách cách.
Đông Triều tránh ánh mắt của Dận Nhưng, nhã nhặn nói :
-Thái tử quá lời rồi.
-Vì ngưỡng mộ Cách cách, nay mới có dịp gặp, ta đã chuẩn bị ngựa cho Cách cách, mong Cách cách đừng chê. – Thái tử phi mỉm cười nói.
Một cô bé phóng ngựa tới. Dận Chân nói nhỏ :
-Đó là con gái của Thái tử.
Cô bé nhảy xuống ngựa, cầm cương đưa cho Thái tử phi :
-Ngạch nương, đây ạ.
Thái tử phi trao dây cương lẫn con hắc mã cho Đông Triều, ngọt ngào nói :
-Mong Cách cách đừng chê.
Bao nhiêu năm đi tra án, Đông Triều thừa đọc được ác ý trong đôi mắt của Dận Nhưng và hiểu được con ngựa này có vấn đề khi nó phì một hơi về phía nàng. Đông Triều lịch sự nhận lấy con ngựa. Lúc đó, Hoằng Quân gọi to :
-Di nương ! Hoằng Quân cưỡi ngựa giỏi lắm nè !
Đông Triều khẽ đưa mắt nhìn Khang Hy. Khang Hy gật đầu. Đông Triều cùng Dận Chân dắt ngựa đến chỗ Hoằng Quân. Đông Triều vừa dắt ngựa vừa nói :
-Muội phải làm gì đây ?
-Nếu ở đây có một con chó thì tốt, ta có thể bảo nó cách kiềm chế con ngựa.
-Chúng ta có Hắc Hổ. – Đông Triều nói.
-Đó là lý do đây là sự bế tắc.
Đông Triều, Dận Chân đi đến thì bắt gặp một phụ nữ đứng cạnh Tiểu Uyển. Trông trang sức và giọng điệu, Đông Triều nhận ra quyền lực của vị này. Liếc mắt thấy Dận Chân, vị ấy liền nhún người chào :
-Tứ ca an lành.
Dận Chân lạnh lùng đáp :
-Bát phúc tấn vẫn khỏe.
Bát phúc tấn nhìn Đông Triều, mỉm cười ngọt ngào :
-Nhược Hy Cách cách, thật vinh hạnh khi được gặp.
Đông Triều lịch sự đáp lại lời chào :
-Nghe danh của Phúc tấn đã lâu.
Bát phúc tấn quan sát con ngựa Đông Triều dắt, nhếch mép cười. Nàng ta đến vuốt ve con ngựa. Đông Triều chớp mắt khi các ngón tay của Bát phúc tấn lướt nhẹ trên da con ngựa. Một lát sau con ngựa đã ngã quỵ. Bát phúc tấn tặc lưỡi :
-Xem ra con ngựa này không được khỏe.
Dận Chân nói ngay :
-Quả thật thế. Đi nào ! – Dận Chân dắt con ngựa đi.
Đông Triều đột nhiên dắt tay Bát phúc tấn ra một chỗ vắng. Đông Triều thả tay Bát phúc tấn ra, nheo mắt nhìn nàng. Đông Triều khoanh tay, thở mạnh :
-Mai Như Hoa ?
Bát phúc tấn ngạc nhiên :
-Tại sao...
Đông Triều làm như hồi ở thời hiện đại, chống nạnh, liếc xéo, thoát khỏi cái vỏ là một Cách cách hoàn toàn. Bát phúc tấn nửa tin nửa ngờ :
-Chân Đông Triều ?
-Vậy là đúng rồi.
Mai Như Hoa từng là một thám tử khét tiếng cùng thời với Chân Đông Triều. Nếu Đông Triều giỏi trong việc giả giọng, Như Hoa giỏi trong chuyện hóa trang khuôn mặt mọi lúc mọi nơi. Tuy không gặp mặt thường xuyên, lúc gặp mặt Như Hoa thường đang trong lốt hóa trang, nhưng cả hai vẫn nghe danh tiếng của nhau, như Nhược Hy Cách cách và Bát phúc tấn nghe danh nhau.
Đông Triều nói :
-Tuy không thấy mặt nhau nhưng tôi không quên được cái động tác « điểm huyệt » cho ngựa của cô.
Bát phúc tấn vỗ tay :
-Quả không hề suy giảm khả năng quan sát. Và hình như cô cũng trị được chứng sợ ngựa.
Đông Triều không thích nhắc tới chứng sợ ngựa của mình, nàng đổi chủ đề :
-Làm sao mà cô tới được đây ?
Như Hoa thở dài :
-Trong lúc rượt bắt một tên tội phạm, tôi đã vướng phải một bức tranh cổ và bị hút về đây. Tôi trở thành con nuôi của Quách Lạc La đại nhân và được gả cho Bát A ca. Còn cô ?
Đông Triều cười buồn :
-Chỉ có hồn tôi đến đây, xác đây là của Nhược Hy Cách cách.
Như Hoa định hỏi thêm vài chuyện nhưng tiếng trống triệu tập đã vang lên. Đông Triều chia tay Như Hoa. Dận Chân đã chuẩn bị cho nàng một con ngựa mới, đó là con ngựa cùng nàng tập luyện mấy ngày nay. Đông Triều leo lên lưng ngựa, lẩm bẩm bài hát thường hát khi cưỡi ngựa. Dận Chân đi bên cạnh :
-Xem ra Bát phúc tấn đã ra tay với con ngựa đó. Muội quen nàng ta à ?
Đông Triều gật đầu :
-Đó là bạn của muội ở « nơi muội sống trước đây ». Muội không thể hiểu nổi tại sao cô ấy lại trở thành Bát phúc tấn.
-Xem ra Thiên địa hội kia lại giở trò rồi. Thảo nào, Bát phúc tấn rất giống muội, cũng linh lợi, hoạt bát lắm. Có điều không thích điều tra án như muội. – Dận Chân lại trêu Đông Triều.
Đông Triều phụng mặt :
-Huynh không trêu muội thì ăn cơm không ngon sao ?
-Vả lại Bát phúc tấn luôn tìm cách hạ bệ các phúc tấn khác trước mặt các phi tần của Hoàng A mã. Hồi nãy ta có để ý nàng ta chuẩn bị cho muội một con ngựa đấy.
Đông Triều không nói gì, nàng thúc ngựa đến bên cạnh Như Hoa. Như Hoa hỏi :
-Tại sao cô lại ở đây ?
Đông Triều toan trả lời thật. Chợt, Đông Triều phát hiện một ánh dò hỏi từ mắt Như Hoa. Đông Triều nhận ra tình tri âm kia là vô hiệu. Đông Triều hỏi lại :
-Cô có yêu Dận Tự không ?
Như Hoa cũng mỉm cười mà hỏi một câu thay vì trả lời :
-Cô yêu Dận Chân sao ? Đột nhiên có một thiếu nữ mặc áo xanh lam, cưỡi ngựa bạch tới. Đông Triều trông gương mặt của thiếu nữ ấy và Như Hoa có những nét giống nhau như đúc, nàng ta cũng cài trang sức của một phúc tấn nhưng nụ cười nàng ta không hề có chút chững chạc. Đôi mắt nàng ta nhìn Đông Triều đầy vẻ thách thức mặc dù đang lịch sự chào Đông Triều :
-Xin ra mắt Tứ tẩu. Ta hy vọng cuộc dạo chơi này sẽ là một hồi ức đẹp cho Tứ tẩu.
Đông Triều chưa từng gặp qua các vị phúc tấn nên không biết vị này là ai, chỉ biết gật đầu chào đáp lễ. Như Hoa nói với thiếu nữ :
-Minh Ngọc, sao ta thấy bờm ngựa không được chải chuốt ?
Minh Ngọc thở phì một tiếng :
-Lão Thập sáng nay cưỡi ngựa đi chơi, vừa mới trả cho muội đấy chứ.
Minh Ngọc, cái tên này Đông Triều nghe rồi. Quách Lạc La Minh Ngọc, cái tên luôn xuất hiện trong các câu chuyện cười của Dận Tường, nổi danh nhất trong các phúc tấn về kỷ lục đánh chồng. Nhưng theo Đông Triều, vợ như vậy chưa đáng sợ bằng Mai Như Hoa. Công ty Đông Triều luôn đồn đãi Mai Như Hoa luôn tìm cách quản thúc bạn trai mình, thành ra chẳng ai dám tiến tới hôn nhân với cô ta.
Minh Ngọc trò chuyện với Như Hoa được hồi lâu rồi lại quay sang nói chuyện với Đông Triều bằng giọng điệu ngọt ngào nhưng ánh mắt toàn là thách thức :
-Nghe nói Nữu Hỗ Lộc gia đã từng cùng Thái tổ đoạt thiên hạ trên lưng ngựa, nếu lát nữa được dạo khắp đồng cỏ này cùng Tứ tẩu trên lưng ngựa thì không gì bằng.
« Nữu Hỗ Lộc gia đã từng cùng Thái tổ đoạt thiên hạ trên lưng ngựa », chỉ vì thế mà Đông Triều bị ép phải ra đây. Đông Triều mỉm cười đáp lại :
-Danh tiếng Quách Lạc La Phò mã oai chấn thiên hạ, nay được cùng ái nữ của ngài dạo khắp đồng cỏ ta sẽ không có bất cứ ký ức nào đẹp hơn nữa.
Hồi trống thứ hai vang lên. Đã đến lúc xuất phát. Nghi phi nai nịt gọn gàng, cưỡi ngựa bạch, dẫn đầu các phi tần trong cung cấm. Đông Triều không thấy Đức phi trong số các phi tần, thầm nhủ rằng Đức phi đã già, có lẽ không còn đủ sức phóng ngựa trên thảo nguyên nữa. Ý nghĩ vừa lóe lên, Đức phi đã cưỡi ngựa vàng, thay vào vị trí dẫn đầu của Nghi phi.
-Xuất phát ! – Đức phi hô to.
Đông Triều thúc ngựa, hòa vào dòng người xé gió, cưỡi trên ngọn cỏ. Không ngờ Đức phi tuy có vẻ già nhưng các động tác của bà vẫn còn rất thành thục, ngọn lửa tuổi trẻ vẫn cháy rực trong con người ấy. Thoáng qua một chốc, tự dưng Đức phi bỗng thành Dận Chân đang dũng mãnh phi ngựa băng qua đồng cỏ. Đông Triều giật mình, thắng ngựa lại. Trong mắt nàng, đằng sau tấm áo choàng tung bay trong gió kia là vị dũng tướng uy nghiêm hùng dũng, Ung Chính vĩ đại sau này. Dận Chân cùng Khang Hy và các A ca ngồi trong trại, ngắm nhìn các nữ hùng cởi bỏ lớp hóa trang thùy mị mà thả mình trên lưng ngựa. Dận Chân chăm chú nhìn Đông Triều, thấy nàng tự nhiên thắng ngựa rồi thừ người ra thì la hoảng trong lòng :
-Nha đầu này, muội đang làm gì vậy ?
Dận Chân định ném quả cam vào Đông Triều cho nàng tỉnh lại thì Thái tử chụp lấy tay chàng. Dận Nhưng cười nửa miệng :
-Tứ đệ, cam chưa ăn xong, sao lại muốn ném đi ?
Dận Chân nói :
-Hồi Thái tử, đệ không định ăn, đệ muốn đưa cam cho Thập tam đệ nhưng lại lười.
Dận Nhưng hướng theo mắt Dận Chân, quả nhiên Dận Tường đã chạy ra khỏi trại để quan sát A Nghi của hắn cho kỹ hơn. Dận Nhưng cười nói :
-Nếu quả vậy, để ta đưa hộ Thập tam đệ.
-Nhờ Thái tử.
Dận Nhưng mang quả cam đến cho Dận Tường. Hắn vỗ vai Dận Tường như làm bộ vấp té và ném quả cam vào con ngựa Đông Triều đang cưỡi. Dận Tường phát hiện, muốn lao ra bắt lấy nhưng không kịp, Thái tử phi phóng ngựa vụt qua, chắn mất. Đằng kia, Đông Triều vẫn còn ngồi thừ người ra. Dận Chân la thầm trong lòng :
-Nha đầu này, hôm nay muội thả hồn đi đâu thế ?
Khi quả cam sắp chạm vào con ngựa thì may sao, Đông Triều đã thúc ngựa đi. Từ lo lắng, Dận Chân chuyển sang bất ngờ, Khang Hy và các A ca cũng tập trung vào hình ảnh thiếu nữ áo xanh của Nữu Hỗ Lộc gia. Đông Triều phóng ngựa rất nhanh, ánh mắt nàng sáng lên lạ thường, tựa như một dòng lốc xoáy, sẩy chân là không cưỡng lại được. Con ngựa của Dận Chân cũng khoái chí hí lên, bốn vó của nó cứ như chỉ lướt trên gió, không hề chạm vào cỏ. Đông Triều buông hẳn dây cương mà vươn tay ra đón những cánh hoa dại, màu hoa đào trên môi nàng lan tỏa ra hai gò má phúng phính. Đông Triều cất tiếng hát. Đến lượt các phi tần và các phúc tấn khác ngồi thừ người ra. Dận Chân không tin được đến giờ thi là nha đầu này lại thể hiện như thế. Khang Hy thì bật dậy, ra khỏi trại, lắng nghe lời hát :
-Bài hát này cứ ngỡ đã thất lạc theo thời gian, nay lại được nghe lại.
Dận Tường biết Khang Hy muốn ám chỉ đến Hoàng hậu đã mất của ngài (Hiếu Ý Nhân Hoàng hậu chứ không phải mẹ Thái tử đâu). Có lần Khang Hy dạy Dận Tường thổi sáo bài này cho ngài vơi đi nỗi nhớ thương người vợ bạc mệnh. Chợt, Dận Tường chợt tự hỏi :
-Lẽ nào Hoàng Ngạch nương của Tứ ca cũng đến cùng thế giới với Đông Triều ? – Rồi lắc đầu. – Có lẽ đó chỉ là một bài dân ca.
Dận Tường lắc đầu bỗng nghe tiếng bốp nào đó. Quay lại, Dận Tường thấy Dận Nhưng tự vả mặt mình. Dận Nhưng vò đầu, muốn bứt cả tóc. Vừa rồi hắn đã đắm chìm trong bài hát kia, quên bén mất ý định trả thù. Dận Nhưng tự vả mình thêm một cái :
-Rốt cuộc ả có thứ gì mà khiến ta như vậy chứ ?