Tô Oanh Thời biết được tin tức về sự trở lại của anh trai cậu bé là từ Hoắc Lặc. Cả ngày hôm đó, cậu bé rất hào hứng, cái này làm cho Tô Oanh Thời không khỏi linh quang chợt lóe, nảy ra một ý tưởng. - Đàn piano dành cho người thân của bé.
Sau khi tan học, Tô Oanh Thời đã sắp xếp một yêu cầu cho Hoắc Lặc
"Tiểu Lực, hôm nay cô giáo giao cho em một bài tập đặc biệt."
"Hả? Bài tập gì vậy cô Tô."
"Cùng anh trai chơi bài" Ngôi sao nhỏ "này và quay thành video, ngày mai cho cô xem nhé. "
Để khuyến khích niềm yêu thích của trẻ em với piano, Tô Oanh Thời đã xen kẽ với một số bài hát thiếu nhi quen thuộc bên cạnh việc luyện tập theo thang âm. Tuy nhiên, ở trình độ hiện tại của Hoắc Lặc, còn không thể đủ để hai tay phối hợp cùng nhau đánh đàn. Tô Oanh Thời chỉ yêu cầu cậu bé chơi bằng tay phải của mình, nói đúng ra, chỉ là yêu cầu đánh bằng ba tây.
Hoắc Lặc vô cùng hào hứng, cảm thấy đây là một nhiệm vụ rất ấn tượng, cậu bé vỗ ngực hứa sẽ hoàn thành vào ngày mai!
Tô Oanh Thời mỉm cười, không khỏi mong chờ kết quả
Hoắc trạch.
Hoắc Lặc từ lúc về đến nhà vẫn luôn hướng cửa nhìn xung quanh, bộ dạng tâm thần không yên.
Lâm Dĩnh Hoan không thể chịu đựng được nữa , đứng ở cửa bếp chống nạnh, miễn cưỡng nói với cậu con trai nhỏ của mình: "Con yêu, anh trai con sẽ không về sớm như vậy đâu, con ... “
“Kẹt”
Tiếng cánh cửa vang lên, đẩy vào từ bên ngoài.
Hai mắt Hoắc Lặc sáng lên, chân nhảy ra khỏi ghế, lao thẳng về phía cửa với đôi chân ngắn của mình, bật dậy và leo lên dọc theo đùi của người đang đi tới.
Người thanh niên bước vào cửa, dáng người cao lớn, mặc bộ quần áo mô tô đen trơn, anh cũng không ngần ngại hay bất ngờ nổi thêm cục u trên người, dùng tay phải nhấc nhẹ đứa trẻ nằm ngửa ra, còn tay kia không ngừng di chuyển. Anh cởi đôi dép trong tủ giày và cúi xuống để xỏ vào. Nhân cơ hội này, đứa trẻ đã khéo léo trèo lên cổ anh từ phía sau, khoanh chân ngồi trên vai.
"Mẹ."
Hoắc Xuyên đứng dậy bình tĩnh đi vào, cởi bỏ bao tay da, đến bên bàn rót một ly nước.
Ngẩng đầu lên uống “Ục ục” một hồi, hầu kết theo động tác uống nước trượt lên xuống.
Lâm Dĩnh Hoan mắng cậu con trai nhỏ:“Đừng làm phiền anh trai con uống nước!”
Lúc quay sang cậu con trai cả, ánh mắt của cô ấy rõ ràng là vui vẻ hơn:“Sao hôm nay cậu về sớm vậy?”
“Chỉ đến sau núi xem xét đường đi. ”
Hoắc Xuyên mỉm cười, sắc mặt lạnh lùng lập tức lộ ra vẻ khôi ngô tuấn tú, mái tóc ngắn trên trán ướt đẫm mồ hôi bị vuốt lên, nhanh chóng nắm lấy hai bàn tay nhỏ bé.
Hoắc Lặc đang ngồi trên vai Hoắc Xuên, da thịt tròn trịa trắng nõn trái ngược hẳn với nam nhân cường tráng trơn bóng bên dưới. Cậu bé hưng phấn, trực tiếp đặt cằm lên trên đầu mồ hôi nhễ nhại của anh trai, lắc đầu: "Anh hai, lần sau lái xe đưa em đi! Em chưa từng chạy trong nhà mới này!"
"Không cho đi."
"Tại sao. ! ”
Hoắc Xuyên bế cậu bé, sải bước lên lầu hai, xoay người sang phải, đẩy cửa vào phòng. Anh đặt mũ bảo hiểm và găng tay lên bệ cửa sổ, xoay nhẹ người đặt em trai nhà mình xuống giường.
"Anh hai - tại sao! Cái gì! Cái gì!"
Hoắc Xuyên cười cười, di chuyển bả vai, trầm giọng nói: "Ăn nhiều mập mạp."
Cậu bé dường như bị đả kích rất lớn, toàn thân nhũn ra, đứng im trên giường. Sau một lúc lâu, cậu bé ngẩng mặt lên với vẻ miễn cưỡng, nặng nề hừ một tiếng.
Hoắc Xuyên quay đầu nhướng mày nhìn cậu, khóe miệng nở nụ cười xấu xa, lặp lại: "Tiểu mập mạp"
“A a a a anh trai hư——” ở cậu nhóc quay cuồng từ trên giường xuống dưới muốn đánh tới người anh, chàng trai đã nhanh nhẹn cầm lấy quần áo, lắc mình đi vào phòng tắm.
“Bang” mà đem cậu bé chắn ngoài cửa.
Trong phòng tắm vang lên tiếng "ầm ầm" vòi hoa sen, bên ngoài truyền đến tiếng cạch cạch cạch cạch cạch cạch cạch cạch cạch cạch.
Hoắc Xuyên bình tĩnh gội đầu, lau khô người, mặc bộ quần áo ở nhà mềm mại sạch sẽ, lau mái tóc hơi dài trước gương, nhe răng ra, vươn tay mở cửa phòng tắm.
Thấy em trai nhỏ nhà mình đang ngồi ở cửa giơ móng vuốt.
Anh sải bước tới, chân trái của anh lại bị ôm vào lòng. Hoắc Xuyên nhướng mày nhìn cậu bé chằm chằm như cảnh cáo“Anh đã nói rồi, không đưa.”
“Em không muốn nói chuyện này!”
“Hả?
Hoắc Lặc từ trên mặt đất bò dậy, chạy chậm đến trước mặt anh, ánh mắt sáng ngời: “cô giáo Tô giao bài tập, để hai chúng ta cùng nhau chơi“ Ngôi sao nhỏ ””
“cô giáo Tô? Ngôi sao nhỏ?…… Em cùng anh?” Mấy chữ này tách ra Hoắc Xuyên đều hiểu, nhưng hợp lại với nhau lại không hiểu. Thế là anh lại làm lơ, trực tiếp vòng qua, chuẩn bị lấy bộ đồ đi xe máy đã thay xuống lầu.
Hoắc Lặc lon ton chạy theo anh suốt chặng đường, thuyết phục bằng nhiều cách khác nhau, nhưng phải đến lúc ăn cơm, Hoắc Xuyên mới hiểu rõ được mọi chuyện từ mẹ Hoắc.
Mày đẹp cau lại: "Đây là cái dạng bài tập quái quỷ gì vậy? Không cần làm đâu."
"Không được!" Hoắc Lặc lo lắng, cậu không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô Tô biết cậu không hoàn thành bài tập về nhà của mình!
"Tại sao không? Hầu hết các giáo viên trong các lớp phụ đạo đó không có việc gì làm đều thích tìm kiếm rắc rối. Bây giờ, không phải tất cả họ đều chủ trương giảm bớt gánh nặng sao? Còn giao bài tập về nhà cho bọn trẻ."
Mẹ Hoắc nhìn con trai út nhà mình đang nói nhảm nhí với anh trai để "bớt gánh nặng" cho bản thân. Nghe cậu bé hợp tifh hợp lí mà nói: "Hoắc Lặc mẹ nói cho con biết, khi làm bài tập về nhà, hãy chọn những gì có ích cho con và chính con tự làm. "
Nhưng bây giờ bộ não nhỏ của Hoắc Lặc tràn ngập" Nếu mình không thể hoàn thành bài tập vào ngày mai, mình sẽ thất hứa với cô Tô ... "
Đột nhiên bầu trời như sụp đổ, khuôn mặt của cậu ngạt thở, sắp khóc tới nơi.
Hôm nay chỉ có mẹ Hoắc và hai con trai ăn cơm. Lâm Dĩnh Hoan không chịu nổi sự tra tấn, bà đưa đũa chỉ vào con trai cả:“Con lại chọc thằng nhóc cái gì nữa vậy?”
Vẻ mặt của Hoắc Xuyên không thay đổi, “Là giáo viên thiết kế bài tập không khoa học.
“Hoắc Lặc, có bao giờ nghĩ rằng anh trai không thể chơi" Little Star "không?"
“Nhóc con chưa nghĩ đến và cả giáo viên đó cũng vậy.”
Hoắc Xuyên lộ vẻ tiếc nuối:“Không ai nghĩ đến trái tim của một người chơi piano nội tâm.”
“…”
Lâm Dĩnh Hoan càng cảm thấy đầu mình đau hơn.
Điều khiến bà nghẹt thở hơn nữa là cậu con trai nhỏ của cô đã nhanh chóng kìm nước mắt, nấc lên với vẻ tự trách trên khuôn mặt nhỏ nhắn và nói với vẻ thương tiếc: “Em xin lỗi anh, đừng buồn nữa.”
“Không sao đâu, anh không thèm để ý".
“Cô giáo Tô cũng có sẽ không tiếc nuối, cô ấy khoog đàn《500 miles》……” Cúi đầu yên lặng ở trong lòng bổ sung nói, nhưng cô Tô hát rất hay.
Hoắc Xuyên nói "ừm" một tiếng với vẻ mặt bình tĩnh, cuối cùng cũng an tâm hoàn thành bữa ăn.
Ngày hôm sau, Tô Oanh Thời đợi để xem video, nhưng thấy đứa trẻ nói với cô với vẻ mặt hối hận: "Cô Tô, chúng ta không có nghĩ tới anh trai em sẽ không chơi bài " Little Star "..."
". .. Ah? "
" Tất cả là lỗi của em, làm cho anh trai buồn. " Đứa trẻ thở dài.
"..." Tô Oanh Thời sững sờ, một lúc sau, cô chỉ có thể thận trọng nói: "Vậy thì, cô thực sự xin lỗi ..."
"Không sao ạ." Đứa trẻ suy nghĩ: "Anh trai sẽ không khóc vì bị chọc vào chỗ đau này mà khóc. Mẹ nói điều đó không quan trọng miễn là không nói chuyện với anh ấy về quân đội là được."
"..."
Tô Oanh Thời không nói nên lời và đồng thời, nắm bắt được một từ khóa.
Quân đội? Có phải nhà của họ trong quân đội?
Cô khẽ thở dài, nghĩ đến từ lần đầu tiên gặp Hoắc Lặc, cô đã muốn về nhà nhắc tới người hàng xóm mới này, nhưng đến bây giờ cô còn không nhớ lên tiếng.
Thật sự quá bất ngờ.
Hôm nay về đến nhà nhất định phải hỏi ba.
Hoắc Lặc rất quan tâm và kiên nhẫn giải thích với cô rằng cậu bé thực sự không cố ý bỏ lỡ bài tập về nhà. Tô Oanh Thời cười sờ sờ đầu an ủi: "Không sao, là cô giáo không suy nghĩ kỹ.Cô giáo... Không ngờ anh của em lại không thể ... chơi" Ngôi sao nhỏ ""
Cô kéo kéo khóe miệng, thay đổi chủ đề, "Đi thôi, hôm nay chúng ta hãy học Jingle Bells"
"Được ạ!" ...
Hôm nay là lớp học buổi chiều của Hoắc Lặc, Tô Oanh Thời không có học sinh nào nữa, nên định thuận tiện đưa cậu nhóc về nhà.
Hai người chào tạm biệt chị Vương, vừa ra khỏi cổng Ngôi sao, đang đùa giỡn thì bỗng thấy cậu bé dừng lại đột ngột, rồi lao về phía một xe máy màu bạc rất ngầu bên đường, tay chân chống đất, leo lên ôm cổ người trước mặt.
“Anh ơi - anh đến đón em sao!”
Người phía trước vẫn bất động cho dù cậu bé đang leo trèo thế này, anh bình tĩnh cởi mũ bảo hiểm ra, định quay lại thắt dây an toàn vào đầu cậu nhóc phía sau:"Mẹ bảo đón em một đoạn, không có mang theo mũ bảo hiểm nhỏ..."
Động tác của anh đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người con gái mảnh mai đang nhìn bọn họ nở nụ cười cách đó không xa.
"Anh ơi! Đó là cô Tô, cô giáo dạy em piano! Cô Tô—" Hoắc Lặc đứng ở ghế sau, vẫy vẫy tay mạnh mẽ với Tô Oanh Thời.
Tô Oanh Thời muốn đi qua để chào hỏi một chút, vì vậy cô đi lại gần và tự nhiên nhìn thấy rõ khuôn mặt của người đàn ông.
Lập thể, thâm thúy, tuấn tú. Đặc biệt là đôi mắt đen láy ấy, giống như những vì sao sâu nhất trong vũ trụ.
“Là, là anh?”Cô kinh ngạc, tròn mắt ngạc nhiên.
Hoắc Xuyên nhanh chóng vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi lên, bước xuống xe máy, động tác gọn gàng không kiềm chế thường ngày của anh có vẻ hơi lảo đảo.
Làm hại Hoắc Lặc còn đang ngồi ở băng ghế sau suýt chút nữa đã bị ngã xuống, chân dài đứng vững đứng trước mặt Tô Oanh Thời, khẽ nói: “Thật trùng hợp.”