Lý thị muốn vỡ tim trước đôi mắt lạnh tanh của Đông Triều. Cạnh Đông Triều, Hắc Hổ ngồi thẳng dậy, quấn đuôi quanh chân, thở khì một hơi, khí khái giống hệt chủ nhân. Lý thị đành xuống nước :
-Nữu Hỗ Lộc trắc phúc tấn, ta mong cô hãy tránh xa hài tử của ta ra.
Đông Triều lịch sự đáp lại :
-Nếu Lý trắc phúc tấn giải thích rõ lý do, ta sẽ tránh xa Hoằng Quân.
Lý thị biết không thể đe dọa nữ nhân này bằng những lời suông nên đành dùng tình mà nói :
-Ta luôn có ác cảm với khuôn mặt của cô. Khuôn mặt của cô làm ta liên tưởng đến mối họa mười hai năm trước.
Và điều đó cũng liên quan đến việc Hoằng Huy qua đời sớm. Đông Triều đoán vậy. Lại có vấn đề nan giải gì đặt ra cần nàng giải quyết trước khi đón Nữu Hỗ Lộc Liên Nhi về với thân thể này đây ? Đông Triều nói :
-Lý trắc phúc tấn có thể nói rõ ta nghe được không ?
Lý thị run rẩy, tựa như đã nhớ ra việc gì đó rất khủng khiếp. Đông Triều im lặng để lắng nghe được cử động nhỏ trên môi nàng ta. Lý thị nói :
-Năm Khang Hy thứ 32, trong lúc đi điều tra tình hình đê điều đã gặp nạn lớn, nghe nói suýt chết đuối. Sau đó... ta phát hiện gia có qua lại với một cô nương... Mặt cô nương ấy... mặt cô nương ấy...
-Giống ta ư ?
Khi Lý thị vừa bật ra một tiếng thì từ đằng sau, Ô Lạt Na Lạp Phúc tấn đã đến, mặt nghiêm nghị, ra chiều rất giận dữ.
-Muội xin ra mắt Phúc tấn. – Đông Triều cúi đầu.
Lý thị vội quỳ xuống hành lễ :
-Phúc tấn cát tường.
Tiểu Uyển nói :
-Miễn lễ.
Đông Triều ngẩng đầu lên. Lý thị cũng đứng dậy. Tiểu Uyển lườm Lý thị :
-Ta đã nghe Hoằng Quân kể hết sự tình rồi. Lý trắc phúc tấn giải thích với ta thế nào đây ?
Lý thị cúi gằm mặt. Tiểu Uyển nghiêm khắc nói :
-Chuyện mười hai năm trước đã qua, tại sao Lý trắc phúc tấn cứ phải nhắc lại ? Đã vậy còn lôi cả trẻ con vào. Lý trắc phúc tấn làm mẹ như thế nào hả ? Không quan tâm đến học vấn của con cái, còn gieo vào đầu trẻ con mấy lời độc hại đó. Chuyện này mà đến tai gia thì thế nào đây ?
Lý thị hoảng hồn, quỳ sụp xuống, cầu xin :
-Muội xin phúc tấn hãy mở lòng khoan dung. Từ nay về sau muội không dám lơ là Hoằng Quân nữa.
Tiểu Uyển nói :
-Còn Nữu Hỗ Lộc trắc phúc tấn thì sao ?
Lý thị nói :
-Muội tuyệt đối không quấy nhiễu Nữu Hỗ Lộc trắc phúc tấn nữa.
Tiểu Uyển gắt :
-Đi đi !
Lý thị vội vàng trở về. Đông Triều rất ấn tượng. Từ hồi nào tới giờ Đông Triều cứ nghĩ Tiểu Uyển là người dịu dàng, ôn nhu, không ngờ cũng có lúc nghiêm khắc với người dưới thế này. Tiểu Uyển thở dài :
-Con người của Lý muội là thế, muội đừng chấp làm gì.
Đông Triều hỏi :
-Muội muốn hỏi, trước đây... phúc tấn có gặp muội lần nào chưa ? Ý muội là... trước khi về đây.
Tiểu Uyển cười xòa :
-Nghe gia nhân nói muội đọc ngàn trang sách mà lại quên nhanh vậy sao ? Lúc ra mắt tuyển tú, ta đã gặp muội một lần.
-Thật cảm ơn phúc tấn.
Tiểu Uyển nháy mắt :
-Muội cảm ơn ta lần nữa đi. Hôm nay ta đã cùng Hoằng Quân thuyết phục gia bỏ một buổi đọc kinh để đến thăm muội đó.
Đông Triều hoảng hồn :
-Muội không cảm ơn đâu. Tỷ làm vậy coi như giết muội rồi. Ai mà cướp thời gian đọc sách của gia là gia hận người đó đến tận xương tủy.
Dận Chân về đến nhà, thấy Phúc tấn và Niên Thu Nguyệt tập hợp lại ở chỗ Đông Triều nói chuyện bèn vào cùng các mỹ nhân thưởng trà, đàm đạo. Thu Nguyệt rót cho Đông Triều một chén trà, nói :
-Muội mới mạnh lên, cần bồi dưỡng.
Đông Triều tự nhiên nhận lấy, Thu Nguyệt đã là bạn của nàng rồi thì không cần khách khí nữa. Tiểu Uyển ngồi cạnh Dận Chân nói :
-Gia, Nữu Hỗ Lộc muội vừa thoát khỏi bạo bệnh, chân lại đau. Hôm nay gia đến thăm muội ấy một bữa nữa được không ?
Đông Triều nghe mà muốn phun ngụm nước ra. Đông Triều thầm than :
-Phúc tấn ơi Phúc tấn, sao tỷ không thương muội gì hết vậy ?
Dận Chân nói với giọng thản nhiên :
-Không sao, hôm nay gia định dành nửa buổi để « đọc kinh », có ghé qua chỗ Nữu Hỗ Lộc trắc phúc tấn cũng không hề gì.
Dận Chân nói vậy nhưng cố tình nhấn mạnh việc « đọc kinh », Đông Triều thở dài. Hoằng Quân đột nhiên cầm theo một tờ giấy, chạy đến :
-Di nương ! Di nương ! – Chợt thấy Dận Chân bèn quỳ xuống hành lễ. – Hài tử tham kiến A mã, Phúc tấn, Niên di nương.
-Con đứng lên đi. – Dận Chân xá lễ.
Hoằng Quân đứng lên rồi sà ngay vào lòng Đông Triều, nói :
-Di nương, con muốn di nương vẽ cho con bà tiên hộ mạng đi.
Đông Triều mỉm cười, hỏi :
-Con muốn di nương vẽ theo nét mặt của ai ?
Dận Chân hỏi :
-Nàng không tự hình dung được sao ?
Đông Triều ẵm Hoằng Quân, để trong lòng mình, nói :
-Thưa gia, thiếp tự hình dung được nhưng là một người nào đó Hoằng Quân ngưỡng mộ thì tốt hơn.
Hoằng Quân nói :
-Hoằng Quân muốn di nương vẽ di nương.
Tiểu Uyển bật cười :
-Xem ra Hoằng Quân còn thích muội hơn ta.
Dận Chân nói nhỏ :
-Hơn cả mẹ ruột.
Đông Triều nói đỡ :
-Vì muội còn nhỏ, dễ đồng cảm với Hoằng Quân. – Rồi vội nói với Hoằng Quân. – Con mài mực cho di nương đi.
Hoằng Quân nhanh chân chạy vào lấy nghiêng mực ra mài. Đông Triều chấp bút. Đông Triều nghĩ tiên hộ mạng thì không thể là một đứa trẻ mới mười hai tuổi được. Đông Triều cảm thấy Nữu Hỗ Lộc tiểu thư có khuôn mặt rất giống mặt mình hồi nhỏ, vậy thì chỉ cần họa hình mình ở thời hiện đại trong trang phục thời Thanh là được. Nghĩ vậy, Đông Triều liền vẽ nghe.
Dận Chân nói :
-Hoằng Quân có vẻ như ngày nào cũng đến chơi ở chỗ Nữu Hỗ Lộc trắc phúc tấn.
Niên Thu Nguyệt nói :
-Vâng, thiếp thấy Nữu Hỗ Lộc muội rất thích trẻ con, chăm sóc con trẻ rất kỹ.
Dận Chân hỏi :
-Hoằng Quân, con thích di nương ở điểm nào ?
Hoằng Quân thành thật nói :
-Thưa A mã, di nương vẽ rất đẹp, kể cho con nghe rất nhiều chuyện. Trong phủ chỉ có di nương chịu trả lời câu hỏi trong sách mà con không hiểu.
Dận Chân, Tiểu Uyển giật mình. Tiểu Uyển hỏi :
-Con biết đọc rồi sao ?
-Dạ, được một tháng rồi ạ.
Tiểu Uyển đưa mắt nhìn Dận Chân. Chuyện quan trọng như vậy mà Lý thị không nói cho nàng biết để sớm tìm thầy dạy học cho con trai. Kể cả buổi giáp mặt gần đây, Lý thị cũng không nói. Tức là chưa hề biết. Đông Triều thấy tình hình căng thẳng, liền đưa bức họa vừa mới hoàn thành ra. Hoằng Quân reo lên :
-Đẹp quá ! Nhưng đây là ai vậy ạ ?
Đông Triều nói :
-Di nương lớn lên một chút sẽ có dung mạo thế này đây.
Dận Chân đang nhấp chén trà, thấy bức tranh còn chưa ráo mực của Đông Triều chợt đánh rơi chén trà kêu choang. Phúc tấn cũng sững người lại.
Dận Chân dằn mạnh chồng sách xuống bàn. Đông Triều càng rúc vào chăn hơn. Ôi ôi, đã dặn Phúc tấn đừng năn nỉ « gia » nữa, ai cướp mất thời khắc đọc sách riêng của Dận Chân là một đại tội mà Phúc tấn vẫn không thương cho. Dận Chân ngồi phịch xuống ghế :
-Hả dạ muội rồi đấy.
Đông Triều lí nhí :
-Huynh làm như muội là ngoại lệ vậy.
Dận Chân nói :
-Đương nhiên muội không phải là ngoại lệ, nhưng ai cướp mất giờ đọc sách của ta sẽ lãnh hậu quả phải thức đêm với ta. Muội xem, ta có trả thù muội bằng cách đó được không ?
Đông Triều lầm bầm :
-Không phải muội tự phạt mình bằng cách đi ngủ sớm sao ?
Dận Chân tranh luận với nha đầu này lâu nhưng khi nha đầu này đã nhận lỗi thì được tha thứ rất nhanh. Dận Chân đến bên giường, lật tấm chăn ra. Đông Triều mở mắt tròn xoe nhìn Dận Chân. Dận Chân cúi mình xuống. Đông Triều nhớ lại lần đầu tiên Dận Chân ở lại, vội dịch ra xa :
-Huynh mà làm bậy là muội khóc đó !
Dận Chân lắc đầu, ký đầu Đông Triều :
-Nha đầu này, nghĩ gì vậy ?
Đông Triều thở phào. Dận Chân xoay lưng lại. Đông Triều để ý, đấm bóp vai cho Dận Chân. Dận Chân nói :
-Muội hát ta nghe đi.
Đông Triều hỏi :
-Hát gì cơ ?
-Hoằng Quân bảo muội hay dạy nó học bài bằng cách phổ nhạc lên đó.
Đông Triều đồng ý. Nàng hát bài phổ theo Tam tự kinh. Giai điệu rất dễ thương, cộng với điệu bộ ngô nghê của nàng làm Dận Chân nhớ tới đứa con gái vừa xuất giá của mình. Đông Triều làm như trẻ con thật, dụi dụi đầu vào hông Dận Chân. Dận Chân bật cười. Đông Triều nhe răng.
-Muội trẻ con thật đấy.
Đông Triều nói :
-Phải cảm ơn Hoằng Quân, nó thật sự an ủi muội rất nhiều.
Dận Chân nghe nhắc tới Hoằng Quân, mặt sa sầm lại :
-Ta thật không hiểu nổi Lý trắc phúc tấn nghĩ gì. Hài tử đọc được sách là một tin đáng mừng, đáng lý ra phải nói với ta hay Phúc tấn chứ.
Đông Triều nói :
-Có lẽ là do Lý tỷ bận rộn với Hoằng Thời quá nên không để ý.
-Cùng là con cả, sao có thể viện lý do đó được ?
Đông Triều nhớ đến lần gặp gỡ Đức phi ở cung. Sự phân biệt đối xử hiện ra rõ rệt. Đông Triều biết Dận Chân không muốn Hoằng Quân như mình. Dận Chân hỏi :
-Muội nói muội mồ côi phải không ?
Đông Triều gật đầu. Dận Chân lại hỏi :
-Cuộc sống thuở nhỏ thế nào ?
Đông Triều nói :
-Muội được một người tốt bụng đón về nuôi với những đứa trẻ khác. Họ rất tốt với muội nhưng không thể sánh với cha mẹ ruột được. Tính tình muội lại ít nói nên chẳng ai ưa cả. Học tập, làm việc muội đều tự mày mò sau giờ học chung với các bạn trang lứa.
-Sao muội thẳng thắn nói với ta quá khứ của muội mà không hỏi lại ta ?
Đông Triều nói :
-Muội chờ huynh tự nói. Muội muốn biết huynh đã thật sự tin muội chưa.
Dận Chân búng trán Đông Triều một cái :
-Muội thật là tinh quái. – Rồi chậm rãi nói. – Quá khứ của ta, thuở nhỏ chẳng có ai ưa cả. Chỉ có một người chịu nói chuyện với ta là Hoàng ngạch nương.
-Hiếu Ý Nhân Hoàng hậu ? – Đông Triều gật gù.
Dận Chân gật đầu :
-Sau đó thì có Thập tam đệ. Học hành, tập võ gì cũng là tự rèn luyện cả. – Rồi nói. – Đông Triều này.
-Dạ ?
Dận Chân nheo mắt nhìn nàng :
-Tại sao muội không sợ ta ?
Đông Triều ở thời hiện đại quen làm việc với các nhà lãnh đạo nên chẳng sợ uy quyền gì cả. Nàng có tâm niệm rằng mình không làm điều gì quá quắt thì chẳng có gì đáng sợ cả. Đông Triều mỉm cười :
-Muội với huynh trừ vài ba khuyết điểm thì giống hệt nhau. Sợ huynh hóa ra là soi gương rồi sợ mình sao ?
Dận Chân bật cười. Tối đó Dận Chân không hối hận đã bỏ lỡ một buổi đọc kinh.