Ong Xích Viêm nằm ở dưới chân gã không dám giãy giụa, nó cảm nhận được mùi máu từ trên người thiếu này ẩn chứa sức mạnh khiến người ta thèm khát, nhưng lại mang đến một cảm giác áp bức đầy uy hiếp, khiến cho nó chỉ có thể phủ phục dưới đất.

Hơn nữa còn sợ hãi cực độ.

Đàm Đài Tân nhấc chân, ra, Ong Xích Viêm xông về phía Tô Tô.

Tô Tô dáng người nhẹ nhàng linh hoạt nhưng sức lực lại không đủ mạnh, kiếm chém vào người ong Xích Viên, xác ngoài của chúng to quá cứng, phát ra tiếng “cạch” rõ ràng, nàng phải cố hết sức chém mà thêm mấy kiếm nữa.

Tô Tô không rõ, vì sao Ong Xích Viêm đang tấn công những người khác đột nhiên toàn bộ quay ngược lại chỉ tấn công có một mình nàng thôi.

Ong Xích Viêm hiện giờ đã không còn hình dáng như lúc ban đầu mới thả ra nữa.

Chúng nó giết không ít người rồi, thân hình to lớn cực kỳ đáng sợ, miệng sắc nhọn làm người khác sợ hãi.

Một con nàng còn gắng gượng ứng phó được, nhưng đột nhiên năm sáu con bao vây tấn công nàng, Tô Tô bắt đầu hoảng loạn né tránh.

Nếu nàng có tiên thể, bấm quyết một cái thôi là có thể giải quyết đám quái vật này một cách nhanh gọn lẹ, tiếc là hiện nàng đang ở trong thân xác người phàm, chớp mắt thôi mà nguy hiểm sắp đầy rẫy rồi.

Người mà trước đó đã được nàng cứu thấy nàng rơi vào cảnh nguy hiểm thì hoảng sợ bỏ chạy thật nhanh.

Đàm Đài Tẫn mắt híp lại đầy khinh thường.

Đây là thế thái nóng lạnh, lòng người xấu xa. Ý đồ của gã là tìm được vẻ phẫn nộ trên mặt Tô Tô, nhưng lại không thấy được gì hết.

Áo choàng trắng như tuyết của thiếu nữ đã rơi xuống đất, trên vạt váy của nàng cũng dính đầy bùn đất.

Nhưng đôi mắt của nàng vẫn trong suốt sạch sẽ, nàng thậm chí còn không nhìn những người đang chạy trốn kia, chỉ chuyên tâm đối phó với quái vật.

Trong mắt Đàm Đài Tẫn phủ kín một tầng âm u.

Vì sao cô ta không tức giận, những kẻ phản bội đó không đáng chết hay sao?

Một cảm giác oán hận không thể khống chế được dâng lên trong lòng.

Từ lúc gã ôm Diệp Tịch Vụ bị đụng vào đầu rời khỏi sào huyệt của bọn sơn tặc, nàng đã thay đổi rất nhiều. Diệp Tịch Vụ trước kia tự cao tự đại, tàn bạo ngang ngược, ai nấy đều căm ghét tận xương tủy.

Nhưng người trước mắt này lại hoàn toàn khác biệt.

Nàng giống như dòng nước chảy từ khe núi xuống, nhẹ nhàng trong vắt, chém không đứt, đánh không vỡ, nhìn nàng, u ám trong cốt tủy bắt đầu gặm cắn xương cốt gã, làm gã run rẩy.

Hiện tại, nàng đã không còn giá trị lợi dụng nữa.

Người phụ nữ ngu xuẩn này muốn hạ kết xuân tằm lên trên người Diệp Băng Thường.

Đàm Đài Tẫn lúc ấy vốn định để cho Diệp Tịch Vụ ở cùng gã đàn ông óc đầy người mập kia, nhưng nghĩ đến thân phận của cô ta, gã liền tự mình nuốt viên thuốc còn lại. Quả nhiên, gã đã thoát khỏi hoàng cung một cách thuận lợi.

Nếu ngày đó nàng không bị sơn tặc giết chết, vậy thì là hôm nay đi.

Con gái của Diệp Khiếu chết ở vương phủ, không phải là một kết cục quá tốt hay sao?

Đàm Đài Tẫn nhìn mu bàn tay mình, gân xanh nổi gồ lên dữ tợn, nhìn thấy rất rõ ràng huyết dịch đang chảy, làm trái tim gã bắt đầu khấn khích.

Kiếm của Tô Tô đã bị xác ngoài của ong Xích Viêm đánh rơi, nàng cố gắng né tránh những đợt tất công, buộc lòng phải chạy vào sâu trong rừng rậm.

Mục đích của nàng là sử dụng khoảng trống giữa những cái cây để ngăn cản cơ thể to lớn của ong Xích Viêm. Tiếc là chúng nó dũng mãnh không sợ chết, đụng tới ào ào, đánh đổ cây cối, xông đi lên.

Đàm Đài Tẫn từ chỗ rẽ đi ra, gã lạnh lùng liếc nhìn về phương hướng mà nàng biến mất, bước ra ngoài vương phủ.

Tô Tô cắm đầu mà chạy.

Nàng không cần nhìn cũng biết mình hiện giờ thảm đến mức nào, mấy con ong Xích Viêm khổng lồ đuổi theo sát phía sau nàng. Nàng không dám đưa lũ quái vật này về phía đống xác chết, đành phải chạy về hướng khu rừng.

Thời điểm con ong Xích Viêm to bằng móng tay cái, trông nó rất đáng yêu. Nhưng bất kể là thứ gì, khi nó trở nên to lớn hơn thì vô cùng dữ tợn đáng sợ. Đôi mắt của chúng giống như đèn lồng, ánh sáng đỏ sậm chuyển động bên trong, với cái miệng lởm chởm răng cưa sắc nhọn.

Cơ thể của Diệp Tịch Vụ mảnh mai, rất nhiều lần Tô Tô suýt chút nữa vấp ngã xuống đất.

Nàng cắn chặt răng, không dám dừng lại một giây phút nào.

Nhưng chúng nó vẫn đuổi theo nàng không tha.

Tô Tô đã không còn kiếm, nàng tận dụng thân cây để luồn lách, né được một đòn tấn công.

Ngay sau đó, một con ong Xích Viêm khác định xé nát cơ thể của nàng.

Tô Tô thầm nhủ mình chết chắc rồi. Đúng vào lúc này, chiếc vòng tay trên cổ tay nàng chợt lóe lên tia sáng.

– Tiểu chủ nhân!

Ong Xích Viêm bị định trụ.

Tô Tô kích động muốn khóc:

– Vòng Ngọc!

May mà nó xuất hiện kịp lúc, nếu chậm một chút nữa thôi thì nàng đi đời nhà ma rồi.

Vòng Ngọc cũng khiếp sợ:

– Thế gian sao lại có loại yêu vật này chứ.

Hơn thế nữa còn là một đám đuổi theo tiểu chủ nhân của nó.

Nó nói thật nhanh:

– Tôi tạm thời định trụ bọn chúng, tiểu chủ nhân chạy mau đi.

Tô Tô cũng không nhiều lời, quay đầu chạy.

Vòng Ngọc chỉ huy:

– Đằng trước có cái hố, tiểu chủ nhân nhảy vào đó đi, dùng tuyết dầy và lá rụng che mình lại, che kín mùi. Ong Xích Viêm có thị lực kém, thường tìm người bằng khứu giác.

Quả nhiên, cách đó không xa có một cái hố, Tô Tô không chút do dự nhảy vào trong đó.

Nàng cũng không quan tâm có lạnh không có bẩn thỉu không, nhanh chóng dùng tuyết và cành lá khô che kín mình lại.

Vòng Ngọc áy náy nói:

– Xin lỗi tiểu chủ nhân, tôi không thể dùng linh lực để giúp cô giết chúng được.

Linh lực của nó không thể lãng phí, bằng không về sau không thể nào đưa Tô Tô quay trở về 500 năm sau được.

Tô Tô vừa nhanh chóng vùi mình lạc quan an ủi nó:

– Cảm ơn Vòng Ngọc, tôi không sao hết.

Những con ong Xích Viêm kia bắt đầu đuổi theo với tốc độ chậm hơn, mất đi bóng dáng và mùi vị của nàng, chúng mất phương hướng, sau khi quay vòng vài vòng, chúng bay về phía xa.

Có bài học kinh nghiệm lần trước, Tô Tô ngồi yên rất lâu, cho đến khi Vòng Ngọc nói:

– Tiểu chủ nhân, chúng nó đi rồi.

Lúc này Tô Tô mới bới tuyết và lá ra, bò ra khỏi hố.

Chân tay nàng vừa lạnh vừa cứng, thở phì phò.

Vòng Ngọc chỉ thức tỉnh một lát lại thu ánh sáng đi, một lần nữa tiến vào trạng thái ngủ đông.

Tuyết bám trên cổ nàng tan ra, Tô Tô lạnh run bần bật, bẽ gãy một nhánh cây làm gậy chống, gắng sức đi ra ngoài.

Vẫn còn chưa tìm được Đàm Đài Tẫn đâu.

Người của phủ Tướng quân cũng sẽ không sẽ không tìm kiếm anh ta trong trường hợp tuyệt vọng như này đâu. Gã chết, cũng chính là nàng chết, đều là nhiệm vụ thất bại, không có gì khác nhau cả.

Chỉ hy vọng Ma vương thiếu niên mạng cứng, đừng để bị đám yêu vật lâu la giết, cố gắng chống đỡ cho đến khi nàng tìm được gã.

***

Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, phủ Tuyên vương liền biến thành nơi luyện ngục nhân gian.

Đàm Đài Tẫn đi ra khỏi phủ Tuyên vương, còn chưa tìm được Diệp Khiếu, đột nhiên bị mấy thị vệ áo tím đè lại.

Con ngươi trong gã tối sầm đi, nhưng không hề tránh thoát.

Bọn thị vệ áo tím bắt được người, đi về một hướng khác.

Trên một chiếc kiệu sang trọng, điêu khắc chim chín đầu, Triệu Vương sắc mặt cau có, tóc tai hỗn loạn ngồi bên trong kiệu.

 Triệu Vương tức muốn hộc máu hằm hè với một người đàn ông áo trắng:

– Ngu Khanh, thằng con hoang kia chính là tù binh của Đại Chu, ngươi muốn hỏi gì thì hỏi đi.

Người đàn ông áo trắng cầm quạt xếp, cười cười chắp tay:

– Cảm ơn điện hạ.

Triệu Vương xua xua tay, cơn hoảng sợ vẫn còn chưa hết.

Nếu không phải môn khách Ngu Khanh của anh ta phản ứng nhanh và kịp thời dẫn người bảo vệ che chở cho anh ta rút lui, thì e rằng anh ta đã bị những con quái vật kia xuyên thủng đầu rồi.

Anh ta cũng không phải là Tiêu Lẫm với võ công xuất thần nhập hóa. Trong tình cảnh như này nếu động tác chỉ chậm một chút thôi, tuyệt đối chạy không thoát được.

Mặc dù là vậy, anh ta cũng bị tổn thất một đám thị vệ mới chạy thoát ra được.

Tổn thất này làm Triệu Vương đau lòng không chịu nổi.

– Chất tử điện hạ, tại hạ Ngu Khanh, mạo muội mời Chất tử đến là muốn hỏi ngài mấy vấn đề.

Đàm Đài Tẫn thu thần sắc âm u lạnh lùng, nhìn Ngu Khanh nói:

– Ngươi hỏi đi.

Ngu Khanh cười khanh khách nói:

– Nếu tại hạ đoán không sai, ong Xích Viêm này là đến từ hoàng cung Chu Quốc các ngài đúng không.

Đàm Đài Tẫn hoang mang nói:

– Ta không biết tiên sinh đang nói gì.

Thiếu niên rũ mắt, giọng điệu nhẹ nhàng:

– Khi 6 tuổi ta đã tới Đại Hạ làm con tin, hôm nay cũng là lần đầu tiên nhìn thấy con quái vật này.

Ngu Khanh quan sát kỹ người thiếu niên gầy gò này.

– Vậy thì tại hạ không rõ, làm sao mà Chất tử lại chạy thoát khỏi phủ Tuyên vương được vậy?

– Ta vẫn luôn trốn tránh, sau đó thì đi theo gia quyến của Tống đại nhân chạy ra ngoài.

Ngu Khanh nhíu mày.

Trên mặt thiếu niên trước mặt vẫn còn mang theo sự sợ hãi, lời nói của gã không có lỗ hổng nào cả. Lẽ nào vị chất tử Chu quốc này thật sự là một kẻ vô dụng? Không hề biết một chút gì về những chuyện bẩn thỉu của hoàng thất Chu Quốc?

Triệu Vương đột nhiên đứng lên đá lên vai Đàm Đài Tẫn.

Bả vai đau đớn.

– Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, biết cái gì thì nói toàn bộ cho bổn vương. Đừng tưởng rằng bổn vương không biết Chu quốc các ngươi đang chuẩn bị khai chiến với Đại Hạ ta.

– Ngươi đúng là thứ rác rưởi, bổn vương nghiền chết ngươi còn dễ hơn nghiền chết một con kiến.

Triệu Vương nhấc chân lên hung hãn giẫm đạp vào các ngón tay trên nền đất của Đàm Đài Tẫn.

Triệu Vương không biết võ công, nhưng thi hình và ngược đãi người khác thì lại giỏi hơn bất kỳ người khác. Anh ta dùng sức một chút, các khớp xương của thiếu niên kêu răng rắc, xương ngón tay thực sự đã bị anh ta đạp vỡ.

Ngu Khanh nhướng mày, nhưng không hề lên tiếng.

Lúc này, dù cho Đàm Đài Tẫn là vô tội, nhưng Triệu Vương bị tổn thất nhiều như thế, thảm hại như thế, nhất định phải tìm người khác để trút hận.

Cả mặt Đàm Đài Tẫn dán chặt dưới nền đất tuyết.

Khoảnh khắc ngón tay của gã bị Triệu Vương dẫm vỡ, gã kêu lên một tiếng, sương đen trong mắt dày đặc.

Đàm Đài Tẫn căm hận cơ thể yếu ớt này của mình.

Gã được sinh ra với máu thịt kỳ lạ, tà vật sợ gã, một giọt máu của gã có thể giết chết quái vật. Nhưng mà gã từ nhỏ không thể tập võ, căn cốt cực kỳ kém, ngay cả loại cặn bã như Triệu Vương đều đánh không lại.

Nếu như còn ở trong phủ Tuyên Vương, gã chỉ động một ngón tay thôi là có thể làm cho ong Xích Viêm giết chết cả đoàn đội Triệu Vương, khiến cho Triệu Vương ruột nát bụng vỡ, chết không được tử tế.

Nhưng mà giờ phút này, gã nhỏ bé yếu ớt, không khác gì con kiến như Triệu Vương đã nói.

Triệu Vương cần trút hận, tưởng tượng đến những con quái vật đáng sợ kia là đến từ Chu Quốc, anh ta âm trầm nhìn thiếu niên dưới chân, cười lên một tiếng quái dị.

Thằng con hoang này còn là hoàng tử Chu quốc đó.

Nhưng mà chỉ xứng phủ phục dưới chân mình mà thôi.

– Bổn vương thấy mấy năm qua Chất tử sống cũng có vẻ rất tốt, hôm nay ở trong yến tiệc khí độ bất phàm. Bổn vương suýt nữa thì không nhận ra ngươi đó. Chất tử là kẻ quên tình cũ, bổn vương lại không phải người như vậy.

Triệu Vương dạng hai chân ra, vén áo choàng lên.

– Chất tử muốn đi, cũng đơn giản thôi, bổn vương giúp ngươi tìm lại hồi ức một chút, để ngươi nhớ lúc còn nhỏ ngươi từng có dáng vẻ gì.

– Quỳ bò đi qua, bổn vương sẽ thả ngươi về phủ Tướng quân.

– Bằng không…- Anh ta cười quỷ quyệt, – Người chết trong phủ đệ của Lục đệ không liên quan đến bổn vương đâu.

Ngu Khanh thở dài, thương hại nhìn thiếu niên đang quỳ dưới đất.

Đàm Đài Tẫn mặt không chút biểu cảm.

Qua hồi lâu, gã từ từ bò dậy.

Triệu Vương cười nói:

– Phải như vậy chứ. Chất tử từ nhỏ đến lớn đều là người thức thời. Ngươi cần phải nhớ rõ, trước kia không nghe lời, bà vú kia của ngươi đã phải hầu hạ đám thủ hạ của bổn vương, suýt mất đi nửa cái mạng đấy.

Đàm Đài Tẫn gục đầu xuống, đầu ngón tay trắng bệch, hai khối băng u ám trong mắt đã bị dập tắt.

Những ký ức khiến người ta buồn nôn kia lại bắt đầu không chịu khống chế mà hiện lên ở trong đầu.

Giãy giụa, khóc kêu, van xin…cùng với những tiếng cười khả ố…

Gã giống như một bãi bùn lầy dưới đất, hai mắt đỏ ngầu nhìn bọn chúng làm điều ác.

Không thể phản kháng…

Đàm Đài Tẫn nhắm mắt lại, đang định di chuyển.

Đột nhiên, một quả cầu tuyết đập thật mạnh vào mặt Triệu Vương.

Tất cả mọi người đều sững sờ.

Triệu Vương bị đập trúng lui về sau một bước, trên mặt dính một nắm tuyết vỡ, sắc mặt anh ta khó coi, âm trầm nhìn về phía đó.

 Đàm Đài Tẫn cũng ngẩng lên.

Nơi cuối ánh sáng tuyết, một cô gái cả người nhếch nhác, phẫn nộ như sắp bốc cháy lên.

Nàng chống nhánh cây, giống như nắm thanh bảo kiếm sắc bén rất trên thế gian này, không chút nào e dè nhìn thẳng vào mắt Triệu Vương, tức giận đến sắc mặt đỏ rực lên.

– Triệu – Vương!

Tô Tô nghiến răng nói.

Ta chửi cmn tổ tông nhà ngươi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play