Tính cách của Tiêu Lẫm khiêm tốn không kiêu căng ngạo mạn, cho nên bữa tiệc sinh nhật của anh ta không có nhiều thú vị.
Sau khi ca cơ lên sân khấu biểu diễn điệu múa xong, chỉ còn lại các đại thần trò chuyện lẫn nhau.
Đúng lúc này, một người đàn ông cười sang sảng đi đến. Anh ta đội ngọc quan, mặc trang phục trắng, bên hông đeo một miếng ngọc trong suốt.
– Sinh nhật Lục đệ, bổn vương tới muộn, mong Lục đệ chớ trách.
Anh ta tuy cười nhưng trong mắt lại lạnh như băng.
Tiêu Lẫm ngồi ở vị trí chủ tọa sắc mặt vốn ôn hòa, nhìn thấy anh ta thì lạnh đi mấy phần. Y đứng lên.
– Tứ ca.
Thì ra là Triệu Vương.
Tô Tô lặng lẽ quan sát vị Triệu Vương này, anh ta bước đi hơi chếnh choáng, có một màu xanh đen nông dưới đáy mắt, ánh mắt sắc bén.
Vừa nhìn là biết đây là người không dễ sống chung rồi.
Thân phận của Triệu Vương cũng không bình thường chút nào, mẫu thân anh ta là vị quý phi được hoàng đế sủng ái nhất, thế lực mẫu tộc của quý phi cũng rất mạnh, việc tranh giành ngôi vị hoàng đế tương lai, anh ta là đối thủ lớn nhất của Tiêu Lẫm.
Triệu Vương Tiêu Thận ngồi xuống một vị trí chủ khác, anh ta híp đôi mắt lại, ánh mắt dừng ở trên người Diệp Băng Thường.
– Thường trắc phi, nhiều ngày không gặp, sao lại càng yếu ớt đáng thương vậy. Khuôn mặt nhỏ tái nhợt này thật là làm cho người ta thêm yêu thương. Lẽ nào Lục đệ đối xử với muội không tốt?
Anh ta vừa nói vừa cười, nhưng ánh mắt không hề có ý tốt đẹp mà chỉ dừng ở nơi cổ áo của Diệp Băng Thường.
Diệp Băng Thường không được tự nhiên dời ánh mắt đi, trên khuôn mặt nhợt nhạt lộ vẻ không vui, nàng ta vẫn theo lễ nghĩa đầy đủ đứng lên hành lễ.
– Mong Triệu vương điện hạ chớ trêu đùa thiếp thân nữa.
Triệu Vương nhướn môi lên, đôi mắt như chim ưng vẫn nhìn chòng chọc vào Diệp Băng Thường.
Tiêu Lẫm đã sầm mặt xuống, đặt mạnh chén rượu xuống bàn.
– Tứ ca, việc nhà của bổn vương không nhọc Tứ ca lo lắng.
Triệu Vương chép chép miệng, thấy nhân vật thần tiên Tiêu Lẫm tức giận thì không dám tiếp tục gây sự nữa. Vị Lục đệ này tính tình rộng rãi, nhưng không chọc vào còn tốt, thật sự chọc vào rồi, người thiệt chỉ có mình thôi. Anh ta dời ánh mắt đi, nghĩ đến gì đó, lại hào hứng nhìn về bên phía Diệp gia.
– Diệp Tam cô nương cũng ở đây à.
Triệu Vương nhìn thấy Tô Tô, trong mắt hiện rõ vẻ hứng thú.
Ấn tượng của anh ta về vị tam tiểu thư này vẫn còn rất rõ, đó là một cô gái nhỏ đanh đá, ngang ngược, tâm địa rắn rết, nhưng hôm nay, vị Diệp Tam cô nương này giữa mày điểm bông hoa đỏ thắm, lại có một loại phong tình rất đặc biệt.
Nếu nói Diệp đại tiểu thư là đóa hoa sen nở rộ xinh đẹp, thì vị tam tiểu thư này lại là nụ thược dược e ấp mới nở.
Một thiếu nữ vừa có nét trưởng thành lại vừa có nét ngây thơ quyến rũ.
Hai vị cô nương Diệp gia, mỗi người đều một vẻ.
Tô Tô không ngờ, mình đang ăn dưa say sưa thì vị Triệu Vương này lại quay sang chú ý đến mình.
Ánh mắt anh ta dính nhớp làm người ta không thấy thoải mái.
Nhưng nàng vẫn bình thản, đáp lại Triệu Vương:
– Thần nữ vấn an Triệu vương điện hạ.
Ngay sau đó nàng rất ác ý trốn ra sau lưng Đàm Đài Tẫn.
Lên đi! Ma đầu xấu xa, lên đối mặt với Triệu Vương đi.
Đàm Đài Tẫn ngạc nhiên nhìn thiếu nữ phía sau mình.
Nàng đang nghiêm trang nhìn lại gã.
Ánh mắt Đàm Đài Tẫn đầy vẻ khó hiểu, liếc nàng một cái, thay nàng đối mặt với ánh mắt của Triệu Vương.
Triệu Vương cười quỷ quyệt.
– Chất tử, đã lâu không gặp, cuộc sống ở phủ tướng quân có tốt hơn lãnh cung không?
Tô Tô cảm thấy gã Triệu Vương này chẳng khác gì con cua đi ngang, không chỉ háo sắc, còn rất ác ý, bắt được ai thì đều phải nói móc vài câu mới chịu.
Từ lúc anh ta xuất hiện tại bữa tiệc, toàn bộ bầu không khí đều thay đổi.
Đàm Đài Tẫn nói:
– Cảm ơn Triệu Vương đã quan tâm, phủ tướng quân rất tốt.
– Thế thì tốt rồi. Làm bổn vương cứ lo lắng cho người bạn chơi lúc còn bé của mình đấy.
Triệu Vương mở áo choàng ra, hai chân hơi dạng ra, thần sắc lộ rõ ý khinh miệt châm biếm.
Đàm Đài Tẫn vẻ mặt không biểu cảm, gật đầu kính một chén rượu với Triệu Vương.
Triệu Vương nhướng mày, có vẻ khá bất ngờ.
Gã chất tử tù binh ti tiện này trước kia từng chui qua háng mình, khi chui qua, bàn tay nắm chặt bùn đất, gân xanh trên mu bàn tay nổi phồng lên.
Hiện giờ anh ta ám chỉ chuyện này hòng làm nhục chất tử, phản ứng của Đàm Đài Tẫn lại vô cùng bình tĩnh.
Rất thú vị.
Tô Tô nghe vậy, tim bất giác thít chặt. Nàng nhớ lần trước ma ma trong cung có nói, các hoàng tử dường như thích trò đùa bỡn hạ nhục Đàm Đài Tẫn để tìm thú vui cho mình.
Triệu Vương đã từng làm gì với Đàm Đài Tẫn?
Nàng không kìm nổi quay sang Đàm Đài Tẫn, cố gắng muốn nhìn thấy được điều gì đó ở gã, nhưng chỉ nhìn được nửa bên mặt gầy gò của thiếu niên, lông mi dài của gã che khuất đôi mắt đen như mực, quá là bình thản.
Bầu không khí hòa thuận vui vẻ của yến hội bởi vì Triệu Vương mà sắp bị đông cứng, một vị đại thần mập mạp cười nói:
– Thời gian trước hạ quan vừa từ biên cảnh Đại Hạ trở về, mang về rất nhiều thứ thú vị, không biết hai vị Vương gia cũng các vị đại thần có hứng thú chiêm ngưỡng hay không?
Triệu Vương đổ người về phía trước nói:
– Ồ? Lý đại nhân đừng có lấy mấy thứ tầm thường để lừa gạt bổn vương đấy. Lấy ra xem nào.
Lý đại nhân cười to:
– Hạ quan không dám.
Ông ta vỗ tay, hạ nhân nâng một vật hình vuông to lớn tiến vào, nó bị bịt kín bằng vải lụa đen, không nhìn rõ bên trong là gì.
Lý đại nhân đi tới hất miếng vải lên.
Bên trong lồng sắt là một con sư tử dũng mãnh đang nằm.
Mọi người đều nhìn nhau.
Bàng Nghi Chi nói:
– Lý đại nhân, sư tử tuy không thường thấy nhưng không phải thứ hiếm lạ gì. Lý đại nhân có ý gì?
Lý đại nhân cười híp cả mắt lại.
– Các vị đừng sốt ruột, trò hay ở phía sau.
Ông ta lấy trong người ra một hộp ngọc cỡ bằng bàn tay. Mở nắp hộp ngọc ra, ném nó vào trong lồng sắt.
Tô Tô có một dự cảm không hay, nàng nhìn không chớp vào cái hộp kia.
Một con ong to bằng móng tay bay ra khỏi hộp.
– Đây là ong Xích Viêm, đừng thấy nó nhỏ, chỉ riêng nó thôi, sư tử không phải đối thủ của nó đâu.
Ông ta vừa dứt lời, con sư tử cảnh giác đứng lên, con ong toàn thân đỏ như lửa chui tọt vào trong tai sư tử.
Sư tử bắt đầu bắt đầu cáu kỉnh đụng vào lồng sắt.
Theo nụ cười tươi của Lý đại nhân, ngay sau đó, sư tử run rẩy ngã xuống, đầu của nó vỡ toạc ra, máu bắn ra đầy đất.
Mà con ong Xích viêm lúc trước to bằng ngón tay cái thì hiện giờ đã to thành nắm tay của người đàn ông cường tráng trưởng thành.
Mọi người đều trợn trừng mắt khó tin.
Các nữ quyến thì mặt mày tái mét, dùng khăn tay che đôi mắt, dạ dày khó chịu.
Tô Tô bỗng buông đũa xuống.
Nào có phải thứ hiếm lạ, ong Xích Viêm này rõ ràng là yêu vật.
Làm sao yêu vật lại xuất hiện ở nhân gian được?
Quả nhiên, ngay sau đó Lý đại nhân vốn hòa nhã phúc hậu bộ mặt trở nên vặn vẹo:
– Các vị xem náo nhiệt đủ rồi, giờ an tâm xuống hoàng tuyền đi.
Ngay khoảnh khắc xảy ra biến cố, dưới chuồng sư tử, hàng chục con ong Xích Viêm bất ngờ lao ra.
Ong Xích Viêm lao về phía đám đông, tiếng la hét vang lên không dứt.
Diệp đại tướng quân cũng biến đổi sắc mặt rút bội kiếm ra bắt đầu đầu chém vào đám ong Xích Viêm bay về phía mình.
Ai nấy đều đã chứng kiến được sức mạnh của con ong này, để nó chui vào cơ thể, nào còn đường sống nữa.
Tiêu Lẫm phản ứng còn nhanh hơn, một kiếm chém trúng con ong Xích Viêm, quay lại ra lệnh:
– Bảo vệ trắc phi rời đi!
Diệp Băng Thường nắm lấy tay Tiêu Lẫm, giọng run lên:
– Vương gia.
Tiêu Lẫm nói:
– Đi đi.
Y kéo áo choàng trên người mình xuống, phủ lên người Diệp Băng Thường, đẩy cô ta cho tỳ nữ.
Thủ hạ vội vàng che chở Diệp Băng Thường rời khỏi.
Tô Tô cũng biết phiền phức lớn rồi, cứ tưởng rằng nhân gian thái bình, kết quả tham gia một bữa tiệc sinh nhật thôi lại xuất hiện thứ không nên thấy.
Diệp đại tướng quân dù cho võ công cao cường, nhưng mà dẫu sao cũng là người phàm, đã từng gặp phải ong xích Viên quái lại hung tàn bao giờ đâu. Ong Xích Viêm linh hoạt, Diệp Khiếu chống đỡ rất khó khăn.
Trong viện tử tiếng kêu la thảm thiết không ngừng, ong Xích Viêm phá tan cơ thể con người, trở nên càng lúc càng to lớn.
Khi một con ong Xích Viêm sắp chui vào đầu Diệp đại tướng quân, một thanh kiếm sáng như tuyết chém nó thành hai nửa.
Diệp Khiếu quay đầu lại, thấy một đôi mắt xinh đẹp sắc bén.
– Tịch Vụ?
Tô Tô cũng không lo được người cha tướng quân sẽ nghĩ thế nào, cổ tay nàng chuyển một cái, kéo một đường kiếm hoa đưa ngang trước người.
– Cha, chúng ta chạy nhanh đi.
Chờ ong Xích Viêm càng lúc càng lớn thì càng khó đối phó.
Trong lòng Diệp Khiếu chùng xuống, cũng nhanh chóng phân biệt nặng nhẹ, lui ra phía ngoài cổng.
Thứ này con người còn lâu mới có thể đối phó được. Chỉ tầm mười con ong Xích Viêm xông đến, Tô Tô khó khăn lắm mới đâm chết được một con.
Vừa quay đầu nhìn đã thấy Diệp tướng quân đã ra phía cổng lớn, nàng còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, quay đầu trở lại đã không thấy Đàm Đài Tẫn đâu nữa.
Tô Tô: …
Trong lòng nàng hoảng hốt, nếu gã xảy ra chuyện gì, nàng cũng không cần sống nữa, tam giới tiêu tùng rồi.
Chỉ một khoảnh khắc quay đầu kia, một con ong Xích Viêm bay tới phía nàng.
Cổ tay bỗng bị người ta bắt lấy.
Tô Tô kinh ngạc kêu lên:
– Đại sư huynh!
Tiêu Lẫm nhíu mày, không rõ Diệp Tịch Vụ này sao lại gọi mình như thế.
– Ngớ ra cái gì, đi mau!
Tuy y không ưa gì Diệp Tam tiểu thư, nhưng không thể thấy chết mà không cứu.
Tiêu Lẫm vung kiếm, khác hoàn toàn với tư thái khiêm tốn của y, kiếm của y mang theo hàn quang sắc bén, nhẹ và thoáng, nhanh và lạnh.
Ong Xích Viêm thấy không thể làm gì được y, không dám xông về phía y nữa.
Ào ào thoát đi.
Tô Tô đột ngột được Tiêu Lẫm cứu, nàng vô cùng cảm động, đại sư huynh chưa từng thay đổi nha.
Ám vệ của Vương phủ xuất hiện, tình hình đã dịu đi không ít.
Nhưng vẫn có ong Xích Viêm hấp thụ lực lượng của cơ thể con người, càng dài càng lớn hơn.
Tô Tô cầm kiếm, cũng không có thời gian để lo cho bản thân, xông vào trong đám đông hỗn loạn nhốn nháo.
Nàng vô cùng nôn nóng Đàm Đài Tẫn đâu? Gã đi đâu rồi?
Không phải xảy ra chuyện rồi chứ.
Trông thấy đằng trước có một người đàn ông đang bị một con ong Xích Viêm to như một đứa trẻ sơ sinh chặn ở một góc, Tô Tô không chút nghĩ ngợi xoay người đâm đi lên.
Kinh hồng kiếm quyết được nàng vận dụng vô cùng nhuần nhuyễn, con ong Xích Viêm bị nàng chém xuống cánh và đầu.
Lúc này Tô Tô mới nhận người suýt gặp nguy hiểm là ai.
Người đàn ông kia ngỡ ngàng không tin nổi nhìn nàng.
Thì ra là Bàng Nghi Chi.
Bàng Nghi Chi văn chương nổi bật, nhưng lại không thiện võ.
Gã lúng ta lúng túng nhìn Tô Tô, mồm miệng trước nay sắc bén đâm thọc người ta giờ thì lắp ba lắp bắp nói không nên lời:
-…Cô…cô…
Hoa điền đẹp đẽ giữa trán của thiếu nữ đã như đóa hoa úa, nhưng đôi mắt với tròng mắt đen trắng rõ ràng của nàng thì vẫn sáng rực và đẹp đến kinh người.
Màu sắc vẫn vô cùng rực rỡ.
Tô Tô nghiêm mặt:
– Bàng đại nhân mau chạy trốn đi.
Nhìn chằm chằm vào nàng làm gì, bộ trên mặt nàng nở ra một đóa hoa hay sao?
Bàng Nghi Chi biểu cảm hết sức phức tạp, quay người định chạy đi.
Tô Tô lại giật tay áo anh ta:
– Từ đã, huynh có thấy Đàm Đài Tẫn đâu không?
– Chất tử á…, – Anh ta nhìn xuống, thấy một gương mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu, đôi mắt tha thiết ngước nhìn mình.
Thiếu nữ cầm kiếm, hai mắt sáng ngời bướng bỉnh.
Trái tim Bàng Nghi Chi chợt đập mạnh, đẩy ngón tay mềm mại của nàng đi, dời ánh mắt đi:
– Không nhìn thấy!
Diệp Băng Thường được ám vệ bảo vệ chạy về hướng trong vương phủ. Đoàn người băng qua núi giả, nha hoàn đột ngột hét lên, Diệp Băng Thường ngoái lại nhìn, thấy Ong Xích Viêm từ trong cơ thể của nha hoàn chui ra, dữ tợn xông về phía mình.
Bọn thị vệ nôn nóng;
– Thường trắc phi!
Hắn vội vàng che chắn, tiếc là chưa từng gặp phải loại quái vật này, thân thủ hoàn toàn mất đi tác dụng.
Thị vệ trợn trừng mắt, ong Xích Viêm đã xuyên qua cơ thể hắn.
Thấy ong Xích Viêm bay tới, một đám thị vệ ngã xuống, ám vệ bảo vệ Diệp Băng Thường cũng không biết tung tích, Diệp Băng Thường bị vấp, ngã xuống dưới đất. Cô ta vừa hoảng sợ vừa tuyệt vọng, lẽ nào hôm nay sẽ phải chết trong sự tấn công của đám quái vật này ư?
Con quái vật trước mắt này lại có thể to lớn bằng một nửa con người đã trưởng thành, chỉ nhìn thôi cô ta cũng sợ phát ngất rồi.
Diệp Băng Thường mặt tái nhợt lui về phía sau.
Ngay sau đó, trước mặt cô ta xuất hiện một vạt áo sắc đỏ tím.
Diệp Băng Thường kinh ngạc ngẩng đầu lên, còn chưa thấy rõ đó là ai, trước mắt cô ta đã tối sầm, mất đi tri giác.
Thiếu niên giơ tay lên, bắt lấy ong Xích Viêm khổng lồ.
Ong Xích Viêm vừa rồi giết người bừa bãi, bị gã nắm lấy xúc tua, thế mà lại hoảng sợ run rẩy.
Đàm Đài Tẫn nghiêng đầu, cười một chút.
Gã chậm rãi nói nhỏ:
– Giết ai cũng được, nhưng ngươi không nên giết nàng ấy.
Bàn tay phải nứt nẻ của gã nắm chặt xúc tu của nó. Ong Xích Viêm chạm phải máu tươi, nó kêu lên âm thành kỳ quái, trong khoảnh khắc hóa thành một bãi chất lỏng tanh tưởi.
Ý cười trên mặt Đàm Đài Tẫn biến mất, lạnh nhạt nhìn chất lỏng màu lửa đỏ dưới đất. Gã xoay người, nhự nhàng bế cô gái lên.
Diệp Băng Thường dựa vào lồng ngực gầy gò của thiếu niên.
Đàm Đài Tẫn bế Diệp Băng Thường đến bên cây liễu bên hồ, đặt xuống, kéo tay phải mảnh khảnh của nàng ta, bôi máu tươi của mình lên trên cổ tay của nàng ta.
Gã thong thả làm xong mọi chuyện, sau đó mới yên tâm mà quay lại.
Có lẽ gã trở về nhìn xem Triệu Vương còn ở đây không.
Chẳng phải Triệu Vương còn hoài niệm cảm giác “ấm áp” khi còn nhỏ hay sao? Gã không ngại giúp vị điện hạ này ôn lại tâm tình trước đây một chút.
Mà Diệp Tịch Vụ, gã thờ ơ nghĩ, trong tình hình này có lẽ đã chết mất xác từ lâu rồi.
Đàm Đài Tẫn đi qua đám đông đang hoảng loạn chạy trốn, xưa gã cụp mi rũ mắt, dáng vẻ nhút nhát, hiện tại đến lượt đám người cao quý kiêu ngạo này hoảng loạn hèn nhát, trốn chạy khắp nơi.
Thấy một cái quan viên đẩy phu nhân của mình về hướng ong Xích Viêm, gã không kìm nổi bật tiếng cười chế nhạo.
Có tác dụng gì đâu?
Quả nhiên, ong Xích Viêm giết vị phu nhân hoảng sợ kia xong, chỉ chưa tới vài giây, vị quan viên cũng đã bị giết.
Đàm Đài Tẫn dựa vào cột nhà đỏ thẫm, hờ hững quan sát một mảnh địa ngục nhân gian này.
Mùi máu tươi lan tràn trong không khí làm gã sung sướng híp mắt, mùi tanh nồng nặc chui vào phổi, gã bị sặc ho khan hai tiếng, độ cong nơi khóe miệng càng cao hơn.
Qua rừng cây, Đàm Đài Tẫn nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi mặt mày như trích tiên vung kiếm không biết mệt mỏi bảo vệ mọi người rời khỏi vương phủ.
Tuyên vương!
Trong lòng Đàm Đài Tẫn xoay chuyển rất nhiều ý tưởng.
Nhưng ngay sau đó, nụ cười bên khóe môi của gã cứng đờ.
Đàm Đài Tẫn dù có thế nào cũng không nghĩ tới, thiếu nữ mà gã cho rằng đã bị giết chết từ lâu sẽ xuất hiện cách đó không xa.
Tóc của nàng đã rơi tán loạn, hoa điền giữa trán nàng đã ủ rũ, thậm chí có một vài dấu vết đỏ tươi trên khuôn mặt nhỏ.
Rất kỳ lạ là, nhìn nàng không hề có dáng vẻ thảm hại nào.
Dù cho giữa đám đông đang nhốn nháo hoảng loạn, liếc một cái là có thể nhận ra sự tồn tại của nàng.
Thiếu nữ cầm kiếm, lưỡi kiếm đón ánh nắng, hàn quang sắc bén.
Nàng đi đến đâu, cứu người đến đó.
Gã nghe thấy nàng vừa cứu người vừa nôn nóng hỏi:
– Ngươi có nhìn thấy Đàm Đài Tẫn không?
Người được cứu liên tục lắc đầu.
Nàng cứu liên tiếp rất nhiều người, hỏi rất nhiều người một câu hỏi, mọi người đều xua tay.
Đàm Đài Tẫn lạnh lùng nhìn nàng.
Nơi ngón tay gã chạm vào nàng, lại lần nữa dâng lên cảm giác rất kỳ lạ, vừa ngứa lại vừa đau.
Thiếu niên thở dồn dập, nhấc chân giẫm lên một con ong Xích Viêm đang giết chóc.
– Đi, đi giết cô ta! – Đàm Đài Tẫn nói.