Kết quả cuối cùng của chuyện này đó là Đàm Đài Tẫn tạm thời bị nhốt lại.

Gã bị nhốt ở Đông Uyển rách nát, ý tứ của các di nương và nhị tiểu thư là, phòng ngừa thủ tiêu tang vật.

Tam tiểu thư có thể tiếp tục điều tra, nếu thật sự đổ oan cho gã, đến lúc đó thả ra là được.

Tô Tô cũng chấp nhận với cách xử lý này.

Những đồ đã bị trộm mất, cái khác không nói, nhưng có Ngọc Quan Âm mà lão phu nhân yêu thích nhất. Lão nhân gia tin phật, vô cùng coi trọng tượng Ngọc Quan Âm kia, nói nghiêm trọng hơn, nó đã vươn lên đến điểm của tín ngưỡng rồi.

Cho nên mấy người Liên di nương mới sốt ruột muốn tìm ra xem là kẻ nào đã lấy trộm đồ đi.

Tô Tô dẫu sao cũng chỉ là đích nữ mà không phải chủ mẫu, nàng một lần nữa muốn kiểm tra lại cũng không hề dễ dàng.

Giam giữ lại cũng không vấn đề gì, Đàm Đài Tẫn không chết là được.

Ngày hôm sau là ngày mười lăm.

Bích Liễu đi ra ngoài một chuyến, khi trở về thì hớn hở nói với Tô Tô:

– Tam tiểu thư, nô tỳ nghe được, Lục hoàng tử được phong làm Tuyên vương, hôm nay thánh chỉ sách phong ban xuống, Hoàng thượng ban thưởng phủ đệ, cách phủ tướng quân chúng ta không xa đâu.

– Tướng quân nhận được bái thiếp, nói là mấy ngày sau sẽ đưa tiểu thư đến phủ Tuyên vương điện hạ để chúc mừng ngài ấy.

Tô Tô rất chi là bình thản:

– Ờ.

Bích Liễu nói:

– Tiểu thư, cô yên tâm, lần  này em nhất định trang điểm cho cô thật là xinh đẹp, để ả tiện nhân Diệp Băng Thường kia không thể sánh bằng được.

Tuy rằng trước mắt Tô Tô còn chưa gặp mặt vị thứ tỷ kia, không biết chị ta là người như thế nào. Nhưng kiểu sung sướng khi đoạt phu quân người khác như vậy, có phải quá biến thái không?

Tô Tô thật sự không muốn nhìn thấy mặt Bích Liễu, vì thế nói:

– Ngươi đi dò hỏi xem, lần này trong phủ tổng cộng mất bao nhiêu thứ, phân biệt rõ ra là ai mất thứ gì.

Bích Liễu dù không muốn cũng đành phải hậm hực đi ra, lúc đi qua Xuân Đào ở bên ngoài, đẩy cô gái một cái:

– Cút đi, đừng có chắn đường.

Xuân Đào vội tránh ngay.

Bích Liễu quả thật không vui, bị sai đi làm những chuyện vặt vãnh này, cô ta càng quan tâm tam tiểu thư có gả cho Tuyên vương điện hạ hay không.

Trước kia mỗi khi mình nhắc tới Lục điện hạ, ánh mắt tiểu thư rạng rỡ đầy tình ý, đầy chờ mòng. Cô ta phát hiện từ sau khi mình trở về, mỗi khi nhắc đến chuyện liên quan đến Tuyên Vương, tiểu thư hình như không hề quan tâm chút nào cả.

Bích Liễu vừa đi, Tô Tô lấy ra một danh sách khác.

Đây là danh  sách mà tối qua nàng căn dặn Hỉ Hỉ sửa sang lại. Nàng không tin tưởng Bích Liễu.

Tô Tô xem xét, phát hiện những đồ bị trộm đi có của lão phu nhân, Đỗ di nương, nhị công tử, đại công tử, Vân di nương cũng mất mấy cây trâm vàng.

Người có thể lấy trộm được những thứ đồ này lại không dám lấy của tướng quân và Tô Tô, mà Ngọc Quan Âm của lão phu nhân và hồi môn của Nhị tiểu thư là đáng giá nhất, ắt sẽ không thể bỏ qua. Đại công tử cùng với Vân di nương tính cách khá rộng rãi, chắc chắn là sẽ không thèm muốn mấy thứ này. Mà Tứ công tử còn nhỏ không hiểu gì hết.

Nghĩ nghĩ, nàng gọi Xuân Đào tới.

– Xuân Đào, em có biết, nhị thiếu gia cùng tam thiếu gia gần nhất đang làm gì không?

Xuân Đào lắc đầu:

– Dạ tiểu thư, nô tỳ chỉ biết, đại công tử gần đây hay cùng lão gia đi quân doanh huấn luyện, nhị công tử cùng với tam công tử thì nô tỳ không rõ lắm. Tiểu thư muốn biết thì để nô tỳ và Hỉ Hỉ hai ngày này sẽ đi tìm hiểu ạ.

Tô Tô cười gật gật đầu:

– Vất vả Xuân Đào rồi.

***

Đàm Đài Tẫn bị nhốt ở Đông Uyển.

Đông Uyển nằm ở đầu gió, là viện tử lạnh lẽo nhất trong phủ tướng quân.

Bỏ hoang nhiều năm, bình thường dùng để chất củi. Cửa sổ bị hỏng, gió lạnh thổi vào làm cả người lạnh run.

Đàm Đài Tẫn ngồi ở trong góc, liếm liếm đôi môi khô khốc.

Mãi cho đến buổi tối, vẫn  không có ai đưa cơm cho gã. Biểu cảm Đàm Đài Tẫn bình thản, đây cũng là điều mà gã đã lường trước được, cuộc sống đối xử như thế gã cũng quá quen rồi.

Thỉnh thoảng một hai ngày không ăn cơm, cũng sẽ không bị đói mà chết được.

Đêm mùa đông, không có ánh trăng, bên ngoài yên tĩnh, lại bắt đầu có tuyết rơi.

Gã bắt lấy hai bông tuyết, nuốt xuống.

Dạ dày vẫn khó chịu như muốn đòi mạng, Đàm Đài Tẫn  ngồi trở lại, lấy bùa bình an trong tay áo ra.

Chiếc bùa bình an vốn đã rất cũ kỹ, hôm qua bị giày xéo lên, đã bị đứt sợi.

Đôi mắt gã giống một cái hố sâu hun hút, lướt qua nơi bị làm hỏng.

Một cảm xúc tàn bạo ở trong lòng từ cái vết rách này tăng trưởng lan rộng đến vô hạn, thiếu niên hít sâu vào một hơi, gắng gượng ép cảm xúc mãnh liệt này xuống một lần nữa cất bùa bình an vào trong ngực.

Chỉ tiếc là làm mất khuyên tai của nàng ấy rồi.

Gã nhắm mắt lại, dựa vào góc tường nghỉ ngơi.

Phải giữ sức, dù sao cũng không thể uất ức mà chết ở trong phòng chất củi này được. Gã cũng không hề tin tưởng Diệp Tịch Vụ sẽ giúp mình, nếu có vấn đề xảy ra, gã cũng có thể từ nơi này mà thoát ra ngoài.

Nửa đêm khi mà gió rít và tuyết lớn đan quyện vào nhau, Đàm Đài Tẫn nghe được bên ngoài cửa có tiếng bước chân lạo xạo.

Gã mở mắt ra.

Nghe tiếng bước chân, là hai người phụ nữ.

Đêm tối phóng đại vô số cảm quan, Đàm Đài Tẫn nghe được tiếng thở hổn hển rất khẽ. Ngay sau đó, một thiếu nữ mặc áo choàng màu trắng ngã vào trong Đông Uyển.

Lúc nàng ngã xuống đất, thần sắc còn có vài phần mù mịt.

Cách ánh đèn mờ mờ mông lung, Đàm Đài Tẫn đã thấy rõ thiếu nữ trông rất nhếch nhác khốn khổ dưới đất.

Bích Liễu đặt chăn cùng cốc đèn lưu ly xuống, vội nâng Tô Tô bị ngã lên.

Cô ta khinh thường liếc Đàm Đài Tẫn, bĩu môi:

– Chất tử điện hạ, biết mình nên làm gì rồi chứ?

Nói xong, cô ta đóng cửa Đông Uyển lại, rời đi, chỉ để lại Tô Tô cùng với Đàm Đài Tẫn trong một nơi nhỏ bé và chật hẹp.

Tô Tô run rẩy, dựa vào góc tường bên kia. Tay nàng nắm chặt áo choàng, gương mặt ửng đó, hơi thở dồn dập.

Đàm Đài Tẫn từ chỗ góc đứng lên, đi tới chỗ cô.

– Tam tiểu thư?

– Ngươi đừng tới đây. – Tô Tô hổn hển nói xong câu này, bên ngoài tuyết rơi, nàng lại nóng như muốn đòi mạng.

Tối nay vừa mới đi ngủ, cơ thể đột nhiên khô nóng, nàng mở mắt ra, cảm thấy trong người mình rất khác lạ.

Đúng lúc Bích Liễu đi vào, nhỏ giọng nói:

– Hôm nay là mười lăm, có phải tiểu thư bị dược hiệu phát tác không, nô tỳ đưa cô đi tìm Chất tử.

Tô Tô ôm chặt lấy chăn, thở dốc:

– Nghĩa là sao?

Nàng có một dự cảm xấu.

Bích Liễu nói:

– Tiểu thư quên rồi ạ? Trúng độc xuân tằm, ba tháng bộc phát một lần, thuốc giải của cô đã bị Chất tử nuốt rồi.

Bấy giờ Tô Tô mới ý thức được, sự kiện hạ thuốc kia chưa hề kết thúc.

Loại độc kết xuân tằm này bản chất giống như độc dược, với ý nghĩa “Tằm xuân đến chết vẫn nhả tơ”, một bên uống độc dược, ba tháng thì bộc phát một lần, một bên uống thuốc giải, giao hợp là được.

Mà người uống thuốc giải, chỉ có ngày đầu tiên là có hiệu quả xuân dược, sau đó thì bình thường. Nghe nói loại thuốc này là bí dược thất truyền của tộc Di Nguyệt, trước kia đại quan quý nhân chuyên dùng nó để cướp đoạt các cô gái, để họ vĩnh viễn không thể rời khỏi mình.

Nguyên chủ hận Diệp Băng Thường cướp đoạt người mà mình yêu nhất, vì thế không hạ loại xuân dược thông thường mà lại hạ loại kết xuân tằm khiến người ta không thể chịu đựng nổi. Dù là trinh tiết liệt nữ uống vào cũng không thể chịu nổi.

Nguyên chủ muốn nhìn Diệp Băng Thường không thể rời khỏi Thượng Thư công tử đầu mập bụng to kia, không ngờ thuốc này cuối cùng lại bị mình uống vào.

Tô Tô từng nghĩ, vì sao thân phận của  nguyên chủ như thế, danh tiếng của Diệp gia như thế, vậy mà lại gả cô ấy cho một Chất tử.

Thì ra là bởi vì không thể không gả.

Không gả sẽ chết.

Đương nhiên, kết xuân tằm cũng có thể nhẫn nhịn, nhưng mỗi một lần lần sau còn khó nhẫn nhịn hơn lần trước gấp rất nhiều lần.

Lần trước nguyên chủ nhẫn nhịn nửa canh giờ, lần này Tô Tô nhẫn nhịn hai canh giờ.

Nàng ngồi tĩnh tọa thời gian một chén trà nhỏ mà toàn thân ướt đẫm, đau khổ không thể chịu nổi.

Bích Liễu nói:

– Tam tiểu thư, em đỡ cô đi tìm Chất tử, cô ở bên gã sẽ dễ chịu hơn.

Tô Tô cắn răng:

– Không, không!

Nàng lại tiếp tục kiên trì nhẫn nhịn thêm thời gian một chén trà nhỏ nữa, cuối cùng cả người như sắp thăng thiên tại chỗ, Bích Liễu không chút do dự đỡ nàng đi tới Đông Uyển.

Tô Tô toàn thân không chút sức lực, gần như là bị Bích Liễu đỡ đi, ngay cả ý thức cũng trở nên hỗn loạn.

Ánh sáng lắc lư trước mặt nàng, gắng gượng còn có thể phân biệt rõ hình dáng của người trước mặt.

Nhận ra gã chính là ma vật đầy tội ác kia.

Đôi môi đã bị Tô Tô cắn đến rỉ máu, nàng ôm lấy cánh tay, ngăn chặn kích động muốn xé toạc quần áo ra của mình.

Đàm Đài Tẫn đã hiểu ra, thần sắc nhu nhược yếu ớt vô hại lúc trước của gã biến mất, trong nháy mắt trở nên vô cùng lạnh lẽo không cảm xúc.

Thì ra đây chính là lý do mà ngày hôm qua cô ta đến ngăn cản người ta đánh cho mình tàn phế đây mà, là vì nghĩ đêm ngay gã vẫn còn có hữu ích.

Thiếu niên ngồi xổm trước mặt nàng, nhẹ nhàng đẩy tóc mái đã ướt sũng mồ hôi của nàng ra:

– Tam tiểu thư, nhìn ngươi có vẻ rất khó chịu.

Tô Tô mím chặt miệng, nàng sợ mình chỉ hơi há miệng thôi thì sẽ phát ra âm thanh không mong muốn. Nàng cảm thấy bản thân như sắp bị thiêu cháy đến chết, mà gần trong gang tấc lại có một khối băng.

Tô Tô nói:

– Cách xa ta ra!

Nàng cuối cùng đã hiểu vì sao trong lòng Diệp Tịch Vụ lại thích Tiêu Lẫm như vậy nhưng cuối cùng ngay cả tự tôn cũng không cần, bảo Đàm Đài Tẫn giúp mình.

Loại thuốc này quá bào mòn con người!

Thiếu niên trước mắt hơi nghiêng đầu.

Dưới ánh đèn lưu ly, thiếu niên càng yếu ớt hơn, thần sắc vô tội.

Nhưng giọng nói của gã thì không như vậy, âm sắc rất lạnh, giống như trong thong thả ung dung lại gõ vỡ băng cứng:

– Tam tiểu thư có thể nói cho ta biết ngươi bị làm sao không?

Ác ý trên người thiếu niên như có như không.

Diệp Tịch Vụ đã từng có tâm tính thái độ gì thì nay Đàm Đài Tẫn có tâm tính thái độ đó. Gã muốn nhìn thấy ánh sáng chói lọi rực rỡ của ngày hôm qua hôm nay nằm dưới chân gã, không hề tôn nghiêm mà cuộn tròn rên rỉ, quyến rũ dâm đãng.

Vẻ kiêu ngạo trong mắt nàng sẽ bị dập nát, trở thành giống như gã vậy, là giòi bọ không thể gặp ánh sáng, cầu xin một người mà nàng khinh thường chạm vào nàng.

Nhưng gã sẽ không bao giờ chạm vào nàng, quá bẩn thỉu.

Đàm Đài Tẫn dựa vào mặt tường lạnh băng, ngay cả thần sắc yếu ớt vô hại cũng lười bày ra, nhìn chòng chọc vào nàng.

Xem đi, trông đáng thương quá, làn da trắng nõn đã biến thành hồng nhạt, khóe môi cũng đã rỉ máu tươi. Đôi mắt đen trắng rõ ràng của cô ta trở nên mông lung, đồng tử dần dần mất đi tiêu cự.

Gã lạnh lùng nhướn môi cười.

Thiếu nữ run rẩy, máu tươi theo khóe miệng chảy xuống.

Đàm Đài Tẫn có lòng tốt vươn ngón tay ra lau vết máu trên khóe miệng nàng đi.

– Trông ngươi thật là đáng thương quá đi.- Gã lạnh lùng làm, giọng thì nhẹ bẫng.

Hãy cầu xin gã một cách không biết xấu hổ, đã đến lúc thể hiện ra sự xấu xí của mình, xem lần này cô ta kiên trì được bao lâu so với lần trước đây.

Đàm Đài Tẫn âm thầm nguyền rủa nàng ở trong lòng, cuối cùng, khi mà tiêu cự trong mắt nàng đã hoàn toàn không còn nữa, thiếu nữ ở trước mắt gã không chịu đựng được nữa, bắt đầu cử động.

Nàng nâng cánh tay mảnh khảnh lên, nhưng lại không như Đàm Đài Tẫn tưởng tượng, thiếu nữ ngược lại bưng kín cả gương mặt của mình lại.

Hàng mi dài của nàng đóng lại, yên tĩnh còn hơn cả bông tuyết bên ngoài.

Thiếu nữ dựa vào trước cửa sổ, bên ngoài tuyết đang rơi, nàng lại bất động và lặng lẽ, giống như là hôn mê trong đêm đông giá buốt, trở thành một con bướm có cánh và run rẩy.

Đèn lưu li chiếu sáng lên chung quanh nàng.

Bông tuyết bay vào bên trong, đậu lên trên tóc nàng.

Gã thờ ơ lạnh nhạt mà nhìn, hình ảnh này vừa hoang đường lại vừa thánh khiết.

Cảm giác đó lại đến một lần nữa.

Nàng nằm ở ranh giới của tuyết và ánh sáng, mà gã vẫn đứng ở chỗ cũ của mình – nơi tối tăm này, gã đột nhiên càng thêm căm ghét người trước mắt này.

Đàm Đài Tẫn dùng ngón tay lạnh như băng che miệng, không giống với sự căm ghét hời hợt trước kia, đây là cảm giác căm ghét thâm nhập cốt tủy, làm gã phát run.

Loại cảm giác nghẹt thở này, phải chăng là bắt đầu từ ngày ở hang ổ sơn tặc?

Thiếu niên ngồi trở lại trong góc, dùng ánh mắt tối tăm như tơ nhện dính nhớp vào nhau nhìn Tô Tô một đêm.

Nàng cuộn tròn ở trong góc, không có một chút cảm giác nào.

***

Sáng sớm, ánh sáng ban mai tràn vào Đông Uyển, Tô Tô cảm giác mình đã sống lại. Nàng vô cùng mệt, giống như tên loại thuốc kia, từ trong kén lột xác ra.

Dưới cơ thịt mỏng và gầy gò, nàng mở mắt ra, phát hiện mình đang ngủ trên đùi Đàm Đài Tẫn.

Nàng cựa quậy một chút rồi ngồi dậy, vội vàng rời xa gã.

Tô Tô cào cào tóc.

Không phải chứ không phải đâu.

Đêm hôm qua nàng nhẫn nhịn chống đỡ rất vất vả đến như vậy, chính là vì không muốn có quan hệ với ma vật kia. Lẽ nào nàng đạo tâm vẫn không đủ ổn, không chống đỡ nổi dược vật, cuối cùng vẫn nhào vào trong lòng ma vật?

Tô Tô căm ghét bản thân đến cực độ, nơi tay vừa chạm vào gã giống như bị thiêu đốt. Nàng giận giữ nhìn tà vật thiếu niên.

Lông mi của thiếu niên khẽ run rẩy.

Lông mi Đàm Đài Tẫn còn dài hơn so với Tô Tô.

Như hai mảnh lông quạ.

Gã môi đỏ tóc đen, toát lên vẻ xinh đẹp yếu nhược, cả người nhìn tái nhợt đáng thương.

Tô Tô không muốn gã mở mắt ra.

Nếu gã tỉnh lại, Tô Tô không biết nên nói gì mới tốt. Chẳng lẽ giải thích ta có sở thích ba tháng uống xuân dược một lần à?

Nàng căng thẳng một lát, phát hiện gã trước sau không hề tỉnh dậy.

Tô Tô thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới thấy sắc mặt gã tái nhợt, môi khô nứt, không bình thường chút nào.

– Đàm Đài Tẫn, tỉnh dậy đi.

Tà ma tâm tư thâm trầm, lẽ nào gã giả bộ ngủ để hòng nhận được sự thương hại của người khác.

– Nếu không tỉnh dậy ta giao ngươi cho Liên di nương đấy.

Nàng đẩy đẩy gã, thiếu niên vẫn không hề có phản ứng.

Tô Tô ngồi xổm xuống, đặt tay lên trán gã. Lần này nhiệt độ cơ thể gã không nóng mà ngược lại giống như chạm vào một khối băng.

Tô Tô mặt nghiêm trang lại.

Ngay cả khi nuôi nấng một đứa trẻ nhỏ ở nhân gian thì cũng sẽ không rắc rối và yếu ớt giống như gã, động một tí là ốm yếu như sắp chết đến nơi.

Nàng không tìm được nước ở trong căn phòng chật hẹp này, đành phải đắp chăn bông lên người gã.

Tô Tô đi ra ngoài, Bích Liễu đang chờ sẵn:

– Tiểu thư, cô không sao chứ?

Tô Tô liếc Bích Liễu một cái, bản thân mình tối hôm qua tuy rằng không có sức lực, cũng không tỉnh táo, nhưng nàng biết, nếu nàng vẫn ở trong phòng mình thì vẫn có thể tiếp tục kiên trì được.

Bích Liễu không màng ý nguyện của nàng mà cứ thế kéo nàng tới bên cạnh Đàm Đài Tẫn.

Nàng bị sự “chân thành” của Bích Liễu làm cho tức giận mà bật cười.

– Ta nhớ rõ, kết xuân tằm là ngươi đưa cho ta đúng không? Bích Liễu, vì sao ngươi lại có thứ đồ này?

Nàng không tin nha hoàn này không có vấn đề.

Bích Liễu nói:

– Tiểu thư, lúc trước nô tỳ đã nói rồi, em có một anh họ bà con xa, đã từng thông hôn với cô gái tộc Di Nguyệt. Tộc Di Nguyệt giỏi dùng độc, kết xuân tằm là bí phương của họ.

– Ngoài thuốc giải mà Đàm Đài Tẫn đã uống vào, còn có thể phối ra thuốc giải khác nữa không?

Bích Liễu lắc đầu, nét mặt lộ vẻ bất mãn:

– Chỉ có một loại duy nhất thôi. Tiểu thư, cô sẽ không trách tội Bích Liễu chứ ạ? Bích Liễu cũng chỉ làm việc theo chỉ thị của cô thôi.

Tô Tô nói:

– Ta không trách ngươi, nhưng từ từ hôm nay trở đi, ta sẽ không giữ ngươi lại nữa. Ngươi đi tìm Liên di nương, bảo bà ấy tìm nơi khác cho ngươi đi.

Bích Liễu hốt hoảng sợ hãi, một lúc lâu mới phản ứng lại, đây là Tô Tô đuổi cô ta đi. Lúc này cô ta mới cuống quýt quỳ xuống dập đầu.

– Tam tiểu thư, cầu xin tiểu thư đừng đuổi nô tỳ đi.

Lúc này mới biết cầu xin à?

Tô Tô không để ý tới cô ta, đạp lên tuyết đọng rời khỏi Đông Uyển.

Đáng lẽ ra nàng muốn giữ Bích Liễu để quan sát một thời gian, nàng luôn cảm thấy Bích Liễu này không đơn giản.

Nhưng Bích Liễu bằng mặt không bằng lòng, tùy ý ra vào phòng chủ tử thì thôi, còn thường xuyên bắt nạt Xuân Đào cùng Hỉ Hỉ.

Dứt khoát đuổi cô ta đi, phái người đi theo cô ta, biết đâu chừng sẽ phát hiện ra manh mối gì đó. Loại nha hoàn được nguyên chủ sủng thành hư như Bích Liễu, rời khỏi nguyên chủ mặc kệ là đi đâu đều ăn đủ thiệt.

Chẳng bao lâu Tô Tô gấp gáp quay trở lại, còn dẫn theo một đại phu. Sốt thì đại khái nàng còn biết xử lý một chút, nhưng lạnh run cầm cập phải xử lý ra sao thì nàng lại bó tay.

Thiếu niên ở trong góc vẫn là tư thế khi mà nàng rời đi.

– Tiên sinh, nhờ ngài khám cho gã xem.

Lão đại phu bước lên chẩn trị cho Đàm Đài Tẫn.

Ông ta từ lâu đã nghe danh tam tiểu thư của phủ tướng quân rất tàn bạo, vốn dĩ không muốn xen vào việc người khác, nhưng dẫu sao lương y như từ mẫu, bèn chắp tay nói:

– Vị lang quân này tuổi còn trẻ mà cơ thể lại suy tàn như này, cộng thêm bệnh cũ không chữa, nội thương rất nhiều. Nếu tam tiểu thư muốn giữ mạng của cậu ta thì tốt nhất cứu tế thêm cho cậu ta một phần thương hại đi.

Tô Tô mím môi, kiên định lắc đầu:

– Tiên sinh không biết đâu, gã không phải là người tốt. Ngài cứ kê đơn thuốc mà gã không thể chết là được.

Điều trị thân thể gì đó, thật ra cũng không cần, loại tà vật này, gã càng ốm đau nhiều càng tốt.

Lão đại phu thở dài, nói:

– Nếu tam tiểu thư chỉ muốn cậu ta không chết, vậy thì lão hủ không cần phải kê đơn thuốc. Cậu ta đã lâu không được ăn uống rồi, cũng không được uống nước cho nên mới như vậy. Cho cậu ta ăn uống một chút là được.

Tô Tô không thể ngờ, Đàm Đài Tẫn bị nhốt ở nơi này lại không được ăn không được uống.

Nàng sửng sốt, tại sao lại như vậy.

Chẳng phải Liên di nương nói, chỉ nhốt người ta lại thôi sao?

Bọn họ là cố tình, hay là…trong phủ bỏ mặc Đàm Đài Tẫn như vậy đã quen rồi.

Bọn họ quên gã cũng là con người, cũng cần phải ăn cơm, cần được uống nước, cần được thở hay sao. Một mặt vô tình vô nghĩa mà đối xử tệ bạc với gã, một mặt vừa chế giễu gã không đủ mạnh mẽ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play