Dận Chân ra hiệu bắt đầu, Đông Triều xông tới nắm lấy dây cương, nhảy lên yên ngựa. Ngựa lại đòi hất nàng xuống nhưng Đông Triều đã học cách ngồi rất vững. Dận Chân ném cho nàng cây roi, kêu nàng đánh cho con ngựa đứng yên. Đông Triều chụp lấy cây roi nhưng không dùng, nàng chỉ lấy chân và giật cương để điều khiển ngựa. Dận Chân nói :

-Muội phải dùng đến roi mới dạy dỗ con ngựa này trong thời gian ngắn được. Đừng có nhân từ thái quá như thế.

Đông Triều không thể tin được, Dận Chân đã vuốt ve con ngựa, thậm chí tâm sự với nó, vậy mà đã từng dùng roi đánh nó sao ? Dận Chân nhíu mày. Đông Triều vung roi lên, đánh con ngựa. Con ngựa hí lên đau đớn khôn xiết. Đông Triều mặc nó, làm như không nghe, tiếp tục dùng roi đánh nó. Con ngựa chịu đựng được chỉ một lúc đã đứng yên. Đông Triều dùng chân và kéo cương, điều khiển nó. Con ngựa chịu đi theo sự điều khiển của Đông Triều. Được một vòng thì Dận Chân kêu xong bài học. Đông Triều xuống ngựa. Dận Chân vuốt ve con chiến mã yêu quý, dắt nó về chuồng. Đông Triều sợ ngựa, có điều đánh nó một trận như hồi nãy cũng thấy áy náy vô cùng. Dận Chân quay lại, thấy Đông Triều nhìn ra xa. Dận Chân đến bên nàng, nói :

-Đôi lúc cảm thấy áy náy nhưng không còn cách nào khác, đành tạ lỗi sau vậy.

Đông Triều thường nghe đồn đại về giai thoại Dận Chân vì thi hành công vụ khôi phục lại quốc khố, chàng buộc phải mạnh tay với các công thần, có người phải tự sát. Bản thân Đông Triều cũng từng mặt lạnh nhìn cảnh cha khóc con để vạch trần sự thật. Đông Triều hỏi nhỏ :

-Huynh đã từng nặng tay với ai trong gia đình chưa ?

Dận Chân ngẫm nghĩ :

-Trong gia đình, các huynh đệ thường cố ý tránh mặt ta nên ta chưa hề có “cơ hội” nặng tay với ai… trừ Thập tam đệ.

-Thú vị thật.

Dận Chân chắp tay ra sau lưng, nhìn ra đằng xa, nói :

-Ngày Kính Mẫn Hoàng quý phi, mẹ đẻ của Thập tam đệ qua đời, Hoàng A mã đã sắp xếp cho Thập tam đệ qua chỗ ngạch nương ta, để ngạch nương ta chăm sóc. Nhưng tính khí đệ ấy vốn cương trực, lại vừa mất mẹ nên khi thấy những sự quan tâm giả dối, mấy lời móc mỉa của anh em thì không chịu nổi, xông lên đánh nhau với Tam ca, Cửu đệ. Ta phải đánh nó một trận để can ngăn rồi mới từ từ khuyên bảo.

Đông Triều nói :

-Thật vậy ? Duyên nợ của huynh đệ nhà huynh lạ thật đấy.

-Không ai ngờ một đứa trẻ xông xáo như Thập tam đệ lại chịu dính với ta. Cả Hoàng A mã cũng không ngờ.

Đông Triều đang lắng nghe chợt thấy nhói ở chân. Đông Triều giở chân lên, đôi giày của nàng bị thủng gót. Đông Triều tặc lưỡi :

-Cũng phải, đi nhiều quá rồi.

Dận Chân thừa dịp trêu nàng :

-Hay là “Cao tiểu thư” sợ phí nên chỉ dám mang mãi một đôi giày ?

Đông Triều trả đũa :

-À há, muội đang ăn nhờ ở đậu nhà ai ?

-Ta chưa sắm giày cho muội, nhớ lấy điều đó.

Hai người ở đó đấu khẩu với nhau. Ở xa, Dận Tường đang tập cho Triệu Giai Nghi cưỡi ngựa, luyện tập cho buổi trình diễn sắp tới. Khang Hi đã duyệt qua đề nghị của Thái tử nhưng đây là các phúc tấn nên chỉ là buổi biểu diễn chứ không cho thi thố, tuy nhiên vẫn có phần thưởng cho các cá nhân xuất sắc. Triệu Giai Nghi trước khi lấy Dận Tường cũng rất giỏi cưỡi ngựa, mấy năm đầu ở trong phủ Dận Tường, Dận Tường cứ để nàng ở nhà, không có dịp tập luyện. Dận Tường đã tạ lỗi bằng cách đích thân đưa nàng đi tập luyện. Triệu Giai Nghi tuy đã lấy lại các kỹ năng xưa nhưng vẫn nói :

-Gia, thiếp thiết nghĩ cứ phải đưa Phú Sát muội đi tốt hơn.

Dận Tường nói :

-Coi kìa, nàng nghi gia không có mắt nhìn người sao ?

-Thiếp không dám.

-Vậy thì cứ đi thi đi.

Triệu Giai Nghi mỉm cười :

-Vâng, thiếp nghe gia.

Dận Tường thừa cơ A Nghi đang cúi đầu, hôn má nàng một cái. Triệu Giai Nghi đỏ mặt ngượng ngùng:

-Gia… - Rồi chuyển đề tài. – Chuyện Tứ ca nói hồi nãy…

Dận Tường mỉm cười :

-Tưởng như mới ngày hôm qua. Lúc ngạch nương ta qua đời, ta bị các huynh đệ xấu bụng chọc ghẹo, nói rằng ngạch nương ta là người trắc nết nên Hoàng A mã không để mắt đến, xấu hổ quá mà qua đời sớm. Ta lúc đó còn trẻ con lắm, vừa nghe khích đã xông vào đánh nhau với họ và hạ gần hết. Tứ ca đã xông vào đánh ta và kéo đi dạy dỗ một trận.

-Gia…

-Sau đó ta bị Đức phi phạt quỳ, ngay giữa trời trưa nắng. Ta tuy hung hăng nhưng vẫn không chịu nổi cái khắc nghiệt, muốn ngất xỉu. Không ngờ, Tứ ca đã đến quỳ chung với ta, huynh ấy cố ý dùng lưng che nắng cho ta mặc dù viện cớ là mình cũng đang chịu phạt vì vô lễ với Đức phi. Khi ấy ta đã bật khóc và kể lể cho Tứ ca nghe nỗi lòng của mình. – Dận Tường nhìn Dận Chân đang trêu chọc Đông Triều với đôi mắt ấm áp. – Huynh ấy luôn như vậy, giả bộ làm người khác ghét nhưng thật ra là rất quan tâm đến người khác.

Đông Triều xỏ kim, khâu chiếc giày rách. Hôm nay Dận Chân cho nàng nghỉ vì giày rách kèm theo lời chọc ghẹo mà Đông triều khắc cốt ghi tâm, tuyệt đối không nhớ sai lấy một từ : “Muội chỉ kiếm cớ thôi, vừa có áo mới đã làm đôi giày hư.” Xảo Tuệ đứng hầu ở bên có vẻ chán ngán. Đông Triều đoán Liên Nhi thường ngày hay trò chuyện với nha đầu này nên ở với Đông Triều thì chán hơn nhiều. Đông Triều nói :

-Nếu thấy hầu ta chán quá, em có thể ra ngoài.

Xảo Tuệ lắc đầu lia lịa :

-Không sao ạ ! Nô tỳ không sao cả !

-Vậy thì đi rửa mặt đi, ai nhìn vào cũng tưởng ta đày ải em.

Xảo Tuệ cúi đầu, ra ngoài rửa mặt. Bình thường Xảo Tuệ có thể cãi lại lệnh nhưng dạo này tự có cảm giác không nên cãi lệnh chủ. Xảo Tuệ vốc một vốc nước, rửa mặt cho tỉnh táo. Đang lúc đó, có một a đầu đi ngang qua, ghé lại trò chuyện :

-Xảo Tuệ muội, muội đang làm gì đó ?

Ở tiểu đình, Dận Chân ngồi thưởng trà một mình. Hôm nay Dận Tường bận tập cưỡi ngựa cho Triệu Giai Nghi, không đến cùng chàng đàm đạo được. Tiểu Uyển mang đến cho Dận Chân một chiếc hộp, nói :

-Đây là y phục mới của Liên Nhi, gia đến đưa cho muội ấy đi.

Dận Chân hiểu ý của Tiểu Uyển là gì nên tìm cách tránh :

-Nàng không thấy “Hắc hổ” của nàng ta chỉ chực xé áo ta mỗi khi ta đến đấy sao ?

-Thiếp đã kêu Thu Nguyệt bế nó đi rồi.

Dận Chân đặt tách trà xuống, nắm lấy tay Tiểu Uyển, nói :

-Phúc tấn, ta biết nàng đang cố gây dựng một mối quan hệ giữa ta và trắc phúc tấn nhưng không cần như vậy. Gia với Liên Nhi thật sự không có điều gì quá đặc biệt so với các nàng cả.

-Nếu không có gì đặc biệt thì gia sợ gì ? Gia cứ đến chỗ Liên Nhi là được rồi. Thiếp đi thăm Hoằng Thời đây. – Tiểu Uyển nói rồi bỏ đi.

Dận Chân không biết nói gì hơn. Dận Chân coi như ngồi thưởng trà một mình, thật ra đang chờ. Cao Vô Dung bí mật mang đến cho Dận Chân một hộp quà. Đây là món quà Dận Chân định tặng Đông Triều tối nay để tạo sự bất ngờ cho nàng, giờ thì không cần nữa.

-Tiểu Uyển ơi, nàng tốt quá cũng khổ cho ta.

Dận Chân mang cả hai hộp quà đến chỗ Đông Triều. Khi đến trước cửa, Dận Chân thấy Xảo Tuệ đang nói chuyện với Thanh Liễu, người hầu của Lý thị. Xảo Tuệ than thở về sự thay đổi gần đây của chủ mình :

-Phu nhân nhà tôi chưa bao giờ tìm niềm vui ở sách vở, nay lại cứ vùi đầu vào đó. Phu nhân chưa bao giờ đi một đôi giày đến thủng, giờ tự nhiên tiết kiệm đến cực độ. Cứ như một người khác vậy.

Dận Chân bước lại gần, nói :

-Hai ngươi chưa nghe “Nhập gia tùy tục” sao ?

Xảo Tuệ và Thanh Liễu vội vã quỳ xuống thỉnh an chủ tử. Dận Chân nhíu mày :

-Phận là nô tài thì chỉ việc phục vụ cho chủ nhân, không nên nói sau lưng chủ nhân như thế.

-Nô tỳ biết tội ! Xin chủ tử tha cho lần này.

-Thanh Liễu. – Dận Chân nói. – Bổn phận ngươi là hầu hạ cho Hoằng Thời, không có nghĩa vụ gì ở chỗ này, ngươi về đi.

Thanh Liễu dập đầu, lui ra. Dận Chân nói với Xảo Tuệ :

-Ngươi vào chuẩn bị trà, báo với trắc phúc tấn là gia đến.

-Vâng. – Xảo Tuệ lui vào.

Dận Chân bước vào. Đông Triều vẫn còn đang khâu dở đôi giày rách, thấy Dận Chân đến thì vội đứng dậy, cúi đầu hành lễ. Dận Chân ngạc nhiên trước hành động hấp tấp này :

-Xảo Tuệ chưa báo cho muội hay là ta tới sao ?

-Muội cứ tưởng nha đầu đó còn đang đi lòng vòng cho khuây khỏa chứ.

Xảo Tuệ mang bánh, trà đến, đặt trên bàn, lễ phép nói :

-Mời phu nhân và gia dùng.

Dận Chân nói :

-Ngươi lui ra đi, gia có chuyện muốn nói riêng với trắc phúc tấn.

-Dạ.

Đông Triều trông hai hộp quà Dận Chân giấu sau lưng, cười tủm tỉm :

-Giấu làm gì, huynh ghen là Phúc tấn rất quan tâm tới muội, tặng cho muội những hai hộp quà, phải không ?

Dận Chân đột nhiên đặt hai hộp quà lên bàn, nghe rõ tiếng động :

-Sao muội không nghĩ là có cả phần của ta chứ ?

Đông Triều nhắc ghế, phủi bụi, mời Dận Chân ngồi. Đông Triều rót trà đặc cho Dận Chân :

-Muội biết là quà của huynh. Nếu là quà của Uyển tỷ thì tỷ ấy tự mang đến, đâu cần nhọc tới huynh.

Dận Chân nhấp một ngụm trà, nói :

-Cái chính là thế. Trong đây có một hộp quà Phúc tấn bảo ta giao cho muội.

Đông Triều thử mở hai hộp quà ra xem. Một hộp quà là đôi giày đi ngựa mới. Đông Triều đưa mắt nhìn Dận Chân, Dận Chân quay lưng lại về phía nàng, tiếp tục uống trà. Hộp quà còn lại là bộ y phục màu xanh biển. Đông Triều ướm thử, vừa in. Vậy hộp quà tặng y phục là của Tiểu Uyển. Đông Triều ngồi xuống ghế, rót cho mình một tách trà, pha thêm nước :

-Tại sao Uyển tỷ lại muốn huynh đích thân đưa cho muội ?

Dận Chân nói :

-Đó là vấn đề. Ngày trước Phúc tấn cũng làm như thế với Thu Nguyệt.

Đông Triều nhấp một ngụm trà :

-Huynh bảo Phúc tấn có ý làm mai cho muội và huynh ư ? – Đông Triều lắc đầu nguây nguậy. – Sao có thể thế được, ai nhìn vào cũng biết huynh đối xử với muội chẳng hơn gì so với các trắc phúc tấn khác cả.

-Ta cũng không biết. Ta thật sự chẳng biết Tiểu Uyển đã nghĩ thế nào. Ta luôn ghé thăm phòng của muội đều đặn, không hơn các trắc phúc tấn khác ngày nào cả.

Đông Triều lại nhấp một ngụm trà :

-Huynh còn tính tiền chợ cho muội khắt khe hơn so với các trắc phúc tấn khác.

Dận Chân nhún vai :

-Phúc tấn bảo ta và muội có cơ hội nên duyên ? Vô lý !

Đông Triều bị sặc nước. Nàng nói :

-Đúng là vô lý ! Muội đã tự hứa với lòng mình sẽ không yêu bất cứ ai đã có vợ con.

Dận Chân nheo mắt :

-Tại sao ?

-Muội mồ côi mà, nếu làm vợ thứ cho ai đó sẽ bị ăn hiếp dữ lắm. Muốn tồn tại, muội phải sinh thật nhiều con trai, trong khi đó muội chỉ thích sinh một đứa để tiện bề dạy dỗ thôi.

Dận Chân nói :

-Ta cũng tự hứa rằng không nạp bất cứ trắc phúc tấn nào quá thích điều tra án.

Đông Triều tròn xoe mắt :

-Tại sao ?

-Đi ra đường cả ngày, chẳng dạy dỗ con cái được gì cả. Nhưng nếu là muội tử thì được.

Đông Triều nói :

-Vả lại... muội ở đây cũng đâu lâu đâu.

Dận Chân lặng thinh. Nếu là duyên thì đã cho gắn kết trọn đời rồi, đâu phải ngày đêm thấp thỏm sẽ xa nhau. Đông triều tự hiểu người sẽ gắn kết với Dận Chân sau này nếu có cơ hội là Nữu Hỗ Lộc Liên Nhi, không phải nàng. Tốt nhất, cả hai chỉ nên xem nhau như anh em thôi.

-Muốn vậy – Dận Chân lên tiếng. – ta phải dẹp tan tin đồn đi đã.

-Muội đồng ý.

-Nhưng phải là sau buổi thi cưỡi ngựa. Ta không thích muội viện cớ đó để trốn tập.

Đông Triều thở dài :

-Muội biết rồi.

Lý thị ngồi giết thời gian bằng cách may cho Hoằng Thời một chiếc túi thơm. Thanh Liễu bước vào, quỳ xuống hành lễ với nàng ta. Lý thị đặt túi thơm xuống, phẩy tay kêu Thanh Liễu đứng lên. Nàng ta hỏi :

-Thế nào ? Đã điều tra được gì chưa ?

Liễu Thanh y theo lời kể của Xảo Tuệ mà tường thuật lại cho Lý thị. Lý thị cười khẩy :

-Muốn được gia thương nên mới tìm cách đổi thói quen. Quả là con nhà trọng thần. Nhưng cây kim trong bọc thế nào mà chẳng ló ra.

-Thưa phu nhân, vậy phu nhân định...

Lý thị thở dài :

-Có tính được cũng phải đợi sau cuộc thi cưỡi ngựa đã. Giờ cô ta là niềm hy vọng của phủ. Cũng tại ta, khi không đề cử cô ta rồi khó bề ra tay.

Liễu Thanh chạy lại đấm bóp cho Lý thị. Lý thị hừ một tiếng :

-Ả ta giả bộ ngoan hiền, lấy lòng Phúc tấn bằng cách giả bộ như em gái của gia. Nhưng ta biết đó chỉ là vở kịch gia và ả dựng nên cho yên ấm cửa nhà. Gia chưa bao giờ đưa con gái ra khỏi phủ mà lại đưa ả đi thường xuyên. – Nàng ta đánh lên mặt bàn. – Đó mà là tình tri kỷ ư ?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play