Cửu công chúa trốn sau lưng Tiêu Lẫm, chế giễu nhìn Tô Tô, cô ta thích nhất là nhìn thấy Diệp Tịch Vụ mất mặt trước Lục hoàng huynh.
Tô Tô buồn bực, Cửu công chúa nói tỉ thý rồi chịu trách nhiệm trước mọi hậu quả đi đâu mất rồi? Cửu công chúa là kẻ lật lọng như vậy, nếu sống ở trong giới Tu Chân, chắc chắn sẽ bị người có thực lực mạnh mẽ giết cho ngàn lần rồi.
Xuân Đào lo lắng vô cùng.
Tam tiểu thư bình thường để ý nhất là cái nhìn của Lục hoàng tử, mỗi lần Lục hoàng tử nói năng lạnh nhạt, tam tiểu thư sẽ tức giận đến nổi điên. Trong khoảng thời gian này, hiếm khi tam tiểu thư đổi tính trở nên ôn hòa nhẹ nhàng, nhỡ đâu vì chuyện này mà nổi điên lên thì làm sao đây.
Xuân Đào lặng lẽ ngước nhìn tam tiểu thư, lại bất ngờ khi nhìn thấy trên mặt cô ấy không hề có vẻ đau khổ nào cả.
Tô Tô nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, 500 năm trước, đại sư huynh còn chưa quen biết mình, huynh ấy che chở cho em gái là điều rất bình thường thôi.
Xuyên qua 500 năm thời không, có thể một lần nữa được gặp lại người đã không còn nữa, Tô Tô cảm thấy mình nên vui mừng cho huynh ấy mới đúng.
Đại sư huynh vì bảo vệ tông môn mà chết đi, huynh ấy là anh hùng.
Nàng nghĩ nghĩ, nói với Tiêu Lẫm:
– Mặc kệ điện hạ có tin hay không, tôi không chủ động khiêu khích Cửu công chúa. Nơi này là hoàng cung, Thái hậu truyền triệu, tôi không thể tự ý chặn đường Cửu công chúa dễ dàng như vậy được.
Tiêu Lẫm giật mình, bất giác khó tin nhìn Tô Tô.
Tam tiểu thư Diệp gia trước kia luôn dùng ánh mắt si mê nhìn mình, làm sai chuyện nhưng có chết cũng không hối cải, hành vi việc làm tàn nhẫn độc ác.
Trong trí nhớ của y, Diệp Tịch Vụ luôn có một vẻ mặt xấu xí méo mó.
Tự Lẫm tự biết cô ta yêu mình tới mức điên cuồng, mà y mỗi khi nhìn thấy cô ta, trong lòng chỉ có căm ghét và căm ghét.
Hôm nay lại hoàn toàn khác biệt, đôi mắt cô ta sạch sẽ và sáng ngời. Ánh mắt bình thản, chiếc áo trên người là màu phấn trắng, đôi giày tạo ra một vài dấu chân nhỏ trên mặt đất.
Sát khí cùng với oán hờn trước kia không hề thấy nữa, y bất giác nhận ra, Diệp tam tiểu thư cũng không hề khó ưa chút nào. Trong mắt cô ấy phản chiếu tuyết trắng, gương mặt mềm mại, lại càng toát lên vẻ thanh thuần ngây thơ.
Nghe nàng nói lại, Tiêu Lẫm nhìn sang Cửu công chúa:
– Chiêu Ngọc, muội chủ động tìm Diệp Tam tiểu thư so tài phải không?
Trong mắt Cửu công chúa lộ vẻ chột dạ khó phát hiện, kéo tay áo Tiêu Lẫm:
– Hoàng huynh…
Tiêu Lẫm nào không rõ nữa, tính cách y chính trực, là một chính nhân quân tử, chuyện này nếu là do muội muội gây sự trước, y dĩ nhiên sẽ không trách cứ Tô Tô.
– Bổn điện hạ trước đó không biết, tam tiểu thư bỏ quá cho. – Y nói với Tô Tô.
Tô Tô không ngờ Tiêu Lẫm sẽ xin lỗi, vội lắc đầu.
Đại sư huynh là người tốt thứ hai trong thiên hạ này, chỉ sau mỗi cha mình thôi, trách ai thì được chứ không thể nào trách đại sư huynh được đâu.
Trong mắt Tô Tô, nguyên chủ tính cách không tốt, nhưng ánh mắt thì cũng được nha. Đại sư huynh của nàng rộng rãi phóng khoáng, chính trực vô tư, chỉ tiếc là huynh ấy ra đi quá sớm.
Lúc trước Tiêu Lẫm không ưa nguyên chủ chút nào, thực ra không phải là không có lý do, thứ nhất nguyên chủ quả thực làm ra những chuyện mà người bình thường không bao giờ làm, thứ hai nguyên chủ vịt chết mà mỏ vẫn cứng, dù là làm chuyện xấu xa nhưng bản thân lại mặc nhiên coi đó là chuyện đúng lý hợp tình.
Tiêu Lẫm tuy nói xin lỗi nhưng nhận thức về Tô Tô cũng không hề suy suyển tốt lên chút nào cả. Dẫu sao ngày đó thê tử y Diệp Bằng Thường rơi xuống hồ là do đầu xỏ Diệp tam tiểu thư này gây nên, cho nên y chỉ gật đầu lạnh nhạt với Tô Tô một cái, cũng không hề nhìn nàng một lần nào mà bỏ đi ngay.
Cửu công chúa không thể ngờ Diệp Tịch Vụ lúc trước chỉ biết nổi điên hôm nay lại bình tĩnh như vậy, còn giải thích đàng hoàng đâu ra đó với hoàng huynh nữa chứ. Bắt gặp hoàng huynh không hề trách cứ Tô Tô như ý mình, cô ta dậm chân, chạy theo.
– Hoàng huynh, chờ muội với.
Huynh muội Tiêu Lẫm đi rồi, Tô Tô quay đầu lại, trông thấy Xuân Đào đang cười ngây ngô ở đó.
Nàng không hiểu hỏi:
– Em cười gì thế?
Xuân Đào vô thức trả lời:
– Đây là lần đầu tiên Lục điện hạ chịu nhường tiểu thư đó ạ.
Diệp tướng quân tay nắm trọng binh, ngay cả hoàng đế cũng không dám động vào tam tiểu thư. Nhưng Lục điện hạ chi lan ngọc thụ thì không bao giờ che giấu sự căm ghét của mình đối với tam tiểu thư, trước kia mỗi lần đều mặt sầm sì cau có, lạnh lùng khiển trách cô ấy một trận.
Lần nghiêm trọng nhất là, khi đó đại tiểu thư còn chưa xuất các, tam tiểu thư muốn đánh đại tiểu thư, Lục điện hạ đã hất thẳng tam tiểu thư ra.
Một lần đó làm cho tam tiểu thư giận dữ đập phá hết đồ đạc trong phòng luôn.
Nghe Xuân Đào kể lại như vậy, Tô Tô cũng phải bật cười.
Cô nha hoàn ngốc Xuân Đào này cũng đúng là rộng rãi, biết rõ rằng nếu như một roi kia của Cửu công chúa mà quất trúng mình, cô nhóc đó có thể bị hủy dung luôn rồi. Ấy vậy mà trong lòng cô nàng vẫn còn bận lòng đến chuyện yêu đương hận thù giữa tiểu thư nhà mình với Lục điện hạ.
Hai người người nào người nấy đều đã thành hôn rồi, từ lâu đã không còn khả năng rồi.
Tiêu Lẫm chỉ nói một câu xin lỗi thôi, vậy mà Xuân Đào có thể vui mừng đến như vậy, chứng tỏ nguyên chủ lúc trước đã bị ghét cay ghét đắng như nào đây.
Nghĩ đến lúc còn nhỏ đại sư huynh luôn dịu dàng ôn hòa vấn tóc cho mình, lại nghĩ đến huynh ấy rất hiếm khi ghét người nào đó, mà hiện tại huynh ấy lại vô cùng không thích thân thể này của mình.
Tô Tô cảm thấy tuyệt vọng về ấn tượng mà nàng đã có trong lòng người khác vào hiện tại.
***
Thái Hậu giữ Tô Tô ngồi chốc lát rồi thả nàng đi.
Đúng như lời Diệp đại tướng quân nói, Thái hậu rất hiền từ khoan dung. Nhưng Tô Tô không nghĩ như vậy, Cửu công chúa tìm Tô Tô tỷ thí, theo lý Thái hậu nên biết rồi mới phải, nhưng Thái hậu một chữ cũng không hề nhắc tới.
Nàng đoán, có lẽ Cửu công chúa tới là được Thái Hậu ngầm cho phép.
Giả sử như Cửu công chúa hành sự thuận lợi, Tô Tô hiện tại đã bị đánh cho đến thảm hại. Đến lúc đó, Thái hậu an ủi vài câu, quay xe một cái trở thành người tốt.
Tô Tô bụng nghĩ, xem ra Diệp gia cây to đón gió, hoàng thất đã bất mãn với Diệp gia rồi.
Có đôi khi người khác khoan dung độ lượng với mình không phải yêu thích mình, mà là kiêng kỵ mình.
Trước kia hay có chiến tranh, hoàng tộc Tiêu gia cần vị “chiến thần” Diệp đại tướng quân này, nhưng mấy năm gần đây quốc thái dân an, hoàng đế ổn định ngồi trên địa vị cao, không khỏi bắt đầu có bất mãn đối với thần tử có thể uy hiếp đến mình.
Tuy Tô Tô chưa từng nhập thế, còn chưa hiểu hết đối với quy tắc của nhân gian, nhưng mà đạo lý này, nàng cũng có thể lĩnh hội được.
Cũng không biết Diệp đại tướng quân nghĩ như thế nào.
Trên đường ra khỏi cung trở về, Tô Tô đột nhiên nhớ tới một sự kiện.
Nàng hỏi tiểu thái giám dẫn đường:
– Ngươi có biết trước kia Đàm Đài Tẫn từng ở chỗ nào không?
Tiểu thái giám cũng biết tính tình vị tam tiểu thư Diệp gia này, khi dẫn đường cho nàng vẫn luôn cúi đầu, giờ phút này bỗng nghe Tô Tô hỏi chuyện, bèn vội vàng đáp:
– Chất tử điện hạ trước kia ở tại lãnh cung ạ.
– Lãnh cung á, có thể dẫn ta đi xem được không?
Tiểu thái giám đầy vẻ khó xử.
Tô Tô nghĩ đến lời cha dạy, tới nhân gian phải hiểu đạo lý đối nhân xử thế, vì thế rút cây trâm trên đầu xuống đưa cho y:
– Làm phiền công công.
Tiểu thái giám vội xua tay:
– Không dám, không dám ạ.
Vị tiểu thư Tướng quân gia này không quất y thì tốt rồi.
Tô Tô nói:
– Không có gì đâu, nhận lấy đi.
Tiểu thái giám đấu tranh một lát mới nhận lấy cây trâm, dẫn đường cho Tô Tô.
Chốc lát sau, Tô Tô đã đến một cung điện tồi tàn.
– Đây là nơi mà trước kia Chất Tử điện hạ từng ở. Diệp tiểu thư, nô tài còn phải đi về làm việc, lãnh cung hoang vắng, Diệp tiểu thư đừng ở lại lâu ạ.
Y nhận đồ của Tô Tô, liền tốt bụng nhắc nhở nàng.
Tô Tô gật đầu:
– Cảm ơn ngươi.
Tiểu thái giám liền rời đi.
Đây cũng là lần đầu tiên Xuân Đào đến lãnh cũng, cô nàng nhìn viện tử cỏ dại mọc đầy, nghĩ đến những lời đồn trong lãnh cung thường có ma quỷ, tức thì run rẩy cả người:
– Tiểu thư ơi, chúng ta tới lãnh cung làm gì vậy ạ?
Tô Tô đi vào trong, cũng cảm nhận được một luồng âm khí. Nhưng hiện tại nàng ở trong cơ thể người phàm, không nhìn thấy được gì cả.
– Nếu em sợ thì ở bên ngoài chờ ta, ta vào một lát rồi ra ngay. – Nàng nói với Xuân Đào.
Xuân Đào lắc đầu:
– Em đi theo tiểu thư.
Tam tiểu thư địa vị tôn quý, nếu cô ấy xảy ra chuyện gì hoặc là bị thương, mạng nhỏ của Xuân Đào cũng chẳng còn ấy.
Thấy Xuân Đào cương quyết, Tô Tô cũng không phản bác, xách váy bước vào lãnh cung.
Nàng muốn hiểu biết về quá khứ của Đàm Đài Tẫn.
Ngàn vạn năm qua, thế gian tổng cộng sinh ra hai Ma thần mang Tà cốt trời sinh.
Vị Ma thần thứ nhất khi xuất thế, vô số thần tôn thượng cổ đã ngã xuống, hiến tế tu vi ngàn năm của mình, ngay cả Thần khí cũng từng món bị hủy mới tiêu diệt được nó.
Rất nhiều năm sau, Ma thần thứ hai Đàm Đài Tẫn ngang trời xuất thế. Nhưng mà người Tu chân khi đó đã không còn bao nhiêu người tài giỏi nữa, Tiên Tôn mấy vạn năm qua phi thăng thành thần ít ỏi đến đáng thương. Hơn nữa Thần khí cũng không có, bọn họ căn bản không có cách nào đấu lại Đàm Đài Tẫn
Người mang Tà Cốt, trời sinh chính là linh hồn bán thần, từ Hồng Hoang tới nay, chúng thần đã hết sức kiêng kị rồi. Mà vị Ma tôn trước Đàm Đài Tẫn trên cơ bản đã xóa sổ hầu hết các thần vật thượng cổ rồi.
Không có đủ tham khảo, giới Tu chân hoàn toàn không biết, Ma vương ra đời như thế nào, vì sao lớn mạnh như vậy, tử huyệt ở đâu?
Khi mà giới Tu chân bị Ma quân đánh cho không còn manh giáp, cuối cùng có người đưa ra biện pháp dùng thần khí tìm kiếm “Kính quá khứ”.
Các tiên tôn nỗ lực hết mình đã nhặt được về các mảnh của “Kính quá khứ”, lại nỗ lực hết mình đã chắp vá nó lại cho hoàn chỉnh.
Từ chiếc gương nát đó chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy nhìn thấy một cơ hội cuối cùng – nguyên thân Ma vương của 500 năm trước, tên Đàm Đài Tẫn, là một người phàm rất yếu ớt.
Tử huyệt của gã, nguyên nhân sa đọa của gã, toàn bộ đều không chiếu ra được.
Hơn nữa thứ Tà cốt này, hủy diệt thân xác và linh hồn đều vô ích, thân thể Đàm Đài Tẫn vừa chết, mười tám năm sau, thân thể gã đoàn tụ, chỉ biết càng mạnh hơn mà thôi.
Nói một cách đơn giản, giết gã càng khiến gã mạnh hơn.
Chúng tiên tôn: -…
Các trưởng lão sầu đến không gì sầu hơn, thấy giới Tu chân sắp không chống đỡ nổi nữa rồi, họ cắn răng quyết định hiến tế gần vạn năm tu vi, xoay chuyển càn khôn.
Sau khi dựa vào bói toán lựa chọn được người rồi, họ đưa Tô Tô trở lại 500 năm trước, hy vọng nàng rút ra được tà cốt của Đàm Đài Tẫn, từ đó phá hủy gã hoàn toàn.
Ma vương không có Tà cốt, yếu ớt cùng cực, không thể nào hấp thu oán khí thiên địa để mà sống lại lần nữa.
Đây là biện pháp cuối cùng.
Nghĩ thì hay vô cùng tuyệt diệu vô cùng.
Trước khi Tô Tô xuất phát đã nghiêm túc hỏi người cha chưởng môn của mình:
– Tô Tô nên rút Tà cốt ra như thế nào ạ?
Người cha chưởng môn ho khụ khụ:
– Con gái à, phải tự con nghĩ cách thôi, tìm hiểu quá khứ của gã, tìm được thứ mà gã sợ nhất, đến lúc đó cộng thêm vòng ngọc mà mẹ con để lại cho con, hẳn là giúp ích được cho con đó.
Nói thì không nói rõ ràng, cho nên rốt cuộc nên làm thế nào đây?
Tiên môn không đáng tin tí nào, Tô Tô đành phải tự mình nghĩ cách tìm hiểu vậy.
Nàng mơ hồ nghĩ, tìm hiểu quá khứ của một người, đi đến nơi mà người đó từng ở, chắc là sẽ tìm hiểu được không ít thông tin đây.
Ngay giữa lãnh cung có một cái giếng.
Tô Tô đi qua, ngồi xổm xuống xem, nàng nhìn xuống đáy giếng, nơi u tối đó có mấy bộ xương trắng nhởn.
Là miệng giếng cạn, không biết đã bao nhiêu năm rồi.
Thì ra nơi mà trước kia Đàm Đài Tẫn từng sống lại là nơi chất đống xác chết.
Tô Tô vội nói với Xuân Đào phía sau:
– Em đừng tới đây.
Xuân Đào không rõ nguyên do, ngoan ngoãn gật đầu.
Tô Tô tìm mấy hòn đá, bày trận pháp vãng sinh bên cạnh miệng giếng, hy vọng có thể hỗ trợ chúng nó tiêu tan đi oán khí, sớm ngày chuyển sinh.
Nàng không có linh lực, điều có thể làm chỉ như vậy mà thôi.
Xuân Đào cảm nhận nơi đây âm u lạnh lẽo, cô nàng khó có thể tưởng tượng được, Chất Tử điện hạ lại lớn lên ở một nơi như thế này. Cô nàng càng sợ hãi, càng không nén nổi nhìn khắp nơi chung quanh.
– Tiểu thư ơi, căn phòng kia hình như có tiếng gì đó á? – Giọng run rẩy.
Tô Tô quay đầu lại đi về hướng căn phòng kia.
– Tiểu thư…
– Không sao đâu.
Tô Tô đẩy cửa ra, bụi bay mù mịt, trong phòng kết đầy mạng nhện, nàng ho sặc sụa mấy cái.
Một người phụ nữ ngồi xổm ở góc tường, ánh mắt trống rỗng vô hồn, ôm lấy cơ thể mà lắc lư.
Tô Tô ngẩn ra, không ngờ nơi này sẽ còn có người.
Nàng đi qua đó, người phụ nữ kia không hề phát giác ra.
Nàng ngửi được một mùi hôi hám, là thứ mùi từ trên người của bà ta.
– Bà ơi, sao bà lại ở đây thế?
Người phụ nữ kia không chút phản ứng, như là không nghe thấy.
Xuân Đào thấy là người sống thì thở phào nhẹ nhõm, không chắc chắn nói:
– Tiểu thư, em nghe nói lúc mà Chất Tử điện hạ bị đưa tới Chu Quốc mới có 6 tuổi thôi, chỉ có một bà vú đi theo chăm sóc gã.
Một bà vú của tiểu hoàng tử, khi tới cùng lắm là hơn hai mươi tuổi, hiện giờ mới qua mười bốn năm ngắn ngủi, vậy mà lại biến thành một người giống như bà già 60 tuổi, dáng vẻ tiều tụy tàn tạ, còn điên điên khùng khùng nữa.
Tô Tô cũng ngây người, đây là bà vú của Đàm Đài Tẫn ư?
Nàng ở 500 năm sau, cũng ở trong thế giới rung chuyển, từng gặp nhiều người phụ nữ đáng thương như vậy. Nhưng thế giới này rõ ràng còn chưa có Ma vương, vì sao có người lại biến thành như vậy?
Điều này làm cho nàng mơ hồ cảm thấy, mình như vẫn còn đang ở trong thế giới hỗn loạn tồi tệ trước đây.
Tô Tô không nói gì, gỡ mạng nhện phủ dính trên tóc bà ta xuống.
Xuân Đào lo lắng nói:
– Tiểu thư…
– Chúng ta đi ra ngoài đi.
Theo lý thì người hiểu biết về Đàm Đài Tẫn nhất có lẽ chính là người phụ nữ này, nhưng bà ấy giờ đã không còn thần trí nữa.
Tô Tô ngồi ở trong kiệu, không gấp gáp trở về ngay, nàng gọi một cung nữ tới:
– Có thể gọi vị quản lý lãnh cung tới giúp ta được không?
Khi mặt trời lên cao, một người phụ nữ mặc trang phục tím bước trên tuyết đọng dày đi tới, hành lễ với Tô Tô.
Tô Tô hỏi: – Bà vú của Đàm Đài Tẫn vì sao lại bị điên?
Nàng làm theo lúc trước, cho bà ta một cây trâm vàng.
Loại Tà vật này nhất định ngay cả bà vú của mình cũng không buông tha đây mà.
Người phụ nữ kia sung sướng nhận lấy cây trâm vàng, bà ta quản lý lãnh cung không hề kiếm trác được chút lợi lộc gì cả, Tô Tô ra tay hào phóng, bà ta chỉ hận không thể trút hết những điều mình biết ra, dù sao chuyện liên quan đến Đàm Đài Tẫn cũng không phải bí mật gì.
– Cảm ơn Diệp tiểu thư ban thưởng, việc này lão nô cũng biết được chút ít. Chất tử cùng với Lưu thị kia mười bốn năm trước thì tới lãnh cung.
– Chất tử khi đó đáng yêu lắm. Lãnh cung là nơi bẩn thỉu, trong cung có không ít thị vệ và thái giám đều có sở thích này.
Xuân Đào mặt hết đỏ lại trắng.
– Lưu thị bảo vệ Chất tử, bản thân lại gặp tai ương. Bọn họ ở hoàng cung vốn là không có địa vị gì, lão nô nghe nói, khi mà họ không được ăn, vào đông không có đồ để mặc, Lưu thị cũng sẽ…
– Đủ rồi. – Xuân Đào không nghe nổi nữa, những lời này đã làm cô ấy hoảng sợ rồi, làm sao để tiểu thư nghe cơ chứ.
– Để bà ấy nói tiếp đi, nói về Đàm Đài Tẫn đi.
– Ôi vâng Diệp tiểu thư, về Chất Tử điện hạ, lão nô biết cũng không nhiều lắm. Các hoàng tử khi còn nhỏ thích chơi đùa, thích gọi Chất tử để chơi cùng, lão nô thỉnh thoảng thấy Chất tử, trên người không chỗ nào là nguyên vẹn cả.
Bà ta nói một cách mơ hồ, trên thực tế rất nhiều lần, bà ta đều thấy rõ, bọn họ coi Chất tử như là súc sinh mà làm nhục bắt nạt.
Nói tới đây, bà ta đột nhiên im bặt. Bà ta sực nhớ ra rằng vị trước mắt này có quan hệ gì với vị lúc trước từng ở lãnh cung kia.
Bà ta lúng túng, cũng không biết Diệp tiểu thư có thái độ gì với Chất tử, liền chọn chỉ nói một vài sự thật nhẹ nhàng nhất, hẳn là không ảnh hưởng gì đâu.
Tô Tô mím môi, trong lòng nặng trĩu. Nàng không ngờ rằng, Lưu thị biến thành như vậy không phải bị Đàm Đài Tẫn hại.
Trước mặt nàng chợt hiên lên gương mặt đẹp đẽ tinh xảo của thiếu niên, còn có sự tối tăm âm trầm lạnh lùng trong mắt gã. Chẳng trách gã bị đánh bị phạt quỳ cũng không hé răng, giống như người gỗ, với gã mà nói, có lẽ những điều này đều là bình thường như ăn cơm.
– Sau khi Đàm Đài Tẫn ra khỏi cung thì Lưu thị ai săn sóc?
Người phụ nữ kia biết xem mặt đoán y, do dự một chút, thấy Diệp Tam tiểu thư như không có ác ý, bèn nói thật.
– Nghe nói trước khi rời cung, chất tử có đưa cho Triệu ma ma ở Hoán y cục ít bạc, nhờ bà ta đưa chút cơm cho Lưu thị.
Nhưng mà chút ít tiền này, Triệu ma ma cùng lắm chỉ ném cho Lưu thị mấy cái bánh bao, không khác gì ném cho chó ăn.
Tô Tô nói:
– Xuân Đào.
Nàng nhận lấy túi tiền từ tay Xuân Đào, lấy ra mấy nén vàng đưa cho bà ta:
– Ma ma có rảnh thì quan tâm Lưu thị một chút, đổi y phục cho bà ấy, cho mang đi giặt. Cũng cho bà ấy ăn ngon một chút. Nếu lần tới ta vào cung, thấy Lưu thị tốt lên, ta sẽ báo đáp ma ma. Chuyện này đừng nói cho người khác biết.
Bà ta cười mắt tít lại, nhận thỏi vàng nặng trịch:
– Diệp tiểu thư nói thế nào thì thế ấy, cô đã dặn dò, nô tỳ biết rồi ạ.
Chờ bà ta đi rồi, Xuân Đào mắt sáng lên, nói nhỏ:
– Tiểu thư ơi, cô đồng cảm với Chất Tử điện hạ ạ?
Tô Tô nghiêm mặt nhỏ lại:
– Nói bậy, ta nào có đồng cảm với gã chứ. Ta chỉ niệm Lưu thị có công hộ chủ, không nên rơi vào kết cục đó thôi.
Nàng dù cho có đồng cảm một con kiến nhỏ cũng sẽ không đồng cảm với Đàm Đài Tẫn đâu.
Xuân Đào che miệng lại cười.