Đàm Đài Tẫn lặng lẽ giấu ngón tay bị tổn thương do giá rét đi.
– Tôi không biết tam tiểu thư có ý gì? – Gã thấp giọng nói, – Tôi chỉ có bộ quần áo này thôi.
Tô Tô nghĩ đến hình huống trước mắt của gã, hơi xấu hổ mà hừ một tiếng.
Đúng vậy, Diệp phủ chỉ quan tâm gã không làm mất mặt là tốt, không ai quan tâm gã có lạnh hay không.
Thiếu niên ngồi yên tĩnh ở một góc trong xe ngựa, nhìn lư hương trên xe ngựa, trên mặt không có một chút huyết sắc nào.
Tô Tô nghĩ trong bụng, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, nàng cũng sẽ không tin, người đàn ông tàn bạo tọa trên vương tọa ma cung của 500 năm sau sẽ cùng là một người với thiếu niên tăm tối trước mặt này.
Nàng đã từng tận mắt chứng kiến Ma Vương giết người, dứt khoát nhanh gọn giống như bóp chết một con con kiến! Nhưng mà Đàm Đài Tẫn trước mắt thoạt nhìn đừng nói giết người, ngay cả giết một con cá cũng đều khó khăn.
Thân là tà vật, nhưng lại vô dụng đến mức làm tay bị tê cóng đên nứt da!
Gã bị sao vậy.
Tô Tô vốn dĩ là người ngoài lạnh trong nóng, đại đạo từng nói, người tu chân nên nhớ càn khôn rộng lớn, phải biết thương cây cỏ xanh.
Nếu gã vẫn luôn là dáng vẻ như này, Tô Tô sợ mình về sau khi rút Tà cốt của gã, hủy hồn phách của gã thì sẽ bị mềm lòng.
Thoạt nhìn là việc nhỏ, nhưng mà đối với người tu chân, một khi mềm lòng với gã, sau đó là giết gã thì sẽ ảnh hưởng đến đạo tâm, ngăn bước trên con đường đại đạo.
Mơ ước của Tô Tô là muốn thành thần, trở thành tồn tại giống chân thần thượng cổ, cho nên nàng cần phải giữ vững đạo tâm, từng giây từng phút phải ghi nhớ bộ mặt thật của gã.
Tô Tô hạ quyết tâm, nói:
– Đàm Đài Tẫn, ngươi ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt âm trầm lạnh lẽo nhìn ta, sau đó nằm lấy cằm ta.
– Tam tiểu thư?
– Ta bảo ngươi làm thì ngươi cứ làm đi, cấm hỏi vì sao.
Thiếu niên dường như rất do dự, ngẩng đầu lên, nhưng lại không làm theo lời nàng.
Tô Tô sốt ruột đến độ má phồng lên, thúc giục:
– Ngươi có phải đàn ông không đấy, khí phách lên một chút.
Nàng vừa dứt lời, thiếu niên vốn ánh mắt hèn nhát nháy mắt trở nên lạnh nhạt vô cùng, con ngươi màu đen trong mắt gã lạnh lẽo nhìn nàng chằm chằm.
Đầu ngón tay tái nhợt thuận thế bóp lấy cằm thiếu nữ.
Gã tuy gầy yếu, lại cao hơn nàng rất nhiều, giờ phút này rũ mắt lạnh lùng nhìn nàng, đôi mắt lạnh lùng kia ánh lên một tia tàn nhẫn khó nắm bắt.
Chiếc cằm nhỏ tinh xảo của Tô Tô nằm trong lòng bàn tay lạnh lẽo của gã, bất giác hoảng hốt, suýt chút nữa thì sợ tới mức muốn rút kiếm chém gã.
Kiếm của mình đâu kiếm của mình đâu!
Đàm Đài Tẫn cứ như vậy nhìn Tô Tô chăm chú vài giây, lúc mắt nàng trợn tròn lên, mới hốt hoảng thu tay về, lo sợ nói:
– Tam tiểu thư, là như vậy phải không?
Cảm giác thô bạo đáng sợ chớp mắt không còn.
Tô Tô:…
Đúng vậy, ngươi làm quá tốt đi. Hiện giờ đừng nói là không có cơm ăn, không có quần áo mặc, bị nứt da, thiếu niên trước mắt dù chết trong xe ngựa, hoặc là từ trên xe ngựa nhảy xuống rồi bị vó ngựa dẫm nát, Tô Tô cũng sẽ không động lòng trắc ẩn nữa đâu.
Tà vật dù sao cũng là tà vật, gã rồi cũng có một ngày biến thành quái vật tương lai chỉ biết giết chóc và giết chóc.
Một màn vừa rồi kia chính là diễn ra bản sắc của nó.
Nàng quyết định, sau này một khi có dấu hiệu đồng tình với ma vật thì lại bắt Đàm Đài Tẫn biểu diễn ra sự tàn bạo trên người Ma vương.
Như vậy thì đạo tâm trong nàng sẽ càng kiên định vững vàng hơn.
Chém không chém được.
Đàm Đài Tẫn thấy thiếu nữ trước mắt thần sắc từ khẩn trương đến hòa hoãn lại, bàn tay dưới ống tay áo của gã, nơi mà đã bóp chặt cằm nàng khẽ giật giật, ngay sau đó hung hăng nghiền cứng những ngón tay đỏ ửng của mình.
Nơi bị tổn thương do giá rét vừa đau lại vừa ngứa.
Gã dùng sức quá mạnh.
Tận đến khi cảm nhận được vết nứt trên tay vỡ ra, máu tươi sắp trào ra, đôi mắt gã mới tối sầm và dừng tay lại.
Hai người dày vò như vậy một trận, bất giác đã tới phủ Tuyên Vương rồi.
Tô Tô không chú ý tới sự khác thường của gã, vừa nãy mình tự tìm chuyện dọa mình, hiện tại trong lòng càng không muốn ở bên gã, vội vàng nhảy xuống xe ngựa.
Xuân Đào đứng bên xe ngựa đang chuẩn bị đỡ Tô Tô xuống bị giật mình, hoảng sợ kêu:
– Tiểu thư!
– Ta không sao.
– Diệp Tam tiểu thư nhanh vậy đã khỏe hẳn rồi à?
Một giọng nói mỉa mai và tiếng cười giễu cợt vang lên, Tô Tô ngước mắt lên, một người đàn ông ngọc quan cười như không cười mà nhìn mình.
Anh ta ngũ quan đàng hoàng, trên người mang theo phong độ của người trí thức, nhưng nhìn là biết anh ta khác hẳn với loại văn nhân nghèo. Trong mắt người đàn ông này đầy vẻ hung hãn, như là nếu cho anh ta một cây roi, anh ta không ngại ngần mà quất Tô Tô không chút nương tay.
Trong lòng Tô Tô hiện lên một cái tên: Bàng Nghi Chi.
Lễ Bộ thị lang khí khái bất phàm, khắp người là gai nhọn.
Tuy rằng anh ta rất không có thái độ tốt đối với mình, nhưng mà Tô Tô nhớ tới bức họa sinh động với vài nét bút ít ỏi kia, không thể không khen ngợi, người này rất tài giỏi.
Khi còn nhỏ, nàng ngồi học viết chữ cùng với đám trẻ con đồng môn, chỉ biết cắn đầu ngón tay, bị phê bình không ít.
Người cha chưởng môn gõ vào trán nàng, cạn lời nói:
– Trông rõ là thông minh lanh lợi vậy mà học cái gì cũng chậm.
Cho nên đối với loại sinh vật như Trạng Nguyên ở nhân gian này, Tô Tô rất tôn trọng.
Nàng gật đầu:
– Cảm ơn Bàng đại nhân quan tâm, tôi khỏe rồi.
Bàng Nghi Chi cười nhạo:
– Tam tiểu thư đúng là khỏe như trâu, khỏi thật là nhanh. Nhưng mà người bị hại thì đến nay vẫn bị phong hàn chưa khỏi hẳn.
Tô Tô: …
Nàng đã tung cành ô liu co người đàn ông này, nhưng vị tài tử này lại cầm cành ô liu mà quất lại nàng.
Vậy mà lại nói nàng khỏe như trâu?
Nàng muốn thu cành ô liu về, Diệp Tịch Vụ cũng là cô gái nhỏ đáng yêu xinh đẹp đó chứ! Bàng Nghi Chi châm chọc người ta, đúng là nói chuyện chẳng màng lương tâm gì.
Tô Tô thu lại nụ cười, liếc anh ta:
– Bàng đại nhân nói đại tỷ tỷ phong hàn chưa lành?
– Diệp Tam tiểu thư biết còn cố hỏi. – Bàng Nghi Chi không hề che giấu sự khó chịu của mình.
Tô Tô nghiêng đầu nói:
– Đại tỷ tỷ là trắc phi của Tuyên vương, tôi là muội muội còn không biết rõ tình hình sức khỏe của chị ấy, cớ sao một người ngoài như Bàng đại nhân lại nắm rõ thế? Người không biết còn nghĩ Bàng đại nhân là tay ăn chơi phóng đãng đó.
Vẻ chế giễu trong mắt Bàng Nghi Chi biến mất, lạnh lùng nói:
– Miệng lưỡi sắc sảo.
Thiếu nữ chớp chớp mắt với anh ta.
Dễ để ngươi bắt nạt người ta à? Nguyên chủ làm chuyện không đúng, Tô Tô sẽ xin lỗi đền bù, nhưng mà nguyên chủ và nàng, chưa từng ai làm tổn thương đến Bàng Nghi Chi cả.
Nàng không cần thiết phải nuốt giận đối với một người căm ghét mình bằng mọi cách có thể châm chọc mình. Ân oán của hai cô gái, không hề liên quan đến anh ta một chút xíu nào, đàn ông trưởng thành nên rộng lượng khoan dung, đi xoi mói chen chân vào làm gì.
Lúc này Diệp tướng quân cũng thấy con gái và Bàng Nghi Chi nói chuyện. Ông đi tới nói:
– Bàng đại nhân đang nói gì với tiểu nữ vậy?
Bàng Nghi Chi dời ánh mắt đi, cười:
– Diệp đại tướng quân, bản quan không thân với tam tiểu thư, chỉ chào hỏi thôi.
Anh ta lại nhìn Đàm Đài Tẫn vừa mới xuống xe ngựa, nói bâng quơ:
– Nhưng mà Chất tử điện hạ đã lâu không gặp, nhìn có vẻ gầy đi nhiều nhỉ.
Đàm Đài Tẫn ánh mắt bình thản dừng ở trên mặt Bàng Nghi Chi, nói:
– Bàng đại nhân nhìn lầm rồi.
Bàng Nghi Chi cười cười, chìa tay ra với Diệp tướng quân:
– Diệp đại tướng quân mời.
Diệp Khiếu vốn tay nắm quyền cao, cũng không chối từ, dẫn đầu vào phủ, Bàng Nghi Chi đi đằng sau.
Tô Tô liếc sang Đàm Đài Tẫn:
– Ngươi biết Bàng Nghi Chi à?
Đàm Đài Tẫn lắc đầu, nói:
– Không quen biết.
Tô Tô nghĩ thầm, lừa ai chứ. Không nói cái khác, giữa tình địch với nhau, sẽ biết sự tồn tại của đối phương. Dù là không biết, ngày đó mọi người cùng nhau xuống hồ, ít nhất là ở dưới nước thấy mặt nhau rồi.
Nếu gã không muốn nói, Tô Tô cũng sẽ không hỏi đến cùng nữa.
**
Phủ Tuyên vương hôm nay rất náo nhiệt.
Lục điện hạ Tiêu Lẫm vẫn luôn là nhân vật truyền kỳ của Đại Hạ quốc.
Trước tiên nói về thân thế, mẹ đẻ y là Hoàng hậu, mà Hoàng hậu nương nương là cháu gái xa của Thái Hậu nương nương.
Sau đại hôn của đế hậu, Hoàng hậu vẫn luôn chưa có con nối dõi.
Hoàng đế đợi mấy năm, thấy hậu cung ít ỏi, không thể không triệt thuốc tránh thai của hậu cung. Nhóm Hậu phi bắt đầu liên tiếp mang thai.
Hoàng hậu lo lắng, nhưng trong bụng vẫn không có động tĩnh gì, cho đến khi hai mươi tám tuổi mới sinh hạ đích hoàng tử Tiêu Lẫm.
Đích hoàng tử thân phận hiển hách, chưa nói tới cao quý, vị quốc sư đã qua đời lúc ấy ngay tại hiện trường đã cảm thán:
– Lục điện hạ tiền đồ vô lượng. Vận mệnh quốc gia Đại Hạ có mối liên kết với Lục điện hạ.
Khi lời nói này được thốt ra, đừng nói Hoàng hậu coi đứa con trai này như đồng mệnh, ngay cả Hoàng đế và Thái hậu cũng đều rất coi trọng đứa bé này.
Dù cho không nói thân phận, chỉ riêng nói tính cách và năng lực thôi, Tiêu Lẫm văn võ toàn tài, quân tử đàng hoàng, dung mạo càng như trích tiên.
Khi y 17 tuổi, hoàng đế có lòng khảo nghiệm, bảo y tỷ thí với Võ Trạng Nguyên năm ấy, kết quả là Võ Trạng Nguyên không đánh lại y.
Có người suy đoán, Lục điện hạ hiện giờ cập quan, chỉ sợ thân thủ đã ngang bằng với Diệp đại tướng quân rồi.
Đương nhiên, Diệp Khiếu chắc chắn sẽ không so tài tỷ thí với Tiêu Lẫm, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến hình tượng thần tiên, không gì không làm được của Luc điện hạ.
Nếu hỏi những cô gái chưa lập gia đình trong kinh thành muốn gả nhất cho ai, 99% đều sẽ e lệ ngượng ngùng mà điểm danh Lục điện hạ.
Cũng bởi vậy, thời điểm Diệp Băng Thường gả cho Tiêu Lẫm, gần như các cô gái toàn kinh thành đều vỡ mộng trong một đêm.
Trong đó tan vỡ hoàn toàn nhất chính là nguyên thân Diệp Tịch Vụ, suýt chút nữa thì phát điên lên rồi.
Hoàng đế dùng dằng mãi không lập Thái tử, lần này sách phong Tiêu Lẫm làm Tuyên vương, trong lòng mọi người đều rõ ràng, điều này cũng không chứng tỏ hoàng đế không coi trọng Lục điện hạ. Ngược lại, từ xưa đến nay, sách phong Thái tử quá sớm, không mấy ai bước lên được đế vị cả.
Nâng đỡbảo vệ,không ngoài là như vậy.
Mấy ác lang hung ác nhất tranh đoạt, lợi hại nhất, mới có thể ngồi lên đế vị. Hoàng đế rõ ràng là không muốn Tiêu Lẫm sớm trở thành cái đích ngắm cho tất cả mọi người.
Nhóm thần tử đều là người thông minh, trong lòng có tính toán, yến tiệc sinh nhật của Tuyên Vương điện hạ Tiêu Lẫm, mọi người đều cho đủ mặt mũi mà có mặt tham dự.
Tô Tô đi vào trong, trong yến hội đã ngồi không ít người.
Là gia quyến của Diệp đại tướng quân, Tô Tô cùng Đàm Đài Tẫn ngồi ở phía sau ông. Trường hợp này, thứ nữ Diệp gia Diệp Lam Âm không thể đến.
Tô Tô không kìm được nhìn người đàn ông ngồi ở vị trí chủ, Tiêu Lẫm đang trò chuyện với một vị thần tử. Nàng chống cằm. Tuyên Vương thân làm người phàm, vẫn có vài điểm khác so với đại sư huynh. Đại sư huynh Công Dã Tịch Vô mặt mày thoát tục hơn nhiều, nói là kinh vi thiên nhân cũng không quá.
Đàm Đài Tẫn nhìn theo ánh mắt Tô Tô, thấy Tuyên Vương.
Gã lạnh nhạt thu ánh mắt về, nhìn chén rượu trước mặt mình, không biết suy nghĩ cái gì.
Một lát sau, tiếng đàn sáo vang lên, tỳ nữ của phủ Tuyên vương đỡ một thiếu nữ đi ra.
Tiêu Lẫm vốn biểu cảm lạnh nhạt chợt trở nên dịu dàng ôn hòa:
– Băng Thường, tới đây.
Cô gái kia đưa bàn tay nhỏ vào lòng bàn tay Tiêu Lẫm.
Hai người nhìn nhau cười.
Không cần một ai nói, Tô Tô cũng nhận ra cô gái cách mình không xa kia là ai.
Người trong bức họa của mấy ngày trước dường như sống lại đây rồi. Nàng ta khoác áo lông chồn trắng như tuyết, làn da trắng nõn mịn màng, ánh mắt rũ xuống dịu dàng thẹn thùng. Trên tóc nàng ta chỉ buộc một dải lụa màu xanh lá rất đơn giản, đẹp tinh tế và trang nhã thanh lịch.
Dung nhan của Diệp Băng Thường nhiều hơn một phần diễm lệ, thiếu đi một phần mộc mạc, vừa vặn xứng với dung mạo bế nguyệt tu hoa.
Từ lúc nàng ta đi ra, Bàng Nghi Chi độc mồm độc miệng trong mắt không còn chút khắc nghiệt nào, thậm chí tròng mắt đều không xoay chuyển, chỉ còn lại vẻ thẫn thờ nhìn đúng về một phía.
Các nữ quyến trong nhà thần tử có mặt tại đây nhìn Diệp Băng Thường đều vô thức cắn môi quấn khăn tay.
Lực sát thương của vị thứ tỷ này thật là lớn, Tô Tô nghĩ thầm.
Xuân Đào khẩn trương cực kỳ, sợ tam tiểu thư lại tức giận. Đối lập với đại tiểu thư đầy vẻ phong tình, khuôn mặt của tam tiểu thư còn mang theo vài phần trẻ con chưa nẩy nở, đáng yêu có thừa, phong tình không đủ.
Nhưng mà Xuân Đào vừa nhìn sang tam tiểu thư nhà mình, trông thấy cô ấy đang ăn một quả dâu tây, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn chằm chằm vào đại cô nương, đơn giản chỉ có tò mò là chính.
Xuân Đào: Ớ….Sao tam tiểu thư lại bình thản vậy nhỉ?
Cô nàng nào đâu biết rằng, 500 năm sau, bên trong tam giới có nữ tu chân xinh đẹp khiến cho thần ma thất thần, hồ tộc đều ao ước.
Tiểu nữ tu đó là linh thai trời sinh, đó là một vẻ đẹp tuyệt mỹ chưa từng có trên nhân gian trong ngàn vạn năm.
Cho dù thế giới kia đã hỗn loạn không thấu rồi, nhưng trong Bát hoang, ngay cả ma tộc mới sinh ra đều biết, so với sắc đẹp, thậm chí thần nữ thượng cổ đã chết đi đều không thể sánh được với tiểu nữ tu của Hành Dương môn hiếm khi ra khỏi tông môn kia.
Nàng tên Lê Tô Tô.
Bọn họ còn từng có một suy đoán đáng khinh là…Nguyên do Ma vương không giết Tô Tô, ắt có lẽ là nhìn ra được tiềm lực của cô bé, chuẩn bị chờ cô bé đó trưởng thành rồi đoạt làm lô đỉnh của riêng mình?
Tô Tô đối với bản thể của mình, gương mặt họa thủy mang hơi thở thánh khiết một trăm năm kia, làm sao có thể bị Diệp Băng Thường làm cho chấn động được cơ chứ.
Giá trị nhan sắc của giới Tu chân nói chung là cao một cách phi lý, nữ tu có vẻ đẹp tương tự như Diệp Băng Thường tìm đâu cũng có.
Tô Tô lại nhìn sang Bàng Nghi Chi đang thất thần cô đơn, nhớ tới gì đó, nàng lại bất giác nhìn Đàm Đài Tẫn.
Thiếu niên rũ mắt, cảm thấy có người đang nhìn mình, nghi hoặc ngẩng lên, đụng phải ánh mắt của Tô Tô.
Tô Tô không thú vị dịch ánh mắt đi.
Thôi được rồi, vốn dĩ cho rằng tà vật thiếu niên bên cạnh mình cũng sẽ nhìn chằm chằm Diệp Băng Thường không chớp mắt chứ. Kết quả gã lại khắc chế như vậy.
Có phải sợ nàng đánh gã không?
Diệp Băng Thường hiện là người phụ nữ duy nhất ở hậu viện của Tiêu Lẫm, ngồi xuống phía sau Tiêu Lẫm, nàng ta hướng về Diệp đại tướng quân khẽ gật đầu:
– Cha.
Diệp Khiếu gật gật đầu, mắt hổ trừng trừng với con gái đang ăn dâu tây phía sau mình.
– Tịch Vụ!
Tô Tô đang cắn nửa quả dâu tây, vội vàng nuốt xuống.
Biết rồi biết rồi. Khom người xin lỗi đúng không, nàng đã rất nhuần nhuyễn rồi!
Tô Tô đứng lên, hành lễ với Diệp Băng Thường, ngượng ngùng nói:
– Muội xin lỗi đại tỷ tỷ. Lần trước trên cung yến, Tịch Vụ không nên đẩy ngã tỷ. Tịch Vụ xin lỗi tỷ, mong tỷ tha thứ cho muội.
Diệp Băng Thường ngẩn người, ngay sau đó cười nói:
– Không sao đâu, tỷ muội chúng ta chỉ đùa vui thôi. Ta biết Tam muội muội không phải cố ý.
Nàng ta dùng ánh mắt dịu dàng đánh giá Tô Tô, vui vẻ nói:
– Tam muội muội trưởng thành rồi.
Nàng ta khoan dung như vậy thật sự ngoài dự liệu của Tô Tô. Vị đại tỷ tỷ mà nguyên chủ ghét cay ghét đắng hình như con người cũng không tệ lắm?
Nghĩ đến đây, chút khả nghi trong lòng Tô Tô tan đi, áy náy càng ràng hơn. Diệp Băng Thường đúng là mang vẻ mặt có bệnh, dưới lớp trang điểm, có thể lờ mờ thấy chị ta không được khỏe.
Quả nhiên, sau đó trong bữa tiệc, chị ta thỉnh thoảng dùng khăn tay che miệng, ho khe khẽ.
Nha hoàn Tiểu Tuệ đỡ lấy Diệp Băng Thường nói:
– Nương nương, người dễ dàng bỏ qua cho Diệp tam tiểu thư vậy sao, hôm đó cô ta rõ ràng cố ý…
Diệp Băng Thường nhíu mày thấp giọng nói:
– Tiểu Tuệ, không được nhiều lời.
Tiểu Tuệ ngượng ngùng vâng dạ.
Lúc còn chưa xuất các, tam cô nương thường xuyên bắt nạt ức hiếp đại cô nương, hiện giờ đại cô nương có chỗ dựa, ấy thế mà vẫn nhiều lần phải nhường nhịn tam cô nương.
Diệp Băng Thường khẽ thở dài, nhìn thiếu nữ mặc váy đỏ nhạt phía sau Diệp đại tướng quân, cũng mong Tam muội muội thật sự trưởng thành.