Hoằng Quân trèo tót lên giường. Đông Triều đắp chăn cho nó. Hoằng Quân cuộn tròn người lại, tròn xoe mắt nhìn Đông Triều, đợi di nương kể tiếp câu chuyện dang dở hôm qua. Đông Triều rất biết ơn thằng bé đã vì mình mà chịu ở lại dù trong bữa tiệc sinh nhật của Thái tử có rất nhiều bánh kẹo hấp dẫn nó. Cũng đỡ lo phần nào, ở đó nguy hiểm vô cùng, Dận Chân đưa Tiểu Uyển và Thu Nguyệt đi, lòng Đông Triều nóng như lửa đốt.

-Di nương, bị giam dưới chân núi Ngũ hành năm trăm năm, vậy Tôn Ngộ Không phải làm thế nào ? – Hoằng Quân hỏi.

Đông Triều nhẹ nhàng kể đoạn tiếp theo cho Hoằng Quân :

-Tôn Ngộ Không đành nghe theo lời Quan Âm Bồ Tát, nhẫn nhịn chờ đợi một vị thánh tăng đến từ Đại Đường, đi Tây Trúc thỉnh kinh. Vị thánh tăng đó họ Trần, tên Huyền Trang, được vua Đường nhận làm nghĩa đệ, đặt hiệu Tam Tạng...

Nghe vọng trong đêm, trống đã sang canh rồi. Nếu vậy, buổi tiệc cũng đang ở giữa buổi. Cao trào của buổi tiệc cũng ở đấy. Đông Triều nghe tiếng ngáy nhẹ, biết Hoằng Quân đã ngủ say. Mấy tách trà cùng ít hương có công hiệu thật. Như vậy hài tử này có thể ngủ ngon, bảo đảm sức khỏe.

Xảo Tuệ đẩy xe lăn, đưa Đông Triều về phòng. Đông Triều lệnh cho Xảo Tuệ lui sớm. Tối nay muốn vấn thiền cũng không có ai trò chuyện, muốn luyện chữ cũng không có ai nhận xét. Người đó có thể về hoặc đi. Chỉ biết cầu nguyện cho ai đó được bình an. Đông Triều nhìn ngọn đèn đang leo lắt bỗng lay động.

Hỗn loạn trong buổi tiệc của Thái tử đến nỗi làm cả ngọn đèn yên vị trong lồng cũng phải lay động. Đao kiếm vô tình làm tàn lụi cả ngàn lời ca, trăm lời chúc tụng hồi đầu tiệc. Dận Chân chống đỡ rất cực khổ, nếu không có Niên Canh Nghiêu cùng một số võ tướng khác thì mãnh hổ nan địch quần hổ. Dận Chân không ngờ Thái tử ngoài mặt đam mê tửu sắc, trong lại có thể ngấm ngầm đào tạo một loạt các sát thủ với độ thâm độc ngang ngửa với Cửu A ca, Bát A ca. Bọn chúng rất khôn ngoan, chọn cách trốn trong trống chầu. Vừa nãy Thái tử ngỏ ý mời Dận Chân đánh trống mở màn, nếu Dận Chân không thử làm rơi viên sắt thường dùng luyện quyền lên mặt trống thì giờ đã chầu Diêm vương rồi.

-Tứ ca ! – Dận Tường hạ một tên thích khách. – Huynh có sao không ?

Dận Chân chộp lấy cổ tay một tên thích khách khác, bẻ quặt tay hắn xuống :

-Ta không sao ! – Rồi quay sang nói với Niên Canh Nghiêu. – Đã đưa các phi tần cùng các phúc tấn đến nơi an toàn chưa ?

Niên Canh Nghiêu thở dốc :

-Đã đưa đến nơi an toàn rồi ạ.

Khang Hy tuy đã có tuổi nhưng không chịu đi ẩn nấp, ông vẫn đủ sức để xông pha giữa buổi tiệc, hạ sát thêm vài tên thích khách to gan lớn mật nữa. Bên cạnh Khang Hy, Dận Nhưng làm bộ chống đỡ, thật ra bí mật đưa mắt làm ám hiệu cho bọn thích khách tập trung tấn công chỗ Bát A ca và Tứ A ca. Dận Tự hạ được một tên thích khách bằng đòn vật Mông Cổ, tước lấy đao hắn, quay sang hạ gục mấy tên thích khách. Dận Hề, Dận Đường, Dận Trinh cũng cướp lấy đao của bọn thích khách, lao vào chém giết. Máu tanh bắn lên y phục sang trọng của các vị A ca.

Dận Nhưng cố tình chạy qua đỡ đòn cho Dận Chân rồi giả như vấp té, đẩy Dận Chân đến mũi kiếm phía trước. Dận Tường vội vàng chạy tới hất mũi kiếm kia ra, thấy một vết thủng trên áo Dận Chân, ngay vị trí tim thì hoảng hồn :

-Tứ ca ! Huynh không sao chứ ?

Dận Chân thở phào :

-Lòng tốt của ta giúp ta rồi. Cái hộp có chiếc kẹp tóc lông vũ mua cho nha đầu đó đã đỡ cho ta mũi kiếm.

Dận Tường giật giật đôi lông mày. Dận Chân lườm :

-Không được hé một lời nào với nha đầu đó, cả A Nghi cũng không được.

Bên kia Dận Trinh sắp bị một tên đâm lén. Dận Chân không kịp suy nghĩ, đã phóng cây đao trong tay trúng vào lưng tên thích khách đó. Và Dận Chân không có vũ khí để đối phó với tên trước mặt. Dận Chân né được đường đao của hắn, thuận tay, Dận Chân cầm một chiếc đũa đâm vào mạn sườn hắn. Đũa đủ sắc và lực đủ mạnh để buộc hắn phải gục xuống. Thật biết ơn những lần rảnh rỗi cùng Đông Triều chơi phóng đũa vào bia (Đông Triều đã thách).

Đang lúc thắng thế, Dận Nhưng đột nhiên ra hiệu khác. Ánh mắt của vị Thái tử này hướng về phía Khang Hy. Các thích khách liền nhắm tới Khang Hy. Vị Hoàng đế đã có tuổi đột nhiên bị bao vây bởi khá nhiều thích khách, lớp trong bị hạ đến ngã rạ thì còn lớp ngoài chực lấy mạng. Các vị A ca liền lao tới. Dận Tường chụp lấy tay hắn, bẻ quặt ra sau, hai tay Dận Tường ôm chặt lấy hắn, vật một đòn chí mạng. Rắc rắc hai tiếng, hắn ta bị gãy xương sống, chết ngay lập tức. Dận Trinh hụp người xuống, ngáng chân một tên, sau đó chụp lấy hai chân hắn, ném hắn vào lọ hoa bằng đồng, hắn bị vỡ óc, chết ngay lập tức. Dận Đường tước đao kẻ địch, dùng quyền đánh liên hoàn vào ngực, bụng hắn, kết thúc bằng một cú đấm mạnh nhất, hắn ngã đùng ra, chết. Dận Hề không có vũ khí trong tay mà A mã hắn đang gặp nguy cấp đến nơi, Dận Hề bèn tháo thắt lưng da ra, siết lấy cổ kẻ địch, hắn ngạt thở quá, chết. Dận Chân và Dận Tự không có vũ khí, tình hình lại nguy cấp, Dận Chân đành dùng tay không bắt lấy thanh gươm, Dận Tự lấy vai mình đỡ cho Khang Hy một nhát kiếm, Khang Hy liền rút đoản đao ra kết thúc hai tên cuối cùng còn lại trong bàn tiệc.

Dận Chân nhìn qua Dận Tự, Dận Tự nhìn qua Dận Chân. Khác nhau một trời một vực hóa ra cũng có lúc hai anh em giống nhau. Có lẽ vì trong người cả hai đều là dòng máu nhà Ái Tân Giác La. Dận Chân hỏi :

-Vết thương Bát đệ không sao chứ ?

Dận Tự sững người một chút rồi lễ phép đáp :

-Cảm ơn Tứ ca, có lẽ không nặng bằng vết thương ở tay huynh.

Khang Hy thấy ấm lòng. Lâu lắm rồi hai anh em nhà này không quan tâm nhau như thế. Phải chăng chỉ khi hoạn nạn thế này mới hiểu tình huynh đệ là thế nào ? Khang Hy vỗ vai hai con trai :

-Hai con vào xem vết thương đi.

Trong phút chốc, Dận Chân lại đi riêng với Dận Tường, Dận Tự đi riêng với Dận Đường, Dận Hề, Dận Trinh.

Tiểu Uyển ngồi trên xe cùng với Dận Chân, Niên Thu Nguyệt trở về phủ, e ngại nhìn bàn tay đã được băng bó của Dận Chân :

-Gia, chàng thật sự ổn chứ ?

Dận Chân nắm lấy tay Tiểu Uyển :

-Gia không sao. Chỉ sợ hai nàng, gặp chuyện như thế...

Thu Nguyệt nói :

-Thiếp ổn mà.

-Về sớm thì tốt hơn. – Dận Chân nói.

Xe đang đi trên đường, đột nhiên thắng lại. Người đánh xe hét lên một tiếng hãi hùng. Dận Chân hỏi có chuyện gì thì người ấy không trả lời. Dận Chân đành vén màn, tự xuống xe xem xét. Tiểu Uyển cũng bước xuống xe, xem thử có chuyện gì, cũng để tự trấn an mình rằng Dận Chân vẫn an toàn. Dõi theo ánh đèn, Tiểu Uyển thấy một xác chết bê bết máu. Nàng hét lên thất thanh rồi ngất đi.

Đông Triều ở nhà đã đọc đến quyển sách thứ mười, vẫn chưa nghe tin gia nhân báo Dận Chân đã trở về. Vốn muốn tin tưởng vào nhau nhưng vẫn phải lo lắng cho nhau. Chợt, bóng đèn thoáng qua phòng Đông Triều càng lúc càng nhiều. Xảo Tuệ chạy xộc vào phòng, thở hồng hộc :

-Phu nhân ! Nô tỳ nghe nói trong cung xảy ra bạo loạn.

Đông Triều gật đầu. Xảo Tuệ lại nói :

-May sao tất cả đều an toàn, gia bị thương ở tay, còn Phúc tấn thì ngất đi.

Đông Triều liền sai Xảo Tuệ đưa nàng ra ngoài. Dận Chân bồng Tiểu Uyển vào phủ, Thu Nguyệt đi bên cạnh, mặt lo lắng cho Phúc tấn vô cùng. Đông Triều theo Dận Chân vào phòng Tiểu Uyển. Thu Nguyệt đòi vào cùng nhưng Dận Chân giục đi nghỉ sớm :

-Sức khỏe nàng yếu ớt, không thể thức đêm được. Sáng ra tới thỉnh an Phúc tấn cũng không muộn.

Thu Nguyệt nài nỉ mãi cũng không được, đành vâng mệnh. Đông Triều xem sắc diện Tiểu Uyển, nói :

-Phúc tấn có lẽ gặp chuyện gì đó gây sợ hãi cực độ nên ngất xỉu. Nghỉ ngơi một chút chắc là ổn thôi.

Đông Triều thấy Xảo Tuệ còn đứng đó, nên giữ giọng cẩn trọng :

-Vết thương của gia...

Dận Chân nói :

-Không nặng lắm. – Rồi nắm lấy tay của Tiểu Uyển.

Đông Triều nói :

-Một người như Phúc tấn, gặp phải trường hợp thế, đương nhiên là không chịu nổi.

Dận Chân hỏi :

-Hoằng Quân thế nào ?

Đông Triều đáp :

-Hoằng Quân đã đi ngủ sớm rồi nên không bị ảnh hưởng. Thiếp thức hơi khuya nên có nghe tiếng đao kiếm bên ngoài.

-Thật may là gia đã về sau khi cuộc can qua kết thúc.

Bàn tay Tiểu Uyển đột nhiên siết lấy tay Dận Chân, miệng lẩm bẩm :

-Gia... gia đừng đi... đừng bỏ thiếp...

Dận Chân dỗ dành :

-Gia không đi đâu cả.

Tiểu Uyển bừng tỉnh. Nàng bật dậy. Đông Triều khuyên :

-Phúc tấn, tỷ không nên kích động thế, sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.

Tiểu Uyển nhìn Dận Chân đang hiện diện trước mặt mình, ân cần quan tâm chăm sóc thì ứa nước mắt. Nàng ôm chầm lấy Dận Chân, nói như đang nài nỉ :

-Gia... hứa với thiếp là gia sẽ không bỏ rơi thiếp... được không ?

Dận Chân ôm ngang eo nàng, dịu dàng :

-Gia hứa, gia hứa...

Tiểu Uyển thổn thức :

-Gia... đừng dấn thân vào chỗ nguy hiểm nữa.... Thiếp sợ lắm !

Dận Chân dỗ dành :

-Nào nào, gia hứa.

Đông Triều đưa mắt ra hiệu cho Xảo Tuệ đưa mình ra ngoài. Thật hiếm khi thấy Tiểu Uyển cố ý níu giữ Dận Chân ở lại với mình. Đông Triều không muốn làm người thừa. Xem thái độ của Tiểu Uyển thì đây không phải lần đầu tiên nàng ta thấy tử thi. Trong quá khứ chắc chắn đã có chuyện gì đó. Xem ra Đông Triều muốn làm người vô hình ở đây cũng khó. Quá khứ của các nhân vật lịch sử mười hai năm trước và tình nghĩa tỷ muội đã kéo Đông Triều vào vòng xoáy rồi.

Mười ngày nữa trôi qua, chân Đông Triều đã đi đứng được bình thường. Chỉ có điều nỗi ám ảnh nào đó của Tiểu Uyển vẫn chưa dứt, nghe gia nhân nói Tiểu Uyển vẫn gặp ác mộng mỗi đêm, Dận Chân phải bỏ mấy buổi đọc kinh để hằng đêm túc trực bên giường. Đêm nay Dận Chân cũng đến chỗ Tiểu Uyển. Đông Triều đi dạo một vòng phủ, thấy bóng Dận Chân ở phòng Tiểu Uyển, lẩm bẩm :

-Huynh ấy đến chỗ Uyển tỷ mười ngày liên tiếp rồi.

-Muội cũng để ý đến điều đó à ?

Hóa ra Niên Thu Nguyệt cũng đi dạo, vô tình gặp Đông Triều ở đây. Thu Nguyệt hơi ngạc nhiên khi thấy Đông Triều xõa tóc, tết thành bím trong khi nàng để nguyên búi tóc. Đông Triều hỏi :

-Tỷ ngủ không được à ? Mọi hôm muội thấy tỷ đi ngủ rất sớm.

Thu Nguyệt gật đầu :

-Tỷ lo cho Phúc tấn. Gia hay làm việc, ít để ý đến gia môn, Phúc tấn một tay lo lắng cho mọi người, cho cả gia nữa.

Đông Triều thở dài :

-Thảo nào… - Rồi chợt nói. – Thu Nguyệt tỷ, muội có ý này…

Hôm sau, Đông Triều với Thu Nguyệt tự tay làm một khay bánh. Dận Chân với Tiểu Uyển đang ngồi thưởng trà ở tiểu đình, hai tỷ muội mang bánh đến mời. Dận Chân hỏi :

-Ai làm thế ?

Đông Triều giấu đôi tay hơi đỏ vì lửa ra sau, nói :

-Niên tỷ đấy ạ.

Dận Chân thử một miếng bánh, khen :

-Ngon lắm. Tay nghề của Thu Nguyệt chẳng giảm chút nào. Thu Nguyệt, nàng thật có lòng.

Tiểu Uyến cũng ăn bánh, khen :

-Mềm mại và ngọt.

Thu Nguyệt đỏ mặt. Đông Triều đưa mắt, ra hiệu giữ yên lặng. Thu Nguyệt nói :

-Gia à, thật ra là Liên Nhi làm đấy ạ. Thiếp chỉ phụ một tay thôi.

Dận Chân nheo mắt :

-Nha đầu này âm mưu gì đây ?

Đông Triều nghe mà muốn khóc. Mới khen bánh ngon, khen người làm bánh có lòng vậy mà chỉ mới biết người làm là nàng, Dận Chân đã trở mặt vậy đó. Quả thật không thể sống hòa bình với Dận Chân một ngày sao ?

-Muội nói với tỷ rồi, đừng có lôi tên muội ra. – Đông Triều nói.

Đông Triều thở dài, ngồi phịch xuống ghế, trình bày :

-Vâng, thưa gia, quả là thiếp có âm mưu. Thiếp muốn đưa Phúc tấn với Niên tỷ trốn khỏi phủ một ngày. Ra ngoài chơi chắc chắn sẽ giúp Phúc tấn khuây khỏa.

Tiểu Uyển nói ngay :

-Ta không sao. Ta đi khỏi nhà không được đâu. Còn rất nhiều chuyện.

Đông Triều lầm bầm :

-Quản gia nuôi để làm cảnh à ?

Dận Chân nói :

-Việc nhà cứ để quản gia lo. Lâu rồi nàng không ra ngoài dạo chơi, cứ đi một chuyến với gia, Thu Nguyệt, ta sẽ kêu thêm Thập tam đệ cho vui. – Rồi nói với Đông Triều. – Nha đầu này ở nhà.

Thu Nguyệt ngạc nhiên :

-Gia, đưa Liên Nhi đi cùng không phải là vui hơn sao ? Dù sao thì Liên Nhi cũng là người nghĩ ra ý kiến này.

Dận Chân nói :

-Xe chật rồi.

Đông Triều lầm bầm :

-Xe bốn chỗ mà bảo chật.

Tiểu Uyển thì hiểu. Xe bốn chỗ nhưng quan trọng là ai ngồi cùng bên với Dận Chân ? Tiểu Uyển bèn nói :

-Gia, cứ cho Liên Nhi theo. Gia ngồi cùng xe với Thập tam đệ, tỷ muội thiếp với A Nghi đi chung xe cũng được.

Dận Chân ngẫm nghĩ một lúc lâu rồi gật đầu :

-Vậy đi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play