Đàm Đài Tẫn nói:
– Tam tiểu thư.
Tô Tô đề phòng nhìn gã.
Nói đến cũng buồn cười, Đàm Đài Tẫn là phu quân của Diệp Tịch Vụ nhưng lại chỉ có thể gọi nàng là tam tiểu thư. Hai người thành thân là chuyện hoàn toàn không ngờ đến. Nguyên chủ biết, Lục hoàng tử yêu thích thứ tỷ Diệp Băng Thường của mình, cô ấy ghen ghét dữ dội mới nảy sinh ra một ý tưởng tệ hại. Chính là tại cung yến hạ thuốc thứ tỷ, muốn hủy sự trong sạch của chị ta.
Không ngờ rằng, thuốc không có tác dụng trên người thứ tỷ cùng với gã thượng thư công tử óc đầy bụng phệ mà lại tác dụng lên mình và Đàm Đài Tẫn.
Điều khiến cho nguyên chủ thấy bị sỉ nhục chính là Đàm Đài Tẫn rõ ràng cùng trúng thuốc giống mình, nhưng thiếu niên đẹp đẽ yếu ớt gầy gò kia ngoài sắc mặt ửng hồng ra thì không có phản ứng gì khác.
Cuối cùng vẫn là Diệp Tịch Vụ không kìm nén được đã phải ra lệnh cho gã giúp mình.
Thiếu niên lạnh như băng nhìn nàng, trước sau không hề động đậy. Gã ngồi ở một góc, dùng một loại ánh mắt bình tĩnh, nhìn vị thiên kim này vừa uốn éo cơ thể vừa rên rỉ túm kéo xiêm y của mình.
Bởi sự trong sạch của bản thân, nguyên chủ bất đắc dĩ phải thành thân với Đàm Đài Tẫn.
Mỗi khi hồi tưởng đến ánh mắt của thiếu niên, nguyên chủ luôn thấy nhục nhã cực độ.
Gã làm sao có thể như vậy! Gã làm sao có thể dùng vẻ bình thản đó, dùng ánh mắt không chút dao động mà nhìn nàng cơ chứ!
Cho nên cuộc hôn nhân này, nói trắng ra là tự bản thân Diệp tam tiểu thư đã tự đào hố chôn mình. Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng chuyện nguyên chủ căm ghét Đàm Đài Tẫn đến tột độ.
Tô Tô cũng coi như là cùng hội cùng thuyền với nguyên chủ. Nguyên chủ ghét thân thế hèn mọn của Đàm Đài Tẫn, còn Tô Tô nàng thì kiêng kỵ Tà cốt đủ để diệt thế trên người gã.
Nàng hỏi:
– Ngươi tới làm gì?
Đàm Đài Tẫn nhìn ra được thái độ lạnh nhạt của Tô Tô đối với mình, giọng khàn khàn nói:
– Tướng quân nói Thái hậu tuyên tôi vào cung, bảo tôi vào cùng với Tam tiểu thư.
– Cha ta nói Thái hậu bảo ngươi vào cung á?
– Nếu tam tiểu thư không tin thì có thể đi hỏi tướng quân.
Tô Tô thấy gã không giống nói dối, chợt nghĩ thông suốt dụng ý của Diệp đại tướng quân…
Vì để Thái Hậu không động đến Tô Tô lại có thể cho Thái Hậu đủ mặt mũi liền đẩy một người bị khinh bỉ ra chịu trận. Mà Đàm Đài Tẫn là người lựa chọn thích hợp nhất, thân phận gã xấu hổ và tế nhị, một con tin không có chỗ dựa, mang danh nghĩa là phu quân của Tô Tô, nhưng nếu như đi, Thái Hậu muốn tăng thể diện cho Lục hoàng tử, Đàm Đài Tẫn dù không chết thì e là cũng phải bị lột da.
Diệp đại tướng quân rõ ràng là để Tô Tô mang theo một cái bao trút giận đây mà.
Tô Tô nhìn Đàm Đài Tẫn, sắc mặt gã lạnh nhạt bình thản, dường như đã quá quen rồi. Xem ra chính gã cũng biết mình có tác dụng gì.
Nàng nghĩ đến số mạng chết yểu của mình, dứt khoát chống cằm hỏi Đàm Đài Tẫn.
– Có phải ngươi cực kỳ hận Diệp gia chúng ta phải không?
Không chỉ Diệp gia, mà toàn bộ Đại Hạ quốc đều đối xử với Đàm Đài Tẫn không như con người. Nhưng hiện trạng đã như thế, nếu Tô Tô đến thế giới này sớm hơn, nàng đã có thể ngăn cản toàn bộ sự việc phát sinh. Còn hiện tại, lại chỉ có thể đề phòng Tà cốt trên người thiếu niên này thức tỉnh.
Gã gặp cảnh ngộ như vậy, một khi thức tỉnh, không chỉ Diệp gia mà toàn bộ tam giới đều sẽ gặp tai ương.
Nàng muốn hỏi thử, muốn xem nội tâm của Đàm Đài Tẫn có bao nhiêu u tối.
Đàm Đài Tẫn liếc nàng một cái:
– Không có.
Tô Tô còn lâu mới tin.
Tà vật trời sinh mà thức tỉnh, chắc chắn sẽ dùng vô số máu người để hiến tế.
– Có phải tam tiểu thư cực kỳ căm ghét tôi không?
Tô Tô không thể ngờ, Đàm Đài Tẫn lại có gan hỏi lại mình đúng câu đó. Nàng không cần phải nói dối:
– Đúng thì sao?
– Vì sao? – Đàm Đài Tẫn hỏi.
Gã cảm nhận được có điều đó rất khác lạ, Diệp Tịch Vụ trước kia vô cùng căm ghét thân phận của mình, mà Diệp Tịch Vụ hiện tại, gã thấy nàng còn cười với Xuân Đào và Hỉ Hỉ.
– Ghét thì ghét thôi, còn cần lý do hay sao? – Dẫu sao thì nàng cũng không thể nói với gã, tương lai gã sẽ là một tồn tại như thế nào.
Đạm Đài Tẫn chỉ nhìn nàng, không nói gì.
Nếu là Diệp Tịch Vụ trước kia tuyệt đối sẽ không trả lời câu hỏi của gã, nói chuyện với gã là việc vô cùng hạ thấp bản thân.
Tô Tô bất ngờ lại nhìn thấy vẻ mù mịt trên gương mặt gã. Thiếu niên trước mặt còn chưa phải là Ma vương mà rất nhiều năm sau khiến người ta nghe đến tên đã sợ mất mật, gã đẹp đẽ yếu ớt, không hề có một lực công kích nào. Ngay cả tiểu sư đệ Phù Nhai trong tiên môn nhìn còn mạnh mẽ và hung hãn hơn cả gã nữa.
Đàm Đài Tẫn nhìn lộ rõ vẻ ốm yếu, sự tra tấn của hai ngày trước đã làm gã mất đi nửa cái mạng. Tô Tô bụng nghĩ, Đàm Đài Tẫn mà cùng nàng vào cung, đoán chừng ngay cả nửa cái mạng còn lại cũng không còn nốt. Nghĩ đến cả đêm hôm qua khẩn cấp giúp gã hạ sốt, nàng đã mệt sắp chết rồi, đến nay vẫn còn chưa có tinh thần đây.
– Ngươi về đi, đừng đi theo ta.
Đàm Đài Tẫn cũng không có tâm tư gánh tội thay cho Diệp Tịch Vụ. Nhưng chuyện này, không nên là Diệp Tịch Vụ nói ra mới phải. Người phụ nữ này kiêu ngạo ương ngạnh, vừa sĩ diện vừa ham sống, theo lý mà nói cô ta phải thấy may mắn vì mình đi đối mặt với Thái hậu thay cho cô ta chứ?
Tô Tô thấy gã còn đứng đó, cho rằng gã không muốn làm trái ý Diệp Khiếu, đành phải kích gã:
– Ngươi là một Chất tử ngay cả thái giám cung nữ đều làm nhục được, vào cung chỉ làm ta mất mặt thôi. Cút về trong phủ đi, đừng ngăn cản ta gặp Lục điện hạ.
Vừa thốt ra, Tô Tô liền nhìn thấy một tia giận giữ lạnh băng hiếm khi nhìn thấy ở trong mắt gã.
Đàm Đài Tẫn gằn từng chữ một nói:
– Là thân phận khó xử của tôi đã bôi nhọ tam tiểu thư rồi.
Lần này gã không do dự nữa, không hề nhìn nàng, quay trở về trong phủ. Hoàn toàn không còn vẻ mù mịt như trước đó nữa.
***
Tô Tô còn chưa tới tẩm cung của Thái Hậu đã bị người ta ngăn cản lại.
Một thiếu nữ mặc trang phục khỏe khoắn trong tay cầm roi giang hai tay ra chắn ngay trước mặt Tô Tô.
– Diệp Tịch Vụ, mấy hôm trước ngươi đẩy hoàng tẩu ta xuống hồ, hôm nay còn dám tới hoàng cung à?
Thiếu nữ kia nhướn mày ngược lên, đầy sát khí nghiêm nghị nhìn Tô Tô.
Tô Tô nghi hoặc.
Người này là ai vậy? Nhìn không giống thứ tỷ dịu dàng của nàng như trong lời đồn.
Xuân Đào biết tiểu thư đụng phải đầu, không nhớ ra được hết mọi người, vội thì thào nhắc nhở:
– Đây là Cửu công chúa, em gái của Lục điện hạ đó ạ.
Xuân Đào vừa nói vậy, Tô Tô nháy mắt đã hiểu ngay.
Người căm ghét nguyên chủ đếm không hết, vị Cửu công chúa này cũng được coi là xếp ở hàng đầu. Cửu công chúa được sủng ái, tính khí cũng không tốt lắm, rất không ưa nguyên chủ chút nào.
Trước kia nguyên chủ muốn gả cho ca ca cô ấy mà đã từng hạ thấp mình mà đi lấy lòng cô ấy. Nhưng mà vị Cửu công chúa này hết sức khinh thường, lần nào cũng đều giễu cợt, như là liếc nhìn một cái là nhìn thấu tâm tư của nguyên chủ. Nguyên chủ bị sỉ nhục vài lần, thể diện gần như mất hết, không nhịn được nữa, không đi nịnh bợ lấy lòng cô ấy nữa.
Nhưng mà Cửu công chúa đặc biệt yêu quý Diệp Băng Thường.
Trước khi Diệp Băng Thường gả cho Lục hoàng tử, Cửu công chúa từng chạy đến mắng chửi làm nhục nguyên chủ một trận, làm cho nguyên chủ tức đến phát khóc.
Lần này, Cửu công chúa cũng tới là vì bất bình cho Diệp Băng Thường.
– Lục hoàng tẩu ta vốn đã yếu ớt, ả phụ nữ tâm địa rắn rết ngươi lại còn đẩy tỷ ấy xuống hồ. Nếu không phải hoàng huynh ta cứu kịp tỷ ấy, tỷ ấy đã sớm hương tiêu ngọc vẫn rồi. Lục hoàng tẩu thiện lương dịu dàng, không so đo với ngươi, nhưng ta thì không tha cho ngươi đâu.
Cửu công chúa múa may cây roi, quất roi xuống nền đất, phát ra thanh âm vun vút sắc bén.
– Diệp Tịch Vụ, có dám tỷ thí với ta một trận không?
Tô Tô tuy không muốn thêm rắc rối nhưng vẫn không nhịn được mà nói:
– Nếu là Lục hoàng tẩu cô rơi xuống nước, chị ấy không nói gì rồi, cô tức cái gì?
Đây chẳng phải là chó bắt chuột, xen vào việc người khác à?
Tô Tô là hỏi thật, nhưng Cửu công chúa lại cảm thấy mình bị xúc phạm, sắc mặt càng cau có hơn.
– Bớt nói nhảm đi, có phải ngươi sợ bản công chúa không?
Cô ta tính nóng nảy, nói xong đã quất roi đến.
Đứng trước Tô Tô là tiểu thái giám, gã vội ngăn cho Tô Tô:
– Ôi Cửu công chúa! Thế này không được đâu, không được…
– Cút ngay!
Roi quất lên người tiểu thái giám, Tô Tô mím môi lại.
Nàng bình ổn hô hấp, nhìn Cửu công chúa lắc đầu:
– Tôi không so đo với cô, đây là hoàng cung, Hoàng thượng và Thái hậu trách tội thì làm sao đây?
Nàng vừa nói vậy, Cửu công chúa nhướn môi đầy khinh thường.
Ai cũng đều biết, Đại Hạ quốc tôn trọng võ đạo.
Hoàng đế khai quốc chính là dùng võ nhập đạo, từ đó về sau bất kể đại quan quý nhân hay là con cháu bình dân đều dùng kỹ năng võ thuật mạnh mẽ của mình làm điều hãnh diện.
Kẻ mạnh làm vua, đó chính là khắc họa chân thật nhất ở Đại Hạ quốc.
Diệp đại tướng quân chưa bao giờ bại trận, cho nên mới có địa vị rất cao như vậy ở Đại Hạ quốc. Trưởng tử của Diệp đại tướng quân nghe nói cũng thân thủ bất phàm. Nhưng mà Tam tiểu thư tư chất bình thường, hoàn toàn không có phong phạm của phụ thân mình chút nào, Cửu công chúa từ nhỏ tập võ, thường lấy cái đó để quét sạch tôn nghiêm của Diệp tam tiểu thư kiêu ngạo.
Nhưng mà Cửu công chúa không dễ đắc tội, Diệp Tịch Vụ muốn báo thù cũng đều bất lực. Cũng chính bởi vì vậy mà Diệp tam tiểu thư vừa căm ghét vừa sợ Cửu công chúa.
Cửu công chúa nghe Tô Tô nói như vậy, nhận định đối phương sợ mình. Cô ta nói:
– Nếu bản công chúa tìm ngươi tỷ thí, phụ hoàng với hoàng tổ mẫu sẽ không nói gì cả, xảy ra chuyện gì bản công chúa sẽ chịu trách nhiệm. Nhưng mà ngươi đó, thua thì đừng có mà đi mách lẻo Diệp đại tướng quân đấy.
Nói xong, cô ta lại quất một roi đến.
Tô Tô đẩy tiểu thái giám đang chắn đằng trước ra.
Nàng hiểu, Cửu công chúa biết nàng vào cung, cho nên chờ sẵn ở đây, thế nào cũng phải đánh nàng một trận, không báo thù được cho Diệp Băng Thường thì quyết không thể bỏ qua.
Cửu công chúa đánh nguyên chủ thành nghiện tay rồi, nhưng mà tuy nguyên chủ độc ác lại rất quật cường chưa bao giờ đi tố cáo.
Cửu công chúa thấy Tô Tô né tránh, nhếch môi đỏ lên:
– Người đâu, lấy roi cho Diệp Tịch Vụ.
Tô Tô vốn dĩ không muốn gây chuyện, trước mắt giới Tu chân nơi nơi tan hoang, chú ý một điều nhịn điều sự lành. Nhưng nhân gian lại không như thế, bọn họ thích nắn bóp quả hồng mềm. Nếu đã không thể tránh được, Tô Tô liền nhặt nhánh cây dưới đất lên.
– Không cần đâu, tôi dùng cái này. – Nàng cầm nhánh cây đưa ngang bên người. Thiếu nữ mặc áo khoác màu hồng phấn nhạt, bày tư thái phòng ngự.
Cửu công chúa tức mà cười lên:
– Ngươi đang làm nhục bản công chúa à?
Tô Tô:…
Cô nói sao thì là cái đó đi.
– Lát nữa ngươi đừng có mà kêu khóc đấy. – Cửu công chúa rũ roi ra, quất về phía Tô Tô.
Tô Tô dùng nhánh cây đón đỡ, cây roi quất lên nhánh cây, nhánh cây lập tức bị gãy bay đi một đoạn.
Cửu công chúa cười cười đầy vẻ khinh thường.
Tô Tô không nói gì, bước lên nghênh đón.
Con đường tu chân vốn không có gì phải sợ cả. Nguyên chủ sợ Cửu công chúa, nhưng Tô Tô thì không.
Nàng lấy nhánh cây làm kiếm, uyển chuyển nhẹ nhàng chống lại roi của Cửu công chúa.
Kiếm pháp của nàng là Vô Cực Tông kiếm được Tông chủ Vô Cực tông truyền thụ, kiếm ảnh loang loáng, một kiếm có thể chém núi bổ biển.
Trong cơ thể Diệp Tịch Vụ không có linh khí, không thể vận hành Khinh Hồng Kiếm Quyết, ngay cả 1% uy lực của kiếm ý cũng không thể dùng được. Nhưng đối với Tô Tô thì chỉ nhiêu đây là đủ rồi.
Nhánh cây linh hoạt vòng qua cây roi sắc bén, đột nhiên tới gần trước người Cửu công chúa.
Roi vốn là vũ khí xa chiến, đột ngột bị người ta tiếp cận, cô ta hoảng hốt, trên cánh tay đã bị đánh trúng.
Cửu công chúa bị đau chiếc roi rời ra khỏi tay, ngay sau đó, nhánh cây đã để trên cổ cô ta. Bất giác, cô ta thậm chí cảm thấy đặt trên cổ mình là một thanh kiếm sắc bén. Cô ta theo phản xạ lui về phía sau, dưới chân lảo đảo, ngã xuống đất.
Cung tì vội đỡ lấy cô ta:
– Công chúa!
Cửu công chúa không dám tin tưởng, cô ta bị ba chiêu đánh bại!
Tô Tô thu nhánh cây lại:
– Cô không có chuyện gì nữa thì tôi đi gặp Thái hậu đây.
Cửu công chúa mặt đỏ lên, không thể nào! Cô ta làm sao mà bị nhánh cây của Diệp Tịch Vụ đánh bại chứ. Trước kia chẳng phải Diệp Tịch Vụ không có sức phản kháng hay sao, đây nhất định là ngoài ý muốn.
Cửu công chúa không tin, nhặt roi dưới đất lên:
– Đứng lại!
Cây roi lại quất tới, lần này là quất lên trên mặt. Xuân Đào hoảng hốt, vội chắn trước mặt Tô Tô.
Nếu một roi này mà quất trúng mặt Xuân Đào, Xuân Đào sẽ bị hủy dung ngay.
Tô Tô thấy Cửu công chúa độc ác như vậy, cũng tức giận. Nàng kéo Xuân Đào ra, ném nhánh cây trong tay ra ngoài. Nhánh cây bị roi đánh gãy thành hai đoạn, đoạn dưới bị gãy đứt rơi xuống đất, đoạn trên bay thẳng tới mặt Cửu công chúa.
Cửu công chúa hai mắt mở to.
Khi nhánh cây sắp đánh trúng mặt Cửu công chúa, một cánh tay thon dài như ngọc đưa ra bắt lấy nhánh cây.
– Hoàng huynh!
Tô Tô nhìn người kia, đó là một người đàn ông đội ngọc quan mắt như hàn tinh, cầm chặt nhánh cây. Y mặc trường bào màu thiên thanh, vai rộng eo thon, cổ tay áo thêu hoa văn, giờ phút này đang nhíu mày nhìn Tô Tô.
Tô Tô sửng sốt, không thể tin tưởng nổi lẩm bẩm:
– Đại sư huynh…
Người trước mắt này giống y như đúc đại sư huynh Công Dã Tịch Vô của nàng. Chẳng qua là trên người đại sư huynh có khí chất nhân hậu của người tu chân, tuấn lãng hơn người đàn ông ở trước mặt.
– Không biết Tiểu Cửu có chỗ nào mạo phạm Diệp tam tiểu thư mà tam tiểu thư lại ra tay độc ác như vậy? – Tiêu Lẫm lạnh lùng nói.
Tô Tô nghe giọng nói của y, trong lòng vừa ngọt ngào vừa chua xót, thậm chí còn có cả cảm giác ấm ức và ngọt ngào, nước mắt sắp không kìm nén được mà tuôn trào ra.
Nhưng đây đều không phải là cảm xúc của riêng Tô Tô, đại sư huynh đối xử với nàng khoan dung ôn hòa, nàng kính trọng huynh ấy như kính trọng huynh trưởng. Nàng không thể nào có cảm xúc thẹn thùng muốn nhào vào lòng huynh ấy cả.
Đây rõ ràng là cảm xúc còn sót lại của nguyên chủ đang quấy phá.
Nàng kịp phản ứng, người trước mặt chính là Lục hoàng tử Tiêu Lẫm mà Diệp Tịch Vụ yêu đến chết đi sống lại.
Mà đại sư huynh của Tô Tô, rất lâu trước kia vì thương sinh thiên hạ mà đã chết trong đại chiến tiên ma, nghe nói là do chính tay Ma Tôn giết chết. Ngay sau đó, người huynh ấy yêu Dao Quang tiên tử cũng tuẫn tình theo huynh ấy.
Trông thấy Tô Tô ngơ ngẩn nhìn chằm chằm Tiêu Lẫm, Cửu công chúa tức tối dậm chân:
– Hoàng huynh, còn may mà huynh tới kịp đó, bằng không mặt Chiêu Ngọc đã bị cô ta hủy rồi.
Cô ta che đoạn tay bị quất sưng, ấm ức tố cáo.
Tiêu Lẫm hỏi:
– Diệp tam tiểu thư có gì để nói không?
Ánh mắt y lạnh lùng, Tô Tô bị y nhìn đến khó chịu.
Vượt qua bao nhiêu năm thời gian, lại một lần nữa được nhìn thấy cố nhân, nhưng mà đại sư huynh thương yêu nàng trước kia thì nay lại là huynh trưởng của người khác.
Huynh ấy che chở một cô gái khác, lạnh lùng đối lập với nàng.