Chờ Tô Tô cùng đại phu đi xa, Đạm Đài Tẫn mở mắt ra.

Không tới bao lâu, một gã sai vặt áo xám mang thức ăn nước uống đến, thấy Đạm Đài Tẫn đã tỉnh, gã sai vặt hoảng sợ.

– Chất tử, dùng bữa đi. – Gã sai vặt đặt khay thức ăn xuống.

Đàm Đài Tẫn chống tay đỡ mình lên, ăn cái gì.

Gã sai vặt đứng một bên, lạnh nhạt nói:

– Mấy ngày tới, nô tài sẽ đúng bữa đưa cơm đến cho Chất tử điện hạ, chỉ xin Chất tử đừng rời khỏi Đông Uyển.

Đàm Đài Tẫn nói:

– Cảm ơn ngươi.

Gã sai vặt thấy thiếu niên trước mắt thái độ khiêm tốn, chân thành, trong bất giác có chút áy náy.

Bọn hạ nhân có đôi khi cố ý làm vậy đối với Đàm Đài Tẫn, dẫu sao thì thân phận gã đặc biệt, ức hiếp bắt nạt gã có một loại khoái cảm rất thỏa mãn. Nhưng tưởng tượng, người trước mắt này có lẽ sống còn không tốt bằng họ nữa.

Gã sai vặt không kìm được nói:

– Chất tử điện hạ, cửa sổ Đông Uyển bị hỏng rồi, buổi chiều nô tài dẫn người đến sửa.

Đạm Đài Tẫn cười ái ngại:

– Không cần đâu.

Gã sai vặt bụng nghĩ, Chất tử có tâm địa tốt thật, bị cố tình đối xử khắt khe nhưng không hề oán hận bọn họ. Y không nhắc đến tam tiểu thư, tam tiểu thư không cho y nhắc tới cô ấy, cũng may Chất tử cũng không hỏi, bằng không gã sai vặt cũng không biết nên trả lời thế nào nữa.

Khi gã sai vặt thu dọn hộp đồ ăn đi rồi, Đông Uyển hoàn toàn yên tĩnh trở lại. Trên nền tuyết bay tới một con quạ toàn thân đen sì, bay xoay quanh phía trên Đông Uyển.

Phủ tướng quân được canh giữ nghiêm ngặt, rất nhạy bén đối với những loại chim truyền tin, nếu là bồ câu, chỉ cần nhìn thấy là sẽ bắn chết ngay. Nhưng mà một con quạ đen thui mang đến xui xẻo, cùng lắm là chỉ mắng chửi mấy câu.

Đàm Đài Tẫn mở cửa sổ ra.

 Gã vươn tay ra, quạ đen vững vàng đậu trên cánh tay gã.

Thiếu niên mặt mày vẫn ôn hòa như cũ, dịu dàng vuốt bộ lông đen nhánh của nó, con quạ đen ở trên cánh tay gã kêu lên một tiếng. Đàm Đài Tẫn đưa ngón tay tái nhợt lên bóp nát cổ nó.

Đầu của nó mềm oặt rũ xuống.

Đạm Đài Tẫn thong thả mở bụng con quạ đen, lấy ra một viên lạp hoàn. Sau đó bóp nát lạp hoàn, gã lấy ra một tờ giấy gấp.

Nhanh như gió mà đọc xong, gã ném thi thể con quạ đen ra ngoài cửa sổ.

Thiếu niên rũ mí mắt xuống tạo thành bóng mờ, như suy tư gì đó.

Con quạ đen sì rơi vào trong tuyết, rất nhanh toàn bộ thi thể đã bị tuyết lớn phủ kín.

*

Trên đường về Tô Tô gặp được một người đàn ông áo nâu. Nàng kịp phản ứng biết đây là ai.

– Nhị ca, huynh chờ chút.

Diệp Trữ Phong kinh ngạc quay đầu lại, chào hỏi:

– Tam muội muội.

– Nhị ca định ra phủ ạ?

Diệp Trữ Phong không được tự nhiên nhìn xuống giày ống của mình:

– Giấy bút hết rồi, ta ra phủ để mua.

Tô Tô quan sát anh ta.

Người đàn ông này mặt mày thanh tú, nhìn khá thư sinh yếu ớt.

Phủ tướng quân có bốn vị công tử, vị nhị công tử này mang đến cảm giác không tồn tại nhất. Vào năm y ba tuổi, Diệp tướng quân đón y từ nông thôn về phủ. Khi ấy, Diệp Khiếu đưa đứa bé cho quản gia.

– Về sau nó tên Diệp Trữ Phong.

Tất cả những đứa bé trong phủ đều có mẹ, ngoại trừ tam tiểu thư Diệp Tịch Vụ cùng nhị công tử Diệp Trữ Phong.

Mẫu thân Diệp Tịch Vụ mất sớm, mà Diệp Trữ Phong lại là con một quả phụ trong thôn mà trong lúc Diệp Khiếu đi đánh giặc, trên đường hành quân đã dừng lại ở một thôn trang đó dưỡng thương, mấy ngày mây mưa, sau đó được sinh ra.

Người trong phủ tướng quân biết rõ thân thế của nhị công tử, hết sức coi thường y.

Diệp Trữ Phong biết thân phận hổ thẹn của mình, ở trong phủ từ trước đến nay sinh hoạt như một người vô hình, ngay cả tứ công tử 6 tuổi cũng biết nhị ca là người nhút nhát và dễ bắt nạt nhất.

Tính cách Diệp Trữ Phong quái gở, trước kia chỉ có Diệp Băng Thường mới có quan hệ tốt với y.

Tô Tô tự nói thầm trong lòng, nhân duyên của Diệp Băng Thường này cũng tốt quá đi.

Tuyên Vương cùng Bàng Nghi Chi thì không cần nhắc tới, nhưng người lặng lẽ ít nói như Diệp Trữ Phong mà lại có quan hệ tốt với Diệp Băng Thường, điều này làm cho Tô Tô càng thêm tò mò đối với vị thứ tỷ này.

Diệp Trữ Phong bị Tô Tô ngăn lại, trên mặt lộ rõ sự lo lắng.

Y gục đầu xuống:

– Tam muội có gì không?

Tô Tô gật đầu:

– Lần trước Tịch Vụ không cẩn thận làm hại đại tỷ tỷ rơi xuống nước, trong lòng rất lo. Nghe nói Tuyên Vương qua mấy ngày nữa thì dọn ra cung tới ở tại phủ đệ ngoài cung, muội muốn chuẩn bị một phần quà để tặng xin lỗi đại tỷ tỷ. Nhị ca, muội nghe nói quan hệ giữa huynh với đại tỷ tỷ rất tốt, huynh biết tỷ ấy thích cái gì không?

Diệp Trữ Phong vội xua tay nói:

– Tam muội hiểu lầm rồi, ta với Băng Thường muội cũng chỉ thỉnh thoảng trò chuyện với nhau thôi, cũng không biết muội ấy thích cái gì.

Tô Tô nhìn biểu cảm của y liền biết, y cho rằng nàng tới là để điều tra.

Toàn bộ phủ tướng quân đều biết, người mà đại tiểu thư lấy là người trong lòng của tam tiểu thư, mà tam tiểu thư có tiếng là độc ác và ghi thù.

Tô Tô bất lực, nói:

– Nếu vậy, muội không làm phiền huynh nữa.

Diệp Trữ Phong chắp tay với nàng đang định đi, Tô Tô hít hít mũi:

– Trên người huynh có mùi hương vì vậy?

Diệp Trữ Phong mặt hơi tái đi, không được tự nhiên mà đẩy Tô Tô đang như con cún nhỏ ngửi tới ngửi lui ra.

– Tam muội muội…

Thấy y xấu hổ mặt đỏ tới tận mang tai, Tô Tô cũng không làm y khó xử, đành phải nói:

– Muội xin lỗi, chắc muội nhầm rồi.

Tô Tô nghi hoặc trong lòng, mùi hương này quá quen thuộc, rốt cuộc nàng đã từng ngửi ở đâu rồi nhỉ?

Chớp mắt đã không thấy bóng dáng Diệp Trữ Phong đâu.

Tô Tô bụng nghĩ nên hỏi khí linh trong vòng ngọc một chút, nhưng mà nó vẫn ngủ rất say, nàng đành phải thôi.

Xuân Đào mặt nhỏ đỏ bừng chạy tới:

– Tiểu thư ơi!

Cô ấy cẩn thận hỏi:

– Em nghe Hỉ Hỉ nói, tiểu thư không để Bích Liễu hầu hạ cô nữa.

Tô Tô gật đầu.

Xuân Đào vui sướng cười rộ lên.

Tô Tô nghiêng đầu sang nhìn, Xuân Đào vội xua tay:

– Không phải Xuân Đào…muốn nói xấu Bích Liễu tỷ tỷ, cũng không phải ghen ghét Bích Liễu tỷ tỷ, mà là…mà là…

Mặt cô nàng đỏ lên, mãi sau mới nói tiếp được, – Trong thời gian Bích Liễu tỷ tỷ không ở bên tiểu thư, Xuân Đào với Hỉ Hỉ đều cảm thấy tiểu thư thay đổi rất nhiều, bọn em sợ tiểu thư lại biến trở về như cũ.

Nói xong mới ý thức được mình lỡ lời, hoảng hốt giải thích:

– Không phải nô tỳ nói tiểu thư lúc trước không tốt…Nô tỳ…Nô tỳ…

Tô Tô thấy cô nàng lắp bắp như sắp khóc đến nơi rồi, cười nói:

– Không sao đâu, ta không giận.

Tuy nói sự thay đổi của mình không liên quan gì đến Bích Liễu, nhưng mà trước kia Bích Liễu không ít lần xui khiến nguyên chủ, đó là sự thật.

Xuân Đào cùng với Hỉ Hỉ lo lắng cũng không sai.

– Đã có tin tức ở chỗ nhị công tử và tam công tử chưa?

Nhắc đến cái này, Xuân Đào đáp ngay:

– Bẩm tiểu thư, nô tỳ hỏi quản gia rồi. Ông ấy nói nhị công tử và tam công tử dạo này hay đi ra ngoài lắm. Đặc biệt là nhị công tử, đôi lúc buổi sáng đi mà tối mịt với về.

Tô Tô kinh ngạc:

– Đi ra ngoài cả ngày á?

Xuân Đào gật đầu:

– Nhưng nô tỳ không biết hai vị công tử đang làm gì ạ.

Tô Tô cảm thấy trực giác của mình không sai, Diệp Trữ Phong này rất có vấn đề. Hôm nay đi mua bút mực, lúc trước thì sao, không thể ngày nào cũng hết bút giấy và mực chứ.

Nghĩ nghĩ, nàng bảo quản gia tìm tới mấy gã ăn mày, cho mỗi gã một thỏi bạc.

– Các ngươi chia nhau ra theo dõi nhị công tử và tam công tử, xem họ đi đâu, làm những gì, ở nơi kỳ lạ gì, toàn bộ đều nói cho ta biết.

Nàng vung tay nhỏ lên, rất phóng khoáng, – Làm tốt, ta sẽ thưởng thêm một thỏi vàng nữa.

Đám ăn mày mắt sáng rực, liên tục cảm ơn.

– Tam tiểu thư yên tâm, hễ có gió thổi cỏ lay gì, bọn tiểu nhân sẽ chú ý cẩn thận ạ.

Tô Tô nghĩ thầm, các sư thúc nói rất đúng, tam giới có tiền cũng có thể khiến quỷ đẩy ma.

Xem ra, đừng nói quỷ đẩy ma, ma đẩy quỷ cũng đều được ấy chứ.

Quả nhiên, không quá hai ngày, liền có một gã ăn mày chạy tới báo cáo.

– Tam tiểu thư, tiểu nhân nhìn thấy nhị công tử hai ngày nay ngày nào cũng đến một biệt viện, bên ngoài biệt viện có trồng mấy cây hoa mai, có một cô gái áo vàng rất xinh đẹp ở trong đó. Nhị công tử sáng đến buổi tối mới rời đi.

Tô Tô suy tư, vị nhị ca sinh hoạt giống như kẻ vô hình kia lại chơi trò kim ốc tàng kiều ư?

Nàng đúng theo lời hứa cho gã ăn mày thêm một thỏi bạc.

Chỉ chốc lát sau, một cái gã ăn mày khác cũng tới lĩnh thưởng.

– Tam công tử hôm qua ra ngoài, cùng với công tử nhà Trần Thượng thư đến tửu lầu ăn cơm, sau đó cùng vào sòng bạc.

Tô Tô chớp chớp mắt.

Sòng bạc à, là như nàng nghĩ đúng không?

Xem ra nhị ca tam đệ đều có bí mật.

Tô Tô còn chưa kịp điều tra rõ hai việc này, Diệp Diệp đại tướng quân báo cho nàng, ngày mai sinh nhật Tuyên vương, đến lúc đó ông sẽ đưa Tô Tô cùng qua đó tham dự.

Tuyên vương đã trưởng thành, lần này có phong hào, dọn ra hoàng cung, nhân sinh nhật mà mở tiệc chiêu đãi các đại thần.

Đương nhiên, y tính cách khiêm tốn, cũng không tổ chức quá long trọng hoành tráng.

Hoàng đế đang lúc tráng niên, một số ít hoàng tử càng khiêm tốn, càng bình thường càng tốt.

Diệp Khiếu nhìn sang Tô Tô:

– Lần này ngoan ngoãn cho cha đó, còn dám gây ra chuyện nữa, ngay cả tổ mẫu con cũng không bảo vệ được con đâu. Gặp đại tỷ tỷ con thì nhớ phải xin lỗi biết chưa.

Thật đúng là khắp thiên hạ đều cảm thấy Tô Tô sẽ nhào lên trên người Lục điện hạ.

Tô Tô bất đắc dĩ nói:

– Cha yên tâm, con biết rồi ạ.

Tô Tô không cho rằng Diệp tướng quân bảo vệ Diệp Băng Thường.

Trước kia khi mà Diệp Băng Thường chưa gả chồng, có chuyện bất hòa gì với tam cô nương thì đều là chuyện trong nhà của Diệp gia. Nay Diệp Băng Thường gả cho Tuyên Vương, Diệp gia dù sao cũng phải cho người ta một sự tôn trọng nhất định.

Lần trước nguyên thân đẩy người ta xuống hồ, vô số đôi mắt đều thấy cả.

Tiêu Lẫm tính tình tuy ôn hòa, nhưng người ta là một hoàng tử, Diệp gia không thể không chú trọng thể diện của hoàng gia, Tiêu Tuyên Vương chỉ yêu cầu Tô Tô xin lỗi đã cách thức xử lý nhẹ nhàng lắm rồi.

Bề ngoài thì là bảo vệ Diệp Băng Thường, thực ra là bảo vệ Tô Tô.

Hiếm khi thấy được tiểu ma nữ trong nhà nghe lời như thế, Diệp Khiếu kinh ngạc, hừ một tiếng, không quở mắng nàng nữa.

Trầm ngâm một lát, Diệp Khiếu nói:

– Để Chất tử đi theo nữa.

Hiện giờ hai người đã thành hôn, về tình về lý, Tô Tô đi phủ đệ Tuyên vương, Chất tử đồng hành cùng là điều hợp lẽ tự nhiên.

Tô Tô liếc nhìn người cha tướng quân, Diệp tướng quân cũng không hiểu được quan hệ rắc rối của bốn người họ trong đó, cho nên mới bình thản như vậy. Nếu mà biết được, có khi mà tức đến dậm chân ấy chứ.

Tô Tô hết sức chờ mong cảnh tượng nhìn thấy Diệp Băng Thường. Nàng chỉ từ người khác nghe nói đến vị thứ tỷ xinh đẹp dịu dàng này, cộng thêm bức họa thẹn thùng mà trong lúc vô tình mà nhìn thấy được kia nữa.

Nghĩ đến chiếc khuyên tai của cô gái mà Đàm Đài Tẫn cất giữ kia, Tô Tô chống má, lẽ nào nhiệm vụ rút Tà cốt lần này của nàng, điểm mấu chốt là ở trên người Diệp Băng Thường.

**

Sáng sớm Xuân Đào cùng Hỉ Hỉ đến đánh thức Tô Tô dậy.

Tô Tô ngồi trước gương, hai nha hoàn như lâm đại địch.

Hỉ Hỉ lấy ra một bộ y phục màu tím thướt tha đẹp đẽ, thấp thỏm hỏi:

– Tiểu thư thấy cái này thế nào, đây là Cẩm Tú phường tỉ mỉ làm cho cô đó.

– Đẹp thì đẹp, nhưng Hỉ Hỉ à, đây là váy mùa thu, giờ đang là mùa đông đấy.

Nàng thân thể phàm thai, không chịu được lạnh.

Hỉ Hỉ nghĩ bụng, trước kia tiểu thư ra ngoài gặp Lục điện hạ, đừng nói là vào đông mặc váy thu mà là mặc váy hè, tiểu thư cũng sẽ không do dự mà mặc ngay.

Ở đâu có đại tiểu thư thì tam tiểu thư sẽ giống như con khổng tước sục sôi ý chí chiến đấu, chỉ sợ mình kém người ta.

Trước kia đều là Bích Liễu giúp tiểu thư trang điểm, lần này đổi thành Xuân Đào cùng Hỉ Hỉ, hai cô nàng sợ mình chân tay vụng về, thẩm mỹ kém, làm mất mặt mũi của tam tiểu thư.

Thấy hai cô gái do dự, Tô Tô chỉ tay:

– Bộ kia đi.

Nàng chỉ vào chiếc váy đỏ nhạt.

Nhìn rất ấm áp.

Xuân Đào cười nói:

– Vậy cũng tốt, để tiểu thư đỡ bị lạnh.

Hỉ Hỉ khéo tay, búi tóc xong, nói:

– Tiểu thư, trong viện có cây hồng mai đang nở đẹp lắm, nô tỳ vẽ hoa điền cho cô nhé.

Tô Tô chưa từng vẽ hoa điền nhân gian, hết sức tò mò:

– Được đó.

Vì thế Hỉ Hỉ liền cẩn thận mà vẽ nửa đóa hoa mai tinh xảo giữa mày cho Tô Tô.

Tô Tô nhìn đóa hoa giữa trán, hiếu kỳ sờ sờ nó.

Bản thể của nàng sinh ra có một vết chu sa đỏ tươi giữa trán, đẹp đẽ và diễm lệ vô cùng. Nửa đóa hoa mai này làm cho Tô Tô cảm thấy thân thiết.

Xuân Đào khen:

– Tam tiểu thư xinh quá.

Tô Tô nhìn mình trong gương, diện mạo của Diệp tam tiểu thư mang theo vài phần khí chất ngây thơ thuần khiết. Không đủ quyến rũ, nhưng hết sức có linh khí, xứng với vẻ đẹp của em gái nhà bên, hoạt bát ngây thơ, phối với bộ váy đông màu đỏ nhạt, trông giống như một quả cầu tuyết mềm mại.

Tô Tô nhìn nhìn, càng nhìn càng thấy gương mặt này hết sức dễ thương đáng yêu.

Nàng đi ra ngoài, phát hiện bên ngoài tuyết vẫn còn rơi.

Hỉ Hỉ lẩm bẩm:

– Mùa đông năm nay sao ngày nào cũng có tuyết rơi thế?

Xuân Đào vội khoác thêm áo choàng cho Tô Tô, tán đồng gật đầu.

Tô Tô đi ra khỏi viện tử, thấy trước phủ tướng quân đã có một bóng dáng cao lớn mảnh khảnh đứng đó rồi.

Thiếu niên mặc y phục màu đỏ tím, đứng trước tuyết rơi dày đặc.

Quần áo trên người gã lại là y phục mùa thu, phong phanh mỏng manh làm lộ rõ cơ thể gầy guộc.

Bông tuyết rơi đậu trên lông mi quạ đen của gã, cảm xúc đẹp đẽ chỉ thuộc riêng về thiếu niên, làm Xuân Đào cùng Hỉ Hỉ đều không nhịn được mà nhìn nhiều hơn.

Xuân Đào ngây đần người ra, Chất tử điện hạ cũng thật là soái nha, cũng không hề kém so với Tuyên vương điện hạ đâu.

Diệp đại tướng quân không thích ngồi xe ngựa, cưỡi ngựa ở đằng trước.

Đàm Đài Tẫn lầu đầu tiên nhìn thấy Diệp tam tiểu thư vào đông khi ra ngoài ăn mặc quần áo mùa đông đứng đắn nghiêm chỉnh, có lẽ là bởi vì ấm áp mà đôi má của cô gái mang một quầng sáng màu hồng nhạt.

Nàng đi cùng Xuân Đào, mặt mày nhu mì ôn hòa, mang theo nụ cười, rất hiếm khi lộ ra một chút tính khí ngây thơ đúng với lứa tuổi của mình.

Đàm Đài Tẫn chìa tay ra với Tô Tô.

Tô Tô nhìn bàn tay với những ngón tay thon dài tai tái kia, ý cười bên khóe môi nhạt đi, phớt lờ gã, tự lên xe ngựa.

Xuân Đào liếc nhanh nhìn Chất tử.

Thiếu niên thu tay về, rũ đôi mắt xuống, chịu đựng nhẫn nhục giống như trước, đi theo tam tiểu thư lên xe ngựa.

Dọc theo đường đi nhàm chán, Tô Tô trợn mắt nhìn Đàm Đài Tẫn.

Tà vật thật là thần kỳ, nói gã cứng cỏi thì động một tí là yếu ớt như sắp chết, nhưng nói gã ốm yếu thì gã lại như cỏ dại nơi đất hoang, hồi phục rất nhanh chóng.

Nàng ôm một cái lò sưởi bằng lông, tay Đàm Đài Tẫn đặt ở đầu gối.

Tô Tô nhìn ngón tay gã từng đốt đỏ rực.

Trong lòng nàng muốn tìm hiểu về tà vật, vì vậy bất đắc dĩ hỏi:

– Tay ngươi làm sao vậy?

Đàm Đài Tẫn hết sức ngỡ ngàng, không ngờ thiếu nữ lại chủ động trò chuyện với mình, gã mím khóe môi hơi nứt nẻ, trả lời:

– Bị nứt da.

Sau đó gã liền thấy trong mắt thiếu nữ ánh lên ý cười vui sướng khi người khác gặp họa. Ngay sau đó như ý thức được điều này là không hay, nàng lại ảo não thu cảm xúc này về.

Tô Tô nghiêm mặt nhỏ:

– Ngươi không sợ lạnh mà ăn mặc như này, là vì để gặp người trong lòng à?

Đi gặp Diệp Băng Thường mà có vẻ rất có lòng nha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play