Vừa mới về phủ, Xuân Đào liền nhìn thấy một nha hoàn tuổi chừng 20 đang đứng trước phủ Tướng quân. Nha hoàn kia mặt trái xoan, lông mày cắt tỉa tinh tế.
Thấy cô ta, Xuân Đào sợ tới mức vội cúi đầu xuống.
Nha hoàn mi mảnh kia cười nhạo, đẩy Xuân Đào ra, bước lên:
– Tểu thư, Bích Liễu đã về rồi. Để Bích Liễu đỡ cô xuống.
Tô Tô vén rèm kiệu lên, trông thấy một gương mặt xa lạ.
Nghe cô ta tự xưng là Bích Liễu, trong chớp mắt Tô Tô liền biết cô ta là ai.
Nguyên chủ có bốn nha hoàn, Ngân Kiều đã bị tổ mẫu đưa về thôn trang, còn có Xuân Đào và Hỉ Hỉ trong khoảng thời gian này hầu hạ Tô Tô. Nhưng hai cô nàng nha hoàn này thì gan nhỏ xíu, trong mắt nguyên chủ thì đó là quá ngây thơ, quá ngu dốt. Nguyên chủ luôn không ưa hai cô gái nhỏ đó.
Nha hoàn mà Diệp Tịch Vụ ưa nhất đó chính là người tên “Bích Liễu” đang ở trước mặt này.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, Bích Liễu thông minh lanh lợi, làm việc nhanh gọn dứt khoát, mồm miệng khéo léo, tâm cũng rất sâu.
Tô Tô không biết Bích Liễu là dạng người gì.
Lúc nàng đang suy nghĩ, đã được Bích Liễu cẩn thận đỡ xuống xe rồi.
Xuân Đào đứng ở một bên, chẳng khác gì con chim cút nhỏ nhìn thấy con hổ tinh.
Xuân Đào sợ Bích Liễu?
Lại trông thấy Hỉ Hỉ cũng cụp đầu ở đó, Tô Tô đã hiểu ra gì đó rồi.
Bích Liễu này xem ra có địa vị không bình thường bên cạnh nguyên chủ. Lúc Tô Tô mới xuyên đến, Xuân Đào động một tí là dập đầu, mà Bích Liễu này ở trước mặt nàng lại không hề có dáng vẻ câu nệ chút nào.
Mấy chủ tớ đi vào trong phủ, Bích Liễu nói:
– Tam tiểu thư, Bích Liễu có chuyện muốn nói với cô.
Biểu cảm cô ta thoáng lộ vẻ phấn khởi.
Cô ta quay đầu lại nói với Xuân Đào và Hỉ Hỉ:
– Ta và tiểu thư trò chuyện, hai ngươi đi làm việc đi.
Tô Tô không biểu lộ gì trên mặt, nàng muốn xem xem Bích Liễu này rốt cuộc muốn làm gì.
Bích Liễu dẫn Tô Tô rẽ vào một tòa núi giả, lấy trong ống tay áo ra một tờ giấy.
– Tam tiểu thư, cô xem Bích Liễu tìm được thứ gì rồi này?
Tô Tô mở tờ giấy ra, trên đó vẽ một mỹ nhân sống động như thật. Mỹ nhân ngồi bên hồ hoa sen, cúi đầu cười nhẹ, đầy vẻ thẹn thùng.
Bích Liễu trông rất phấn khích, trên mặt viết rõ muốn được khen ngợi.
Tô Tô nhìn bức họa này mà không hiểu, rốt cuộc đây là gì thế?
– Tiểu thư, cô xem chữ ký đi.
Chữ ký: Bàng Nghi Chi.
Thì ra là Trạng Nguyên gia, hiện giờ là Lễ Bộ thị lang Bàng Nghi Chi, là kẻ mà lần trước đã rất lo lắng mà nhảy xuống hồ cứu Diệp Băng Thường.
Vậy thì xem ra, người trên bức vẽ là ai không cần nói cũng biết.
Thành thật mà nói, không hổ là tân khoa Trạng Nguyên, khả năng vẽ tranh đúng là cao siêu, chỉ vài nét bút ít ỏi mà đã vẽ ra được một Diệp Băng Thường phong tình vô hạn.
Bích Liễu:
– Tiểu thư, cô bảo em đi đến thôn trang mà năm đó đại cô nương đi dưỡng bệnh để điều tra, bọn họ quả nhiên là có gian tình. Đồ đê tiện kia trước khi thành thân với Lục điện hạ đã âm thầm lén lút qua lại với Bàng đại nhân rồi.
– Bàng đại nhân còn vẽ bức họa này nhằm thỏa nỗi tương tư nữa.
– Bàng đại nhân trước khi lên kinh đã bảo gã người hầu đốt bức họa này đi, nhưng gã người hầu thấy tiếc nên lén giữ lại. Bích Liễu may mắn không làm nhục mệnh, đã mua bức họa này về.
Bích Liễu hớn hở nói tiếp:
– Tiểu thư, Lục điện hạ mà thấy bức họa này, chắc chắn sẽ nổi giận mà hưu ả tiện nhân kia. Đến lúc đó, không có ả tiện nhân kia nữa, người ở trong mắt Lục điện hạ sẽ biến thành tiểu thư.
Tô Tô: …
Ngươi nghiêm túc chứ?
Tô Tô xem như đã hiểu rõ tiền căn hậu quả, lúc trước nguyên chủ cùng Diệp Băng Thường rơi xuống hồ, Lục hoàng tử là phu quân của Diệp Băng Thường, nhảy xuống cứu là chuyện hết sức hợp lý. Nhưng Bàng đại nhân nhảy xuống cứu, ý nghĩa lại rất sâu xa.
Nguyên chủ nghi ngờ điều này, liền phái “trợ thủ đặc lực” nhất của mình là nha hoàn Bích Liễu đi điều tra. Hy vọng là điều tra ra được gian tình giữa Bàng đại nhân cùng thứ tỷ, để Lục điện hạ hưu bỏ thứ tỷ.
– Tiểu thư, có cần Bích Liễu tìm người, chuyển bức họa này đến tay Lục điện hạ không ạ?
Tô Tô cất bức họa đi: – Tạm thời không cần.
Nguyên chủ đã thành thân, Tô Tô hoàn toàn không có ý nghĩ xen vào tình cảm của Tiêu Lẫm làm gì nữa. Hơn nữa là, chỉ một bức họa mà thôi, cùng lắm thì chứng tỏ Bàng Nghi Chi yêu mến Diệp Băng Thường, Diệp Băng Thường bị người ta vẽ ra, chứ không phải lỗi của Diệp Băng Thường.
Bích Liễu lộ rõ vẻ tiếc nuối, nhưng mà cũng không dám làm trái Tô Tô, cho là tiểu thư còn có biện pháp khác tốt hơn.
Tô Tô cất bức họa đi rồi, dự tính có thời gian sẽ tranh thủ đốt bức họa này đi.
Nàng mới đi ra ngoài, Xuân Đào đã đầy lo lắng đi vào thông báo:
– Tam tiểu thư, không xong rồi, đã xảy ra chuyện rồi.
Bích Liễu quở mắng:
– Nói năng rõ ràng xem nào, hốt hốt hoảng hoảng, còn ra thể thống gì.
Tô Tô nhíu mày, liếc Bích Liễu một cái, giọng điệu ôn hòa với Xuân Đào:
– Em nói từ từ đi.
Xuân Đào nuốt nước bọt, nói:
– Buổi sáng nay Liên di nương phát hiện nhà kho mất rất nhiều thứ, Ngọc Quan Âm của lão phu nhân không thấy đâu nữa. Sau đó điều tra tiếp, trong phòng của Đỗ di nương cũng bị mất trộm, số của hồi môn bà ấy dành cho nhị tiểu thư đã bị mất hơn nửa rồi.
– Ngọc bội của đại công tử, lệ bạc của Tứ công tử, toàn bộ đều không thấy. Hiện tại Liên di nương, Đỗ di nương, còn có cả nhị tiểu thư nữa đang ở thính đường thẩm vấn…
Tô Tô có dự cảm không hay:
– Họ nghi ngờ ai?
– Chất Tử điện hạ ạ.
Tô Tô nhíu mày hỏi:
– Vì sao lại nghi ngờ gã?
Xuân Đào cẩn thận nhìn Tô Tô:
– Có người lục soát tìm được một khuyên tai trong tấm bùa Bình An của Chất Tử điện hạ…
Bích Liễu nghe thế nghiến răng:
– Tiểu thư, Chất tử làm ra chuyện đáng xấu hổ như thế, đúng là làm mất mặt cô rồi.
Xuân Đào muốn nói gì đó nhưng vì Bích Liễu ở đây, nên cuối cùng vẫn cúi đầu.
Tô Tô liếc Bích Liễu:
– Sự việc còn chưa có kết quả, đừng có ăn nói lung tung.
Mau biết điều mà ngậm miệng lại đi, bằng không nàng sẽ không kìm được mà xử cô ả này một trận bây giờ.
Từ nhỏ Tô Tô đã được người cha chưởng môn dạy lễ phép, phân biệt trắng đen thị phi. Bích Liễu này mở mồm ngậm miệng là “tiện nhân”, “gian tình”, nói chuyện sao mà khó ưa đến vậy?
Tô Tô nghe mà trong người không thoải mái, điều khiến người ta thật sự tức giận là, Bích Liễu còn vừa công khai vừa bí mật ức hiếp Hỉ Hỉ cùng Xuân Đào.
Nàng còn nghi ngờ, không rõ ả nha hoàn này còn xui khiến nguyên chủ làm ra bao nhiêu chuyện xấu xa đây.
Đi phá hỏng tình cảm người khác, đây là chuyện mà một cô gái tốt có thể làm được hay sao?
Nhưng hiện tại Tô Tô không có thời gian đâu mà xử lý Bích Liễu, nàng nói với Xuân Đào.
– Chúng ta đi thính đường xem xem.
Xuân Đào vội hành lễ, dẫn đường.
Bích Liễu bị Tô Tô cảnh cáo không được ăn nói lung tung thì đứng ngây ngốc tại chỗ. Cô ta hoàn toàn không ngờ tới tam tiểu thư sẽ trách cứ mình.
Theo lý mà nói, tiểu thư nghe được chất tử làm mất mặt mình, lòng muốn giết chết Chất tử cũng đều có đó.
Nhưng tam tiểu thư lại bắt mình câm miệng.
Bích Liễu mặt nhăn nhúm lại nhìn theo Xuân Đào đi đằng trước. Chắc chắn là lúc mình không ở đây, hai con ranh Xuân Đào và Hỉ Hỉ đã ra sức nói xấu mình trước mặt tiểu thư rồi.
Ngày mai chính là mười lăm, nghĩ đến gì đó, Bích Liễu bừng tỉnh, chẳng trách tiểu thư không hung hăng mắng chửi Chất tử, vào lúc này Chất tử không thể xảy ra chuyện được.
Bích Liễu vội vàng đi theo.
Tô Tô còn chưa đến thính đường thì đã có người đi bẩm báo với Liên di nương:
– Tam tiểu thư đã trở lại rồi ạ.
Vừa nghe thế, những người có mặt ở đây đều đồng loạt nhìn về phía Đàm Đài Tẫn. Thiếu niên tay bị trói, gã mím môi, đôi mắt đen như mực nhìn dưới đất, trong mắt vừa lạnh vừa thâm trầm.
Tô Tô vừa đi vào là nhìn thấy cảnh tưởng như vậy.
Ba vị di nương, Liên di nương ngồi ở vị trí chính, hai vị di nương thì chia nhau ngồi hai bên canh, nhị tiểu thư Diệp Lam Âm sắc mặt khó coi ngồi bên Đỗ di nương. Ngoài họ ra, còn có Tứ công tử nhỏ tuổi nhất trong phủ cũng có mặt.
Tứ công tử năm nay mới 6 tuổi, bởi vì còn nhỏ nên rất được tướng quân yêu thương, cậu nhóc mập như một quả cầu, ngồi trong lòng Vân di nương ăn bánh ngọt.
Ngoài hạ nhân ra, tất cả mọi người đều ngồi, chỉ có Đàm Đài Tẫn đứng.
Liên di nương nói rào trước:
– Tam cô nương đã trở về rồi, tới đúng lúc lắm, trong phủ đã xảy ra chuyện lớn, hẳn con cũng đã nghe nói rồi. Chất tử là người của con, dì cũng khó xử. Tam cô nương xem hay là chuyện này để con thẩm vấn nhé?
Nói rồi, bà ta nhường vị trí chủ cho nàng.
Liên di nương tuy rằng thỉnh thoảng giúp lão phu nhân quản lý việc trong nhà, nhưng bà ta chỉ là một người thiếp, Tô Tô là đích nữ duy nhất, nàng vừa đến, Liên di nương dĩ nhiên không dám ngồi ở vị trí chủ đó nữa.
Hai vị di nương còn lại cũng vội chào hỏi Tô Tô.
Diệp Lam Âm bị Đỗ di nương đụng vào, sắc mặt khó coi lên tiếng:
– Tam muội muội.
Tô Tô bình thản ngồi xuống, gã người làm vội rót ly trà cho nàng.
Tô Tô nhấp một ngụm trà, nhìn Đàm Đài Tẫn đang bị khống chế.
Áo của gã bị xé toạc, một lá bùa bình an cũ kỹ rơi xuống đất, trên bùa bình an có dấu chân, hiển nhiên là bị người ta dẫm đạp lên.
Ánh mắt của Đàm Đài Tẫn dừng trên tấm bùa bình an kia. Tô Tô đi vào, gã không có chút phản ứng, ngay cả ngước mắt nhìn nàng cũng không có.
– Liên di nương, nếu lúc trước các người đã thẩm vấn rồi, vậy thì giờ cứ tiếp tục đi, con nghe là được.
Tô Tô không muốn nhúng tay vào, nàng biết mình không có ấn tượng tốt về Đàm Đài Tẫn, nếu nàng chen vào, khó tránh khỏi không công bằng.
Nàng vừa dứt lời, Đàm Đài Tẫn lại có phản ứng, gã ngẩng đầu lên, lạnh lùng liếc nhìn nàng.
– Nếu tam tiểu thư đã nói vậy, vậy thì dì sẽ tiếp tục.
– Chất Tử điện hạ, thứ nhất, bao nhiêu năm nay, trong phủ chưa bao giờ có chuyện mất trộm.
Liên di nương nhìn thẳng vào thiếu niên áo trắng, trong lời nói ý tứ rõ ràng, Đàm Đài Tẫn vừa tới trong phủ được ba tháng thì đã có nhiều thứ bị mất trộm rồi.
– Thứ hai, nhà kho chỉ có các chủ tử mới đến được. Mọi người trong phủ đều có lương tháng, nhưng mà Chất tử ngươi…
Liên di nương dừng lại, không cần nói rõ ràng ra.
Mọi người cũng hiểu, tuy rằng Đàm Đài Tẫn cũng coi như một nửa chủ tử trong phủ, nhưng phủ tướng quân cũng sẽ không phát lương tháng cho gã.
Một tù binh của địch quốc chiến bại, cho cơm ăn đã tốt tính lắm rồi, đây là còn nhờ vào quan hệ giữa gã và tam tiểu thư nữa rồi.
Đàm Đài Tẫn ngước mắt lên, nói:
– Không phải tôi, tôi không làm.
Tô Tô siết chặt các ngón tay, thực ra nàng thấy, lý do của Liên di nương này quá gượng gạo đi.
Địa vị của Đàm Đài Tẫn ở trong phủ thấp hèn, bởi vì thái độ của nguyên chủ đối với gã không tốt, địa vị gã chẳng khác gì hạ nhân, đi nhà kho là điều không thể nào. Làm sao dựa vào suy đoán đó mà khẳng định tội danh của một người cơ chứ?
Còn nữa, Tô Tô liếc nhìn thiếu niên một cái…
Tóc mái che khuất đôi mắt tối tăm của gã, làm cho cả người gã giống như một sinh vật sống ở nơi bóng tối, tăm tối và khó ưa.
Tô Tô tin Đàm Đài Tẫn trong tương lai sẽ là một kẻ bạo ngược giết người, nhưng hành vi ăn trộm này, nàng cho rằng không phải gã làm.
Đỗ di nương cao giọng:
– Không phải ngươi, lẽ nào là công tử khác trong phủ làm à? Chất tử, phủ tướng quân chúng ta có lòng tốt nhận ngươi, ngươi lại hồi báo như vậy hay sao? Chẳng lẽ từ nhỏ không ai dạy ngươi quy củ, cho nên tay chân mới không sạch sẽ như vậy?
Lời nói vô cùng khó nghe.
Tứ công tử đang ở trong lòng Vân di nương liền nhảy xuống, chạy đến trước mặt Đàm Đài Tẫn, đá gã một cái:
– Dám trộm đồ của phủ tướng quân. Ta mách cha đánh chết ngươi.
Vân di nương vội ôm Tứ công tử về:
– Trác Nhi, không được nói bậy.
Đôi mắt của Đàm Đài Tẫn hơi hiện lên sắc đỏ ngầu. Gã lạnh lùng lặp lại:
– Tôi đã nói rồi, không phải tôi.
Bởi vì sự thẳng thừng của Đỗ di nương cùng Tứ công tử, biểu tượng thẩm vấn hòa bình đã bị đánh đến dập nát. Trong lòng Tô Tô có một cảm giác uất nghẹn đến khó tả, nàng há miệng muốn nói gì đó, trong đầu lại hiện lên vẻ mặt đau đớn của người cha chưởng môn.
Vị Tiên Tôn áo xanh nói:
– Mấy năm nay, giới tu tiên chúng ta có vô số tôn giả ngã xuống, bao gồm cả đại sư huynh của con. Vì tông môn mà đã chết trong tay Tà vật kia. Tô Tô, con là hy vọng cuối cùng của giới Tu chân này, hãy đi đến 500 năm trước, đừng mềm lòng.
Tô Tô hít thở bình ổn cảm xúc, liên tục tự nói với mình, Đàm Đài Tẫn không phải người tốt, bấy giờ mới nén được xúc động trong lòng xuống.
Liên di nương mở lòng bàn tay ra, lộ ra một chiếc khuyên tai bạch ngọc rất tinh xảo.
– Vậy Chất tử giải thích đi, tại sao trên người ngươi lại có một chiếc khuyên tai này?
Đàm Đài Tẫn nhìn khuyên tai trong tay Liên di nương, môi mím chặt.
Tô Tô cũng nhìn đồ trang sức kia.
Liên di nương: – Bích Liễu, ngươi đến xem đi, khuyên tai này có phải của tam tiểu thư không? Nếu của tam tiểu thư, vậy thì chúng ta thất lễ rồi.
Đương nhiên là không phải rồi, Tô Tô nghĩ thầm, nguyên chủ căm ghét Đàm Đài Tẫn còn không kịp, làm sao mà cho gã đồ của mình chứ.
Tô Tô quá rõ, những người khác cũng quá rõ.
Tô Tô nghĩ đến gì đó, nhìn về phía Đàm Đài Tẫn. Nàng nghĩ, nàng biết đây là đồ của ai rồi. Thế mà Đàm Đài Tẫn lại giấu ở trong người, chút tâm tư u tối đến đáng thương hại này đích xác không thể để người khác biết được.
Bích Liễu tiến lên để xác nhận, nói:
– Liên di nương, khuyên tai này của phải của tiểu thư nhà con ạ.
– Chất tử giải thích thế nào đây?
Đàm Đài Tẫn ánh mắt lành lạnh, không nói gì.
Nếu lúc trước, trong mắt gã còn mang theo chút phẫn nộ thì hiện tại, trong mắt cũng chỉ là một hồ nước phẳng lặng.
Liên di nương quay sang Tô Tô:
– Tam tiểu thư cũng thấy rồi đó, Chất tử không muốn giải thích.
Diệp Lam Âm ai oán nói:
– Chất Tử điện hạ, bình thường Lam Âm không hề đắc tội với ngươi, ngươi có lấy đồ của di nương dành cho Lam Âm thì trả về đi được không?
Đó chính là hồi môn của cô ta.
Mấy người họ cứ vậy rất nhẹ nhàng đổ tội danh đầy nhục nhã lên người Đàm Đài Tẫn.
Tô Tô cảm thấy việc này hết sức vô cớ.
Đàm Đài Tẫn cũng hiểu gì đó, cười lạnh nói:
– Không có gì để nói, mặc các người xử trí.
Đây là lần đầu tiên Tô Tô nhìn thấy biểu cảm lạnh lùng của gã, sống lưng gã thẳng tắp, cười lạnh xong, môi mím chặt thành một đường thẳng lạnh băng.
Liên di nương khó xử nói:
– Nếu hạ nhân trong phủ trộm đồ quý giá đi thì sẽ bị đánh gãy tay, đuổi ra khỏi phủ.
Vân di nương cau mày, không đành lòng cầu xin:
– Liên di nương, thân phận chất tử dẫu sao cũng không bình thường, sao coi gã như hạ nhân được chứ?
Liên di nương nói:
– Vân di nương hiểu lầm rồi, ý thiếp không vậy, Chất tử dĩ nhiên không thể đánh đồng như hạ nhân. Nhưng nếu như phạm sai lầm, bất luận là ai thì đều phải bị trừng phạt. Tam tiểu thư, con xem, yêu cầu Chất tử trả lại đồ, sau đó mới trừng phạt, có được không?
Được không à?
Đương nhiên không thể rồi!
Những người này điên hết rồi à, sao lại qua loa như vậy được.
Tô Tô không nhịn được nữa, nàng đứng ở lập trường giới Tu chân, không thể nói hộ cho Ma vương tương lai được. Chỉ cần mạng gã còn đó, dù cho gã có thảm hại thành dạng gì, nàng cũng chỉ đứng xem là được.
Nhưng bất kể đã qua bao nhiêu năm, dù đã trưởng thành, nàng vẫn là Lê Tô Tô như trước, từ trong hồ tiên lạch trời sạch sẽ nhất thế gian mở mắt ra, quan sát chúng sinh, một con chim nhỏ tò mò với những chiếc lông đỏ giữa lông mày.
Nàng có thể quang minh chính đại cầm kiếm giết gã, thậm chí tương lai nhất định sẽ nghiền nát thần hồn gã, nhưng nàng không thể giống như người khác, dùng việc bôi nhọ và làm nhục gã để làm niềm vui.
Nàng không thể mở to mắt bịt kín hai tai, làm bộ như cái gì cũng không biết.
Tô Tô đứng lên, nói rõ ràng:
– Tôi không đồng ý, nếu gã là người của tôi, vậy thì chuyện này sẽ do tôi điều tra. Nhất định sẽ có một lời giải đáp rõ ràng cho các vị di nương và nhị muội muội.
Liên di nương vô cùng kinh ngạc, không phải đã thẩm vấn xong hết rồi đó à?
Tô Tô nhìn sang những người khác: – Sao vậy, có dị nghị gì à? Hay là không yên tâm với tôi?
Liên di nương vội cười xòa:
– Không dám, chúng ta dĩ nhiên là tin tưởng tam tiểu thư.
Tô Tô nhặt bùa bình an dưới đất lên, đi đến trước mặt Đàm Đài Tẫn, nhét vào tay gã:
– Giữ cho tốt vào, đừng để người ta giẫm lên nữa, ta cũng thấy mất mặt. Ngươi nói không phải ngươi làm, vậy thì tốt nhất không phải ngươi. Bằng không ta mà điều tra ra…
Gã ngước đôi mắt đen như mực lên nhìn nàng.
– Ta sẽ đánh ngươi tàn phế.
Nàng hít sâu một hơi, trợn mắt với gã, cố gắng để mình trông hung dữ nhất.
Đôi mắt nàng sáng rực, sáng hơn cả băng tuyết giữa tháng mười hai ở bên ngoài phòng.
Đàm Đài Tẫn nhìn thiếu nữ hung dữ trước mặt, vô thức nắm chặt bùa bình an dính bẩn trong tay lại.